[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Chương 50:




“Huyền, chỉ cần ngươi chịu dưỡng thai thật tốt, chuyện Thiên Đế ngọc lệnh ta sẽ giúp ngươi…” Là ai? Là ai đang nói chuyện vậy? Giọng nói kia thật ôn nhu mà trong sáng ấm áp, khiến người ta không nhịn được chỉ muốn lặng yên nằm ở đó nghe hắn nói chuyện.
“… Ngươi muốn… hài tử này… như thế ư?” Lần này là ai vậy? Hoàn toàn khác với giọng nói lúc trước, trong uy nghiêm mạng theo lạnh lẽo, khiến cho người ta muốn kính nhi viễn chi(1), bọn họ đang nói cái gì?
(1) kính trọng từ xa, không thể gần gũi
“… Cuộc đời này nếu có thể có được một hài tử của ta và ngươi, ta dù có chết cũng không tiếc.” Giọng nói kiên định nhưng không mất đi sự ôn nhu làm người nghe cảm động không thôi…
Đột nhiên mở hai mắt ra, Quân Ngọc Hàm liền thấy Ngao Triệu đang nhíu chặt lông mày lại, trong ánh mắt đều là vẻ lo lắng, khiến hắn bất giác vươn tay vuốt lên, thế nhưng thân thể thật trầm nặng, chỉ giơ tay thôi cũng khó khăn.
“Ngọc Hàm! Ngươi tỉnh rồi!” Ngao Triệu vui mừng nắm chặt lấy tay của Quân Ngọc Hàm, đưa bàn tay lạnh như băng áp lên khuôn mặt cũng không ấm áp hơn của mình, ma sát qua lại sưởi ấm cho nhau. Thật là trời xanh phù hộ! Quân Ngọc Hàm cuối cùng đã tỉnh!
“Ta… xảy ra chuyện gì vậy?” Đầu óc của hắn có hơi choáng váng, hắn chỉ nhớ rõ chiếc khóa sắt khổng lồ của tên thần Trừng Ác đáng ghét kia sinh sinh xuyên qua người Ngao Triệu ─ “Ngao Triệu! Ngươi không sao chứ!” Nhớ lại sự tàn khốc của Trừng Ác thần đối với Ngao Triệu, trái tim của hắn thắt lại thật chặt, bỗng chốc dâng lên sức lực bò dậy, căng thẳng kiểm tra Ngao Triệu.
“Đạo sĩ ngốc… Ta không sao…” Cái tên ngốc này! Lại có thể lo lắng đến y trước tiên sau khi tỉnh lại, y không thể che dấu được sự cảm động trong lòng, ánh mắt chợt trở nên ướt át, đẩy Quân Ngọc Hàm ra ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, che dấu cảm động trào ra của mình.
Quân Ngọc Hàm nhưng cương quyết quay y lại, đến khi kéo mở y phục của y thấy hai vai y đã khép lại bắt đầu kết vảy, không còn đáng ngại nữa, hắn mời dần nhẹ nhõm thả tâm xuống, trấn an nói: “Không ngờ vết thương nặng như vậy, thế mà ngươi sắp khỏe lại rồi, pháp lực của ngươi thật là tăng lên nhiều!”
“Ngươi thật đúng là ngốc mà…” Ngao Triệu liếc nhìn Quân Ngọc Hàm đang ngờ vực, thở dài nói, “Ngươi đã hôn mê hơn một tháng rồi, ngươi có biết hơn một tháng qua ta ngày đêm lo lắng…”
Trong lời nói có hơi tắc nghẹn, không muốn nói thêm gì nữa, Ngao Triệu xoay đầu đi, không muốn để lộ những cảm xúc ngũ vị kia ra ngoài, y sợ bản thân một khi không nhịn được sẽ đánh mất sạch mặt mũi trước mặt Quân Ngọc Hàm.
Nhưng không nén nổi nhớ lại, nhớ tới hôm đó sau khi y bị trọng thương hôn mê, từ từ tỉnh lại, hai vai tựa như lửa cháy khiến cả thân thể của y đều như bị đặt bên trong lò bát quái vậy, nóng bức không chịu nổi, y hốt hoảng thở dốc, nghỉ ngơi được chừng nửa ngày mới bắt đầu khắp nơi tìm kiếp Quân Ngọc Hàm. Mà khiến cho y tê tâm liệt phế chính là, y thật vất vả bò dậy khỏi mặt đất nhưng thấy Quân Ngọc Hàm không chút nhúc nhích nằm cách đó không xa, cơ thể kia quá mức trầm tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như đã chết vậy! Tâm sợ hãi hoảng hốt run rẩy thân thể từng chút từng chút một dịch tới, khi đó y thật sự hận chết sự vô dụng của bản thân!
Mà khi y thật vất vả bò đến bên cạnh Quân Ngọc Hàm, vươn tay về phía hắn, trong khoảnh khắc đó thế nhưng hoàn toàn không dò được mạch đập của Quân Ngọc Hàm! Ý thức được Quân Ngọc Hàm có thể chết đi, y thật sự cảm thấy đau đến nỗi không muốn sống, ngay sát na đó trong đầu sinh ra ý niệm đi theo Quân Ngọc Hàm, không hề suy nghĩ nhiều định đâm Thanh Long Thủy Kiếm về phía mình. Cũng may lúc y đang định tự sát, Long Châu kịch liệt nhảy lên, khiến y một trận khó chịu thả Thanh Long Thủy Kiếm xuống, mà đợi đến lúc đau đớn giảm đi, y đột nhiên cảm nhận được một tia hơi thở của Quân Ngọc Hàm.
“Ta hôn mê đã lâu như thế ư?!” Quân Ngọc Hàm giật mình hỏi, hắn chỉ nhớ rõ khi đó trong lòng mình phẫn nộ, một luồng sức mạnh cường đại dâng lên, hắn không còn để ý đến gì nữa chỉ muốn trả lại những vết thương của Ngao Triệu gấp bội, mà sau đó luồng sức mạnh kia càng lúc càng không chịu sự khống chế của hắn nữa, đợi đến khi đuổi Trừng Ác Thần đi, hắn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám rồi chết ngất, nhưng không ngờ bản thân vừa bất tỉnh đã là một tháng!
Tỉ mỉ quan sát Ngao Triệu, thấy y gầy đi không ít, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, sợ là trải qua hơn một tháng này thật cực khổ, hắn đau lòng lại tự trách nói: “Đều là ta không tốt, khiến ngươi lo lắng rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.