Lá bùa vàng chạm vào người Nhị Cẩu liền giống như vật sống liền chui vào thân thể của anh ta.
Giây tiếp theo, Nhị Cẩu tưởng là sắp chết đột nhiên hai mắt trừng lớn, trong cổ họng phát ra gầm nhẹ như tiếng của dã thú.
“Ách!”
Anh ta trừng lớn hai mắt, gân xanh trên trên người nổi lên, cả người như nổi cơn điên kịch liệt giãy giụa nhảy từ trên lưng Thẩm Cường xuống.
Thẩm Cường bị hoảng sợ, nhìn một màn này nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nói “Đây…… Đây là chuyện gì đây?”
Vừa rồi rõ ràng anh đã nhìn thấy Nhị Cẩu tắt thở, yết hầu của cậu ta đã bị cắn đứt, căn bản không thể sống được. Vậy mà người đáng lẽ đã tắt thở rồi lại đang “Tung tăng nhảy nhót”, thậm chí nhảy thật hăng, cái này gọi là xác chết vùng dậy!
Bình tĩnh nào, bình tĩnh!
Thẩm Cường tự động viên chính mình, sau đó ánh mắt nhịn không được dừng Cố Mông đang nằm trong ngựcDiêm La.
Giờ phút này anh chỉ cảm thấy từ đầu đến chân của cô gái này đều mang một vẻ bí ẩn, tình trạng như vậy mà vẫn còn sống, lại còn khiến Nhị Cẩu đã chết “Xác chết vùng dậy”.
Năng lực này, là của con người sao?
Không chỉ có Thẩm Cường, những người khác cũng bị một màn này dọa sợ không nhẹ, theo bản năng lui một bước, ánh mắt nhìn Cố Mông mang theo vài phần kiêng kị cùng sợ hãi.
Nhị Cẩu vẫn còn giãy giụa kêu đau, trên người có hoa văn kim sắc đang lưu động, giống như những con sâu bằng vàng đang di chuyển ở dưới da của anh ta.
“Cô đã làm gì vậy?” Diêm La nhẹ giọng hỏi.
Trời đã tối, đặc biệt lại ở nơi quỷ quái như thôn Lê gia, tiếng kêu thảm thiết của Nhị Cẩu khiến người ta khiếp sợ.
Cố Mông nhấc mí mắt nhìn thoáng qua, sau đó chậm rì rì nói “Cũng không làm gì, tôi không muốn lãng phí nên cho anh ta dùng. Bởi vì anh ta là người trần cho nên không chịu nổi sức mạnh của lá bùa, bởi thế mới thống khổ như vậy.”
“Đợi cơn đau đớn qua đi, phù văn xâm nhập cốt tủy của anh ta thì chỉ có lơi cho anh ta thôi, không chết được đâu.”
Nói tới đây, cô dừng một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm nói “Sớm biết cái thứ kia còn không chịu nổi một kích mình đã không cần vẽ bùa. Đã xấu xí còn vô dụng.”
Nghe vậy, Thẩm Cường hai mắt sáng ngời, anh sốt ruột truy vấn nói “Ý của ngài là, Nhị Cẩu sẽ không chết?”
Cố Mông nằm ở trong ngực Diêm La, thoạt nhìn có chút mỏi mệt, cô lười biếng giải thích “Cũng là vì anh ta may mắn, cái nơi này cách biệt với loài người, ngay cả âm thế cũng bị ngăn cách, cho nên khi anh ta chết hồn phách vẫn chưa bị câu đi. Hơn nữa, tướng anh ta chưa đến lúc chết, mệnh cách phúc lộc cả đời, sống lâu trăm tuổi, tên trên sổ sinh tử vẫn còn sáng, lần mất mạng này là ngoài ý muốn cho nên vẫn còn cứu được.”
“Âm thế? Là chỗ nào?”
“Âm thế á, chính là địa phủ đó.”
Địa phủ?!
Đám Thẩm Cường trừng lớn đôi mắt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, lắp bắp hỏi “Thật…… Thật sự có địa phủ sao?”
Cái này không phải truyền thuyết sao?
“Ai da, các người phiền quá!"
Cố Mông bị bọn họ hỏi phát phiền, duỗi tay bịt tai mình lại, nói “Phiền chết đi được, đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết.”
Cô trông rất mệt, Diêm La cúi đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi,kệ bọn họ.”
Cố Mông khẽ gật đầu, dựa vào trong lòng ngực anh hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cả người cảm giác vô lực, suy yếu khiến cô có đôi chút mệt mỏi, trạng thái cũng không tốt lắm.
Cô nghe thấy vị trí trái tim trong lồng ngực mình đập vững vàng,mỗi lần đập là có một lực lượng mỏng manh mưa dầm thấm đất, lặng lẽ chữa trị lại vết của cái thân thể tàn tạ này.
Thân thể này vốn ngập tràn tử khí, vừa rồi cô lại vẽ một lá bùa như vậy khiến cho thân thể càng thêm hư nhược. Cho dù nuốt đã nuốt hạt châu đen đó nhưng vẫn cứ cảm thấy không thoải mái.
Thân thể này thật sự quá hư nhược, sau này cô sẽ không làm được cái gì nữa rồi.
Cố Mông nghĩ như vậy miên man như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi.
Đám Diêm La vẫn đứng ở nơi đó nhìn tình trạng của Nhị Cẩu.
Nhị cẩu vẫn còn đang giãy giụa nhưng hình như đã kiệt sức, lực giãy giụa yếu hơn mà âm thanh gào thét cũng dần nhỏ đi, hoa văn kim sắc ở dưới làn da cũng dần biết mất.
Mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Hổ Tử ngồi xổm xuống, thật cẩn thận gọi một tiếng “Nhị Cẩu?”
“Ặc!”
Nhị Cẩu đang nằm trên mặt đất đột nhiên mở to mắt, sau đó ngồi bật dậy, vừa hoảng sợ ôm cổ mình vừa kêu lên “Xong rồi xong rồi, cổ của mình bị cắn đứt rồi, mình sắp chết rồi!”
Mọi người “……”
“Nhị cẩu! Cậu còn sống!” Hổ Tử vẻ mặt kích động, trực tiếp ôm lấy anh ta.
“Hổ Tử?” Nhị cẩu mờ mịt nhìn hắn, sau đó lại thấy đám Diêm La, đầu óc quay cuồng hỏi “Lão đại? Sao các anh lại ở chỗ này? Ơ, chẳng lẽ các anh cũng đã chết sao! Em biết rồi, cái con quái vật kia cũng không buông tha cho các anh đúng không. Huhu, mình còn trẻ như vậy, vợ còn chưa cưới, tại sao mình lại chết cơ chứ……”
Thẩm Cường nhịn không được mắt trợn trắng, duỗi chân đá đá anh ta, nói “Cậu đang nói cái gì thế, chết cái gì mà chết, cậu còn đang sống sờ sờ ra đây này.”
“…… Sóng……Còn sống? Không thể nào!” Nhị Cẩu lắc đầu thật mạnh, vừa lắc đầu vừa hoảng sợ che cổ của mình, nói “Cái thứ đó đã cắn rách yết hầu của em, sao mà em còn sống được?”
Yết hầu bị cắn đứt, máu tươi chảy ra, cái cảm giác sắp chết, bây giờ nhớ lại vẫn khiến anh ta cảm thấy nghĩ mà sợ không thôi. Cái loại cảm giác khủng bố này, không có khả năng là giả.
Diêm La xoay người, anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng mông lung, nói “Chúng ta về trước đã.”
Mọi người thở dài một tiếng, thu thập đồ đạc quay về.
Nhị Cẩu mờ mịt nhìn bọn họ, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nói “Mọi người từ từ đã…… Không đúng, vậy mà tôi lại không chết sao? Tôi không chết, Nhị Cẩu tôi còn sống, ha ha ha……”
Cùng với tiếng cười đắc ý của Nhị Cẩu, đám người bọn họ về tới căn nhà ở thôn Lê gia.
“…… Kể cho mọi người nghe chuyện gì đã xảy ra, cái thứ quái vật đó à gì?” Diêm La mở miệng hỏi Nhị Cẩu.
Nghe vậy, anh ta nói “Giữa trưa lão đại bảo bọn em ra ngoài điều tra tình hình của thôn Lê gia, sau đó em phát hiện thôn Lê gia thôn có điểm kỳ quái, người của thôn này đều rất xinh đẹp."
Hai ba người đẹp, có thể nói thôn Lê gia sơn linh thủy tú, nuôi ra người đẹp. Nhưng cả thôn ai cũng đẹp thì lại kì quái.
“Hơn nữa, em dạo qua một vòng, phát hiện trong thôn đều là người trẻ tuổi, không thấy người già nào.”
Sau đó, khi anh ta chuẩn bị quay về liền thấy một ông già.
“…… Ông ta có thân mình thấp bé, làn da đen xì, nhìn qua có hơi kinh dị. Hơn nữa, mắt của hắn ta đều là tròng trắng……”
Lúc thấy lão già này, trong lòng anh liền giấy lên sự ảnh giác, sau đó liền thấy lão già thấp bé này nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ tham lam và thú tình.
Trong khoảng khắc liền có sự biến đổi, thân thể lão ta đột nhiên to lên, nháy mắt liền biến thành “Ác quỷ” trong lời kể của Hứa Tâm Như.
“Thân thể hắn đao thương bất nhập, đạn cũng không bắn thủng…… Chuyện sau đó chắc mọi người cũng nhìn thấy rồi.”
Thân thủ của anh ta không bằng đối phương, thiếu chút nữa liền chết ở trong miệng đối phương. Không đúng, anh đã chết rồi, nhưng không biết tại sao lại sống đến giờ.
Anh gãi đầu, có chút kỳ quái nói “Tôi nhớ rõ, lúc đó tôi đã chết rồi, vậy sao lại vẫn sống đến giờ vậy nhỉ?”
Nghe vậy, ánh mắt của đám Thẩm Cường đều dừng ở trên người Cố Mông đang nằm trên giường.
Dáng vẻ của Cố Mông so với nhìn thấy ác quỷ cũng chẳng khá hơn, không nhìn thấy mấy người Lê Ngọc bị dọa như thế nào sao. Nhưng mà bây giờ, bọn Thẩm Cường nhìn cô, chỉ cảm trên người cô ấy ngập tràn sự thần bí chứ không hề thấy đáng sợ.
“Đây…… Đây đúng là Cố Mông sao?” Tô Văn đột nhiên mở miệng, cô thật cẩn thận nói “Trước khi mất trí nhớ, Cố Mông là người âm trầm lạnh nhạt, cũng chưa thấy cô ấy có bản lĩnh như thế bao giờ. Sao mất trí nhớ xong lại lợi hại như vậy?”
Hứa Tâm Như chà xát cánh tay, có chút sợ hãi nói “Ý của bạn là……”
“Các bạn không thân với Cố Mông, làm sao mà chắc chắn tính cách của bạn ấy như thế nào?” Người vừa nói chính là Diệp Cảnh, thần sắc của cậu có chút phức tạp, nói “Cố Mông, cũng được coi là con nhà nòi.”
“Con nhà nòi?”
"Ừ…… Mình và bạn ấy sống trong cùng một tiểu khu, ông của bạn ấy là thấy bói, nghe nói đoán cũng chuẩn lắm. Nhưng mà mình cũng không tin cái này, vẫn luôn cảm thấy đây đều là phong kiến mê tín.”
Trước khi vào thôn Lê gia cậu vẫn nghĩ như vậy. Nhưng những sự việc gặp phải ở đây chính là đã lật đổ tự duy của cậu?
Nghe cậu ta giải thích, Hứa Tâm Như bừng tỉnh, rõ ràng có chút an tâm, nói “Không nghĩ tới Cố Mông còn có bản lĩnh như vậy, thật đúng là lợi hại.”
Tô Văn nhăn cái mũi, nói “Nếu bạn ấy lợi hại như vậy thì tại sao không cứu những người khác? Nhìn mọi người bị ác quỷ hại chết, chắc bạn ấy rất đắc ý nhỉ?”
Nghe vậy, Diệp Cảnh cùng Hứa Tâm Như cũng có chút khó hiểu, nếu Cố Mông bản lĩnh như vậy vì sao không cứu mọi người? Hơn nữa, bạn ấy còn tự mình chạy vào rừng ăn thịt người. Lúc ấy bọn họ cảm thấy bạn ấy quá sợ hãi, đầu óc nóng nảy, nhưng hiện tại nhìn đi, đối phương có năng lực nhưng lại vứt bỏ bọn họ.
Mặc kệ nghĩ như thế nào, đều làm cho ba người bọn họ không thoải mái trong lòng, không tránh được có chút nói thầm.
“Tôi có bản lĩnh thì phải cứu các người à, quan hệ giữa chúng ta tốt lắn sao?” Cố Mông đang ngủ vây mà tỉnh dậy lúc nào không, dựa vào giường nhìn bọn họ, một đôi mắt tràn đầy lạnh nhạt.
Cái sự lạnh nhạt này gần giống như tàn khốc lại mang đến cho người ta cảm giác cao cao tại thượng. Giống như thế gian không người nào lọt đươc vào mắt cô ấy hay được cô ấy để trong lòng.