Quỷ Còn Ngán Tôi

Chương 46:




Đêm qua mới vừa hạ một trận mưa to thế mà sáng nay mây đen đã tán đi sạch sẽ, trận mưa này như vừa gột rửa thành phố. Những lá cây ngày thường luôn bám đầy bụi đất cũng trở nên xanh biếc, giọt nước bên trên chúng lăn xuống hội tụ với vụng nước dưới gốc cây.
“Thời tiết hôm nay đẹp thật đấy……”
Ông Vương ngẩng đầu nhìn thoáng qua ráng hồng phía chân trời, mặt trời đang dần ló lên báo hiệu một ngày đẹp trời. Tuy vậy bây giờ cũng đã là mùa thu, buổi sáng vẫn có đôi chút se se, ông Vương bất giác kéo áo bọc lấy cơ thể mình.
Ông ấy cõng một cái sọt, quen chân đi tới bãi rác quen thuộc. Ông chỉ là một ông lão nhặt phế liệu tầm thường, không có con cái, càng không có bạn đời. Mỗi ngày, công việc chính của ông là nhặt rác thải có thể tái chế, thí dụ như bình nước khoáng và các loại giấy.
“Gâu gâu gâu!”
Con chó cỏ ông nuôi từ xa chạy lại, liếm liếm ông cực kì thân thiết.
Ông Vương đặt sọt xuống, sau đó cầm cái kìm bắt đầu lục lọi trong bãi rác.
Đây là một bãi rác không tính là rộng lớn, buổi sáng sẽ có người đem rác thải trong thành phố đổ ra đây. Mùa thu thời tiết mát mẻ còn đỡ, nếu là mùa hè thì không lâu sau mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn sẽ bốc lên.
Những phế liệu ông nhặt được sẽ được xử lí một chút, chai nhựa thì lấy chân dẫm bẹp, như vậy không chiếm diện tích, còn giấy sẽ được ném sang một bên để phân loại sau.
Chú chó cỏ công một chai nhựa đến rồi vẫy đuôi với ông lão.
Ông Vương lập tức xoa đầu nó, nói “Ngoan quá!”
Con chó được ông nhặt về, khi đó nó mới được sinh ra không lâu. Ông lão dùng nước cơm nuôi nó lớn nên cả hai đều rất thân thiết. Ngày thường mỗi khi ông lão đi nhặt rác thì con chó sẽ đi theo, nó còn ngoan ngoãn và biết giúp đỡ chủ nhân.
Chú cho được chủ khen thì vẫy đuôi một cách điên cuồng, nó quay lại tiếp tục lùng sục ở bãi rác. Nó cũng biết có nhiều thứ khác để nhặt, nhưng mà nó thích nhất là chai nhựa và mấy lon Sprite nữa.
Ông Vương vùi đầu nhặt một lúc thì thấy lưng hơi nhức mỏi, ông vươn vai một cái thì thấy con chó nhỏ đang lôi thứ gì đó từ đống rác, hình như là bao tải.
Có vẻ như nó là một chiếc bao to bị vô số rác đè lên. Con chó cắn một góc và dùng sức lôi nó ra, trong miệng còn phát ra âm thanh gầm gừ.
“Mày tìm được thứ gì hay ho à?” Ông Vương vừa cười, vừa đi qua giúp nó kéo thứ đó ra khỏi đống rác.
Sau khi lôi được ra ngoài, biểu cảm trên mặt ông Vương lại có hơi kì lạ. Khi nhìn thấy thứ ở bên trong, ông sợ hãi ném cái bao xuống.
Đây là một bộ da màu vàng. Vừa mở ra thì thấy đây là một bộ da có hình dạng của con người, thật giống như —— thật giống như là được lột từ người sống vậy.
“Ôi!”
Con chó xòe móng vuốt cào cào tấm da lại bị ông Vương quát ngưng lại. Sau đó ông Vương lập tức gọi điện cho Cục Cảnh Sát.
Bên này, mới sáng tinh mơ, Cục Cảnh Sát đã nhận được một cuộc điện thoại báo án kì lạ. Một ông già nhặt phế liệu báo đã nhặt được một tấm da người. Các cảnh sát không tránh khỏi ngầm bàn tán về vụ án này, nhưng vẫn lập tức điều người đến hiện trường.
Vừa đến đã thấy vụ án này rất hóc búa, bãi rác cũng lập tức bị phong tỏa.
“…… Thời gian nạn nhân tử vong có lẽ là khoảng 3, 4 giờ sáng nay, da người hoàn chỉnh không có bất cứ một vết xước nào, theo lý mà nói đây là một việc không thể.”
Pháp y khám nghiệm “Da” vừa cầm nước sát trùng tay mình vừa đưa ra nghi vấn của mình về bộ da. Anh ta phân tích “Chuyện này thật sự rất kì lạ. Nó giống như người sống đột nhiên bị rút hết máu thịt vậy, chỉ để lại một bộ da người. Chỉ có như vậy mới giải thích được trường hợp này.”
Pháp y lau khô tay, sau đó lại đeo bao tay trắng lên. Anh ta nói “Trên vùng da phần eo có 4 cái lỗ, giống như có vật sắc nhọn cắm vào....... Độ rộng của lỗ cho thấy đây có thể là một động vật bốn chân nào đó, thí dụ như…… Con nhện!”
“Con nhện?” Cảnh sát Lâm phụ trách vụ án này trợn mắt, chợt lắc đầu phủ nhận “Anh đừng nói với tôi hung thủ là một con yêu tinh nhện đấy nhé, đây đâu phải phim kỳ ảo.”
Pháp y nhún vai “Anh có nói thế nào thì tôi cũng chẳng quan tâm, tôi chỉ là một pháp y, việc tôi cần làm là khám nghiệm và đưa ra nhận định. Còn việc phá án của việc của các anh chứ.”
Cảnh sát Lâm gật đầu nhẹ một cái, lại hỏi “Đã kiểm tra thân phận của người này chưa?”
Pháp y trả lời “…… Căn cứ vào sàng lọc của hệ thống, người này chỉ kẻ lang thang gần đây vẫn luôn quanh quẩn ở khu vực này, tên là Lưu Đông.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
……
Tại đoàn phim《 Thịnh Thế 》, vì đảm nhiệm vai nữ chính nên Diệp Mạn có phòng hóa trang riêng, lúc này chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho cô.
“Chị Diệp, làn da của chị đẹp thật đấy, vừa bóng lại mịn màng. Trang điểm cho chị thật nhàn, không cần tốn công che khuyết điểm.”
Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ, cô ấy vừa trang điểm cho Diệp Mạn hoá trang, một bên nhịn không được vừa tán dương. Gương mặt này thật sự quá xuất sắc, đến nữ giới như cô cũng không tin được mà tim đập thình thịch.
Hơn nữa……
“Hình như chị Diệp còn đẹp hơn ngày hôm qua nữa.” Chuyên viên trang điểm kinh ngạc thốt lên.
Chuyên viên trang điểm đều trang điểm cho cô ta mỗi ngày, nhưng so với ngày hôm qua, gương mặt này càng căng mịn, đuôi lông mày và khóe mắt lại mang vẻ uể oải mang chút phong tình.
Tình trạng này giống như yêu quái vừa hút no tinh khí vậy!
Suy này vừa xuất hiện trong đầu đã khiến chuyên viên trang điểm nhịn không được bật cười. Mình xem nhiều tiểu thuyết qua hay sao ấy nhỉ?
Chuyên viên trang điểm nhanh trong trang điểm cho Diệp Mạn xong liền đi ra ngoài. Quản lí của Diệp Mạn cẩn thận quan sát gương mặt kinh ngạc nói “Mạn Mạn, trông em như đẹp hơn đấy.”
Nói đúng hơn thì từ sau lần đầu gặp nhau, dường như mỗi ngày Diệp Mạn lại càng xinh đẹp. Cũng vì nguyên nhân này, nhóm anti-fan luôn tố cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng mà chút tin đồn này không khiến cô ấy bị ảnh hưởng gì.
Nếu phẫu thuật thẩm mỹ là có thể biến thành dáng vẻ xinh đẹp như Diệp Mạn thì sao các cô ấy lại không bằng lòng chứ?
Diệp Mạn soi gương, nhẹ nhàng vỗ về mặt mình, trong mắt mang theo vài phần vừa lòng, ngoài miệng lại tùy tiện trả lời“…… Chắc do tối hôm qua ngủ ngon đi, khí sắc tốt nên nhan sắc cũng tăng lên một chút thôi.”
“Nói mới nhớ, tối qua em đi đâu vậy? Chị đến nhà tìm em mà không thế có ai ở nhà? Gọi điện thoại cũng không được.” Người đại diện mở miệng hỏi.
Diệp Mạn hơi híp mắt, con ngươi ánh lên màu tím thuộc về dã thú, cô ta hỏi “Tối qua chị đến nhà em à?”
Người đại diện không hề nhận ra điều gì, vô tư đáp “Đúng vậy, anh Tề bảo em sợ sấm sét nên nhờ chị sang ngủ với em. Thế mới thấy anh Tề luôn quan tâm em hết lòng.”
“Tề Thanh là con người không tệ, chỉ mỗi tội không biết lãng mạn thôi.” Diệp Mạn lắc đầu, nghe ra sự không vừa lòng từ lời nói của cô ta.
Người đại diện trừng mắt “Không biết lãng mạn còn hơn là lăng nhăng. Em đừng có mà có phúc mà không biết hưởng, bao nhiêu người ngưỡng mộ còn không kịp kia kìa.”
Nghe vậy, Diệp Mạn cười khẽ.
Đúng vậy, tất nhiên là bọn họ ghen tị với mình rồi, ai bảo họ không đẹp như mình?
Hai người mới nói được mấy câu, bên kia liền có người đến kêu Diệp Mạn đi đóng phim, hôm nay có vài cảnh quay của cô ta.
Tới giữa trưa, có fans tới phim trường để cổ vũ, không lâu sau trên mạng liền xuất hiện ảnh chụp Diệp Mạn đang ở đoàn phim.
“Cảm giác như Mạn Mạn xinh đẹp hơn hay sao ấy, là mình gặp ảo giác sao? Ôi trời ơi, sao trên thế giới này lại có người phụ nữ xinh đẹp như thế?”
Hứa Tâm Như bắt gặp tin tức này khi đang lướt Weibo, phía dưới còn đính kèm vài tấm ảnh chụp Diệp Mạn.
Ảnh chụp Diệp Mạn mặc bộ đồ màu đen, tóc đen nổi bật trên nền da trắng đẹp đến mức làm cho người ta nghẹt thở.
“……”
Hứa Tâm Như ôm ngực, đưa điện thoại cho Cố Mông xem, sau đó nói “Cái cô Diệp Mạn này thật là quá yêu nghiệt, cả người ngập tràn yêu khí, thậm chí càng ngày càng đẹp nữa chứ.”
Cố Mông cầm di động tùy tiện liếc mắt một cái, sau đó liền nhíu mày nói với giọng ghét bỏ “Trên người cô ta nhiều huyết khí quá……”
Cô nghiền ngẫm trong giây lát rồi mới nói “Có lẽ tối hôm qua, người này vừa đi săn về.”
Chỉ khi thỏa mãn được ham muốn thì mới có thể nuôi dưỡng cơ thể cô ta được, thí dụ như diện mạo của cô ta.
“Đi săn?” Hứa Tâm Như hỏi lại, nhưng rất nhanh sau đó cô nhớ lại chuyện mà Cố Mông đã từng nhắc tớ, chần chờ một chút mới hỏi “Ý của cậu là cô ta đi giết người à?”
Cô nhớ rõ Cố Mông đã từng nói trên người Diệp Mạn có ảo ảnh của con nhện, có thể nói cô ta không hẳn là người. Cho nên, Cố Mông mới dùng hai từ “Đi săn” bởi chỉ có động vật ăn thịt trong tự nhiên mới dùng được cụm từ này.
Cố Mông nói “So với bức ảnh trước, trông con nhện trên mặt cô ta đậm hơn đấy.”
Trong bức ảnh trước kia, ảo ảnh con nhện chỉ xâm nhập khoảng nửa khuôn mặt vậy mà giờ nó đã la ra hơn nửa mặt rồi. Đối với Diệp Mạn, chuyện này cũng không phải là một tin tốt, chỉ là không biết cô ta có tự ý thức được điều này hay không.
“Càng dung nhập nhiều thì sức ảnh hưởng của con nhện với cô ta sẽ càng lớn. Nhờ vậy mà cô ta sẽ càng xinh đẹp hơn……”
Tuy nhiên trong mắt Cố Mông, nhan sắc của cô ta có chút hư ảo.
Nói rõ ra thì nhan sắc hiện tại không phải là nhan sắc thật sự của cô ta, có lẽ cô ta đã dùng phương pháp nào đó để khiến mình trở nên càng ngày càng đẹp. Cố Mông đoán phương pháp đó có liên quan đến con nhện trên mặt cô ta.
“…… Nhưng để có được nhan sắc cũng cần trả giá, nhan sắc tuyệt thế thì cần đồ tẩm bổ. Tuy nhiên mình cũng không rõ cô ta dùng cái gì để tẩm bổ, có thể là dùng máu tươi.” Cố Mông suy đoán nói.
Nghe vậy, Hứa Tâm Như nhìn gương mặt đẹp của Diệp Mạn lại cảm thấy tanh máu. Đột nhiên cô cảm thấy gương mặt này chẳng đẹp chút nào.
Có một câu miêu tả chính xác về Diệp Mạn đó là 'Phụ nữ càng đẹp, càng độc'. Sự xinh đẹp kéo theo khát khao với máu tươi càng ngày càng mạnh trong lòng cô ta vậy nên số lần cô ta "Đi săn' sẽ càng ngày càng nhiều.
Hứa Tâm Như đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội mở miệng “Cô ta là bạn gái của anh họ cậu, vậy chẳng phải anh ấy sẽ rất nguy hiểm sao?”
Nghe vậy, Cố Mông chớp chớp mắt, nói “Hình như là vậy…… Loài người các cậu đúng là yếu ớt.”
Hứa Tâm Như hỏi “Bây giờ phải làm thế nào?”
Cố Mông nói “Tớ đã đưa cho anh ấy một lá bùa, chỉ cần anh ấy luôn mang nó bên người thì trong thời gian ngắn sẽ không gặp vấn đề gì.”
Đương nhiên là uy lực của bùa cô vẽ rất mạnh, nhưng thời gian sử dụng của nó có hạn, chỉ bảo vệ được chủ nhân vài lần rồi sẽ dần yêu đi. Nếu thật sự gặp vật gì đó âm tà, chúng chỉ cần phá vỡ sức mạnh của lá bùa là có thể giết anh ấy ngay lập tức.
Cho nên mới nói “Thời gian sử dụng có hạn”, nếu lâu hơn nữa thì không chắc.
Lần trước khi gặp Tề Thanh, trên người anh ấy luôn có tử khí vây quanh, điều này chứng tỏ người này sắp mất mạng.
Chỉ cần Diệp Mạn chưa chết thì tử khí trên người anh ấy sẽ không tiêu tán.
Cố Mông cúi đầu phân vân một lát, lại nhìn người trên màn hình di động một cái “Cũng không biết con nhện có ăn được không nhỉ.”
Diệp Mạn vừa về thì thấy nhà hàng xóm có đám đông tụ tập, bên trong truyền ra tiếng khóc thảm thiết.
Người đại diện liếc mắt một cái, đợi Diệp Mạn vào nhà rồi cô ấy mới kinh ngạc hỏi “Có chuyện gì xảy ra sao? Hình như chị thấy có cảnh sát ở bên trong.”
“Ai biết, có thể là chó mèo nuôi trong nhà đi lạc chẳng hạn.” Diệp Mạn làm bộ không quan tâm, xoay người đi vào thay đồ.
Sau khi thay đồ xong và đi ra, cô ta thấy người đại diện đang nói chuyện với ai đó.
Cô ta vừa vươn tay buộc tóc, vừa hỏi “Làm sao vậy, có người tới à?”
Người quản lí mở cửa ra thì thấy bên ngoài có hai cảnh sát, người quản lí nói “Hai anh cảnh sát nói là có chuyện muốn hỏi em.”
Nghe vậy, Diệp Mạn cười nhẹ rồi nói “Vậy mau mời hai anh cảnh sát vào đi.”
Đợi mọi người đều an vị, Diệp Mạn mới hỏi “Không biết hai anh có chuyện gì muốn hỏi?”
Cô ta có diện mạo xinh đẹp, chỉ cần ngồi một chỗ cũng khiến người ta mê mẩn làm người ta không cưỡng nổi, hơn nữa vẻ đẹp này có sự “Mê hoặc” làm lòng người dao động.
Một trong hai viên cảnh sát có một người tuổi còn tương đối trẻ, nhìn cô ta một cái liền nhịn không được đỏ mặt.
Thấy thế, Diệp Mạn thầm cười khẽ, nói “Vị cảnh sát này thật đáng yêu.”
Nghe vậy, vị lớn tuổi còn lại ho nhẹ một tiếng, nói “Hôm nay chúng tôi tới là muốn hỏi Diệp tiểu thư một vài câu, Diệp tiểu thư có quen anh Ngô ở cách vách không?”
“Anh Ngô?” Trong mắt Diệp Mạn hiện lên một tia kinh ngạc, cô ta nghĩ một hồi rồi nói “Thì ra hàng xóm cách vách họ Ngô  à?”
Cô ta nói “Tôi với anh ta không qua lại với nhau nhiều, các anh cũng biết tôi là nhân vật của công chúng mà, thường ngày
bận tối mặt tối mũi vậy nên cũng không giao thiệp với hàng xóm nhiều. Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
Trên mặt cô ta mang theo vài phần nghi vấn và quan tâm.
Anh cảnh sát trẻ nhanh nhảu đáp “Anh Ngô đã mất tích một tuần, chúng tôi nhận được báo án nên đến đây điều tra, cô đừng lo lắng.”
Diệp Mạn cười khẽ, cô ta nói “Tôi cũng chẳng làm gì sai trái, sao mà phải lo lắng? Nhưng mà cũng rất cảm ơn anh đã quan tâm.”
Anh cảnh sát trẻ lập tức đỏ mặt.
Cảnh sát chỉ một vài vấn đề bình thường, sau khi hỏi xong họ liền rời đi. Người cảnh sát lớn tuổi nói với giọng nghiêm nghị “Có thể sau này chúng tôi sẽ còn cần đến sự hợp tác của Diệp tiểu thư, hy vọng Diệp tiểu thư không để bụng.”
Diệp Mạn gật đầu, lại cười một cái thật quyến rũ với anh cảnh sát trẻ.
Sau khi xuống dưới lầu, người cảnh sát lớn tuổi nhìn thoáng qua gương mặt còn hồng của anh cảnh sát trẻ, nhíu mày nói “Tiểu Phương, cháu không cần theo án này nữa đâu.”
Nghe vậy, Tiểu Phương sửng sốt “Vì sao ạ?”
Người cảnh sát lớn tuổi răn dạy “Đôi khi, vẻ đẹp của phụ nữ cũng là thứ có thể lừa gạt bản thân mà cháu còn trẻ, nhìn thấy con gái đẹp thấy xao xuyến thì chú có thể hiểu được. Nhưng mà cảnh sát là một ngành đặc thù, chúng ta không thể âm thầm mang theo bất cứ cảm xúc cá nhân nào vào công việc, cháu hiểu không?”
"... Cháu, cháu hiểu rồi" Mặt của Tiểu Phương trắng bệch, cậu ta hiểu ý của tiền bối.
Nhưng mà cái cô Diệp tiểu thư đó xinh đẹp như vậy, lại là nhân vật của công chúng, nhìn đi nhìn lại cũng không nhìn ra cô ấy và anh Ngô mất tích kia có liên hệ với nhau.
Nghĩ vậy, Tiểu Phương siết chặt danh thiếp trong tay, đây là vừa rồi Diệp Mạn đưa cho anh ta. Trên đó vẫn còn vương lại mùi hương trên người cô ấy, đôi tay mềm mại khi cào vào lòng bàn tay mình tựa như còn có ám chỉ nào khác.
Trong lòng Tiểu Phương có hơi nóng nực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.