“Ha ha ha ─ Hi Huyền! Ngươi đồ con rùa đen rúc đầu! Ngay cả con trai ruột của mình cũng muốn giết ư?” Huyễn Trần Tử nói toạc cười to, lời nói kia làm sắc mặt của Thiên Đế có chút thay đổi, mà chúng thần tiên lại là sắc mặt đại biến, ma đầu kia nói cái gì vậy!
“Hừ! Yêu nghiệt! Ở đây hồ ngôn loạn ngữ cái gì! Muốn dùng nó yêu ngôn hoặc chúng sao?” Thiên Đế giễu cợt nói, thái độ khinh thường kia khiến chúng thần có chút an định lại, thế nhưng hạt giống nghi ngờ đã được gieo, rốt cuộc Quân Ngọc Hàm có quan hệ gì với Thiên Đế? Mới vừa rồi nhìn rất rõ, đao pháp mà Quân Ngọc Hàm sử dụng quả thật giống Thiên Đế như đúc!
Mắt thấy Thiên Đế và Huyễn Trần Tử kịch chiến, chúng thần trố mắt nhìn nhau, không biết có nên tiến lên hỗ trợ hay không, nhưng tốc độ giữa bọn họ và nhanh vừa mạnh, nặng lực cường đại, đâu phải là bọn họ tùy tiệ là có thể chen được tay vào ─ bọn họ thậm chí vốn không cách nào đến gần được hai người đó, phép thuật đấu đá bay loạn trong cuộc chiến bọc lấy thân thể của hai người, tạo thành khí lưu to lớn bên ngoài hai người, chỉ hơi đến gần thôi sẽ bị lợi phong kia gây thương tích!
Bên này không nhúng tay vào thì hơn, không khỏi đưa mắt sang nhìn Quân Ngọc Hàm đang ôm Ngao Triệu, chỉ thấy hắn không chút đề phòng nào ôm thật chặt lấy Ngao Triệu, hoàn toàn không màng đến sinh tử của mình truyền toàn bộ linh lực vào trong người Ngao Triệu.
“Ô a ──” linh lực khôi phục như trước, ý thức dần dần rõ ràng, Ngao Triệu trái lại càng cảm thấy cả người trên dưới đau đến mức vượt khỏi sự gánh vác của cơ thể, mà nổi trội hơn cả chính là cái bụng không ngừng dày vò y, nơi đó đau đến độ làm y gần như quên hẳn đau đớn ở nơi khác trên người! Hài tử này thật đúng là hoạt bát hiếu động, không ngừng nghỉ một khắc nào thi triển quyền cước trong bụng y, vội vàng tìm lối đi ra!
Thế nhưng y bây giờ là nửa rồng nửa rắn, muốn sinh đứa trẻ này ra quả thực không thích hợp, chẳng thà biến thành nhân thân!
Ngao Triệu cố nén cơn đau phỏng như cả người ném vào trong biển lửa, từ từ hiện ra nhân thân, thế nhưng pháp lực của y không đủ, nhân thân hiện ra đến đau đớn, làn da màu cổ đồng nhiễm điểm điểm vết máu, bởi vì bị cạo đi vảy rồng mà không cách nào huyễn hóa ra quần áo, Quân Ngọc Hàm lật đật cởi áo khoác của mình xuống phủ thêm cho Ngao Triệu, cái bụng nhô lên thật cao kia có thể thấy rõ quỹ tích hoạt động của hài tử, chân mày của hắn nhíu chặt lại, chuyện sinh sản hắn chỉ biết một chút, huống chi lúc này lại là nam tử sinh sản! Nhớ lại phụ nhân lúc sắp lâm bồn khi gặp trong rừng trước kia, trong lòng hắn càng hoảng loạn! “Triệu… Triệu… Ngươi ngàn vạn lần phải chống đỡ, hài tử… hài tử lập tức sắp ra rồi!”
“A… Ô a, a ─── ” Dường như có một luồng sức mạnh to lớn từ bên trong cắn xé máu thịt của mình, Ngao Triệu vốn hư nhược không cách nào nuốt xuống được đau đớn dằn vặt không thể hình dung nổi kia, chỉ có thể sinh sinh để tiếng rên đau bóp nghẹn lòng người không ngừng tràn ra ngoài, thế nhưng không chỉ là đau đớn, mặc dù cố chấp muốn sinh hạ hài tử này ra, song một khi thật sự đến lúc sinh hạ, vô tri mê mang và không biết làm sao càng làm y ăn nhiều đau khổ! “Ngọc Hàm… Ngọc Hàm… Ô a ── giúp, giúp ta… A, a a ──”
Từng tiếng kêu gào dồn dập mà thê lương kia đến cả các thần tiên đứng xem một bên cũng có chút không đành lòng, huống chi là Quân Ngọc Hàm! Hắn chỉ cảm thấy trái tim mình bị Ngao Triệu móc ra khỏi người, kinh lạc toàn thân cũng bị niết trong tay Ngao Triệu! Ngao Triệu cần hắn! “Triệu, Triệu! Không sao đâu, có ta ở đây! Dùng, dùng sức nặn con ra! Nhanh thôi, rất nhanh thôi sẽ không sao! Ta luôn một mực bồi bên cạnh ngươi!”
“Ư… A, ô a a a a ── dùng… dùng sức thế nào… A, a ──” Hài tử bởi vì đã lâu không tìm được cửa ra mà hiển nhiên tức giận kịch liệt làm xằng làm bậy trong người y, giờ khắc này y chỉ cảm thấy mình đã bị dấn thân vào địa ngục A Tì, bị khốc hình khó mà tưởng tượng nổi kéo cưa thân thể!
“Dùng sức đẩy con ra ngoài!” Quân Ngọc Hàm liều mạng cố gắng nhớ lại Huyễn Trần Tử lúc trước hướng dẫn phụ nhân kia như thế nào, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, những mẩu vụn đứt quãng bay lượn trong đầu hắn. Không được! Lúc này Ngao Triệu đang cần hắn, hắn không thể rối loạn tay chân được! Hắn phải cho Ngao Triệu dựa vào!
Hắn ổn định lại bản thân, nắm thật chặt lấy tay Ngao Triệu, không ngừng truyền sức mạnh vào trong người Ngao Triệu, “Triệu, dùng sức đẩy rặn hài tử xuống, không sao đâu… tất cả cũng sẽ không sao đâu…”
Giọng nói kia nhẹ nhàng như làn gió mát an ủi trái tim Ngao Triệu, mà thân thể không ngừng được bổ sung sức mạnh bắt đầu theo bản năng dùng sức đẩy hài tử ra ngoài cơ thể, đẩy về phía dũng đạo bình thường thừa hoan! “Ô a ──”
Mà giọng nói êm ái của Quân Ngọc Hàm, lại khiến cho Thiên Đế trong lúc ác chiến sinh ra một tia hoảng hốt, giọng nói này ── thật giống như hồi đó người nọ đã nói khi mình đang đau đớn…
Thình lình hắc phong đánh úp về phía y, y nhất thời không cách nào tránh né, lại bị đánh trúng ở sườn bụng, nhìn phần bụng chảy máu của mình, y hừ lạnh, tất cả bọn chúng đều chết hết đi cho y! Phàm là kẻ uy hiếp mình, cũng chết đi cho y! “Còn không bắt tội long lại!”
Thiên Đế hạ lệnh, chúng thần nhưng do dự nhìn Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu, thời khắc này Ngao Triệu đặt mình vào trong đau đớn vô hạn khi sinh sản, mà Quân Ngọc Hàm hoàn toàn không đề phòng đưa lưng về phía họ, bảo bọn họ, bảo bọn họ xuống tay thế nào được?
Như Trừng Ác thần đã nói, thai nhi trong bụng này chung quy vô tội, hơn nữa quan hệ giữa Quân Ngọc Hàm và Thiên Đế mập mờ, nếu quả thật là con riêng nơi phàm trần của người, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thật, Đế Thượng trách cứ, vẫn là bọn họ làm sai! Hơn nữa linh lực của hài tử này cường liệt như vậy chỉ sơ sau khi ra đời tiền đồ không thể lường được, không đúng thì sẽ đè lên đầu bọn họ, đến lúc đó bọn họ há chẳng hải cừu địch thí mẫu của nó hay sao? Huống chi chúng thần có mặt tại đây đông đảo như vậy, tất nhiên không cần làm con chim đầu ngọn súng can thiệp vào!
Chúng thiên thần trái phải thối thác, có tính toán riêng, đoàn đoàn vây quanh Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu, thế nhưng không có mấy người chân chính nhảy ra, có điều rốt cuộc có vài người chỉ vì cái lợi trước mắt, một tên thiên tướng đột nhiên nhảy ra, cố chấp phóng cái búa trong tay về phía Quân Ngọc Hàm, một búa liền chém lên lưng Quân Ngọc Hàm ──