Thủy Đức Tinh Quân dồn tất cả thần lực đến tim, chấn động rung lên, từng luồng lam quang không ngừng bắn ra từ trong cơ thể hắn, sức mạnh kia mạnh đến nỗi cả thiên địa như bị rung động, mặt đất không ngừng rung lên, khí lưu tứ phía sinh ra ma sát kịch liệt, sấm sét trong không khí vang dội.
Cảm nhận được sự mạnh mẽ của linh lực này, Hỏ
Thủy Đức Tinh Quân tóm thật chặt lại lồng ngực của mình, tựa hồ đang chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp, song hào quang màu lam không ngừng bật ra khỏi người hắn, mỉm cười ôm lấy cơ thể không cách nào nhúc nhích được của Hỏa Đức Tinh Quân, ôn nhu nói: “Hỏa, đừng sợ, ngươi ở đâu, ta liền ở đó, ta vĩnh viễn sẽ luôn đi cùng ngươi…”
“Ngươi ─ ngươi dừng tay cho ta!” Hỏa Đức Tinh Quân giãy dụa muốn thoát khỏi ngực của hắn, tiếc rằng lam quang không ngừng tràn vào trong cơ thể y tựa như hàn băng đông cứng người y lại, khiến cả thân thể y không ngừng run rẩy.
“Hỏa, ngươi có lạnh không? Một mình có phải rất cô độc hay không? Đừng sợ, ta sẽ lập tức đến với ngươi.” Bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hỏa Đức Tinh Quân, đôi lam nhãn kia trong vắt làm gột rửa lòng người, ngay cả Hỏa Đức Tinh Quân đang phản kháng cũng không nhịn được ngây người, mà cơ thể bị đông cứng của y cũng thật sự không cách nào nhúc nhích, mặc cho Thủy Đức Tinh Quân kéo người y ôm vào lòng.
Dường như muốn tan ra làm một cùng Hỏa Đức Tinh Quân, cuốn thật chặt lấy người y, suy yếu tựa đầu vào bờ vai y, chất lỏng ấm áp từ trong đôi mắt lam trong suốt chậm rãi chảy ra hòa tan lớp băng bao vây quanh Hỏa Đức Tinh Quân, trong giọng nói êm ái tràn đầy sủng nịch và mê luyến: “Hỏa, đừng đẩy ta ra… Ngươi nói ngươi hận ta thật ra chỉ muốn để ta sống sót đúng không… Tâm tư của ngươi ta hiểu, thế nhưng ngươi sao có thể tàn nhẫn đối xử với ta như vậy? Ngươi muốn ta làm sao sống qua được ngàn năm thậm chí vạn năm không có ngươi? Ngươi sao lại nhẫn tâm để ta hơi tàn trong ảo tưởng đối với ngươi? Thật xin lỗi… xin hãy tha thứ cho ta nhát gan, thật xin lỗi… Ta thật sự muốn ở bên cạnh ngươi, nhưng ta đảm bảo đây là lần cuối cùng ta chọc giận ngươi không vui… Cho phép ta vĩnh viễn đi cùng ngươi có được không? Chúng ta cùng nhau rời đi, đến thế giới chỉ có ngươi và ta, ngươi yên tâm từ nay về sau chúng ta không bao giờ xa cách nữa, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi… Mãi mãi…”
“Thủy Đức Tinh Quân ─” Nhìn thân thể lúc sáng lúc tối mắt thấy sắp sửa biến mất của Thủy Đức Tinh Quân, Quân Ngọc Hàm lo lắng muốn xông lên trước, nhưng cảm thấy mình đột nhiên bị bắt lại, chợt quay đầu nhìn Ngao Triệu, thì thấy trong mắt y ngầm chứa ưu thương lắc đầu, khó được nhẹ giọng nói: “Để mặc hắn đi…”
“Tại sao! Cho dù lúc trước hắn đuổi giết chúng ta, thế nhưng ─”
“Aizz… Ngươi đồ đạo sĩ ngốc này… Chẳng lẽ ngươi không nhận ra, tâm ý của hắn đã quyết ư?” Ngao Triệu kéo Quân Ngọc Hàm, buồn bã thở dài, đưa mắt nhìn thân thể của Thủy Đức Tinh Quân đang vuốt ve Hỏa Đức Tinh Quân dần dần biến mất giữa lam quang, trong mắt nhiều hơn vài phần ẩm ướt, bất kể lập trường của bọn họ có đối lập hay không, có hay không có cừu hận với nhau, nhưng đối với trái tim chí ái lại giống nhau. “Giờ ngươi ngăn cản Thủy Đức Tinh Quân, không phải là cứu hắn mà là hại hắn đấy!”
Cuộc sống đơn độc mất đi người yêu tàn khốc đến thế nào? Cho dù rơi vào hồn phi phách tán, nhưng còn hơn cả việc tồn tại như cái xác không hồn như vậy, chí ít không cần phải thừa nhận nỗi đau lòng không cách nào khép lại kia nữa, chí ít mảnh nhỏ linh hồn còn có thể ở trong trần ai gần nhau…
Thân thể tan hết linh lực trong nháy mắt hóa thành ánh sáng u lam, dần dần vung lên không trung, mà Hỏa Đức Tinh Quân bị đông lại trong khoảnh khắc hóa thành mảnh vụn kéo theo ảo ảnh thiên băng địa liệt(1) cùng nhau trở về với cát bụi, phảng phất như Hỏa Đức Tinh Quân thật sự cùng Thủy Đức Tinh Quân rời đi vậy.
(1) trời long đất lở
Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu cảm thấy trước mắt bùng nổ một quầng sáng mạnh, một luồng sức mạnh khổng lồ kéo bọn họ ra, không hề bận tâm đến những cái khác, chỉ biết nắm thật chặt lấy tay của nhau, cùng nhau nhận lấy cơn trùng kích thật lớn này.
Đợi đến khi ánh sáng dần dần nhu hòa lại, bọn họ mới mở mắt ra, thì phát hiện bọn họ thế nhưng lại đang ở trong một căn nhà gỗ hết sức sạch sẽ ngăn nắp, trong ngôi nhà này còn tỏa ra mùi thảo vị nhàn nhạt, không khỏi liếc nhìn nhau.
“Chẳng lẽ chúng ta còn đang ở trong ảo ảnh?” Ngao Triệu lo lắng hỏi.
“Không… Chúng ta đã trở lại hiện thực rồi…” Quân Ngọc Hàm đi về phía chỗ lam quang còn chưa tan hết, thì thấy trên mặt đất có một viên đá tròn cháy đen, nhặt hòn đá nhỏ kia lên, đưa cho Ngao Triệu xem, nói, “Cục đá này chính là Huyễn Nguyên, nó tên là U Minh Huyền Hỏa, vốn là một ngọn lửa bốc cháy, dựa vào lừa gạt linh lực của vật còn sống để duy trì đốt cháy Huyễn hỏa, chỉ vì… linh lực của Thủy Đức Tinh Quân thuộc tính thủy tương khắc với nó, mới làm cho trong lúc lừa gạt linh lực của Thủy Đức Tinh Quân, bản thân cũng hóa thành tro bụi.”
“Vậy sao?” Ngao Triệu thở phào nhẹ nhóm, lại cảm thấy trong lòng hết sức trầm nặng, đột nhiên ôm thật chặt lấy Quân Ngọc Hàm, hỏi: “Ngọc Hàm…”
“Có chuyện gì vậy?” Quân Ngọc Hàm ôm lại Ngao Triệu, khó hiểu hỏi.
“Không… không có gì…” Ngao Triệu thoáng nhìn qua Quân Ngọc Hàm, muốn nói lại thôi đưa mắt nhìn chút ánh sáng màu lam tan dần dưới ánh mặt trời.
Thuận theo tầm mắt của y, Quân Ngọc Hàm cũng dõi theo những mảnh lam quang càng lúc càng ít, lặng yên ôm Ngao Triệu, cho đến khi tất cả điểm sáng đều biến mất hầu như không còn, hắn không quay đầu nhìn Ngao Triệu, nhưng lại tăng lực ôm lấy Ngao Triệu, kiên định nói: “Ngao Triệu, vô luận thế nào ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi! Ta sẽ luôn canh giữ ở bên cạnh ngươi!”
“Ngọc Hàm…” Ngao Triệu nghẹn ngào há miệng, lại ngừng lời nói, y thích nhất là nghe thấy hắn nói như vậy, nhưng sợ nhất cũng là sợ hắn nói như vậy, sợ hắn cũng bước lên con đường giống như của Thủy Đức Tinh Quân…
“Các ngươi thật đúng là tình sâu ý nặng.” Thình lình một giọng nói u lạnh đột nhiên vang lên phía sau bọn họ, hai người kinh hãi xoay đầu lại nhìn người phía sau, Thiên Đế?!