“Hô… Có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Thở gấp ồm ồm, Quân Ngọc Hàm quan tâm hỏi, bàn tay ngăn cách bởi chiếc trường bào nhẵn nhụi vuốt ve tấm lưng của Ngao Triệu.
“Ừm…” Long Châu nhận được linh lực dần dần trở nên an tĩnh lại, an tâm dừng lại trong bụng của Ngao Triệu. Ngao Triệu chỉ cảm thấy cả người thư sướng, bàn tay du tẩu trên lưng mình của Quân Ngọc Hàm khiến hắn cả người trận trận run rẩy, huyệt khẩu không ngừng co rút lại nước bọt còn đang nhỏ xuống, khi chặt khi lỏng cắn lấy dương cụ còn đang ở trong cơ thể y, khẽ khàng ngâm nga, khiến cho hơi thở nóng bỏng phun trên cổ của Quân Ngọc Hàm.
Chỉ nghe thấy hô hấp của Quân Ngọc Hàm dần nặng thêm, dương cụ chôn dấu trong cơ thể của Ngao Triệu lại lớn mạnh, mạnh mẽ chống đỡ dũng bích dán trên dương v*t của hắn, đốt nóng hoa tâm của Ngao Triệu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng rên rỉ “Ưm ưm a a”, tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng da thịt đụng chạm đan lẫn vào nhau, nhuộm đẫm cả một sơn cốc, bên trong sơn cốc thật là hoạt sắc sinh hướng, xuân quang vô hạn…
Hai người ở bên này phiên vân phúc vũ, lại không biết rằng hết thảy của mình, nhưng lại bị nhìn thấy không còn gì cả! Huyễn Trần Tử theo Quân Ngọc Hàm mà đến vạn không ngờ rằng vị đồ đệ luôn lấy một lòng tu đạo để kiềm chế bản thân hiện giờ thế nhưng hoàn toàn trầm mê bên trong dục niệm, mà người khiến cho đồ đệ y quên mình như vậy lại còn là một nam tử!
Dâm long chết tiệt này lại dám câu dẫn đồ đệ yêu quý nhất của y! Y muốn giết người kia! Y giờ phút này hận không thể đem Ngao Triệu thiên đao vạn quả! Nhưng càng khiến y bi ai chính là, Quân Ngọc Hàm lại phản bội y! Hắn sao có thể như vậy! Mệt y vì để hắn tu thành chính quả hao hết tâm cơ, hắn sao lại có thể như vậy! Hắn sao có thể giống như cha hắn lựa chọn phản bội y!
Y chợt chấn động, đây là ánh sáng của long tử! Y trước kia từng nghe sư phụ nói rằng trong long tộc bất kể nam nữ đều có thể thụ thai, xem ra chuyện này là thật, không ngờ rằng bọn họ đã sớm châu thai ám kết! Vô liêm sỉ! Y muốn đem hai người này bầm thây vạn đoạn! Sát khí của y càng nặng, mười móng tay xoay chuyển bỗng nhiên biến thành mười chuôi dao sắc nhọn, đồng thời cấp tốc tiến lên. Chỉ là linh lực phát ra từ thai nhi kia lại khiến y ngây người: thai nhi trong cơ thể của Ngao Triệu này tựa hồ không bình thường. Tuy nói thể chất của Quân Ngọc Hàm đặc biệt, nhưng hắn cùng với hài tử của long tộc cũng không thể tạo nên linh lực cường đại như vậy, luồng linh lực này khiến y bỗng nhiên nghĩ đến Xi Vưu. Lúc trước y nhưng lại không tìm được hồn phách của Xi Vưu, chẳng lẽ hồn phách của Xi Vưu đã bị hấp thụ bên trong long thai này? Nhưng sức mạnh này lại không phải là hoàn toàn thuộc về Xi Vưu, vừa pha tạp lại nhiều năng lượng khác nhau. Mà thai nhi tuyệt không đơn giản, mới chỉ lớn như vậy mà đã có linh lực bậc này, đợi đến khi chân chính thành hình chỉ sợ không thể đo lường được, dù cho người đó cũng chưa chắc có thể bì kịp. Nếu có thể nhân lúc long thai còn chưa thành hình mà hấp thụ sức mạnh của long châu, y muốn giết người đó cũng không phải là chuyện gì khó!
Huyễn Trần Tử bỗng nhiên quỷ dị cười một tiếng, dừng bước, xoay người rời đi. Y tạm thời để Quân Ngọc Hàm lưu lại với Phần hà Long Vương này. Long thai kia còn nhỏ, sức mạnh hãy còn yếu kém, chờ qua một chút thời gian nữa vào lúc sức mạnh của long thai dần mạnh lên nhưng chưa thành long, y vào giờ dương ngày dương tháng dương năm dương ăn nó, đến lúc đó y chẳng những có thể linh lực tăng lên gấp bội mà còn có thể chữa trị được ác tật trên người, không cần phải phí tâm tìm kiếm bé trai sinh vào giờ dương ngày dương tháng dương năm dương nữa rồi! Đây chưa hẳn là chuyện xấu, y thuận tiện để Quân Ngọc Hàm giúp mình chiếu cố, tạm thời tha cho hắn. Đồ nhi ngoan ngươi cứ ở đây nuôi dưỡng long thai thật tốt, đến lúc, ta tự nhiên sẽ đến tìm ngươi!
Một người một rồng hồn nhiên không biết Huyễn Trần Tử vừa đánh chủ ý đối với bọn họ, ở bên trong hành hoan tác nhạc không biết mỏi mệt. Quân Ngọc Hàm kể từ khi biết được phương pháp dưỡng thai của long tộc, liền thở phào nhẹ nhõm, không hề tiết chế dục vọng của mình nữa, đối với Ngao Triệu lại càng thêm đòi hỏi vô độ. Ngao Triệu ban đầu còn có hơi nhăn nhăn nhó nhó, chỉ là long giả xưa nay tuân theo bản tính, thời gian sau này, y thậm chí còn chủ động hướng Quân Ngọc Hàm cầu hoan, khiến cho Quân Ngọc Hàm muốn ngừng mà không được.
Thế nhưng theo ngày ngày từng chút từng chút trôi qua, Quân Ngọc Hàm trong lòng dần dần sinh nghi vấn. Bản thân mặc dù mỗi ngày đều có tu hành, nhưng luôn cảm thấy linh lực lại dần không bằng lúc trước, cho dù mình đã phá thân đồng tử đạo hạnh khó mà nâng lên, nhưng cũng không đến nỗi linh lực đại suy, thậm chí có khi còn khó khăn để phấn khởi. Điều này thật sự khiến cho trong lòng hắn hốt hoảng, không biết nên làm thế nào cho phải, lại không muốn nói chuyện này cho Ngao Triệu sợ y lo lắng.