Sau khi biết thời gian “Mất tích” của Ngô tiên sinh, Tề Thanh liền kinh hãi.
Hôm đó cũng chính là ngày anh gặp Cố Mông ở sảnh khách của văn phòng giao dịch nhà đất, Diệp Mạn đã hẹn anh ăn tối.
Ngày đó nếu không phải Cố Mông nhắc nhở anh không được ra ngoài thì chắc chắn người mất tích không phải tên “Ngô tiên sinh” mà là “Tề tiên sinh”.
Nghĩ thôi Tề Thanh đã cảm thấy run lập cập, ánh mắt nhìn Cố Mông lại mang theo vài phần sùng bái, không hề cảm thấy Cố Mông là một tên thần côn chuyên lừa bịp nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao Mông Mông nhà mình lại biết mấy thứ này nhỉ?
Dù rất sùng bái nhưng Tề Thanh cũng có chút nghi hoặc. Cố Mông trong ấn tượng của anh là một người tính tình quái gở, với anh cũng không thân thiết, cũng chưa từng thể hiện ra năng lực đặc biệt gì, càng đừng nói là bản lĩnh trừ yêu, diệt ma.
“Xem ra vẫn do mình chưa đủ quan tâm Mông Mông.” Tề Thanh thở dài, kỳ thật trước kia anh không ở cạnh Cố Mông nên không mấy thân thiết thì làm sao có thể hiểu rõ về con người của con bé được?
Nghĩ vậy anh lại cảm thấy hối hận, nhìn Cố Mông bằng ánh mắt tràn ngập thương xót, nói: “Mông Mông, sau này anh sẽ chăm sóc em thật chu đáo.”
Cố Mông ngơ ngác nhìn anh không hiểu vì sao anh lại đột nhiên thốt ra câu này.
“Cô Cố, Đa Tiền nhà chúng tôi đã uống thuốc theo đúng chỉ dẫn của cô trong tuần vừa rồi.” Kim phu nhân mở miệng, cẩn thận nhìn Cố Mông hỏi: “Ngài xem hiện tại có thể bổ sung hành Kim cho nó được chưa?”
Trong tuần qua, mỗi ngày, Kim Đa Tiền đều uống thuốc theo dặn dò của Cố Mông. Thuốc này thật sự thần kỳ, trước kia anh luôn ngủ không ngon, luôn nằm mơ, nhưng kể từ khi uống thuốc này thì chất lượng giấc ngủ càng ngày càng tốt.
Cho nên bây giờ anh vô cùng tin tưởng và sùng bái Cố Mông, anh cảm thấy đối phương nhất định sẽ giải quyết vấn đề của mình thật hoàn mỹ.
Cố Mông nói: “Trước kia ngũ hành của anh không đủ nên cực kì thu hút âm tà quấn thân khiến bản thân thường xuyên gặp ác mộng dẫn đến thân thể cũng sẽ không khỏe. Đợi sau này cơ thể anh được bổ sung đầy đủ ngũ hành thì tự nhiên sẽ không sao nữa.”
Cô liếc nhìn Kim Đa Tiền một cái thì thấy ngay đúng là mỗi ngày anh ta đều uống thuốc đều đặn thật, hành Thổ dường như ngập tràn cơ thể rồi.
Thổ sinh Kim, cơ thể anh ta đã đủ khả năng nuôi dưỡng hành Kim sinh sôi nảy nở, mà thân thể đủ Ngũ Hành thì sẽ không yểu mệnh. Về sau lại giữ gìn sức khỏe thì nói không chừng còn có thể sống lâu trăm tuổi.
Sau khi chắc chắn anh ta đã ổn, Cố Mông liền gật gật đầu, nói: “Đúng là có thể.”
Nghe vậy, người nhà họ Kim lập tức kích động.
Chuyện này với Kim Đa Tiền chính là chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng cả đời của anh, cho nên cha Kim và Kim Dao đều không đi làm mà ở nhà săn sóc Kim Đa Tiền.
So với nhà khác luôn tranh đấu trong ngoài thì gia đình họ có thể nói là cực kì hòa thuận.
Kim Dao thật cẩn thận hỏi: “Vậy, vậy bây giờ có thể bắt đầu luôn chưa ạ? Làm thế nào để sinh Kim?”
Cố Mông nhìn dáng vẻ khẩn trương của họ, đáp: “Thật ra muốn sinh Kim rất đơn giản.”
Rất đơn giản sao?
Người nhà họ Kim lại không thấy vậy, nếu thật sự đơn giản thì sao Kim Đa Tiền lại có thể tuyệt vọng đến mức này?
Ngũ Hành sinh ra vạn vật, Ngũ Hành trong cơ thể con người lại càng huyền diệu, nếu thiếu một cái thôi cũng khiến người ta đau đầu, không thể tự bổ khuyết được.
Nhưng mà đó là với những người khác, còn với Cố Mông, chuyện này chỉ bằng một cái phẩy tay. Đừng nói chỉ thiếu một hành, chỉ cần có một hành cô cũng có thể sinh ra bốn hành còn lại.
“Đưa tay ra đây.” Cô ra lệnh cho Kim Đa Tiền.
Nghe vậy, Kim Đa Tiền lập tức đưa tay ra, Cố Mông dùng hai đầu ngón tay ấn lên mạch chỗ cổ tay của anh ta.
Một chút sinh khí từ mạch lặng lẽ chui vào cơ thể anh, hành Thổ vốn đang ngập tràn trong cơ thể được điểm chút sinh khí tẩm bổ này liền lập tức sinh ra hành Kim.
Nó như hạt giống vùi trong đất đang chậm rãi nảy mầm sinh sôi. Chỉ trong chớp mắt, trong cơ thể của Kim Đa Tiền đã sinh ra một chút “Hành Kim”. Cho dù chỉ là một chút hành Kim nhưng đối với Kim Đa Tiền, lúc này Ngũ Hành trong cơ thể của anh ta đã hoàn chỉnh.
Cố Mông thu hồi sinh khí về, nói: “Xong rồi, anh tiếp tục uống phương thuốc kia trong vòng một tháng là khỏe.”
Người nhà họ Kim vẫn luôn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, lúc này nghe vậy liền thấy mờ mịt.
“…… Vậy là xong rồi hả? Không cần làm gì nữa sao?”
Cố Mông chớp chớp mắt, nói: “Ừ vậy thôi, giờ Ngũ Hành trong người anh ấy đã đủ cả rồi. Vậy nên anh ấy không còn vấn đề gì nữa đâu.”
Chỉ vậy mà…… mà đã đầy đủ Ngũ Hành?
Biểu cảm của người nhà họ Kim càng thêm ngơ ngác, bọn họ chỉ thấy Cố Mông bắt lấy cổ tay của Kim Đa Tiền một chút thôi mà, đã xong rồi sao?
Nếu đúng như vậy thì cũng quá đơn giản đi. Nhưng đơn giản như vậy liệu có được việc không nhỉ?
Trong lòng người nhà họ Kim không tránh được có chút chột dạ, còn có vài phần sầu lo.
Động tác của Cố Mông quá đơn giản khiến những người khác không tin tưởng nhưng chỉ có chính bản thân Kim Đa Tiền mới biết cơ thể mình có thay đổi như thế nào. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình khỏe như lúc này.
Thời điểm sinh khí đi vào người, Kim Đa Tiền liền có một cảm giác cực kì thoải mái, nhẹ nhàng. Cả người như đang ngâm trong nước ấm, sự thoải mái này khiến anh ta muốn rên rỉ sung sướng.
Lúc này nghe Cố Mông nói như vậy, hai mắt anh ta sáng lên, nhìn đôi tay mình rồi tự lẩm bẩm: “Mình sẽ không phải chết nữa sao?”
Nói rồi hốc mắt đỏ hoe như sắp khóc.
Kim phu nhân vội vàng hỏi: “Đa Tiền, con thấy thế nào rồi?”
Bà cảm thấy mơ hồ, vấn đề trên người Đa Tiền đã được giải quyết rồi sao? Chuyện này cũng quá sức tưởng tượng đi?
Kim Đa Tiền nhếch miệng cười nhẹ và nói: “Mẹ, hiện tại còn cảm thấy khỏe lắm…… Con cũng không biết tả như thế nào, đại khái giống như là 'Thoát thai hoán cốt' trong truyền thuyết ấy.”
Nghe vậy, Kim phu nhân tức khắc mừng phát khóc, vừa khóc vừa cười nói: “Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi.”
Nhiều năm qua Kim Đa Tiền không khỏe, người làm cha mẹ, làm chị như bọn họ sao có thể không đau lòng?
Thấy vậy Kim Đa Tiền cũng không chịu nổi, anh nói: “Mẹ, sau này mẹ không phải lo lắng cho con nữa. Mẹ xem này, con đã khỏe rồi mà.”
Kim phu nhân liền rơi nước mắt tuy nhiên nước mắt này lại là nước mắt của sự hạnh phúc.
“Cố tiểu thư, cảm tạ ngài đã cứu Đa Tiền nhà chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết nên cảm ơn ngài như thế nào!” Cha Kim mở miệng, hốc mắt cũng đỏ hoe trông cũng rất kích động nhưng là một người đàn ông, một người cha nên ông nội liễm hơn nhiều.
Ông nhìn Cố Mông ngần ngừ mãi mới lôi ra tấm thẻ từ trong túi và nói: “Đây là 500 vạn thù lao vì ngài đã cứu Đa Tiền.”
500 vạn!
Cố Mông chớp chớp đôi mắt sáng rực.
Ban đầu cha Kim còn do dự bởi vì ông nghe người ta nói người của Huyền môn đều rất cổ quái. Tuy rằng Kim Đa Tiền vẫn luôn nói chỉ cần đưa tiền là vị Cố tiểu thư sẽ rất vui, tuy vậy ông vẫn có chút chột dạ.
Nghĩ vậy là cha Kim thầm cân nhắc xem mình đưa thẳng tiền như thế này có tục tằng quá không, liệu người ta có thích không, hay là mình biếu đồ vật khác nhỉ?
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của người ta, cha Kim liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, ông lại cảm thấy Cố Mông có thêm vài phần tinh nghịch —— đúng là vẫn còn trẻ con.
*
Người mà bị cha Kim cho là trẻ con vẫn đang cực kì vui sướng với khoản thù lao mình vừa nhận được, cô biết ở thế giới này, tiền là trên hết.
Do mới nợ ngập đầu vì mua căn hộ, Cố Mông đã thấm nhuần đạo lí 'Có tiền bạc là có tất cả'.
Từ nhà họ Kim ra, Cố Mông liền ném tấm thẻ cho Tề Thanh, nói: “Em có tiền rồi, trả anh này!”
Cố Mông vẫn nhớ Tề Thanh đã trả phần tiền nhà còn thiếu của mình, cô không muốn nợ nần ai.
Tề Thanh buồn cười nhìn tấm thẻ trước mắt, tay vẫn nhận lấy. Trải qua mấy ngày ngắn ngủi, anh cũng coi như hiểu về tính cách của Cố Mông vừa cố chấp lại nghiêm túc. Nếu nói phải trả tiền thì nhất định phải trả.
Anh nhận thẻ nhét vào trong túi, sau đó hỏi: “Lần trước em và bạn học có bàn cách kiếm tiền, các em đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Nói đến chuyện này, Cố Mông lập tức đau đầu.
Cô thành thật nói: “Hứa Tâm Như nói bọn em có thể mở cửa hàng bán buà online nhưng mà đến giờ vẫn chưa có đơn hàng nào.”
Nghe vậy, Tề Thanh nhướng mày vừa lấy di động ra, vừa hỏi: “Cửa hàng của các em tên là gì? Để anh xem.”
Cố Mông đáp: “Huyền trai!”
Tề Thanh gõ cụm từ để tìm kiếm và hỏi: “Huyền trai? Tên này có sự tích gì không?”
Cố Mông lắc đầu: “Không có, tên là Hứa Tâm Như đặt. Cậu ấy bảo lấy tên như vậy mới giống cửa hàng bán bùa cao cấp, mấy người mê tín nhìn một cái là muốn mua ngay.”
Tề Thanh: “……”
Trên mạng mà đặt tên cửa hàng như vậy lại còn bán đồ mê tín rất dễ bị bỏ qua.
Tề Thanh nhấn vào thì thấy shop online này khá hoàn thiện, tuy hơi ít sản phẩm nhưng ít nhất những cái nên có đều có, tính toán đâu ra đấy. Gian hàng có bảy tám mặt hàng đều là bùa chú.
“Mặt hàng vẫn chưa được phong phú.” Tề Thanh nói: “Các em bán thế này sợ là không nhiều người mua, mà lại còn bán bùa chú nữa.”
Nói rồi anh lắc đầu. Thời buổi tôn sùng khoa học như bây giờ, những thứ như bùa chú mê tín này còn có mấy người tin? Hơn nữa cho dù có người tin cũng sẽ không mua trên mạng.
Nói tóm lại, cửa hàng của Cố Mông có lẽ sẽ không kinh doanh nổi.
Cố Mông lộ ra nét mặt buồn rầu, cô nói: “Đúng, em cũng lo như vậy.”