[Quỷ Dị Tạp Đàm Hệ Liệt] - Đệ Nhị Thoại - Long Quyết

Chương 62:




Ngao Triệu không nói gì kéo hai tay dính đầy bùn của hắn qua, tuy màu đỏ đã bị che lấp, thế nhưng mùi máu phát ra tươi xuyên thấu qua lớp bùn đất thì sao có thể che dấu được? Y chua xót nhìn đôi tay này, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại để bị bẩn thế này?” Giọng điệu rất nhạt, nhưng tràn đầy sự sủng nịch và đau lòng tan chảy.
“Đúng rồi… Vừa định tìm đồ ăn thì lại…” Quân Ngọc Hàm chột dạ nói, không dám nhìn ánh mắt của Ngao Triệu, sợ bị y phát hiện ra cái gì, lại thấy Ngao Triệu dùng vạt áo của mình dường như đang đối xử với chí bảo, cẩn thận lau sạch hai tay của mình, từng chút từng chút một lau đi vết bẩn trên tay hắn, bình thản nói: “Đừng để bị bẩn thế này nữa…”
Chỉ là bàn tay đang không ngừng run rẩy kia đã bán đứng sự kích động trong lòng lúc này của y! Tên đạo sĩ ngốc này! Chẳng lẽ đến giờ còn muốn gạt y ư? Nếu không phải y vừa mới nhìn thấy một ít bãi máu không yên tâm đuổi theo, thì hoàn toàn không biết được thân thể Quân Ngọc Hàm đã suy yếu đến mức độ này rồi! Y sao có thể hồ đồ như vậy! Quên mất Quân Ngọc Hàm cũng chỉ là phàm thể, phép thuật càng mạnh càng gây sức ép lớn đối với thân thể của hắn, bị buộc không ngừng sử dụng phép thuật vĩ đại, chỉ sợ thân thể hắn hiện giờ đã là thiên sang bách khổng(1) rồi! Đều là lỗi của y!
(1) ngàn vết lở loét
Vươn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu hắn, mái tóc đen bóng loáng trước kia chẳng biết tự lúc nào đã trở nên cực kỳ khô khan, chảy xuống theo ngón tay của y, một nùi tóc trắng mắc giữa kẽ tay y, đột nhiên rút tay của mình về, nắm thật chặt lấy những sợi tóc trắng kia, Ngao Triệu không thể khống chế được nữa, nước mắt như mưa trút xuống, có lẽ không cần đợi đến khi Thiên Giới ra tay, Quân Ngọc Hàm sẽ bởi vì thân thể này tiêu hao quá độ, suy kiệt mà chết!
“Ngươi sẽ không sao!” Ngao Triệu trừng mắt nhìn hắn, kiên định nói, Quân Ngọc Hàm nhất định sẽ không gặp phải chuyện gì không may! Chỉ cần bọn họ cố gắng chịu đựng thêm nửa năm nữa, đợi đến khi hài tử ra đời, bọn họ sẽ không sao nữa rồi! Nhưng thân thể của Quân Ngọc Hàm hiện tại thật sự có thể chịu đựng được nửa năm ư? Y không biết… Không! Lúc này y sao có thể suy nghĩ lung tung! Ngọc Hàm cát nhân tự có thiên hạ(2), nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! “Ngọc Hàm… Đến bờ sông Phần đi dạo với ta một chút nhé…” Y cần tĩnh tâm lại!
(2) đại loại như ở lành gặp lành
“Được…” Quân Ngọc Hàm khẽ lên tiếng, dìu dắt nhau đi về phía sông Phần cách đó không xa, hiện giờ đang là đầu tháng chín, ngọn nguồn nước sông Phần đang lúc sung túc, thế nước chảy xiết đổ ra biển, trông thật nhộn nhịp!
Đã vào thu, khí trời thoáng lạnh, Quân Ngọc Hàm đặc biệt sợ lạnh hơi co ro lại, Ngao Triệu cảm thấy thân thể hắn run rẩy, kéo hắn ngồi xuống, chăm chú vuốt ve lên cơ thể phát lạnh của hắn, hai gò má tinh tế ma sát lên cổ của y, lẳng lặng nghe tiếng nước chảy của sông Phần, bọn họ đều đã mỏi mệt, dường như sự yên bình vào giờ phút này đối với bọn họ mà nói đã là sự hưởng thụ tuyệt nhất.
Làn gió mát mẻ đối với Quân Ngọc Hàm lúc này lại hệt như cơn gió lạnh trong mùa đông giá rét, hắn run rẩy nghiêm trọng, sau đó cả người thối lui dính sát vào lồng ngực của Ngao Triệu, chỉ là hắn đột nhiên đụng phải cái gì, ngơ ngác sửng sốt một chút, đột nhiên xoay người nhìn Ngao Triệu, trừng xem cái bụng y, hai tay không thể tin sờ soạng lên đó, bởi vì bị hai tay hắn đè ép, trên bụng Ngao Triệu rõ ràng hiện ra một độ cong cũng không tính là quá lớn, khiến trên mặt Ngao Triệu có hơi đỏ ửng.
“Ngươi có bụng này?!” Quân Ngọc Hàm mặt mày hớn hở nói, hắn còn nghĩ bụng của Ngao Triệu sẽ không lớn lên nữa chứ! Lại thấy Ngao Triệu cáu giận xấu hổ quay đầu đi, hung hãn trả lời: “Hiện giờ đã qua chín trăm ngày, thai nhi đã cố định xong, hình thể lớn dần, cái bụng này nổi lên cũng là bình thường! Có gì mà buồn cười!”
“Ta đang vui vẻ mà… Ta còn tưởng rằng cái bụng này của ngươi sẽ không nổi lên nữa đấy…” Quân Ngọc Hàm trẻ con hiếm thấy dán cả đầu lên cái bụng còn chưa quá lớn của Ngao Triệu, ngây ngô cười. Ngao Triệu vốn muốn đẩy hắn ra không nhịn được đặt tay lên người hắn, dung túng mặc hắn dính chặt lên cái bụng làm mình cảm thấy khó xử kia. Từ sớm, y đã chú ý đến sự biến hóa của bụng mình, tuy rằng rất mong đợi hài tử này, nhưng giờ giống hệt một bà bầu bụng to lên, y vẫn cảm thấy trên mặt vô quang, lại càng không muốn Quân Ngọc Hàm phát hiện ra sự biến hóa của thân thê mình, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt ảm đạm không chút máu của Quân Ngọc Hàm hiện lên vẻ hạnh phúc, y sao có thể nhẫn tâm quấy rầy? Cũng chỉ đành tùy hắn, trên mặt cũng nở lên nụ cười nhàn nhạt.
“Nó hiện giờ đã là một sinh mệnh hoàn chỉnh, hoạt động gân cốt cũng là chuyện bình thường thôi.” Ngao Triệu cười nói, gần đây y đã cảm nhận được sự máy thai kịch liệt, đương nhiên chẳng có gì lạ, mà mặc dù Long thai hiện giờ còn đang ở trong bụng, cũng đã có cảm tri, thậm chí còn có ký ức mơ hồ! Hài tử này tương lai nhất định sẽ vô cùng tuyệt vời, mấy ngày nay Quân Ngọc Hàm không cách nào truyền cho nó linh lực, nó liền rút sạch linh khí trong người mình, Ngao Triệu cảm thán mà nghĩ.
“Không ổn không ổn!” Đang định tiếp tục thân mật với thai nhi, Quân Ngọc Hàm lại nghĩ đến một cái gì đó, đột nhiên đứng dậy không dám dính lấy Ngao Triệu nữa, vẻ mặt nghiêm túc liên lụy đến Ngao Triệu cũng không nhịn được nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta như thế này lỡ đè lên hài tử thì sao đây?” Quân Ngọc Hàm nghiêm trang nói, lại thấy Ngao Triệu phì cười một tiếng, rồi ngay sau đó phá lên cười ha hả, cười đến nỗi làm hắn không hiểu nổi, “Có cái gì mà buồn cười?”
“Đây là hài tử, đâu có phải là bánh bao! Đè một chút đã bẹp!” Ngao Triệu liếc xéo hắn một cái, sự chế giễu trong mắt không chút nào che dấu, khiến Quân Ngọc Hàm sinh xấu hổ, run lẩy bẩy nói: “Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!”
Cẩn thận ôm lấy Ngao Triệu từ phía sau, bàn tay khô gầy như củi đặt lên bụng Ngao Triệu, nhẹ nhàng xoa lên, thân mật nói: “Triệu, ngươi nói hài tử này là nam hay nữ? Nên đặt tên gì thì tốt đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.