[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Chương 17:




Cái gì mà không được? Ngao Triệu bất minh sở dĩ nhìn Quân Ngọc Hàm, đạo sĩ này nếu đã muốn trở lại thì sao còn muốn cự tuyệt mình? Nếu nói hắn đối với y không có cảm giác thì thôi đi, nhưng rõ ràng phân thân của hắn đã cương từ lâu, thế mà giờ lại còn nói không được! Đạo sĩ này đến tột cùng là có ý gì!
Quân Ngọc Hàm không dám nhìn Ngao Triệu, sợ mình không nhịn được mà cưỡng bức y, đứng dậy định rời đi, Ngao Triệu kéo hắn lại nói: “Ngươi đừng đi! Ngươi tên đạo sĩ này đến tột cùng là có ý gì… Ô…”
Nghe thấy tiếng rên rỉ của Ngao Triệu, Quân Ngọc Hàm cuống quýt quay đầu lại, ôm lấy Ngao Triệu, thần sắc lo lắng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Ngao Triệu đè bụng lại, cố nén cơn đau, trước tiên dùng nguyên khí không còn nhiều lắm trong cơ thể đến trấn an Long Châu, chậm chạp vận khí, nhìn về phía Quân Ngọc Hàm chân thành quan tâm đến mình, thở dài một hơi, ngẫm lại nếu muốn đạo sĩ kia chủ động muốn mình là hoàn toàn không có khả năng. Thôi vậy! Dù sao cơ thể này đã sớm bị tên đạo sĩ kia trải qua rồi, huống chi cuộc sống từ nay về sau cũng không thể thiếu đạo sĩ hắn. Vì hài tử mà cũng vì mình không cần phải nhận lấy sự hành hạ nữa, y liền cố nén xuống khẩu khí này, cho tên đạo sĩ thúi này chiếm tiện nghi!
Ngao Triệu nghĩ như vậy, liền chủ động kéo quần của Quân Ngọc Hàm xuống, móc khối lửa nóng ra, lập tức liền khiến cho Quân Ngọc Hàm sợ hết hồn, cả kinh nói: “Ngươi đang làm cái gì?”
Ngao Triệu mặt đỏ tới tận mang tai trừng Quân Ngọc Hàm, động tác công khai như vậy không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Tên đạo sĩ này đúng là được tiện nghi lại còn khoe mẽ, đã sớm không còn là xử tử thuần tình còn giả bộ cái gì? “Đạo sĩ thúi! Ngươi bớt được tiện nghi lại còn khoe mẽ đi! Hôm đó ở trên Lôi Công sơn ngại ngùng của ngươi biến đi đâu hết vậy!”
“Ngươi… Ngươi…” Quân Ngọc Hàm thấy Ngao Triệu cởi quần mình ra, khóa ngồi trên người mình, trong nhất thời không nói được lời nào, hắn tuy đã sớm dục hỏa đốt người, nhưng là lại thủy chung cố nén xuống, làm vậy là vì sao? Không phải là vì y và hài tử sao? Con rồng này lại vẫn chủ động câu dẫn mình! Y cho dù không chú ý đến mình tốt xấu gì cũng phải bận tâm cho hài tử trong bụng mình chứ!
Quân Ngọc Hàm tâm khí vừa lên, lại cưỡng chế Ngao Triệu trên mặt đất, bắt y mặc quần vào, khiến cho Ngao Triệu kinh ngạc nhìn hắn, đạo sĩ này hôm nay rốt cuộc trúng cái tà gì rồi! Hay là do hành hoan cùng mình đối với đạo sĩ kia là nỗi sỉ nhục quá lớn? Y tâm nổi lửa, cũng tràn ngập tức giận, mệt cho y còn chủ động! Y vừa hận vừa tức hung hăng đẩy Quân Ngọc Hàm ra, thấp giọng giận dữ hét: “Ngươi cút ngay cho ta!” Nếu không muốn cùng y hành hoan, vì sao còn muốn trở lại? Đến gặp y nói chuyện tiếu lâm sao! Nhưng nhu tình mới vừa rồi trong mắt hắn đến tột cùng là vì sao? Đáy lòng Ngao Triệu nhiều thêm một phần tích tụ.
“Ta chỗ nào mà tùy hứng?!” Ngao Triệu không ngờ rằng Quân Ngọc Hàm còn ngược lại đến chỉ trích mình, trợn to mắt nói, “Ngươi lần này trở lại rốt cuộc là vì sao!”
“Tất nhiên là bồi giúp ngươi dưỡng thai rồi!” Quân Ngọc Hàm nói đến rất đương nhiên.
“Đã như vậy, ngươi vì sao liên tục muốn cự tuyệt cùng ta?” Ngao Triệu không hiểu hỏi, nói là muốn giúp y dưỡng thai, hành động lại là việc trái ngược.
Quân Ngọc Hàm cáu giận nói: “Vẫn nói long tính dâm, nhưng không ngờ ngươi lại dâm đãng đến vậy, còn không thèm nghĩ cho cơ thể mình! Ngươi phóng đãng như vậy cho dù không bận tâm đến bản thân thể nhược chẳng lẽ không sợ đả thương hài tử sao!” Bản thân vì y mà cố nén xuống, y ngược lại chỉ trích mình, thật là chó cắn Lã Động Tân(1) mà!
(1) ý chỉ làm ơn mắc oán
Ngao Triệu căm tức nhìn Quân Ngọc Hàm, hắn nói lời này là có ý gì? Thật cho y là dâm oa đãng phụ gì đó không bằng! Nếu không phải là vì hài tử, hắn thật khi Ngao Triệu y không biết liêm sỉ như vậy ủy thân cho tên đạo sĩ thúi như hắn sao? Y xấu hổ oán hận nói: “Lời này của ngươi là có ý gì! Nếu không phải là vì hài tử! Ta sao lại chịu… chịu…” Khốn kiếp! Đạo sĩ này thật là hiếp người của đáng (phải là hiếp rồng quá đáng chứ nhỉ:v)! “Ngươi nếu trở lại chỉ để nhục nhã ta, ngươi có thể cút!” Y mặc dù rất sợ chết, nhưng cũng không thể chịu bị nhục nhã xấu hổ như vậy. Nếu muốn y chịu sự vũ nhục của Quân Ngọc Hàm lần nữa, y thà rằng đau chết chứ không nguyện đi cầu hắn!
“Ngươi…” Quân Ngọc Hàm thấy Ngao Triệu đưa lưng về phía mình, cả người trận trận lay động, tâm liền mềm nhũn lại, thở dài một tiếng, mềm giọng nói, “Ta biết lời nói của ta mới vừa rồi có hơi nặng lời, nhưng ngươi ít nhiều cũng nên vì mình và hài tử mà suy nghĩ, ngươi hiện giờ thân thể sao chịu được chuyện phòng the?”
Quân Ngọc Hàm tiến lên từ phía sau lưng nhẹ đỡ lấy Ngao Triệu, nói: “Đợi đến khi thân thể của ngươi khá hơn một chút… Chúng ta lại… không muộn…” Nói đến chuyện phòng the, hắn rốt cuộc vẫn ngượng đến khó có thể mở miệng.
Ngao Triệu là loại thích ăn mềm không thích ăn cứng, thấy hắn mềm giọng lại, thái độ cũng êm dịu hơn, nghe thấy lời nói của hắn chợt nghĩ đến cách dưỡng thai của loài người và long tộc khác biệt, bừng tỉnh đại ngộ, lặng yên một hồi lâu mới tức giận nói: “Ngươi rốt cuộc có biết phương pháp dưỡng thai của long tộc hay không?”
Hắn là thật tâm cầu giải, nhưng thấy trên mặt Ngao Triệu đỏ ửng một mảnh, oán hận ngó mình, trong ánh mắt kia ba phần mang theo trách cứ bảy phần mang theo xấu hổ, khiến cho tim của hắn đập thình thịch, hạ thể lại có chút nóng lên, cuống quýt nhìn sang chỗ khác.
Ngao Triệu biết mình nếu không nói ra, đạo sĩ thúi cứng đầu này tuyệt nhiên sẽ không hành hoan cũng mình, cáu gắt hồi lâu, mới run rẩy mở miệng nói: “Nam tử long tộc dựng dục hậu đại đương nhiên không giống với nữ tử bình thường, trong lúc mang thai… phải… phải… không ngừng hấp thu… tinh nguyên… của một vị phụ thân khác… mới có thể an thai!”
Lúc nói xong, cả khuôn mặt của Ngao Triệu đã đỏ bừng giống như quả hồng chín mọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.