Cố Mông nghiêng đầu, bộ dạng hiên giờ của cô thật xấu xí, nhìn thoáng qua có đáng sợ nhưng thật may cô có một đôi mắt thật đẹp, đáy mắt le lói chút ánh sáng khiến khuyết điểm về thân thể được giảm đi đôi chút.
“Tôi chưa bao giờ cho rằng mình là người thiện lương, cũng không cho rằng mình có nghĩa vụ muốn đi cứu ai.” Cô nhấc lên mí mắt, nhìn ba người Hứa Tâm Như liếc mắt một cái, không chút để ý nói “Nếu tôi có hứng thì tôi sẽ giúp một tay……”
Cô duỗi tay chỉ Nhị Cẩu, ý tứ thực rõ ràng, sau đó cười nói “Nhưng tôi mà không vui, thì không ai có thể ép tôi ra tay giúp đỡ được.”
Tô Văn lại tức giận, cắn răng nói “Nhưng chúng ta là bạn học, bạn liền trơ mắt nhìn mọi người đi vào chỗ chết sao? Sao bạn độc ác vậy?”
“Nói tôi trơ mắt nhìn mọi người đi vào chỗ chết chính là cô đấy, nói tôi không muốn cứu người cũng là cô luôn.” Cố Mông nhướng mày, cười tủm tỉm nói “Cô là tôi à? Sao cô biết tôi muốn gì? Nói không chừng lúc đó tôi vào rừng để kiếm đường ra cho mọi người thì sao, không nghĩ tới cô lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi thật sự đau lòng đó, tôi cho rằng chúng ta đều là bạn học, các người sẽ tin tưởng tôi chứ!”
Miệng cô nói thật thương tâm, trên thực tế trên mặt không có một chút thương tâm nào.
Tô Văn bị cô nói cho không cãi được câu nào, chỉ có thể quay đầu nhìn đám Diệp Cảnh 2 lần.
Hứa Tâm Như có chút xấu hổ, cô nhìn Cố Mông, nói một tiếng thực xin lỗi, nói “Bạn nói đúng, là chúng mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Mọi người đều là bạn học, chúng mình không nên suy đoán lung tung như vậy.”
Diêm La nhìn vào mắt Cố Mông, nói “Nếu cô ấy cứu được các người thì cũng sẽ không để chính mình thành biến thành bộ dạng này, người không ra người quỷ không ra quỷ.”
Cố Mông “……”
Trát tâm!
Nhị Cẩu ở bên cạnh nhìn qua, có chút mất mát nói “Cố Mông có thể cải tử hoàn sinh mà, anh nói này em lợi hại như vậy sao không xử đám người thôn này đi, cũng không cần bó tay bó chân.”
Nghe vậy, Cố Mông nói “Người ở thôn Lê gia ai này đều có một lớp da mỹ lệ, nhưng trên thực tế cả thể xác và linh hồn đều khiến tôi buồn nôn.”
Cô cười như không cười nhìn Tô Văn, nói “Lớp da đẹp đẽ chỉ che đậy được dưới mắt của con người thôi, linh hồn mà xấu xí thì chẳng cách nào che dấu nổi.”
Tô Văn “Diệp Cảnh!”
Cô né tránh ánh mắt của Cố Mông, nhìn về phía Diệp Cảnh xin giúp đỡ.
Diệp Cảnh nói “Cố Mông, vừa rồi đúng là Tô Văn nói sai, bạn đừng cùng cô ấy so đo nữa. Bây giờ việc chúng ta cần làm là bàn cách thoát ra ngoài, mà không phải đấu tranh nội bộ.”
Cố Mông nhướng mày, cười nói "Đúng vậy, tôi không nói nữa, chỉ cần sau này cậu đừng hối hận là được.”
Hối hận?
Diệp Cảnh có chút khó hiểu.
“Ai, Cố Mông, em nói nhanh lên, em có thể tận diệt thôn Lê gia này không, em lợi hại như vậy, đến anh còn cứu sống được thì đối phó với đám người đó chắc là cũng đơn giản?” Một bên Nhị Cẩu sốt ruột nói.
“Việc này, tôi không làm được.” Cố Mông cúi đầu nhìn tay chính mình, nói “Anh nhìn bộ dạng của tôi xem, suy yếu bất lực lại đáng thương, một trận gió thổi qua cũng đủ để tôi ngã bệnh rồi.”
Mọi người “……”
Bọn họ không tin, nhưng nhìn tình trạng của cô ấy đúng là yếu đuối mong manh, đó là chính xác là gầy trơ xương.
Hổ Tử gãi gãi đầu, nói “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Nhìn tình trạng này chắc tất cả thôn dân ở đây đều là quái vật đội lốt người rồi.” Diêm La nhẹ nhàng gõ lên bàn, nói “Bọn họ vẫn chưa động thủ với đúng ta nhất định là trên người chúng ta có thứ gì đó chúng cần.”
Có lẽ bọn họ chính là dầu thắp trong lời của Lê Ngọc……
Đương nhiên, đây chỉ là Diêm La tự suy đoán, cũng không có nói cho những người khác, tránh làm cho họ hoảng loạn.
“Buổi tối, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem xét, địch ở trong tối, chúng ta không thể cứ bị động mãi được.”
Nghe vậy, đám người Thẩm Cường gật đầu bảo phải, một đám người không có thắc mắc gì, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Chờ đêm muộn một chút, Diêm La liền mang theo một ít người rời đi, đi ra ngoài xem xét tình huống. Mà Hổ Tử và hai người khác ở lại bảo vệ bốn người Cố Mông.
Bọn họ bốn người đều là sinh viên, nếu là gặp phải chuyện gì, sợ là căn bản không có lực phản kháng.
Không khí rất trầm mặc, Cố Mông nằm ở trên giường, nhìn dáng vẻ có lẽ là đã ngủ rồi.
Hứa Tâm Như cùng Diệp Cảnh nhìn nhau, nhịn không được cười khổ. Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ họ cũng không biết nói chuyện với Cố Mông như thế nào.
“Trước hết cứ nghỉ ngơi đi đã.” Diệp Cảnh nói.
Nói là nghỉ ngơi nơi ở nơi này có ai dám ngủ thần kinh đều căng thẳng như sắp đứt đến nơi, căn bản không thể thả lỏng được.
Không biết qua bao lâu, ngay khi đám Diệp Cảnh bắt đầu mơ màng ngủ, Cố Mông đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Có cái thứ gì đang lại gần đây vậy.” Cô vừa nói vừa nhăn mũi vẻ ghét bỏ, nói “Thối quá, không chỉ có thân thể hư thối, ngay cả linh hồn cũng hư thối sao?”
Nghe được lời cô nói, người trong phòng ngay lập tức bừng tỉnh, nhưng cho dù tỉnh táo nhưng họ lại cảm thấy tay chân nhũn ra.
“Sao lại thế này?” Hổ Tử vẻ mặt nghiêm lại.
Cố Mông nói “Là sương mù……”
Sương mù?
Hổ Tử đứng dậy, nhìn xuyên qua cửa sổ rách nát ra ngoài.
Không biết từ khi nào bên ngoài đã sương mù bay, sương trắng mờ mờ, tựa như đang bao trùm lấy một thứ đáng sợ.
“Phải làm sao bây giờ?” Hổ Tử cảm giác tứ chi vô lực, thậm chí cảm thấy cực kì buồn ngủ, giống như giây tiếp theo có thể ngủ ngay được vậy.
Anh hỏi Cố Mông “Em Cố, em có cách nào giải quyết được tình trạng của chúng ta không?”
Cố Mông gật đầu, duỗi tay vẫy anh lại gần, sau đó tát một cái lên mặt anh, sau đó hỏi “Đau không?”
Hổ Tử che một bên mặt nóng rát, thành thật gật đầu “Đau.”
Cố Mông cười, nói “Đau là tốt, anh cảm giác laị xem, đã hết cảm giác vô lực chưa.”
Nghe vậy, Hổ Tử lập tức nắm tay, sau đó hai mắt tức khắc sáng ngời, ngạc nhiên nói “Khỏe lại rồi!”
Cố Mông hơi hơi gật đầu, nói “Hữu dụng là được.”
Rất nhanh trong phòng liền vang lên tiếng bạt tai "bạch bạch bạch". Cuối cùng mặt ai nấy đều đỏ ửng lên, trên mặt nóng rát, nhưng cảm giác tay chân mất cảm giác đã biến mất.
Cố Mông cười tủm tỉm nhìn Tô Văn, chà xát tay, nói “Tô Văn, mình tới giúp bạn tỉnh táo lại đây.”
Nghe vậy, Tô Văn biểu tình cứng đờ, vội nói “Không cần……”
“Chúng ta là bạn học, việc nhỏ này bạn cũng không cho mình giúp sao? Trước kia tình cảm của chúng ta không tốt sao?” Cố Mông lộ ra biểu cảm thất vọng, lẩm bẩm nói “Nếu đã không thân thì nếu bạn có xảy ra chuyện gì mình cũng không cần cứu bạn đâu nhỉ……”
Tô Văn cắn chặt răng, biểu tình đã ủy khuất lại đáng thương, đỏ mắt đi tới trước mặt Cố Mông.
"Bốp!”
Cố Mông đúng là đã không nương tay, một bạt tai hạ xuống, mặt Tô Văn liên sưng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
“Này……” Hứa Tâm Như cắn môi, nhìn Cố Mông có chút sợ, nhỏ giọng nói “Cố Mông, bạn đánh nặng tay quá.”
Cố Mông cười tủm tỉm nói “Mình còn muốn đánh thêm mấy cái nữa cơ……”
“Bạn, sao bạn thù dai thế?” Hứa Tâm Như có chút tức giận, nói “Kể cả Tô Văn có làm bạn không vui thì bạn cũng không nên hạ nhục người ta như vậy.”
Nghe vậy, Cố Mông không hề không vui, cô nhìn về phía những người khác, hỏi “Các người cũng cảm thấy, tôi không nên đánh cô ta sao?”
Hổ Tử cười gượng hai tiếng, nói “Tóm lại, đánh người là không nên.”
Cố Mông gật đầu, nói “Vậy được rồi, nếu các người không cho tôi đánh cô ta, vậy thì quên đi. Chỉ là, đến lúc đó các người đừng có mà hối hận là được.”
Hối hận? Tại sao lại hối hận?
Cố Mông nói chuyện càng ngày càng khó hiểu, thần thần bí bí.
“Hả?” Hổ Tử đột nhiên nhíu mày, nói “Có cái gì đó đang tới!”
Bên ngoài truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, như là tiếng bước chân, hơn nữa nghe thanh âm không phải là một người.
Hổ Tử đứng bên cửa sổ rách nát nhòm ra ngoài, trong màn sương trắng có thứ gì đó chen chúc, sau này thứ đó dần hiện ra giữa màn sương.
Nương theo ánh trăng, Hổ Tử thấy, người đang đến chính là người của thôn Lê gia, trong đó người bọn họ quen, Lê Ngọc.
Nhưng nhìn đám thôn dân này có chút kỳ quái, bọn họ đều khom người xuống, giống như là trên lưng cõng thứ gì đó rất nặng vậy, khiến họ còng lưng xuống.
Không đúng!
Hổ Tử trừng lớn đôi mắt, trơ mắt nhìn sống lưng của một người thanh niên cao lớn chậm rãi còng xuống, làn da nhẵn mịn cũng trở nên nhăn nheo, xấu xí.
Chớp mắt hắn liền già đi, đôi mắt toàn là tròng trắng, dáng người thấp bé, nhìn qua rất quỷ dị.
Đám người này đang hường về phía chỗ bọn họ mà đi tới.
Hổ Tử lui một bước, thần sắc căng chặt nói “Chúng ta mau rời đi thôi.”
Hai cô gái sắc mặt có chút trắng bệch, rõ ràng hơi hoảng sợ.
Sắc mặt của Cố Mông lại bất biết, lại vươn tay ra, nói “Tôi không chạy được, cho nên phiền anh bế tôi.”
Nói cô cười với Hổ Tử thật sáng lạn.
Hổ Tử “…… Ngài vẫn nên đừng cười, nhìn đáng sợ lắm.”
Cố Mông “……”
Nháy mắt, nụ cười của cô lập tức biến mất.
Hổ Tử duỗi tay bế cô lên, đối phương quả thực nhẹ hơn so với tưởng tượng nhẹ như không có cân nặng, bế lên có cảm giác như bế một bộ xương.
Cố Mông duỗi tay ôm lấy cổ anh ta, ánh mắt liếc về phía Tô Văn một cái, lúc cô ta nhìn lại thì liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Tô Văn “……”
Cô run run một chút, nhích lại gần Hứa Tâm Như một chút.
Hứa Tâm Như nhìn Cố Mông liếc mắt một cái, nói “Không nghĩ rằng Cố Mông là cái loại người thù dai như thế, có thù tất báo, về sau chúng ta cách xa bạn ấy một chút.”
Tô Văn lập tức gật gật đầu.
Một đám người lao ra khỏi nhà, cùng lúc những người đó đã vọt tới cửa, thấy bọn họ, đôi mắt toàn tròng trắng hiện lên tia điên cuồng và tham lam, chúng lập tức bật nhảy về phía họ.
“Đoàng!”
Viên đạn ghăm vào một người, căn bản là không có tác dụng gì, thậm chí còn phát ra âm thanh va chạm của kim loại. Bọn họ uốn lượn thân mình, trên người xuất hiện hoa văn loang lổ, làn da cũng biến thành màu xám.
Bộ dạng này giống hệt "Ác quỷ" mà đám người Cố Mông nhắc đến.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đám ác quỷ mà những người Hứa Tâm Như gặp được chính là người của thôn Lê gia.
“Mẹ kiếp!” Hổ Tử nhịn không được mắng một câu, trên trán lại nhỏ xuống mồ hôi lạnh.
“Đánh vào đôi mắt của chúng!” Cố Mông vẫn luôn yên lặng, đột nhiên mở miệng nói.
Nghe vậy, vài người Hổ Tử không chần chờ, viên đạn tiếp theo bay ngắm thẳng vào đôi mắt của những người này.
“Gào!”
Tiếng kêu bén nhọn vang lên, viên đạn găm vào mắt, ngăn được bước tiến lên của chúng.
Cố Mông đảo ánh mắt qua, chỉ về một phương hướng nói “Chạy về phía bên kia! Mấy thứ này đã không còn là người nữa, đánh vào mắt chỉ ngăn được chúng nó tạm thời thôi, sau khi chúng nó hồi lại thì chúng ta toi đời đó.”
- -- ------ ------ ------ ---------