[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Chương 51:




“Ngươi đã tỉnh thì tốt rồi…” Nhớ lại tình cảnh khi đó, y đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, cả người run rẩy không nhịn được ôm lấy Quân Ngọc Hàm vào trong lòng.
“Ngao Triệu…” Quân Ngọc Hàm sững sờ, cảm nhận được sự run rẩy của y, ôm ngược lại y, cũng là hắn không tốt, rõ ràng là muốn bảo vệ y, nhưng ngược lại để cho Ngao Triệu chăm sóc hắn lại khiến y lo lắng hốt hoảng, hắn thật đúng là vô dụng mà! Vô luận như thế nào mình nhất định phải tu luyện nhiều hơn, bảo vệ Ngao Triệu mới được!
“Ha ha ha ──” Ngao Triệu tất nhiên không chút khách khí phá lên cười, cười đến mức khiến Quân Ngọc Hàm càng thêm quẫn bách, cả khuôn mặt đỏ bừng rất đáng yêu, quay đầu đi có chút thẹn quá hóa giận hung ác nói: “Không được cười!”
Ngao Triệu nhìn ngắm nét đỏ ửng trên mặt Quân Ngọc Hàm, khó có khi nhìn thấy Quân Ngọc Hàm bình thường ngạo kiệt đòi mạng lại có một mặt trẻ con như vậy, cười đến càng vui vẻ, cho đến khi Quân Ngọc Hàm xấu hổ tới nỗi xoay người định rời đi, y mới kéo hắn lại nói: “Ngươi vừa mới tỉnh lại thân thể còn hư nhược nên cứ ngồi đi, ta đi tìm cho ngươi chút quả dại lót dạ.”
“Ta không sao, ngươi cứ ngồi đi!” Quân Ngọc Hàm đè Ngao Triệu lên chiếc giường đá bên cạnh, mặc dù thân thể hắn còn chưa khỏi hẳn, nhưng hắn đã khiến Ngao Triệu chăm sóc hơn một tháng, hiện giờ còn làm phiền Ngao Triệu, thật sự là đả thương lòng tự tôn của hắn mà!
“Ngươi…” Nhìn Quân Ngọc Hàm chân nam đá chân chiêu hư nhược đi ra ngoài, Ngao Triệu bất đắc dĩ lắc đàu, cái tên đạo sĩ ngốc này còn mẹ nó sĩ diện hơn cả mình, nhưng cố tình chính là cái tên cứng đầu này lại khiến cho người cao ngạo như bản thân yêu, thế nhưng tình cảm của hắn đối với mình là như thế nào? Là yêu hay là trách nhiệm? Y trước kia tình nhân vô số, cũng hận nhất là những tình nhân so đo với mình yêu hay không yêu, hôm nay thật sự yêu rồi, mới biết được trong mắt tình nhân không dung được nửa hạt sạn…
Là do mình phụ quá nhiều người, trời xanh mới phái tên đạo sĩ ngốc này đến trừng phạt y ư? Nhưng mình hiện giờ có tư cách gì mà nói chuyện yêu đương đây? Bất đắc dĩ cười, Ngao Triệu cảm thấy bản thân quả thực có hơi mệt mỏi, suốt hơn một tháng qua y dồn tất cả linh lực ngưng tụ ở bụng, thân thể đã không khác gì người phạm lại còn phải cực khổ chăm sóc Quân Ngọc Hàm, cơ thể quả thật là hơi không chịu nổi…
Đến khi Quân Ngọc Hàm mang về một ít quả dại, đã thấy Ngao Triệu hơi nhăn hàng mày đang ngủ, tựa hồ giấc ngủ cũng không yên ổn, hắn thoáng thở dài, mấy ngày nay thật sự làm khó y rồi…
Đặt trái cây trong tay xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt không hề bóng loáng của Ngao Triệu, sau khi trải qua nhiều mưa gió như thế, khuôn mặt Ngao Triệu cũng lây dính một chút phong sương, hai má gầy đi rất nhiều khiến góc cạnh của khuôn mặt càng thêm cứng cáp, nỗi đau và thương tiếc nhàn nhạt dưới đáy lòng vốn không cách nào xóa đi, lại dời ánh mắt lên bụng Ngao Triệu, nơi đó vẫn luôn bằng phẳng, thế nhưng trong lòng hắn không còn nghi ngờ cũng không hoài nghi hài tử mà Ngao Triệu dùng cả tính mạng để bảo vệ có tồn tại hay không.
Nhìn cái bụng bằng phẳng kia, trên mặt hắn hiện lên nụ cười ngọt ngào và cả sự kiêu ngạo khi làm phụ thân, hài tử này tương lai nhất định sẽ là nhân vật kiệt xuất! Trải qua nhiều mưa gió như vậy, mà nó vẫn có thể bình an vô sự, cái gọi là đại nạn không chết tất có hậu phúc, nó đã trải qua nhiều trắc trở như vậy, nhất định tương lai sẽ đạt được trăm phúc!
“Ưm… Ngươi về rồi?” Ngao Triệu ngủ rất nông, lúc Quân Ngọc Hàm đi vào y đã tỉnh lại, chỉ là quá mức mệt mỏi không muốn mở mắt, nghỉ ngơi hồi lâu mới nửa mở mắt ra hỏi.
“Ừ.” Quân Ngọc Hàm khẽ lên tiếng, hắn đã lấp đầy bụng, thân thể khôi phục không ít, thế nhưng nét tái nhợt trên mặt Ngao Triệu vẫn không tiêu tan, khiến trong lòng hắn có chút lo lắng, “Ngươi… không sao chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì đây?” Ngao Triệu lấp liếm cười nói, không muốn Quân Ngọc Hàm nhận ra sự hư nhược của bản thân, càng không muốn nói cho Quân Ngọc Hàm rằng Lôi Công sơn này hôm nay là nơi dung thân duy nhất của bọn họ, nhưng lại đang dần dần kéo sụp thân thể của mình. Ánh mắt hơi mang theo mờ ảo nhìn Quân Ngọc Hàm, sắc mặt của hắn tốt lên an ủi y rất nhiều, thế nhưng tên đạo sĩ gầy gò này lại càng thêm gầy rồi, khiến y bất giác lo lắng trở lại, cũng là y làm hại… “Quả dại trên núi có thể lót dạ sao? Có cần xuống núi mua ít lương thực không?”
“Quả dại là tốt lắm rồi, không cần xuống núi mua lượng thực, huống chi hiện giờ thời kỳ chính trị không bình thường, chúng ta vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Hắn vốn là người tu đạo, nhu cầu đối với thức ăn cũng không cao, huống chi bọn họ bây giờ đang chạy trốn, càng không được có nửa điểm sơ hở. Ánh mắt lại đặt lên bụng Ngao Triệu, Thu Chí Thủy nói hài tử này có thể cứu Ngao Triệu một mạng, nhưng không biết cứu pháp ra sao, hai năm sau bọn họ thật sự có thể không còn bị Thiên Đình đuổi bắt nữa ư? Suy nghĩ một chút, chân mày hắn không khỏi nhíu lại, khuôn mặt không che dấu được thần sắc lo lắng.
“Đang nghĩ gì vậy?” Tay của Ngao Triệu xoa lên chân mày của hắn, sự bất bình ở nơi đó khiến hắn trông không thoải mái, thử vuốt lên nơi đó, cũng nghĩ lướt qua chuyện sầu trong lòng Quân Ngọc Hàm.
“Cái đó… Cái đó… Hài tử thật sự không còn cần linh lực của ta nữa sao?” Quân Ngọc Hàm hỏi đến mặt đỏ tía tai, thấy Ngao Triệu quăng ánh mắt nghi vấn tới, lại càng giấu đầu lòi đuôi giải thích, “Ta… ta chỉ là quan tâm hài tử thôi…”
“Có thể được tiếp liệu linh lực tất nhiên không thể tốt hơn, nhưng mà thân thể của ngươi chịu được sao?” Ngao Triệu lo lắng nhìn Quân Ngọc Hàm, có thể được Quân Ngọc Hàm bổ sung linh lực, đối với thai nhi và cả mình đều có lợi, chỉ là hiện giờ Quân Ngọc Hàm có thể chịu được việc linh lực tiết ra ngoài ư?
“Nói chung là không sao.” Nghe thấy lời này tựa như được Ngao Triệu mời gọi vậy, Quân Ngọc Hàm cúi đầu hôn lên môi Ngao Triệu, ngón tay gầy gò nhanh chóng tham dò vào trong vạt áo của Ngao Triệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.