“Cố Mông, bạn trai cô Lăng kia thật sự ở đó à?”
Lúc đi ra khỏi tiểu khu, Hứa Tâm Như liền nhịn không được mở miệng hỏi.
Ở cạnh Cố Mông lâu ngày, cô biết có những thứ khoa học không thể giải thích nổi, cũng biết trên thế giới này thật sự tồn tại ma quỷ.
Vừa rồi cái cô Lăng nhất quyết khẳng định bạn trai mình không chết, chẳng lẽ là do cô ấy nhìn thấy linh hồn của bạn trai?
Cố Mông gật gật đầu, lại lắc đầu: "Linh hồn bạn trai cô Lăng đúng là đang đi theo cô ấy, nhưng cô Lăng ấy không nhìn thấy ma quỷ, nói như vậy cũng không đúng.”
Sự thật thì người bình thường không nhìn thấy ma quỷ. Cô lại không cảm nhận trên người Lăng Thất Thất có gì đặc biệt.
“…… Ý của cậu là linh hồn bạn trai của cô Lăng đang đi theo cô ấy nhưng cô Lăng không nhìn thấy, nói vậy thì cô ấy thật sự mắc bệnh sao?” Hứa Tâm Như có chút chần chờ hỏi.
Cố Mông gật đầu, nói: “Trạng thái tinh thần hơi không ổn định, giống như lời dì Dương nói, có lẽ cô ấy không chấp nhận nổi cái chết của bạn trai nên tự mình tưởng tượng ra một “Vu Hàm” không hề tồn tại.”
Nghe vậy, Hứa Tâm Như tức khắc hơi trầm tư, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói thầm: “Cô Lăng và bạn trai yêu nhau sâu đậm thật, không ngờ lại âm dương cách biệt như thế này. Chắc cô ấy đau khổ lắm.”
“…… Các đang nói gì đấy? Cái gì mà hồn phách với không hồn phách, mấy đứa trẻ tuổi các em bây giờ cũng mê tín sao?” Tề Thanh vẫn đứng bên cạnh dựng tai nghe lỏm hai cô gái trò chuyện nghe vậy nhịn không được mở miệng.
Là đứa trẻ lớn lên dưới lá cờ đỏ, anh trăm phần trăm không tin trên thế giới này có ma quỷ.
Tề Thanh dừng một chút, chân tình nói với Cố Mông: “Mông Mông à, anh biết em muốn dùng cách này để dành được sự chú ý của mọi người. Nhưng mà nếu mọi người biết em lừa dối họ thì bọn họ sẽ càng thêm tức giận đấy.”
Cố Mông: “……”
Hứa Tâm Như đứng ra đỡ lời cho Cố Mông: “Cố Mông không lừa ai đâu, cậu ấy thật sự có bản lĩnh đấy. Chuyện này em rất rõ.”
“…… Thôi bỏ đi, các em thấy vui là được.” Tề Thanh bất đắc dĩ thở dài, biểu cảm kiểu tùy mấy em đấy.
Hứa Tâm Như: “……”
Nói thật mà anh còn không tin à.
Tề Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, anh vừa mở cửa xe, vừa nói: "Gần 5 giờ rồi. Lên xe đi, anh đưa 2 đứa đi ăn cơm, muốn ăn cái gì nào?”
Nghe thấy được ăn cơm, hai mắt Cố Mông lập tức sáng lên, gương mặt vừa rồi còn cứng đờ tựa hồ sống lại mang vài phần sinh khí ngay lập tức.
“Em không kén ăn.” Cô nói.
Hứa Tâm Như cũng vội nói: “Em cũng không kén ăn.”
Tề Thanh nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh dẫn hai em đi ăn lẩu nhé.”
“Lẩu?” Cố Mông lặp lại một lần, trên mặt mang theo vài phần tò mò và nghi hoặc.
Tề Thanh nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái, nói: “Chẳng lẽ em mất trí nên quên cả lẩu là gì rồi? Đi, hôm nay anh họ cho em đi thử món lẩu, nói cho mà biết món này ngon lắm đấy……”
Dọc đường đi, Tề Thanh luôn tả cho Cố Mông nghe lẩu ngon đến mức nào, thịt nhúng vào có bao nhiêu thơm ngon, hơn nữa rau dưa cũng cực kì đưa miệng.
Anh thốt ra hai từ mỹ vị, Cố Mông nghe thấy thì hai mắt lấp lánh tỏa sáng, ngay lập tức chờ mong hương vị của món ăn này.
Tề Thanh mang theo bọn họ tới một nhà hàng lẩu tư nhân, anh có quen ông chủ của nơi này, người đó là một cậu ấm, họ Kim, tên Kim Đa Tiền. Từ tên anh ta cũng có thể thấy cha mẹ anh ta kì vọng điều gì từ anh ta.
Kim Đa Tiền là người có tính cách không tồi, thích nhất ăn uống. Nhà hàng lẩu mở ra ban đầu là để phục vụ nhu cầu ăn uống của cậu ta, chỉ là không ngờ nó trở thành cơn sốt ở thành phố S.
Tề Thanh và anh ta là bạn tốt, cũng thường xuyên đến đây tới ăn nên nhân viên chỗ này cũng quen mặt anh. Bởi vậy khi anh đi vào, lễ tân của tiệm liền dứng dậy chào.
“Ông chủ của mấy người đâu?” Tề Thanh hỏi.
Lễ tân nói: “Ông chủ đang ngủ ở trên lầu ạ.”
“Giờ nào rồi mà còn đang ngủ? Anh mau lên lầu kêu cậu ta xuống đây đi.” Tề Thanh cười nói, lại nói tiếp: “Sắp xếp cho tôi một phòng!”
Người phục vụ dẫn họ vào một căn phòng, tuy nói là phòng lại bố trí rất thú vị, bên trong có bụi hoa bãi cỏ trông cực kì trong lành.
Tề Thanh bảo bọn họ rót nứoc xong nói: “Tên nhóc Kim Đa Tiền này đúng là có thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh. Thịt ở đây đều được vận chuyển bằng đường hàng không nên cực kì tươi ngon, hai em nhất định phải nếm thử nhé.”
Bởi vì Cố Mông và Hứa Tâm Như đều nói không kén ăn nên Tề Thanh tự mình gọi đồ, nồi uyên ương một bên là nước lẩu cà chua, một bên là nước lẩu cay.
Sau khi bọn họ gọi đồ xong, của phòng bị mở ra, một thanh niên tuấn tú nhưng dáng vẻ vô cùng hào sảng từ bên ngoài đi vào.
Trong miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, kéo ghế tự nhiên ngồi xuống, miệng lúng búng nói: “Sao tự nhiên hôm nay lại đến đây? Cô bạn gái nhỏ kia của cậu đâu rồi? Lại đổi người khác à?”
Nói rồi ánh mắt của anh ta liếc nhìn Cố Mông và Hứa Tâm: “Gu của cậu thay đổi chóng mặt đấy, giờ lại thích cả kiểu học sinh ngây thơ nữa cơ à.”
“Bốp!”
Tề Thanh không nhịn được mà đập một cái vào trán anh ta, nói: “Cậu chưa tỉnh ngủ à?! Đây là em họ tớ và bạn của nó, không phải loại vớ vẩn đâu.”
Nghe vậy, Kim Đa Tiền nhả điếu thuốc trong miếng xuống khiến anh ta bị bỏng đến xuýt xoa.
“Thì ra là em họ, ai bảo cậu khong nói sớm.” Kim Đa Tiền vuốt vuốt lại tóc của mình, nhếch môi lộ ra một hàm răng trắng và nói: “Vừa nãy là do anh còn ngái ngủ, em và bạn đừng giận nhé.”
Anh ta lại cười hì hì nói: “Như vậy đi, hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái đi. Anh mời. Coi như anh đền bù cho hai em nhé.”
“Bạn gái của cậu đâu? Sao không gọi ra đây luôn?” Kim Đa Tiền hỏi.
Tề Thanh trộm nhìn Cố Mông một cái, nhỏ giọng nói: “Hình như Mông Mông không thích Mạn Mạn, tớ còn có thể làm gì? Theo cậu, sao mọi người lại ghét cô ấy như thế? Tớ cảm thấy Mạn Mạn khá tốt mà, vừa xinh đẹp lại hiểu lòng người nữa.”
Bởi vì có Cố Mông ở đây nên Kim Đa Tiền dập thuốc, cắn cắn bật lửa nói: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi. Thật ra tớ cũng không thấy cô bạn gái này của cậu ổn cho lắm…… Cậu cũng đừng giận, cậu biết thân thể của tớ yếu đuối nên rất nhạy cảm với mấy thứ kia mà. Cô ấy khiến tớ cảm thấy……”
Anh híp mắt nỗ lực nặn ra một từ ngữ để hình dung, đáng tiếc anh ta chính là người dốt văn nên vắt óc mãi mới ra được một câu: “Cảm giác không tốt lắm.”
Tề Thanh nói: “Tớ thì thấy do cô ấy là minh tinh nên mọi người mới có thành kiến thôi.”
Tình yêu của anh và Diệp Mạn hầu như đều vấp phải sự phản đối, người thân đã không ai đồng tình nay đến cả anh em tốt cũng vậy, điều này làm cho Tề Thanh hơi buồn bã.
Trong khi họ nói chuyện, nhân viên phục vụ của tiệm lẩu đã bưng nồi vào, loại nồi được dùng ở đây cũng được chế tác rất cẩn thận. Có thể làm Kim Đa Tiền có khẩu vị khó tính kia duyệt thì hương vị đó là miễn bàn, vừa được bưng vào đã tỏa ra hương vị thơm ngon, nóng hổi.
Chỉ cần chờ nước lẩu sôi là có thể nhúng đồ ăn vào.
“Được rồi, không nói mấy chuyện không vui đó nữa. Mau mau ăn cái đã!” Tề Thanh hô, thuận tay thả đồ ăn vào.
Mỗi loại nguyên liệu ở tiệm lẩu đều rất tươi ngon. Thịt bò, thịt dê, thịt heo đều được thái thành lát mỏng. Từng miếng thịt ba chỉ được máy cắt mỏng tang cuốn thành cuộn đặt trên địa trông thật thích mắt.
Còn về hương vị thì tất nhiên không cần phải nói, mỗi một miếng thịt dê đều cực kì mềm, đặc biệt là thịt dê không hề có vị tanh, ăn vào trong miệng như tan ra.
“Ngon thật!” Hứa Tâm Như nhịn không được tán dương. Cô cũng coi như đã được thử qua vô số sơn hào hải vị nhưng không thể không nói hương vị của tiệm lẩu nhà Kim Đa Tiền chính là số một số hai.
Kim Đa Tiền đắc ý nói: “Đó là do thịt của nhà anh được nhận đặt riêng, vừa ra lò là chuyển đến đây ngay. Dù là loại thịt gì thì sau khi sơ chế cũng chẳng còn chút mùi tanh nào.”
Nói đến ăn uống, anh ta rất rành, con người anh ta không giỏi gì bằng ăn uống.
Cố Mông không nói chuyện, vẫn luôn vùi đầu nỗ lực ăn thật nghiêm túc, gương mặt hơi hơi phồng lên. Trên mặt cô gần như vô cảm nhưng đôi mắt sáng lấp lánh ánh lên vẻ vô cùng sung sướng.
Kim Đa Tiền vô tình nhìn lướt qua đôi mắt này, trong lòng thầm cảm thán cô em họ của Tề Thanh này có đôi mắt đẹp quá, nhìn vào cũng suýt mất hồn đấy.
Ăn xong bữa cơm mà ai nấy mồ hôi nhễ nhại nhưng ăn ngon là được.
Cố Mông nâng cốc lên vừa uống nước, vừa nhìn chằm chằm Kim Đa Tiền.
Kim Đa Tiền cười hỏi: “Sao tự nhiên em lại nhìn anh như thế?”
Cố Mông nói: “Anh bị sinh non, anh bị thương từ trong bụng mẹ tuy rằng bình an sinh ra nhưng hồn phách không ổn, ngũ hành thiếu mất Kim. Cái tên Kim Đa Tiền này là muốn bổ sung Kim vào ngũ hành của anh. Nhưng mà dù vậy, cách này cũng chỉ trị được ngọn mà không trị tận gốc, thân thể của anh rất dễ bị tà ám quấy nhiễu, có lẽ anh sống không quá 30 tuổi.”
Kim Đa Tiền, dù là kim hay là tiền đều thuộc Kim. Cha mẹ của Kim Đa Tiền lấy tên này cho anh ta không phải mong anh ta kiếm được thật nhiều tiền mà là hy vọng có thể bổ sung phần Kim còn thiếu, để anh sống yên ổn cả đời.
Nhưng cái tên sặc mùi tiền này lại khiến người khác lầm tưởng cha mẹ anh ta yêu tiền đến phát điên rồi.
Càng nghe Cố Mông nói, nét kinh ngạc trên mặt Kim Đa Tiền càng thêm rõ ràng, cuối cùng sắc mặt trầm xuống.
Anh nhìn Cố Mông, cười khổ: “Không ngờ em gái còn biết xem tướng cơ đấy.”
“…… Cái gì mà ngũ hành thiếu Kim, mọi người nói cái gì thế?” Tề Thanh nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, trong lòng có cảm giác bất an. Anh hỏi Kim Đa Tiền: “Cậu sống không quá 30 tuổi là sao?”
Anh chỉ biết Kim Đa Tiền là đứa bị sinh non nên thân thể vẫn luôn ốm yếu, còn chuyện cậu ấy sống không quá 30 tuổi thì đây là lần đầu tiên anh nghe nói.
Kim Đa Tiền thở dài nói: “Không ngờ em gái cậu lại có bản lĩnh như vậy, đến chuyện này cũng bị em ấy nhìn ra. Thân thể của tớ đúng là không tốt, nghe mẹ tớ nói năm đó lúc mới sinh ra tớ suýt thì tắt thở, may là có một đạo sĩ đi ngang qua giúp đỡ.”
“…… Ông ấy nói với cha mẹ tớ rằng mệnh tớ là ngũ hành thiếu Kim nên đặt một cái tên có Kim nên họ đặt cho tớ cái tên Kim Đa Tiền này. Đạo trưởng kia cũng nói mình chỉ sống đến năm 30 tuổi.”
Những lời này anh được nghe trong miệng cha mẹ từ khi còn bé cho nên anh vẫn luôn rất tin tưởng.
Tề Thanh thô bạo nói: “Cái gì mà sống không quá 30 tuổi, nhất định tên đạo trưởng kia nói linh tinh.”
Kim Đa Tiền cười khổ, chẳng thèm cãi cọ với bạn, chỉ nói: “Đạo trưởng kia nói trước 30 tuổi, tớ sẽ gặp một quý nhân, nếu tớ có thể nắm bắt cơ hội thì quý nhân này có thể cứu tớ một mạng!”
Tuy nhiên nhiều năm trôi qua, anh cũng đã 28 tuổi nhưng vẫn chưa gặp quý nhân đó.
“Tớ cảm thấy chắc mình sống không quá 30 tuổi rồi.” Anh nói.
Tề Thanh thở dài một tiếng, trong lòng hơi bực bội nói: “Thân thể cậu không tốt thì chữa bệnh là được, có vấn đề gì đâu? Tớ thấy gã đạo trưởng gì đó kia chính một tên thần côn, vậy mà cậu cũng tin à?”
Nói đến đây trong đầu anh cũng dần hiểu ra lí do vì sao cha mẹ của của Kim Đa Tiền lại đặt cho cậu ta cái tên naỳ.
Họ đặt cho cậu ta cái tên Kim Đa Tiền theo lý thuyết là mong cậu ta có thể kiếm thật nhiều tiền của, nhưng cho tới nay cha mẹ nhà họ Kim chưa từng ép buộc Kim Đa Tiền làm bất cứ một điều gì. Mang tiếng là cậu con trai duy nhất của nhà họ Kim nhưng ngay cả công ty của gia đình cậu ta cũng chưa từng đến.
Trong khi Tề Thanh đã gia nhập công ty bắt đầu nghiêm túc với sự nghiệp thì cậu ta vẫn ngày ngày nhãn nhã ở tiệm lẩu, rõ ràng là thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu mà lại có khí chất của người ở tuổi xế chiều, như thể cậu ta chẳng có mong muốn điều gì trong tương lai vậy.
Trước kia Tề Thanh có hơi khó hiểu, còn giờ thì đã rõ ràng bởi vì cha mẹ nhà họ Kim và Kim Đa Tiền đều tự hiểu Kim Đa Tiền sẽ sống không quá 30 tuổi.
Cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích thông suốt.
Kim Đa Tiền lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói: “Trên thế giới này có rất nhiều sự vật, hiện tượng mà khoa học không thể giải thích được. Vị đạo trưởng kia là người thật sự có bản lĩnh, mạng của tớ do ông ấy cứu về mà.”
“……Vậy không còn cách nào sao?” Tề Thanh gian nan hỏi.
Kim Đa Tiền lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, anh nói: “Tớ cũng không biết. Tớ có thể cảm thấy sức khỏe của mình càng ngày càng kém, nếu bị ốm thì rất khó khỏi.”
Điều này thì Tề Thanh cũng biết, thân thể của Kim Đa Tiền thật sự thật không tốt, hơn nữa một khi bị bệnh thì rất lâu mới bình phục.
“……Bệnh này của anh cũng không phải không có cách trị.” Đột nhiên Cố Mông vừa mở miệng, vừa uống một ngụm nước ô mai mát lạnh.
Nghe vậy, Kim Đa Tiền lập tức quay đầu nhìn cô, trừng mắt thật to rồi hỏi: “Em, em nói cái gì?”
Cố Mông nói: “Em nói bệnh này của anh cũng không phải không có cách trị. Ngũ hành của anh thiếu Kim nên tất nhiên sẽ thường bị những thứ âm tà quấy nhiễu, ngay cả hồn phách cũng dễ gặp vấn đề. Muốn giải quyết vấn đề này, chỉ cần bổ sung đầy đủ ngũ hành là được rồi.”
“Bổ sung đầy đủ ngũ hành, đúng, vị đạo trưởng kia cũng nói như vậy.” Kim Đa Tiền lẩm bẩm, liên tưởng tới những gì vị kia đã từng nói.
“Vạn vật trong trời đất đều có ngũ hành tương sinh tương khắc, ngũ hành trong thân thể con người lại càng cao thâm, huyền diệu. Tuy rằng tôi biết là thân thể của cậu Kim thiếu Kim thì cần bổ sung nhưng lại không biết nên làm như thế nào.”
Lúc ấy vị đạo trưởng kia tính cho anh một quẻ nói rằng trước khi Kim Đa Tiền 30 tuổi sẽ gặp một vị quý nhân.
“Nếu vị quý nhân kia đồng ý hỗ trợ thì vấn đề của cậu Kim sẽ được giải quyết hoàn toàn. Chỉ cần vượt qua kiếp này, cuộc đời sau này của cậu Kim sẽ luôn thông thuận, là mệnh phú quý một đời.”
Nghĩ vậy, Kim Đa Tiền giật mình, ánh mắt sáng quắc nhìn Cố Mông hỏi: “Em, em có cách à?”
Chẳng lẽ, em họ của Tề Thanh chính là vị quý nhân kia?
Cố Mông nói: “Cái này rất đơn giản, ngũ hành tương sinh, có một hành sẽ có thể sinh bốn hành khác. Thổ sinh kim nên khi có thổ thì tất nhiên có thể bổ sung hành kim còn thiếu của anh.”
Cô nói thật nhẹ nhưng vào tai Kim Đa Tiền trong lại tựa như sét đánh ngang tai.
“Em họ, không đúng! Đại sư!” Kim Đa Tiền kích động đứng dậy, hai má tái nhợt chợt đỏ ửng do kích động. Anh vái Cố Mông một vái và nói: “Đại sư, cầu ngài cứu con. Con, con không muốn chết!”
Anh còn trẻ tuổi như vậy, mấy năm nay đám Tề Thanh đều nói anh ta càng ngày càng không thích ra ngoài. Nhưng đâu ai biết không phải anh không muốn ra ngoài, chỉ là muốn lẳng lặng nằm ở nhà chờ chết mà thôi.
Mỗi ngày nhìn mặt trời mọc rồi lặn khiến anh cảm thấy sinh mệnh của mình ngày một ngắn lại. Ở nhà lâu ngày nên bản thân anh cũng cảm thấy cả người bốc lên mùi hủ bại.
Vậy mà hiện tại Cố Mông nói rằng bệnh của anh không có gì ghê gớm, cô ấy nói thật nhẹ nhàng không khỏi khiến anh âm thầm dấy lên chút hy vọng.
Có lẽ đây chính là quý nhân mà anh vẫn luôn chờ!
Cố Mông nghiền ngẫm một lát, nói: “Bây giờ anh còn đang thiếu một gốc rễ, như vậy hiện tại việc phải làm chính là khiến cho anh mọc rễ!”
Một gốc rễ mang hành “Kim” thì ngũ hành sẽ được bổ sung đầy đủ.
“Trước tiên, em sẽ viết cho anh một phương thuốc, mỗi ngày uống một chén tẩm bổ hành thổ của anh. Đến thời cơ chín muồi em sẽ giúp anh bổ sung hành Kim.” Cố Mông nói.
Kim Đa Tiền chỉ biết gật đầu như gà con mổ thóc, anh nói: “Anh biết rồi. Anh nhất định sẽ làm đúng như lời em nói.”
Trước đây cả người anh toàn là tử khí trầm trầm như người mất hết hy vọng. Nhưng hiện tại biết mình còn hy vọng, cả người anh liền tràn ngập thần thái sáng láng trông cực kì có tinh thần.
Thấy anh ấy như vậy Tề Thanh vừa cảm thấy vui lại có chút lo lắng. Tất nhiên là lo Cố Mông không làm được, đến lúc đó làm Kim Đa Tiền càng thêm tuyệt vọng mất.
Chờ khi Kim Đa Tiền đi ra ngoài lấy giấy bút, Tề Thanh sầu não hỏi Cố Mông: “Em có làm được thật không đấy? Nếu bây giờ em mạnh miệng mà không làm được, đến lúc đó Đa Tiền sẽ càng thất vọng nhiều hơn.”
“……Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, nhất định em sẽ làm được.” Cố Mông nói với giọng điệu lơ đễnh, tựa như hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Thấy em gái như vậy, Tề Thanh càng sầu não hơn.
Cố Mông lại nhìn anh như suy tư gì đó, nói: “Trên mặt anh vẫn còn tử khí vờn quanh, có lẽ anh chưa thoát được kiếp nạn đó đâu.”
Chỉ là so với ngày ấy, hôm nay tử khí trên mặt anh ấy nhạt đi nhiều, nhưng vẫn cứ quanh quẩn bên người. Điều này chứng minh anh ấy chưa thoát nạn, thậm chí còn có thể mất mạng.
“…… Bây giờ anh càng ngày càng không hiểu em đang nói gì rồi đấy.” Tề Thanh nhịn không được đỡ trán, cái gì mà tử khí với chẳng kiếp nạn, nghe y hệt lời nói của mấy tay thần côn.
“Hỏi thật, em có chắc sẽ cứu được mạng của Đa Tiền không?” Tề Thanh lo lắng sốt ruột.
Cố Mông trực tiếp không thèm đáp lời anh, dưới bầu trời này có chuyện gì có thể làm khó được cô đây?
Kim Đa Tiền cầm giấy bút nhanh chóng quay lại, Cố Mông nghĩ một lát rồi hạ bút viết phương thuốc: “Dựa theo phương thuốc này, uống 2 lần vào sáng và tối, cứ uống một tuần là được.”
“Ừ ừ ừ!” Kim Đa Tiền lập tức dùng sức gật đầu, cẩn thận nhét tờ giấy vào trong ngực.
Sau đó, Cố Mông lại cầm một lá bùa đưa cho anh và nói: “Anh là người khuyết thiếu ngũ hành nên dễ bị âm tà quấy nhiễu. Lá bùa này sẽ bảo vệ anh bình an, tránh cho bị âm tà quấy nhiễu, anh nhớ mang theo người nhé.”
Nghe vậy, Kim Đa Tiền chùi tay vào quần theo bản năng, đưa tay nhận lấy lá bùa cất vào trong túi. Cũng không biết có phải anh gặp ảo giác hay không, vừa cầm lấy lá bùa này thì cả thân thể lạnh lẽo của mình trở nên ấm áp hơn nhiều. Bởi vậy, ánh mắt nhìn Cố Mông càng tin phục hơn.
Cố Mông chớp mắt, đáy mắt lóe lên ánh sáng. Cô nghiêm túc nhìn Kim Đa Tiền, nói: “Mỗi lá bùa giá 5 vạn!”
Tề Thanh: “……”
Nhìn em họ mình kiếm chác từ chỗ anh em chí cốt, nên làm gì bây giờ?
Cố Mông lại quay đầu nhìn anh, Tề Thanh lui về phía sau một bước theo bản năng, nói: “Chắc anh, anh cũng không cần uống gì chứ?”
“Trên mặt anh có tử khí, giữa mày biến thành màu đen, đây là tướng sẽ gặp tai nạn đổ máu. Tiếp theo đây anh sẽ có một tử kiếp, nếu anh không qua được kiếp nạn này thì anh sẽ chết.” Cố Mông hơi hơi híp mắt, lại nhìn anh với ánh mắt suy tư: “Trên người của anh còn có một mùi vị rất ghê tởm, hôi như mùi con nhện ấy……”
Nói rồi cô lại nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
“……Trên người anh có mùi hôi của nhện sao?” Tề Thanh lập tức cúi đầu ngửi ngửi người mình.
Lúc này Kim Đa Tiền đứng bên cạnh cũng nhíu mày nhìn anh cực kì nghiêm túc nói: “Đại sư nói cậu có tử kiếp thì tức là tử kiếp thật đấy.”
Tề Thanh: “……”
Cố Mông duỗi tay lấy ra một lá bùa đưa cho Tề Thanh nói: “Đây là bùa trừ tà cầu bình an, nếu có vật âm tà nào muốn làm hại anh nó sẽ ra tay bảo vệ…… Một lá bùa giá mười vạn!”
Tề Thanh còn chưa kịp nói lời nào thì Kim Đa Tiền đã hưng phấn hỏi: “Oa, lá bùa trông có vẻ xịn hơn đấy, đại sư có thể bán cho con một lá hay không?”
Cố Mông nhìn anh ta bằng ánh mắt càng thêm ôn hòa, nói: “Đương nhiên là có thể!”
Tề Thanh: “……”
Khóe miệng hơi giật, anh miễn cưỡng nhận lấy lá bùa này, lại nghe thấy Cố Mông nói: “Bùa này anh nên đeo bên người, một tờ giá mười vạn!”
Con bé đang độn giá lên mười vạn.
Tề Thanh tiện tay gấp lá bùa thành hình tam giác rồi nhét vào trong túi, vô lực nói: “Anh sẽ mang theo bên người, chờ lát nữa anh chuyển tiền cho em nhé.”
Anh cảm thấy thật đau đầu. Từ khi nào em họ mình lại tham tiền như thế?
*
Ăn xong nồi lẩu ngon lành lại còn kiếm được 2 mối làm ăn khiến Cố Mông thầm vui sướng. Ngay đến cả hơi thở cũng như nhiễm nhiệt độ của nồi lẩu trở nên nóng hổi.
Kim Đa Tiền vô cùng cung kính tiễn họ về, sau đó sờ sờ hai lá bùa trong túi. Trong lòng anh thấy thật an ổn, liền lái xe về nhà.
Bởi lí do sức khỏe của bản thân nên gần đây anh rất ít khi về nhà. Dựa theo lời phán sống không quá 30 tuổi của vị đạo sĩ kia, trước năm 30 tuổi bất cứ lúc nào anh cũng có thể mất mạng. Điều này khiến người nhà cực kì lo lắng.
Mỗi lần anh trở về đều có thể thấy mẹ mình cố gắng nở nụ cười mếu máo. Lâu dần anh cũng không còn muốn về nhà nữa, không muốn làm mẹ Kim thấy anh thì lại thương tâm.
Nhưng hôm nay thì khác, người làm của nhà họ Kim rõ ràng nhận ra tâm trạng của cậu chủ rất tốt, đến bước chân cũng vui lây.
—— Cậu Hai đang có chuyện gì vui thế nhỉ?
Đám người hầu nhà họ Kim ngầm đoán già đoán non.
Kim Đa Tiền hưng phấn vọt vào trong nhà, mẹ Kim thấy con trai thì vui mừng nói: “Sao hôm nay lại về nhà? Trông cái mặt vui sướng của con kìa, có chuyện gì à?”
Trong lòng mẹ Kim thật sự tò mò, đã lâu lắm rồi bản thân không nhìn thấy dáng vẻ Kim Đa Tiền thoải mái như vậy.
“Mẹ! Con có một tin vui muốn báo với mẹ.” Kim Đa Tiền hưng phấn kêu một tiếng. Anh kéo mẹ Kim ngồi xuống sô pha: “Mẹ còn nhớ lời vị đạo trưởng kia nói rằng trước 30 tuổi con sẽ gặp một vị quý nhân, nếu vị đó chịu giúp đỡ thì con sẽ tai qua nạn khỏi chứ.”
“…… Đương nhiên mẹ nhớ rõ.” Nhất thời mẹ Kim không hiểu ý con trai mình. Nhưng rất nhanh sau đó hai mắt bà trừng to, tay che miệng hỏi với giọng khó tin: “Con, con đột nhiên nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ là, chẳng lẽ là……”
Là tìm được người gọi là quý nhân kia rồi?
Kim Đa Tiền dùng sức gật đầu, khẳng định suy đoán của bà: “Con cảm thấy có lẽ con gặp được vị quý nhân đó rồi.”
Nghe vậy, hốc mắt mẹ Kim liền đỏ hoe, bà nói: “Con mau kể cho mẹ nghe……”
Kim Đa Tiền kể lại tóm tắt câu chuyện, theo lời kể của anh, biểu cảm trên mặt mẹ Kim càng ngày càng kỳ quái, đến cuối cùng muốn nói lại thôi.
“…… Con bảo người đó là em họ của Tề Thanh à? Tề Thanh bao nhiêu tuổi, còn em gái nó thì bao nhiêu, cùng lắm là hai mươi mấy tuổi. Chuyện…… Chuyện này có đáng tin cậy không?” Bà ấy ấp a ấp úng nói.
Không phải bà không muốn tin tưởng Cố Mông nhưng thật sự tuổi tác của Cố Mông khó mà khiến người ta tin được. Con xem mấy đạo sĩ, hòa thượng có bản lĩnh người này mà chẳng già cả. Còn cô bé này mới hơn 20 tuổi.
Kim Đa Tiền lắc đầu: “Con tin cô ấy, nhất định cô ấy chính vị quý nhân của con. Mẹ cũng biết trực giác của còn rất chuẩn mà.”
Đúng là như thế!
Mẹ Kim gật đầu theo phản xạ, nhiều năm như vậy trực giác của Kim Đa Tiền đối với rất nhiều chuyện luôn chuẩn xác trăm phần trăm.
“Đại sư đưa cho con một lá bùa, con vừa cầm vào là thấy người ấm áp hơn nhiều……”
Kim Đa Tiền cẩn thận lấy ra 4 lá bùa nữa: “Sau đó con mua thêm 4 lá bùa hộ mệnh ở chỗ đại sư. Mẹ, cha và chị mội người một lá.”
“Thằng nhóc này.” Mẹ Kim nhịn không được cười cực kì vui vẻ.
Không bàn đến mặt khác, thằng bé Đa Tiền nhà bà vẫn luôn là đứa hiếu thuận.
Trong lòng mẹ Kim tin tưởng Cố Mông thêm vài phần, đương nhiên việc này là do chịu ảnh hưởng từ thái độ của Kim Đa Tiền. Phải biết rằng trực giác của Kim Đa Tiền luôn rất chuẩn, nếu nó đã tin tưởng như vậy thì khả năng cô gái kia là quý nhân của nó là rất cao.
Quả nhiên là không thể nhìn người thông qua tuổi tác!
Mẹ Kim thầm cảm thán, nếu là đổi thành bọn họ gặp được Cố Mông thì có lẽ sẽ không tin cô ấy.
Bà đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, không phải đại sư kê cho con một phương thuốc sao? Con lấy ra đây để mẹ dặn người đi mua.”
Kim Đa Tiền lấy tờ giấy ra, mẹ Kim nhìn thoáng qua sau đó kêu người hầu trong nhà đến tiệm thuốc để mua.
Buổi tối cha Kim và chị gái của Kim Đa Tiền - Kim Dao về nhà. Nghe Kim Đa Tiền kể chuyện thì đều vui mừng.
Bọn họ vì căn bệnh này của Kim Đa Tiền đã nỗ lực rất nhiều năm. Tuy rằng vị đại sư kia còn nhỏ tuổi nhưng đôi khi không thể đánh giá năng lực của họ qua tuổi tác.
Người hầu đã đi mua đủ thuốc theo toa đã kê. Người này do dự trong chốc lát mới nói: “Ông chủ tiệm thuốc kia hỏi là ai kê toa thuốc này, nói là chưa bao giờ nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Còn nói nếu muốn uống thì nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Nghe vậy, người nhà họ Kim lập tức liền nhíu mày, trong lòng có vài phần chần chờ —— uống vào miệng nếu xảy ra vấn đế gì thì khó mà vãn hồi.
“Hay mau mẹ mang toa thuốc này đến bệnh viện nhờ bác sĩ nhìn xem. Nếu không có vấn đề thì để con uống được không?” Mẹ Kim nói.
Kim Đa Tiền phân vân một lát, ngẩng đầu hỏi người hầu: “Ông chủ tiệm có nói thứ này uống vào có tác dụng phụ gì không?”
Người hầu lắc lắc đầu, nói: “Điều này thì không nói ạ.”
Kim Đa Tiền gật đầu, quay lại nói với cha mẹ: “Chắc toa thuốc Đại sư kê có điều đặc biệt. Con nghĩ chắc không sao đâu.”
Nhìn vẻ mặt của con trai, người nhà họ Kim chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, đúng là bởi vì vẫn luôn không có hy vọng cho nên vừa có tia hy vọng là nó liền liều mạng nắm lấy.
“…… Vậy nghe con đi.” Cha Kim thở dài sau đó quay đầu để cho người đem toa thuốc nhờ một thầy thuốc trung y xem hộ, một lúc sau bên kia đã có hồi âm.
Vừa bắt cuộc điện thoại thì bên kia liền vang lên giọng nói của ông lão: “Kim Chung à, cháu tìm được phương thuốc này ở đâu thế?”
Nghe vậy, cha Kim mặt không đổi sắc trả lời: “Phương thuốc này là cháu vô tình có được, chú thấy phương thuốc này có vấn đề gì sao?”
“Vấn đề? Không không không, phương thuốc này không có vấn đề gì cả. Nó chính là một bài thuốc rất tuyệt, sao chú không nghĩ ra từ sớm nhỉ? Mấy vị dược liệu này kết hợp với nhau hoàn toàn có thể cho ra kết quả không thể tưởng tượng nổi……” Bên kia ông cụ Vương vẫn đang lẩm nhẩm như quên mất người đang ở đên đầu đây bên kia.
Chỉ là nghe được hắn nói, Kim phụ nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, sau đó hỏi: “Vậy nếu Đa Tiền nha cháu dùng phương thuốc này sẽ không có tác dụng không tốt gì đúng không?”
“Hừ hừ hừ!” Bên kia ông cụ đột nhiên hừ nhẹ vài tiếng, nói: “Còn nói là vô tình có được chứ. Giấu tốt lắm. Tôi thấy phương thuốc này kê riêng cho Đa Tiền nhà anh thì có.”
Cha Kim ho nhẹ một tiếng, nói: “Đúng là chẳng gì qua mắt được chú.”
“Anh quá khen rồi.” Ông cụ hừ một tiếng, dừng một chút mới nói: “Phương thuốc này thích hợp nhất với Đa Tiền, khi vừa xem chú đã cảm thấy nó viết ra dành riêng cho nó. Hỏi anh mà anh còn giấu chú là vô tình có được. Nói đi, phương thuốc này từ đâu mà có? Chắc hẳn người kê phương thuốc này là một nhân vật rất tài giỏi.”
Nhân vật tài giỏi……
Cha Kim nghĩ đến tuổi tác của Cố Mông, do dự một chút mới nói: “Là do em họ Tề Thanh kê. Cũng chính là con gái lớn của Cố Vũ.”
“Con gái lớn của Cố Vũ?” Ông cụ suy tư một hồi, rất mau liền kinh ngạc: “Con bé kia không phải mới 22 tuổi sao? Không đúng, người kê ra phương thuốc này nhất định có hiểu biết và kinh nghiệm rất phong phú về trung y, con bé này nhỏ tuổi quá.”
“Có thể là con bé vô tình nhặt được phương thuốc này ở nơi nào đó cũng nên.” Cha Kim chỉ có thể nói như vậy.
“…… Nếu như vậy thì đứa nhỏ này thật khó lường.”
Ông cụ Vương thở dài nói.
*
Xác định thuốc này không có vấn đề gì, sau khi thuốc sắc xong Kim Đa Tiền không chút do dự uống hết sạch.
Do cơ thể ốm yếu nên ban đêm anh rất hay gặp ác mộng. Tuy nhiên đêm nay anh lại ngủ say như chết, một giấc không mộng mị, khi anh mở mắt ra đã là 12 giờ trưa ngày hôm sau.
Sau khi nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, anh liền cảm thấy bất ngờ.
Anh rửa mặt rồi xuống lầu thì thấy ngay người nhà họ Kim đều đang vẻ mặt quan tâm —— hiếm khi cha Kim và Kim Dao cũng chưa đi làm.
“Đa Tiền, em thấy thế nào rồi?” Kim Dao hỏi.
Kim Đa Tiền cảm nhận thân thể một lát rồi nói: “Cảm giác rất khỏe, người cực kì nhẹ nhàng…… Hơn nữa vừa rồi soi gương em phát hiện sắc mặt mình rất tốt, da dẻ cũng mịn hơn. A, chị xem này, mấy cục mụn trứng cá hôm qua đã lặn mất rồi này.”
“Thật á……”
Hai chị em liền bàn luận sôi nổi về vấn đề mụn trứng cá khiến cha mẹ nhà họ Kim cảm thấy dở khóc dở cười —— trọng điểm là cái này sao?
Cha Kim trông tinh thần của Kim Đa Tiền bừng bừng sức sống cũng cảm thấy vui vẻ, nói: “Xem ra phương thuốc kia thật sự hữu dụng đấy.”
“Con đã nói là đại sư rất lợi hại rồi mà.” Kim Đa Tiền cảm thấy đắc ý vì mắt nhìn người của mình, trong khi những người khác đều mang thái độ hoài nghi với Cố Mông thì một mình anh ta vẫn luôn tin tưởng người ấy.
Mẹ Kim nói: “Nếu cô ấy có thể chưa khỏi bệnh cho Đa Tiền thì chúng ta phải cảm ơn cô ấy cho đàng hoàng!”
Kim Đa Tiền nghĩ đến dáng vẻ “Thấy tiền sáng mắt” của Cố Mông thì bật cười: “Mẹ chỉ cần chuẩn bị nhiều tiền là được, thế thôi là cô ấy thích lắm rồi.”
“Chắc chắn không……”
Cố Mông đang cùng Tề Thanh xử lí thủ tục sang tên nhà không hề biết nhà họ Kim đã chuẩn bị một khoản thù lao hậu hĩnh. Cho dù không biết nhưng cô vẫn cảm nhận được phần nào.
“Làm sao vậy?” Tề Thanh thấy em gái đột nhiên dừng chân thì lên tiếng hỏi.
Cố Mông nghiêm túc nói: “Em cảm thấy em sắp nhận được một khoản tiền.”
Tề Thanh: “…… Em không chỉ là một tên tiểu thần côn, mà còn là một tên tham tiền đấy.”
Một lá bùa đã bóp giá lên 10 vạn đồng, thật đúng là rất biết kiếm tiền.
“Hai cháu ở lại nhà dì ăn cơm nhé? Ông lão nhà dì nấu ăn ngon lắm, lúc nãy ông ấy đã bắt đầu nấu giờ cũng sắp xong rồi.” Dương Tố Phân nhiệt tình mời.
Nấu ăn ngon lắm……
“Được ạ!” Cố Mông bất giác trả lời.
Tề Thanh đang định từ chối: “……”
Dương Tố Phân cười nói: “Hay quá! Vậy để dì gọi điện báo cho ông ấy, các cháu có không ăn được gì không? Hoặc là thích ăn gì?”
Cố Mông thành thật trả lời: “Cháu không kén ăn.”
Ba người làm xong thủ tục đi ra thì thấy Lăng Thất Thất đang đứng bên dưới gốc cây —— vừa cô ấy ở bên trong cô ấy thấy hơi choáng váng đầu nên ra đây hít thở không khí sao?
Cô ấy mặc váy dài, phong thái điềm tĩnh lại dịu dàng.
Nhưng vào lúc này cô đang bị một đám không thanh niên bất hảo đang vây quanh. Một thanh niên nhuộm tóc vàng cười hì hì: “Sao em gái lại đứng một mình ở đây?”
Vừa nói hắn vừa đưa tay đi chơi xa, sờ soạng Lăng Thất Thất.
Lăng Thất Thất bất giác lui một bước, vừa cảnh giác nhìn bọn họ: “Các người cách xa tôi một chứt!”
“Cách xa một chút? Hà hà hà, bọn này còn đang muốn lại gần ấu yếm cô em đây!” Đám thanh niên càng vây gần, trên mặt lộ ra nụ cười ghê tởm.
Mặt Lăng Thất Thất lập tức trắng bệch, cô quay đầu gọi một tiếng vào khoảng không: “Vu Hàm……”
Cô nói lầm bầm trong cổ họng: “Vu Hàm, những người này muốn bắt nạt em, anh mau đánh chúng đi!”
Thấy bộ dạng thần kinh có vấn đề của cô gái, đám lưu manh cảm thấy hơi sai sai, có người liền hỏi: “Người đẹp đang nói chuyện với ai thế?”
Lăng Thất Thất nói: “Bạn trai tôi chứ ai, các người không thấy sao? Ở kia kìa!”
Cô chỉ tay về hướng không một bóng người.
“……”
Có một tên lưu manh nói: “Đại ca, hình như đầu óc em gái này không bình thường? Có phải nó bị tâm thần không?”
Làm gì có ai bình thường mà lại đi nói chuyện với không khí bao giờ.
Tên được gọi là đại ca lên tiếng: “Quan tâm cô ta bị bệnh tâm thần hay không làm gì, tâm thần mới tốt, bị bắt nạt cũng sẽ không nói cho ai?”
Một đám người vây kín quanh Lăng Thất Thất, đúng lúc này bọn họ đột nhiên cảm giác có một cơn gió lạnh thổi qua tới khiến người ta run cầm cập.
Thời tiết tháng 11 đúng là đã chuyển lạnh, nhưng cơn gió này thổi đến lạnh đến tận xương tủy, làm người ta không nhịn nổi rùng mình một cái.
“Sao lại thế này……”
Một trong số đó xoa xoa cánh tay, vô ý thức lui về phía sau một bước sau đó hắn liền thấy đại ca nhà mình đột nhiên bay ra ngoài, giống như bị người nào đạp bay vậy —— Nhưng mà trước mặt đại ca ngoài cô gái có vấn đề về thần kinh kia ra thì không còn ai khác?
Tên đàn em còn chưa kịp thắc mắc thì nghe thấy tiếng gào lớn, sau đó liền thấy một người phụ nữ có dáng người mập mạp vọt tới, dùng túi đang cầm trên tay đập túi bụi vào người mấy tên kia.
“Tao đánh chết chúng mày, tao đánh chết chúng mày!”
“***!”
Một tên lưu manh lớn tiếng chửi một câu, quay đầu định đánh cả Dương Tố Phân nhưng hắn chưa kịp ra tay thì thấy bụng đau nhói, người cũng bị đá bay ra ngoài.
Cố Mông chậm chạp thu chân lại, mấy lá bùa trên tay bay lên dán thẳng vào trán mất tên lưu manh, sau đó bọn chúng liền hoảng sợ phát hiện mình không thể động đậy.
“Đánh chết mấy thằng mất dạy chúng mày, không học giỏi lại chỉ nghĩ đến bắt nạt người khác!”
Dương Tố Phân vẫn đang nỗ lực dùng túi xách đập bọn chúng mà không hề phát hiện ra bọn chúng đã đứng yên cho bà đánh từ bao giờ.
Còn đám lưu manh kia suýt nữa bị bà đạp chảy máu —— cái túi xách của bà không phải thương hiệu nổi tiếng gì, chỉ được cái cứng, nện xuống một cái là khiến người ta ứa máu.
Mẹ kiếp!
Đám lưu manh vừa chịu đựng trận đánh như mưa rền gió dữ vừa lâm vào trạng thái hoảng loạn—— vì sao bọn họ không động đậy nổi?
Cứu mạng với!