Quân Ngọc Hàm trừng nhìn Ngao Triệu, hy vọng có thể từ trên nét mặt của y nhìn ra chút vết nứt, nhưng khiến hắn thất vọng chính là sự kiên định trong ánh mắt của Ngao Triệu hoàn toàn không nói đùa, hắn hoảng sợ tiến lên cứng rắn xoay người Ngao Triệu lại, cứng ngắc nói: “Ngao Triệu, ngươi chớ đùa như vậy! Lúc trước là ta không đúng, ta tự biết sai rồi, nhưng ngươi cũng không nên tùy hứng, bây giờ ngươi một thân một mình làm sao tránh được sự đuổi bắt của Thiên Giới, huống chi… huống chi hài tử trong bụng ngươi cũng cần hấp thụ linh lực của ta mà! “
Ngao Triệu thẳng tắp nhìn sâu vào trong đôi mắt đang nhìn y, dường như đang tìm kiếm gì đó trong đôi mắt kia, nhìn thẳng được hồi lâu, mắt y càng thêm cay đắng, hất tay của Quân Ngọc Hàm ra, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi yên tâm, đã qua ba trăm ngày, hài tử này đã thành hình dạng, đối với tinh nguyên của sinh phụ không còn bắt buộc nữa.” Tuy thiếu đi tinh nguyên của sinh phụ linh tính của hài tử này có thể sẽ yếu đi, nhưng y tâm ý đã quyết, mà hài tử này cũng sẽ ưng thuận không trách mình.
“Trách nhiệm? Đối với ngươi ta thủy chung chỉ là trách nhiệm thôi sao?” Ngao Triệu xoay người đưa lưng về phía hắn, lại nhìn những mảnh vỡ rối loạn còn sót lại, bi khổ tích lại khiến y hít thở không thông, những mảnh vụn này tựa như trái tim của y. Y vừa mới trầm tư rất lâu, trầm đọng tất cả mọi chuyện giữa mình và Quân Ngọc Hàm, đến khi hắn vừa rồi chính miệng nói, bản thân y đối với hắn quả nhiên chỉ là trách nhiệm, mỗi một niềm hạnh phúc chẳng qua chỉ là mình cảm nhận, đối với Quân Ngọc Hàm mà nói bất kể là khổ hay là ngọt cũng chỉ là trách nhiệm! Từ đầu đến cuối đem tâm lâm vào bên trong rốt cuộc chỉ có mình y!
Bi ai quay lại nhìn Quân Ngọc Hàm, hắn quả thật rất tốt, mặc dù có chút cố chấp cao ngạo, nhưng thật sự là người tốt, lúc đầu tuy là hắn đánh cuộc với mình nên mình mới phạm phải thiên điều, song mọi lỗi lầm thủy chung là ở y, hắn chỉ là giật ra mà thôi, nhưng lại dụng tâm hao hết linh lực giúp mình. Lần này hắn thậm chí còn mạo hiểm xông vào Thiên Đình để cứu mình, cho dù hắn từng rời khỏi mình, nhưng cũng chẳng thể trách hắn tuyệt tình, hắn đối với mình vốn là vô tình, sao lại là tuyệt tình đây? Là y không quản được trái tim mình, không nhịn được mà trầm mê bên trong lòng tốt của hắn…
Đã đủ rồi! Y từng cảm thấy những việc Quân Ngọc Hàm làm tất cả đều là tất nhiên, chỉ là trong bất tri bất giác đã yêu, vì hắn mà nhung nhớ. Y vừa nghĩ rất rõ ràng rồi, một lần trải qua cánh cửa sinh tử này, y hiểu được bản thân lúc này tùy thời đều có nguy hiểm bỏ mạng, Quân Ngọc Hàm vốn không hề liên quan đến Thiên Đình, tội không trách hắn, y cần gì phải tiếp tục lôi hắn xuống nước? Nếu hắn đã đối với mình vô tình thì không thể tốt hơn nữa rồi, mình và hắn phân ra cũng không còn vướng bận… thật sự là không còn một chút liên quan nào… “Quân Ngọc Hàm, những chuyện này vốn là chuyện của Thiên Giới, không liên quan gì đến người phàm! Ngươi đừng có tự cho là đúng mà giao du với kẻ xấu nữa! “
“Ngươi… Dù cho có nói thế nào ta vẫn có trách nhiệm!” Quân Ngọc Hàm cảm thấy Ngao Triệu trước mắt thật không bình thường, nhưng hắn không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy Ngao Triệu như vậy khiến hắn rất khó chịu, ngực giống như bị cái gì đó chặn lại, thật sự rất sợ.
“Trách nhiệm… Ngươi không có trách nhiệm đối với ta!” Ngao Triệu nói đến đau buồn, không nhịn được lại nhìn hắn, ôm lấy một chút hy vọng cuối cùng hỏi, “Quân Ngọc Hàm, ngươi ở cạnh ta trừ trách nhiệm còn có gì khác không?” Tâm của y trở nên vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng đã hạ quyết định không dẫn Quân Ngọc Hàm vào trong những thị phi này nữa, nhưng thủy chung vẫn hy vọng hắn đối với mình hữu tình, dù là một chút nhạt nhòa…
“Ta…” Quân Ngọc Hàm bị hỏi đến ngẩn người, hắn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, trong lúc nhất thời không đáp lại, hắn không phân rõ được cảm thụ trong lòng là thế nào. Kể từ khi Ngao Triệu gặp chuyện không may đến nay, hắn chỉ cảm thấy hai người đã bị trói lại với nhau, việc ở cạnh nhau là thiên kinh địa nghĩa, chưa từng có chút nghiên cứu về tâm tình của mình đối với Ngao Triệu. Hắn trừ trách nhiệm ra còn có gì? Trong lòng có cái gì đó lần mò không ra lặp đi lặp lại lóe lên, nhưng hắn mãi vẫn không bắt lấy được! “Ta… Ta đối với ngươi luôn là thẹn, huống chi hài tử trong bụng ngươi cũng là cốt nhục của ta!”
Nói tới nói lui, trước sau vẫn là trách nhiệm a… Cuối cùng đau thương nhìn hắn, chậm chạp xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại thật chặt, không để cho ưu thương trong mắt tràn ra ngoài. So với tổn thương ly biệt, sự vô tình của Quân Ngọc Hàm đối với mình càng làm tâm của y tan nát, không chút chập chừng nói: “Ta đã mệt rồi, cũng đã chán ghét rồi, ta và ngươi từ giờ từ biệt, Quân Ngọc Hàm, cáo từ!”
“Ngao Triệu ─” Chán ghét rồi? Cái gì mà chán ghét rồi? Là chán ghét mình sao? Không! Một cơn đau lòng không rõ, thấy Ngao Triệu nhưng xoay người rời đi, Quân Ngọc Hàm trở nên càng bối rối bất an, đang muốn tiến lên đuổi theo, đột nhiên cảm thấy ngực đau thắt, hồn thân vô lực tê liệt trên đất, thì ra là hắn bởi vì lúc trước ở trong thiên lao cưỡng chế chuyển khí, vừa rồi chịu đựng một phen, bây giờ cũng khó duy trì được nữa, tứ chi cạn hết khí lực té trên đất, khó mà ngoi dậy khỏi mặt đất, chỉ có thể không ngừng la lên: “Ngao Triệu… Ngao Triệu…” Ngao Triệu đừng đi! Hắn không muốn Ngao Triệu đi!
Nghe thấy từ phía sau truyền đến một tiếng “!”, giống như là tiếng ngã nhào, nhớ đến lúc trước Quân Ngọc Hàm ở thiên lao hao tổn sức mạnh, càng huống chi hắn vốn là phàm thể, ngây người ở Thiên Giới lâu như vậy áp lực đối với thân thể tất nhiên không cần phải nói, bây giờ mới ngã xuống đã coi như là lợi hại rồi ─ hắn hẳn là không sao đâu… Nhịn xuống khát khao quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại thì khó mà rời đi được nữa, lại ngoan tâm thẳng hướng về trước mà đi, nếu hài tử này có thể bình an sinh hạ, y sẽ đến gặp Quân Ngọc Hàm lần cuối cùng, đem hài tử này phó thác cho hắn! Bảo trọng nhé! Ngọc Hàm!