“Con à, con phải ngoan, không được hành hạ cha của con đâu đấy!” Giọng nói ôn nhu mang theo một chút sự hân hoan, niềm hạnh phúc không che dấu được kia hết sức thấm đẫm lòng người, khiến người ta không nhịn được muốn cười khẽ cùng người đó. Nhưng mà một người cha ư? Hắn đột nhiên nhớ đến Ngao Triệu, nghĩ đến chuyện con mình nên xưng hô với Ngao Triệu như thế nào, hắn cũng không khỏi nở rộ nụ cười vui vẻ.
“Hừ!” Âm thanh đạm mạc kia dường như đè nén cơn tức giận trong lòng hừ lạnh, khiến người ta không được tự nhiên. Hắn bất an giật mình, một bàn tay ấm áp liền nhẹ nhàng vuốt ve lên tựa như đang an ủi hắn, nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay kia khiến cả người hắn cảm thấy thoải mái lạ thường, bất an trong lòng tựa hồ cũng được dẹp xuống…
“Xảy ra chuyện gì vậy? Ngọc Hàm? Ngọc Hàm?” Ngao Triệu vội vàng nói, y đang ngủ, chợt nghe thấy Quân Ngọc Hàm hét lên, y bị đánh thức, thì thấy Quân Ngọc Hàm trợn to đôi mắt vô thần, cả người đầy mồ hôi lạnh vùng vẫy đôi tay, y một phen nắm chặt lấy tay Quân Ngọc Hàm, lo lắng gọi tên Quân Ngọc Hàm.
“Ngao Triệu?” Quân Ngọc Hàm bình tĩnh lại, nhìn Ngao Triệu quan tâm đến mình, hắn chợt kéo Ngao Triệu vào trong lòng, cơ thể phập phồng ôm thật chặt lấy Ngao Triệu, trấn an nỗi bất an trong lòng. Từ sau khi hắn tỉnh lại thì không ngừng mơ thấy bản thân ở trong vực sâu, xung quanh tràn đầy nước làm đôi mắt không cách nào mở ra được, bên tai không ngừng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia, cứ mãi cách quãng, chỉ biết chủ nhân của giọng nói lãnh khốc kia tên là “Huyền”, những thứ khác không nghe được quá rõ ràng, chỉ là vừa rồi hận ý đối với hắn trực tiếp truyền đến trong đầu hắn, khiến hắn không khỏi sợ hết hồn hết vía! Còn cả đôi mắt tràn ngập sự căm ghét, càng làm hắn thêm sợ hãi!
Đột nhiên như nghĩ đến cái gì, hắn chợt đẩy Ngao Triệu ra một chút, nghiêm túc nhìn Ngao Triệu, lớn tiếng hỏi: “Ngao Triệu, ta hỏi ngươi, ngươi muốn hài tử này chỉ để vì bảo vệ tính mạng sao?”
Đối với chất vấn đột ngột xuất hiện của Quân Ngọc Hàm, Ngao Triệu khó phản ứng kịp sững sờ một chỗ, hắn sao lại đột nhiên hỏi câu này vậy? Hắn nói lời này là có ý gì?! Trong lòng đột nhiên sinh ra tức giận, y oán hận đẩy Quân Ngọc Hàm ra, bực mình đến nỗi nói không ra lời! Y nếu như chỉ để bảo vệ tính mạng của mình, thì ngay từ lúc Thiên Đế dụ dỗ, đã không còn đứa trẻ này rồi! Y nếu như chỉ để bảo vệ tính mạng cũng sẽ không dồn tất cả linh lực cho hài tử này như bây giờ, mà không chú ý bản thân càng ngày càng hư nhược! Vì hài tử này y đã sớm không hề để ý đến sinh tử nữa, mấy phen cũng vì “nó” mà suýt mất mạng, thế mà hắn còn chất vấn y như vậy! Hoàn toàn chính là triệt triệt để để hoài nghi mình!
“Ngao Triệu?” Quân Ngọc Hàm nhìn bóng lưng của Ngao Triệu đang tức giận, mới vừa rồi miệng hắn đúng là không tốt mà, tự trách ôm lấy Ngao Triệu, ôn nhu ân hận: “Thật xin lỗi, mới vừa rồi là ta không đúng… Ta chỉ là… ta chỉ là… gặp ác mộng thôi…” Nỗi căm hận trong mộng kia quá mức sâu sắc, đã xâm nhập vào tận trong xương tủy của hắn, khiến hắn đến giờ vẫn không nhịn được run rẩy.
“Cũng chỉ là mơ thôi, ngươi đồ đạo sĩ ngốc này!” Ngao Triệu cũng cảm nhận được sự sợ hãi phát ra từ nội tâm Quân Ngọc Hàm, không khỏi thở dài nói. Có thể làm cho tên đạo sĩ kiêu ngạo này sợ hãi như vậy, đết tột cùng là cơn ác mộng nào? “Mộng này đáng sợ đến vậy sao? Mộng chẳng qua là mộng, ngươi đừng quá để vào trong lòng…”
Quân Ngọc Hàm tựa đầu vào trong cổ Ngao Triệu, nhẹ nhàng lắc đầu, giấc mơ này không đáng sợ, chỉ là nó quá sức chân thật, còn cả sự căm ghét trần trụi kia, tựa như đau đớn khi bị phụ mẫu ruột thịt căm hận, khiến hắn phá lệ bối rối…
“Hừ! Ngao Triệu! Cuối cùng cũng tìm được ngươi!” Một giọng nói âm trầm chẳng biết từ lúc nào đột nhiên xông vào giữa bọn họ, khiến họ kinh hoảng thất sắc nhìn về nơi phát ra âm thanh. Thủy Đức Tinh Quân?! Sao hắn lại xuất hiện ở đây?!
Ngao Triệu cau mày nhìn Thủy Đức Tinh Quân, hơn ba tháng trước Thủy Đức Tinh Quân bị Hỏa Đức Tinh Quân mang đi, y còn tưởng rằng hắn sẽ không đuổi giết đến đây, sao hiện giờ Thủy Đức Tinh Quân lại xuất hiện trước mặt họ vậy? Chẳng lẽ Hỏa Đức Tinh Quân xảy ra chuyện gì?! “Ngươi làm gì Hỏa huynh rồi?!” Nếu Hỏa Đức Tinh Quân vì y mà xảy ra chuyện gì, y sẽ áy náy suốt đời!
“Ngao Triệu! Ta giết ngươi! Ta muốn ngươi đền mạng cho Hỏa!” Thủy Đức Tinh Quân vốn không thèm quan tâm đến câu hỏi của y, Bích Thủy Châu trong tay bay lên không trung, không để cho Ngao Triệu hỏi thêm gì, hai con hắc long khổng lồ sinh ra từ Bích Thủy Châu, lấp kín cả sơn động, khiến cả tòa núi cũng rung động theo! Bốn con mắt rồng đỏ rực, toàn thân đen đặc mà đục ngầu, tỏa ra cái mùi khiến người ta kinh tởm, hai tiếng gầm thét xông thẳng ra!