Quân Ngọc Hàm ôm lấy Ngao Triệu thoát ra khỏi sông Phần, thẳng hướng chạy về phía Tây Nam, một cánh tay của hắn đã cứng ngắc đến không thể nhúc nhích được, mà băng hàn trên cánh tay này từng chút từng chút một chui vào bên trong xương sống của hắn, rồi lại từ trong xương sống thấm tràn ra từ trong cơ thể, khiến cả người tựa như bị ném vào trong khối băng vậy, tứ chi nhưng đang dần dần mất đi tri giác, loạng choạng vài cái, hắn thiếu chút nữa đã mất thăng bằng phải kéo theo Ngao Triệu té xuống đất.
Hắn cúi đầu thoáng nhìn qua Ngao Triệu trong lòng mình, Ngao Triệu bởi vì hao tổn lúc nãy mà giờ phút này đang nhắm mắt dưỡng thần tụ tập linh khí che chở cho Long Châu, hắn bây giờ không thể dừng lại cũng không thể quấy nhiễu đến Ngao Triệu được, càng không thể bỏ mặc Ngao Triệu lại phía sau! Hắn phải chạy thật nhanh về phía trước, nhất định phải mang Ngao Triệu tránh thoát được sự đuổi bắt của Thủy Đức Tinh Quân mới được! Bằng nghị lực của bản thân, Quân Ngọc Hàm mặc dù tầm mắt dần trở nên mơ hồ, cả thân thể đều đã rét lạnh đến run rẩy phát cứng, cước bộ bên dưới nhưng chưa từng ngừng nghỉ.
Đột ngột đẩy Quân Ngọc Hàm ra, nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn, ép bản thân xoay người sang chỗ khác, nguội lạnh nói với Quân Ngọc Hàm: “Ngươi không cần xen vào việc của người khác nữa! Hôm đó ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, giữa ta và ngươi đã không còn gì để nói nữa, ân oán đã dứt, ngươi không cần phải vướng mắc không rõ với ta nữa!”
Trong thoáng chốc mất đi sức nặng trong tay, ý thức đã mơ hồ của Quân Ngọc Hàm liền mất đi động lực chống đỡ, căn bản là không hề nghe được Ngao Triệu đang nói cái gì, thân thể không cách nào chống đỡ được “Rầm” một tiếng trực tiếp té ngã xuống đất!
Nghe thấy từ phía sau vang lên một tiếng động nhưng ngay sau đó lại lâm vào tĩnh mịch trầm muộn, khiến cho Ngao Triệu dùng tâm tư cứng rắn đưa lưng về phía Quân Ngọc Hàm cho chút lo lắng, không nhịn được xoay đầu lại, chỉ thấy Quân Ngọc Hàm toàn thân cứng còng nằm trên mặt đất, bao quanh toàn thân tựa hồ là một tầng sương nhàn nhạt, khiến cho y đột nhiên kinh hãi, xông thẳng đến ôm lấy Quân Ngọc Hàm, dò thăm mạch đập của hắn ─ đúng là yếu ớt khiến người ta hoảng hốt! Khối thân thể này băng lạnh đến nỗi hoàn toàn mất hết nhiệt độ của con người, trên làn da còn phủ thêm một tầng sương nhàn nhạt, giống như có một luồng hàn khí từ trong cơ thể tùy thời xuyên ra, y đột nhiên nhớ đến chiêu Thủy Long mà lúc nãy Thủy Đức Tinh Quân sử dụng, trái tim nhất thời chìm xuống đáy cốc!
Chết tiệt! Y sao có thể trì độn như vậy chứ! Thế mà lại không nghĩ đến hậu quả một chiêu này của Thủy Đức Tinh Quân! Con thủy long kia không phải là thủy long đơn thuần, nó có thên là Toản Cốt Băng Long, tên như ý nghĩa một khi long thể tiếp xúc được với thân thể sẽ xuyên qua huyết nhục chui vào bên trong xương cốt, sau đó hàn khí sẽ từ từ ở trong mạch máu khuếch tán ra, khiến người sinh sinh bị kết thành băng, cho dù có ở dưới nắng gắt cũng phải chết rét!
Thấy Quân Ngọc Hàm cả người phát run, đôi môi hoàn toàn không còn huyết sắc, y thật sự lòng như lửa đốt. Làm sao đây! Y tuyệt đối không thể để cho Quân Ngọc Hàm chết được! Vừa mới nghĩ đến việc Quân Ngọc Hàm vô cùng có khả năng chết trong lòng mình, cả người y cũng phát run theo. Không! Y không muốn Quân Ngọc Hàm chết!
Ngọc Hàm! Vô luận thế nào ta cũng sẽ không để ngươi chết!
Y bây giờ không được phép sợ hãi! Trước hết cần nghĩ cách làm người Quân Ngọc Hàm ấm áp hơn mới được! Liều mạng buộc mình tỉnh táo lại, y nhớ cách đây không xa có một suối nước nóng, vốn là nơi y hay dùng để dưỡng thương tu thân, nếu là đối với Quân Ngọc Hàm hiệu quả nhất định sẽ tốt!
Ngày này năm trước, Ngao Triệu thường cùng Thủy tinh hoặc Địa tiên hoan hảo của mình dạo chơi nơi đây uống rượu mua vui, thế nhưng hôm nay trái tim y chỉ có Quân Ngọc Hàm nhưng không lòng dạ nào thưởng thức những cảnh đẹp này, cẩn thận cởi từng kiện xiêm y bị đông lạnh đến cứng ngắc của Quân Ngọc Hàm ra, đặt thân thể trần trụi của hắn vào trong vùng nước cạn, chỉ để lộ ra cái đầu.
Dòng nước ấm áp dường như ngăn cản sự khuếch tán của băng hàn trong cơ thể Quân Ngọc Hàm, chỉ là rét lạnh đã hình thành kia nhưng thật lâu không tiêu tan, thân thể Quân Ngọc Hàm không hề ấm áp lên mấy. Theo thời gian từng chút từng chút chậm lại, Ngao Triệu càng thêm sốt ruột, dứt khoát cởi luôn y phục của mình, dán cả người mình đến, không ngừng ma sát lên cơ thể lạnh trầm trọng của Quân Ngọc Hàm, hoàn toàn không quan tâm đưa linh lực của mình liên tục không ngừng truyền vào trong người Quân Ngọc Hàm…
Cho đến khi Long Châu vì mạnh mẽ kháng nghị việc xói mòn linh lực trong mẫu thể mà không ngừng quay cuồng, y mới khó nhịn cơn đau bụng dừng lại, ôm thật chắt lấy thân thể đã có chút ấm lên của Quân Ngọc Hàm.
Thế nhưng thình lình, cả người y chấn động, kinh ngạc trừng mắt nhìn Quân Ngọc Hàm chưa mở mắt ra, nhưng ngay sau đó lại một hồi quẫn bách, thì ra Quân Ngọc Hàm dù chưa thanh tỉnh nhưng thân thể dưới sự ma sát không ngừng, phân thân bên dưới theo bản năng nổi lên phản ứng, thế mà lại cứng thẳng đâm lên người Ngao Triệu!