Diêm La đưa ba người Diệp Cảnh đến nơi anh ở, khi họ nhìn thấy Cố Mông đang nằm trên giường họ không còn nhận ra cô ấy nữa.
"Đây...đây là Cố Mông? Sao cô ấy sao lại biến thành thế này?" Tô Văn trợn mắt hỏi, hoàn toàn không dám tin.
Bộ xương khô này mà còn sống sao?
Hai cô gái đứng sát vào nhau không dám tiến thêm một bước.
Diêm La nói "Khi chúng tôi tìm thấy thì cô ấy đang bị treo ở trên cây với bộ dạng như thế này rồi."
"Đúng là Cố Mông rồi! Lúc đó cô ấy cũng mặc đồ như thế này." Hứa Tâm Như đột nhiên mở miệng nói. Nhìn bộ quần áo quen thuộc này mà khẳng định thân phận của người nọ.
Diệp Cảnh phục hồi lại tinh thần, biểu cảm cũng có chút nhăn nhó hỏi "các anh tìm thấy cô ấy ở đâu vậy?"
Ở trong rừng ăn thịt người.
"Rừng ăn thịt người sao?"
Hứa Tâm Như nói "Đúng là lúc đó Cố Mông đã chạy vào rừng ăn thịt người, thật không ngờ cô ấy lại còn sống."
Nói đến đây cô liền thở phào một cái nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy thật là may mắn.
Tuy dáng vẻ của Cố Mông bây giờ thật đáng sợ nhưng ít ra cô ấy vẫn còn sống là tốt rồi.
"Có phải Cố Mông vừa động đậy không?" cô ấy ngạc nhiên.
Động đậy?
Diêm La hơi kinh ngạc lập tức chạy qua, liền nhìn thấy người nằm trên giường đã mở mắt. Đó là một đôi mắt đen láy nằm sâu trong hốc mắt sâu hoắm. Tròng mắt đảo đi đảo lại.
Vừa mới nói xong đã tỉnh rồi. Đôi mi dài cong vút hơi run run, hốc mắt giống như được rót sinh mệnh vào đó. Khiến cho gương mặt khô quắt này cũng sáng lên vài phần.
"Cố Mông! May quá bạn tỉnh rồi" Tô Văn cẩn thận nhìn cô có chút mừng rỡ.
Người nằm trên giường chậm rãi ngồi dậy sốc chăn lên lộ ra cơ thể gầy guộc.
Diêm La"...."
Cảnh tượng này đúng là chỉ có ở trong phim kinh dị.
Gương mặt của Cố Mông lộ ra vẻ mê man khó hiểu nghiêng đầu nhìn bọn họ hỏi " Mấy người là ai?"
Dừng lại một chút cô lại thắc mắc "Tôi là ai?"
Vừa nghe thấy câu đó 8 người Diệp Cảnh đã trợn tròn mắt lên.
"Vậy theo như các người nói tôi tên là Cố Mông đúng không?" Cố Mông ngồi dựa trên giường nhìn đám người tránh mình như tránh tà, nghi hoặc hỏi.
Hứa Tâm Như gật đầu đáp " Đúng vậy, bạn tên là Cố Mông là sinh viên của Học viện Mỹ thuật Tác La..."
Vừa dứt lời cô liền do dự hỏi" Cố Mông bạn thật sự không nhớ gì sao?"
"Không nhớ " Cố Mông lắc đầu.
Đôi mắt to của cô liếc qua từng người, hốc mắt lõm sâu khiến ai bị nhìn tới đều nổi hết da gà.
Mẹ ơi, người này bất tỉnh đã đáng sợ rồi, tỉnh lại còn đáng sợ hơn.
Cố Mông nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã cứu mình hỏi" Anh tên là Diêm La à?"
Nghe vậy Thẩm Cường ở bên cạnh đã cười rộ lên đáp "Tên của lão đại chúng tôi thật đáng sợ đúng không? Người bình thường làm gì có ai dám lấy tên này."
Diêm La chính là tên của chủ địa phủ Diêm La Vương, anh ta dám lấy tên này đúng không sợ trời không sợ đất.
"Diêm La...." Ánh mắt Cố Mông không có chút ngạc nhiên nhìn đối phương nói "Cũng chỉ có anh mới dùng được cái tên này nếu đổi thành người khác chưa chắc đã có mạng mà gánh nó đâu."
"Ý cô là gì?" Đám người Thẩm Cường hỏi.
Cố Mông cười nhẹ nói " Ý tôi là mạng của anh ta rất cứng"
Nhìn cái khí chất hung tàn khát máu kia cũng đủ để anh gánh được cái tên này mà không phải chịu chút tà ác xâm hại nào.
"Cô đừng cười nữa, nhìn đáng sợ lắm" Thẩm Cường che mắt nói.
Đám Hứa Tâm Như cũng cũng đồng tình vì bây giờ của Cố Mông chính là một bộ xương khô. Bạn có thể tưởng tượng một bộ xương khô đang cười nhe răng ra với mình đi.
Cảnh tượng ngày đúng là không dễ nhìn.
Hổ tử Nhịn không được và lẩm bẩm nói"Còn không xem bộ dạng hiện tại của mình đi, da bọc xương như thế này mà cười rộ lên thật có hơi đáng sợ...."
"Hổ tử!" Diêm La quát, trong giọng nói mang theo sự cảnh cáo nhàn nhạt.
Nghe vậy Hổ Tử vội vàng bịt lấy miệng.
Cố Mông cúi đầu nhìn đôi miễn cưỡng gọi là tay của mình thấy giống hệt một đôi chân gà. Nhìn đôi bàn tay này cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ của mình bây giờ như thế nào.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Tâm Như và Tô Văn, dáng vẻ của họ có chút tiều tụy nhưng làn da vẫn trắng nõn khác hoàn toàn với bộ móng gà của cô.
Cố Mông "...."
Đột nhiên có hơi bực mình.
Diêm La nhìn về đám Hứa Tâm Như nói "Trước hết mấy người cứ kể xem rốt cục các người đã gặp chuyện gì ở đây? Còn cái chuyện ác quỷ nữa đây là có ý gì?"
Nghe vậy ba người hứa Tâm Như lập tức nhìn nhau.
Mấy người Diêm la nhìn qua đã thấy rất cường tráng lại cái cực kỳ mạnh có họ bảo vệ đám Hứa Tâm Như cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
"Lúc mới vào đây tất cả đều rất bình thường, người dân trong thôn tiếp đãi chúng tôi rất nhiệt tình, chúng tôi cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng không lâu sau đó trong chúng tôi liền có người đột nhiên biến mất."
Họ có tổng cộng là 8 người, một hôm nọ tỉnh lại nhìn thấy có người biến mất. Trên mặt đất có dấu vết của thứ gì đó bị túm kéo đi, thậm chí còn có dấu máu nữa.
Dấu vết này kéo dài cho đến phía đông của rừng ăn thịt người, một lúc sau chúng tôi phát hiện thi thể của cậu ấy ở ngay bên bìa rừng.
Kể đến đây tâm trạng của hai cô gái đều trầm xuống, nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó hai cô đều có cảm giác buồn nôn.
Thần sắc của Diệp Cảnh cũng hơi xấu đi, cậu dừng lại một chút rồi tiếp tục nói " Hình như thi thể của cậu ấy đã bị thứ gì đó cắn, thân thể bị xé nát nhừ vứt trên mặt đất..."
Khi thấy cảnh tượng này một vài người trong số họ đã không nhịn được mà nôn ra. Chính là bọn họ không ngờ được đây mới chỉ là khởi đầu. Những ngày sau đó, ngày nào cũng sẽ có một người trong số họ biến mất. Sau đó sẽ phát hiện ra dấu vết dãy dụa của họ ở bốn phía.
Hứa Tâm Như ôm lấy hai cánh tay, hình như có chút lạnh cô làm bầm nói "Là ác quỷ! Mình đã thấy được. Đó chính là ác quỷ ăn thịt người."
Hôm đó cô cùng với bạn đi tiểu đêm, cả thôn mờ trong sương mù. Cô vừa quay mặt đi một cái liền nghe thấy tiếng bạn của mình hét lên chói tai, khi quay đầu lại cô liền nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.
"Đó không phải là người, đó là ác quỷ" Hứa Tâm Như lầm bầm, cả người như đang chìm vào trong ký ức đó, thân thể không tự chủ được mà run run.
Khi đó trên trời có trăng đã chiếu sáng cảnh tượng đó một cách rõ ràng, trong không khí có hương vị của máu thân xác gầy gò đó quỳ trên mặt đất cắn chặt lấy yết hầu của anh bạn đó, ra sức hút máu.
Cậu ta ngã ra đất, cổ họng bị cắn đứt, trong miệng phát ra tiếng ư ư. Cậu ấy nhìn về phía Hứa Tâm Như trong đôi mắt có hồn dần chuyển thành màu xám. Đến tận lúc chết cậu ta vẫn nhìn chằm chằm về hướng của Hứa Tâm Như.
Hứa Tâm Như lắc đầu mạnh nói "Đó là do tôi quá sợ hãi. Tôi bị dọa sợ quá chứ không phải tôi cố ý không cứu cậu ấy"
Nói đến đây cô không nhịn được mà mà khóc lên.
"Đây không phải là lỗi của bạn." Tô Văn nhỏ giọng nói.
Dù là ai khi thấy cảnh tượng đó cũng đều bị dọa sợ cả.
Diêm la khẽ nhíu mày suy nghĩ về những lời cô gái này vừa nói cùng với bộ dáng của ác quỷ.
"Vậy Cố Mông thì sao? Sao Cố Mông lại chạy vào rừng ăn thịt người?" Anh hỏi.
Nghe thấy anh nói về mình Cố Mông liền mang vẻ mặt vô tội. Tuy đang làm ra dáng vẻ vô tội nhưng nhìn bộ dạng da bọc xương chẳng hề có dáng vẻ vô tội nào cả.
"Cố Mông nói là thà cô ấy bị Rừng ăn thịt giết còn hơn bị quỷ cắn chết nên tối hôm đó cô ấy đã chạy vào trong rừng. Chúng tôi ngăn không được, còn tưởng cô ấy đã chết rồi."
Nhưng thật không ngờ Cố Mông lại được Diêm La cứu.
Diêm La cũng không nói tại sao bọn họ lại vào nhầm thôn Lê Gia nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc là Hứa Tâm Như tin tưởng họ. Vốn dĩ bọn họ đã trong thời khắc tuyệt vọng nhất bây giờ lại như chết đuối vớ được ván gỗ, đó chính là hi vọng.
Hơn nữa đám người của Diêm La có khí chất rất chính trực lại càng khiến cho họ tin phục hơn.
Diêm La nói "Thôn Lê Gia này nằm ở trong một thung lũng, bốn phía đều là núi mà núi thì hiểm trở. Nếu chúng ta muốn ra ngoài chỉ có thể đi qua rừng ăn thịt người."
Anh đang cân nhắc một chút trong đầu liền nhìn thấy ánh mắt tò mò của Cố Mông. Sau đó liền thấy cô bé này cười với anh một cái, lộ ra hàm răng trắng.
"..."
Ánh mắt của Cố Mông quét qua người ở đây một lượt, nói thật cô rất tò mò với người đàn ông này. Tên như vậy, mệnh cách như vậy mà vẫn tồn tại được đúng là một kỳ tích.
Khí chất của hắn thật hung thần, khát máu chính là người từ biển máu bò ra, còn có vài phần tà ác nhưng khí chất của anh ta lại rất chính nghĩa, ánh sáng trong mắt cũng lóe lên ánh nhìn kiên định.
"Nếu mấy người sợ thì cứ đi theo Diêm La, không phải là tốt rồi sao." Cố Mông nói một cách đương nhiên.
Dưới ánh mắt của mọi người cô giải thích "Kiếp trước Diêm La chính là một đại tướng quân trên người anh ta có phần công đức rất lớn cũng có sát khí. Loại người như anh ta những thứ tà ác không muốn dính vào đâu."
Động vào anh ta không phải là tự mình tìm chết hay sao.
Ở trong mắt Cố Mông, trên người Diêm La bao trùm một bức màn của máu.
Tấm màn máu này vừa hung hãn lại tà ác nhưng trên người anh ta hình như có thứ gì đó đó khiến những tà khí này lại không thâm nhập dược vào. Bức màn tà khí hình thành một loại màng bảo hộ, những thứ tà ác đều không làm gì được anh ta.
Nghe vậy Diệp Cảnh hơi kinh ngạc hỏi Cố Mông "Sao bạn biết được mấy chuyện này? Không phải là nói linh tinh đấy chứ."
"Vấn đề này sao?" Cố Mông thật nghiêm túc thắc mắc sau đó trả lời "Các người cũng biết đầu óc tôi có vấn đề thì làm sao tôi biết được vì sao tôi biết cái đó."
Những người khác"..."
Thế mà lại rất hợp lý.
Cố Mông nhún vai chỉ là vừa nhìn đã biết thôi, cô còn cảm giác chỉ cần cô muốn là sẽ biết được tại sao trên người đối phương lại đậm mùi máu như vậy.
Nhưng mà cô cũng chẳng tò mò.
Cố Mông nhàn nhạt nghĩ.
- -- ------ ------ ------ ------ ----