[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Chương 58:




Khí thế của Hắc Long này còn thắng cả Băng Long ngày đó ở sông Phần, khiến tâm tư của Quân Ngọc Hàm càng trở nên trầm xuống, thế nhưng lúc này vô luận thế nào hắn cũng không thể lùi bước, hai tay giơ lên cao, dồn tất cả linh lực hội tụ thành tấm khiên ánh sáng bán tròn, sinh sinh đón nhận Hắc Long khí thế hung ác này!
Khiên sáng cùng Hắc Long va chạm kịch liệt, dẫn đến cả tòa núi đều hơi bị chấn động, bên trong sơn động lại càng thiên toàn địa chuyển, lôi minh trận trận, hoa lửa ma sát vào nhau kịch liệt, đập mở đỉnh chóp nham thạch, núi đá như mưa rơi xuống trên đầu bọn họ, chi chít dày đặc nện lên người hắn, hắn có hơi đau đớn nhíu chặt chân mày, nhưng lúc này hắn tuyệt đối không thể có một chút buông lỏng!
Áp lực càng lúc càng lớn khiến tay của Quân Ngọc Hàm trận trận tê dại, hắn đã sắp chống đỡ không nổi nữa, nhưng một khi mặc kệ để Hắc Long công kích tất sẽ làm bị thương đến Ngao Triệu, mà sơn thạch rơi xuống càng lúc càng nhiều, cái sơn động này sắp sửa bị bịt lại, tiếp tục như vậy hắn và Ngao Triệu cũng sẽ rất nguy hiểm!
Trên trán một trận đau nhói, chất lỏng ấm áp chảy xuống từ trán của hắn, rơi vào trong mắt hắn nóng bỏng đến nỗi hắn không cách nào mở mắt ra được, phải nhắm mắt lại thật chặt, càng thêm không cách nào thấy rõ thế cục phía trước!
Không được! Bất luận thế nào hắn nhất định phải dẫn Ngao Triệu đến nơi an toàn mới được! Ngay lúc khó khăn ngăn cản thế công của Hắc Long kia, chớp mắt khiên sáng vỡ tan, cả người hắn nhào tới đè lên người Ngao Triệu, chấp niệm mạnh mẽ chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn!
Một trận va đập kịch liệt đâm lên phần lưng của hắn, dường như có một cái miệng khổng lồ cắn xé toàn bộ phần thịt trên lưng hắn, nhưng hắn còn chưa kịp cảm nhận cơn đau đớn, không khí xung quanh kịch liệt rung chuyển, như có một cơn lốc bao vây thật chặt lấy họ, phong tốc cực nhanh, hắn chỉ biết ôm chặt lấy Ngao Triệu, mặc cho phong đao kia cắt qua người mình, thân thể hắn đột nhiên vọt lên không trung, mà trận gió kia đột nhiên biến mất, tiếp theo cả người đột ngột mất đi trọng tâm té ngã xuống đất.
Hắn ôm thật chặt lấy Ngao Triệu, vươn tay loạn xạ lau đi máu tươi trên đôi mắt mơ hồ, vội vội vàng vàng hỏi Ngao Triệu trong lòng mình: “Ngao Triệu, ngươi không sao chứ!”
“Ta không sao, có sao là ngươi mới đúng… Nơi này là?!” Ngao Triệu đột nhiên kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, nơi này là sơn cốc lúc trước y dưỡng thai! Bọn họ trong chớp mắt đã dịch chuyển đến nơi này, chẳng lẽ là thuật xuyên không trong truyền thuyết, mà phép thuật kia ngay cả trong các Thiên Thần cũng ít người am hiểu… Quân Ngọc Hàm chỉ là một phàm nhân sao lại biết thử thuật này?! Hơn nữa lúc nãy hắn còn có thể kháng trụ lại hai con Độc Long kia của Thủy Đức Tinh Quân, bậc pháp lực này ngay cả ở Thiên giới cũng coi như là một cao thủ nhất đẳng, trước kia mặc dù linh lực của hắn cũng được xem là vô cùng tốt trong số phàm nhân, nhưng vẫn không lợi hại được như bây giờ. Nhưng giữa y và hắn chỉ mới biệt ly hơn một tháng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?!
“Nơi này sao? Sao chúng ta lại đến nơi này!” Quân Ngọc Hàm cũng kinh ngạc nhìn khắp bốn phía, bọn họ sao lại đột nhiên đến chỗ này?
“Là ngươi thi pháp, sao tự nhiên lại hỏi ta?” Ngao Triệu cười hỏi, mặc dù không quá rõ ràng, thế nhưng rốt cuộc tránh được một kiếp thật cũng không phải chuyện xấu gì.
Yên lòng, hắn liền cảm thấy cả người dường như tan rã, lưng lại càng giống như bị lửa thiêu đốt, ý thức cũng dần bắt đầu trở nên mơ hồ…
“Ngọc Hàm! Ngọc Hàm!” Ngao Triệu giật mình nhận ra sự khác thường ở Quân Ngọc Hàm, tiến lên đỡ lấy thân thể đột ngột mềm xuống của hắn, mà bàn tay chạm vào lưng hắn thoắt chốc rụt về, chỉ thấy trên tay mình dính đầy độc huyết màu đen, thì ra mới vừa rồi Quân Ngọc Hàm bị Hắc Long kia đánh trúng! Y hoảng sợ lật lưng Quân Ngọc Hàm lại, thì thấy cả tấm lưng gồ ghề hệt như bị lửa thiêu, máu thịt bên trong ứa ra, không phải là màu đỏ mà là màu đen so với màu đỏ càng thêm xúc mục kinh tâm(1)! Mà bên trong một vùng màu đen không bằng phẳng kia, y nhưng lại loáng thoáng thấy được màu trắng!
(1) nhìn thấy ghê người
“Ngọc Hàm ──” Ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Bỗng chốc vận khí trong tay rót vào trong cơ thể Quân Ngọc Hàm, chỉ là bên tai không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ của Quân Ngọc Hàm, sự đau đớn trong âm thanh kia khiến trái tim y cũng đau theo. Làm sao bây giờ?! Linh lực của y hiện giờ thật sự không đủ để chữa thương, sợ rằng khó có thể bức ra độc tố trong người hắn…
Ánh mắt ngưng tụ trên tấm lưng khó coi của Quân Ngọc Hàm, y không thể suy nghĩ nhiều thêm nữa, y đặt tâm sang một bên, rồi cúi đầu xuống, không chút ghét bỏ nào đem miệng chạm lên tấm lưng hết sức buồn nôn, từng tấc từng tấc một dùng miệng hút máu đen của hắn ra, cho đến khi nhìn thấy màu đỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.