Thu Chí Thủy thấy linh lực trong cơ thể của hắn đã được kích xuất, lại nói: “Với linh lực của ngươi hiện giờ muốn lên Thiên Đình đương nhiên không phải nói chơi, chỉ là ngươi chung quy không thuộc tiên ban, sợ rằng khó mà đến được cửa ải Thiên Môn. Ngươi đến Nam Thiên môn để lại hạt giống này, sau đó sẽ có người đến giúp ngươi.”
Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một viên châu nho nhỏ giống như hạt giống cho Quân Ngọc Hàm, nói: “Người đó sẽ dẫn ngươi đi tìm Phần hà Long Vương…”
Hắn quay đầu nhìn Quân Ngọc Hàm nói: “Ta cũng không tiện bồi ngươi lên trời, tạm thời tiễn ngươi một đoạn đường vậy!”
Quân Ngọc Hàm chợt cảm thấy một luồng ánh sáng hoàn toàn bao vây chắc chắn lấy mình, trong phút chốc ánh mắt thật khó mở ra, đợi đến lúc hắn có thể mở mắt lại, xung quanh đã là một màn mây khói, sương trắng mờ mịt, xa xa là một tấm biển to lớn sừng sững cao chót vót, bên trên viết ba chữ “Nam Thiên Môn” đỏ rực thật to, một vài ngươi giống như thần tướng đang canh giữ ở cửa, xem ra hắn đến Thiên Môn rồi!
Từ trong ngực lấy ra hạt giống Thu Chí Thủy đưa mình, đặt lên mặt đất, hạt giống này vừa mới một chốc đã biến mất không thấy. Hắn đang buồn bực thì thấy một bóng người đột nhiên hiện ra trước mặt hắn, trong lòng hắn cả kinh, đột nhiên lui lại mấy bước mới nhìn rõ được người đó. Người này mái tóc đen nửa buộc lại, khuôn mặt hẹp dài, tiên khí hiện rõ, trên thân thể tỏa ra một làn thanh hương.
Người đó thấy hắn, có hơi giật mình, rồi gọi một tiếng “Quân Phỉ Ngạn”. Quân Ngọc Hàm trong lòng buồn bực, cái tên này Huyễn Trần Tử cũng từng gọi qua, chẳng lẽ mình và “Quân Phỉ Ngạn” này diện mạo giống nhau đến vậy sao? Người này cũng họ Quân, chẳng lẽ có quan hệ gì với mình? “Ta không phải là Quân Phỉ Ngạn gì đó, không biết Quân Phỉ Ngạn trong lời của thượng tiên là người thế nào?”
“Ồ…” Người đó như có điều suy nghĩ nhìn hắn, mới nói, “Thu huynh bảo ngươi tìm ta có việc gì?”
“Đúng vậy! Chỉ cầu thượng tiên mang ta đến thiên lao cứu Ngao Triệu ra, thượng tiên có muốn mạng của ta ta cũng nguyện ý!” Quân Ngọc Hàm khẩn khiết nhìn người đó, người nọ tinh tế đánh giá hắn hồi lâu, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khẽ thở dài, mới nói: “Một chữ tình không biết hại bao nhiêu người bao nhiêu tiên… Ta đã biết, ngươi hãy đi theo ta.”
***
Cảm giác u lạnh ẩm ướt và cơ thể nóng cháy khiến Ngao Triệu lúc lạnh lúc nóng, có chút hôn ngạc(1), trong mơ mơ hồ hồ dường như nghe thấy được một nam một nữ ở đâu đó đang nói chuyện. Thính giác của y chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ nghe được đứt quãng.
(1) hôn: hôn mê, bất tính; ngạc: ác mộng
Giọng nói của nam nhân kia hình như là Thiên Đế, chỉ nghe thấy y âm lạnh hỏi: “Nàng đang làm cái gì?” Giọng nói của nữ nhân kia thì tinh tế nhu hòa lại vô cùng êm tai, uyển chuyển nói: “Vết rách lại nhiều thêm rồi… Tay của người không sao chứ… Giờ thân(2) cũng sắp đến rồi, người nên mau chóng rời đi thôi…”
(2) chừng 15-17h
Sau một hồi tiếng vang thưa thớt, bốn phía khôi phục lại sự yên lặng trầm tĩnh. Hài tử! Hài tử của y! Ngón tay cứng ngắc khẽ nhúc nhích, cả thân thể tựa như bị chặt đứt gân cốt không cách nào nhúc nhích được, buộc phải hao hết toàn bộ sức mạnh tụ thần lại cảm nhận long châu trong bụng. Thật tốt quá! Hài tử vẫn còn ở trong bụng! Y không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cả trái tim thả xuống, ý thức vừa tản ra lại một lần nữa lâm vào bên trong một mảnh tối đen…
***
Quân Ngọc Hàm đi theo phía sau người nọ, khi đi đến trước một gốc thần thụ thì nghe người nọ niệm một tiếng “Mở”. Trên thân cây thần kia nhưng mở ra một cánh cửa, đi qua cánh cửa không ngờ rằng bên trong thân cây lại có một động thiên khác, trong u ám chỉ có ánh sáng nhàn nhạt, quanh co như một mê cung khổng lồ. Người nọ dặn dò một tiếng bảo hắn theo sát ngài, rồi không lên tiếng nữa mà đi vào sâu bên trong.
Đi một lúc lâu lại thấy một cánh cửa, đi xuyên ra ngoài, Quân Ngọc Hàm liền thấy một cánh cửa sắt cao lớn, xám xịt mà lạnh lẽo, hoàn toàn xa lạ với Thiên Giới cả tổng thể đều sáng ngời. Coi giữ trước cánh cửa kia là một Bệ Ngạn(3) vĩ đại, cái miệng khổng lồ mở ra như thể sắp nuốt chửng vạn vật, khiến cho Quân Ngọc Hàm chỉ mới nhìn thấy gã đã cả người phát run.
(3) ngục thất
Người nọ dừng chân, nói với Quân Ngọc Hàm: “Đây là đại môn thiên lao.”
Người nọ nhìn Quân Ngọc Hàm một cái, lại nhìn về phía đại môn kia, trần thuật nói: “Ngươi linh lực tuy mạnh, cũng khó mà xông vào được thiên lao này. Ngay cả Bệ Ngạn trước mắt này, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi nếu kinh động đến hắn, chỉ sợ đến lúc đó càng dẫn đến thêm nhiều thiên binh, đừng nói là cứu người, một mình ngươi đã bỏ mạng trước rồi.”