Quân Ngọc Hàm không chút do dự đáp lại nụ hôn nóng bỏng của Ngao Triệu, đầu lưỡi nhớ nhung tham dò vào trong miệng của Ngao Triệu, không ngừng đòi lấy cam lộ trong miệng y, bàn tay hơi lạnh ngâm vào trong làn nước ấm, chọc ghẹo dục vọng chưa cương lên của Ngao Triệu, từ từ trêu chọc đùa nghịch phần túi phía dưới của y, cái bụng trơn nhẵn thỉnh thoảng lại kề sát áp lên phân thân của Ngao Triệu, khiến nó không chịu được mà ngạo nghễ đứng lên.
“Ưm…” Ngao Triệu phát ra một tiếng rít gấp rút, đột nhiên kẹp chặt dũng đạo lại, hăng hái cắn lấy cự vật của Quân Ngọc Hàm, khiến hắn hít một hơi thật dài buông tha cho đôi môi của y, hai tay đặt dưới hai khối thịt tròn vo trên cái mông y vỗ nhẹ mấy cái, ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng xoa bóp lên nơi kết hợp, cảm nhận nếp nhăn của bông cúc bị mình mở ra không ngừng khép chặt lại, mị thịt non mềm bên trong thỉnh thoảng lại cắn lên lửa nóng của hắn.
Quân Ngọc Hàm liên tục không ngừng đút vào, thịt va chạm cùng thịt, không ngừng văng ra bọt nước màu trắng, theo những lần ra vào của Quân Ngọc Hàm, nước ấm bị dẫn vào trong cơ thể của Ngao Triệu, mà mị bích tươi đẹp kia không ngừng phân bố ra dịch nóng, tràn ngập giữa tường thịt và cực nóng của Quân Ngọc Hàm, bị đè ép bôi trơn cho nhau.
“A a… Ngọc Hàm… Mau… Nhanh hơn nữa… A…” Ngao Triệu không ngăn được sự kích tình, ôm lấy cổ Quân Ngọc Hàm, chủ động ở trên người Quân Ngọc Hàm lên xuống, giãy dụa vòng eo kiện mỹ, y đã phân không rõ nước dịch trong cơ thể rốt cuộc là do nhục bích sinh ra hay là do Quân Ngọc Hàm dẫn vào, mà một ít nước dịch trong lúc bọn họ không ngừng ra vào đập vào nhau tạo ra tiếng vang “bành bạch” dâm mỹ, rồi lại cùng với lúc Quân Ngọc Hàm thối lui ra ngoài, bị chảy ra khỏi cơ thể, nhuộm đẫm suối nước nóng, vì nước khói từ từ dâng lên mà tăng thêm vài phần tình sắc.
Giá lạnh của nhau bởi vì sự kích tình mà đã sớm bị đuổi đi, toàn thân của hai người đều toát ra mồ hôi nóng hổi, trên đỉnh đầu nam tính đỏ bừng như mã não(1) của Ngao Triệu cũng chảy đầy ra luồng dịch khoái nhạc, không cần có nước, cúc huyệt trầm mê kia cũng không tự chủ mà phát ra tiếng gào thét sắc dục, huống chi cộng thêm với nước càng khiến âm sắc ngượng ngùng này truyền rộng ra.
(1) mã não (đá Agat): một loại đá dùng làm đồ trang sức, có màu đỏ (đương nhiên)
Tay của Ngao Triệu không ngừng lưu lại vết cào trên lưng của Quân Ngọc Hàm, dùng lực kéo cái đầu đang dán lên ngực y của Quân Ngọc Hàm ra, thô lỗ cắn lên môi hắn, đồng thời hạ thân chủ động phản kích, khi Quân Ngọc Hàm mãnh liệt đâm lên phía trước, cái mông cũng ra sức ép xuống dưới, khiến cho cự vật hoàn toàn tiến vào bên trong, càng tăng thêm khoái cảm không gì sánh được cho cả hai.
“A ừ… Ngọc Hàm… Ngọc Hàm…” Không ngừng gọi lên tên của Quân Ngọc Hàm, trận hoan ái này không nhìn thấy được ngày mai, có lẽ một khắc sau khoái cảm chìm ngập này sẽ biến thành lịch sử vĩnh hằng, mà chỉnh bởi vì vậy nên y trở nên cơ khát, càng đem khoái cảm này phát huy lâm li đến tận cùng, hạnh phúc của y không phải ở trong quá khứ lại càng không phải ở trong tương lai, mà chính là vào giây phút này! Cũng chỉ duy có giây phút này! Nếu phải hủy diệt, vậy mang theo sự khoái nhạc này rời đi y cũng đã túc hỉ rồi!
“Triệu… Triệu…” Người tu đạo vốn không được trầm luân, nhưng hắn đã trầm luân rồi, thế nhưng trong lòng hắn không có một chút hối hận nào, hắn chưa từng hối hận khi cứu Ngao Triệu, lại càng không hối hận khi đã phá hủy con đường tu tiên của mình, hối hận duy nhất của hắn chính là cuộc đánh cược trẻ con kia, nếu như không có vụ đánh cược đó thì sẽ không có mây mưa khắp trời hôm nay, hắn càng không có khả năng ôm được Ngao Triệu. Nếu thời gian quay ngược lại cho hắn chọn lựa lại lần nữa, hắn tựa hồ cũng không biết nên lựa chọn như thế nào… Chỉ là thời gian chung quy vẫn không quay ngược lại, hắn càng không muốn đi nghiên cứu nhưng cảm xúc rối loạn này.
Cứ như vậy, cuộc chiến xác thịt kề sát nhau này kéo dài hồi lâu, một người một rồng chìm đắm trong hoan lạc nguyên thủy nhất quên đi tội lỗi của mình, quên đi sự đuổi bắt của Thiên Đình, quên đi tiền cảnh đã không còn rõ, giữa đất trời chỉ còn có nhau, trong mắt trong tâm của họ cũng duy chỉ có nhau…
Lúc này phía dưới Quân Ngọc Hàm chỉ cảm thấy mật huyệt của Ngao Triệu càng trở nên chặt chẽ hơn nữa, lực độ mút vào càng thêm kịch liệt, hắn cũng không tiếp tục nhẫn nại nữa, đem linh lực trong đan điền tụ tập trên xạ khẩu, mang theo tinh hoa tặng hết cho Ngao Triệu…
Cả hai đều phát tiết ôm lấy nhau, cảm thụ trái tim chỉ vì nhau mà đập, tiếng thở dốc ồ ồ khuấy động khiến khói trắng hỗn độn…
“Các ngươi đều đã chết đến nơi rồi, lại còn rảnh rỗi ở đây tằng tịu với nhau ư!” Chợt một tiếng giễu cợt lạnh lẽo đánh tan vong tình của họ, bỗng nhiên xuyên qua làn sương khói nhìn về phía phát ra âm thanh, chính là Thủy Đức Tinh Quân đuổi theo mà đến, mà phía sau hắn lại có thêm một người tóc đỏ, Ngao Triệu sững sờ ─ đây chẳng phải là Hỏa Đức Tinh Quân giao tình rất tốt với y hay sao?!