Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 518: Mời khách




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 518: Mời khách
Dù là chỗ tối thì Yến Tam Hợp cũng cảm nhận được đây là ngôi viện rất tầm thường, thậm chí có thể nói là hơi đơn sơ.
"Trước khi đi vào, Yến cô nương hãy vệ sinh một chuyến, chắc chắn phải thật sạch sẽ."
Chu Viễn Mặc chỉ tay về phía bên cạnh: "Đi vệ sinh ở bên kia."
Yến Tam Hợp: "Vì sao?"
Chu Viễn Mặc: "Người ăn ngũ cốc hoa màu, trên người trọc khí, phải bài trừ trọc khí thì mới vào được."
Yến Tam Hợp: "Ngươi thì sao?"
Chu Viễn Mặc: "Ta cũng đi."
Tiểu Bùi gia vội vàng nói: "Vậy còn chúng ta."
"Các ngươi không cần."
Tiểu Bùi gia "Xí" một tiếng: "Vậy không thật khéo, vừa lúc ta mắc tiểu!"
Đi vệ sinh xong, lấy khóa mở cửa, vào viện.
Hai chiếc đèn lồng trong viện bị gió thổi bay lung tung.
Đi vào chính đường, Chu Viễn Mặc thắp đèn lên.
Đèn vừa sáng, mọi thứ trong phòng đều trở nên rõ ràng.
Đây là một gian phòng quá trống, căn bản không trang trí gì, ở chính giữa chí có bài vị của Viên Thiên Cương.
Chu Viễn Mặc bước lên, cầm lấy ba cây hương châm lửa cắm vào lư.
Sau đó lại lấy thêm ba cây... Đốt xong ba cây, lại ba cây nữa, tổng cộng thắp chín cây.
Tiểu Bùi gia huých tay Yến Tam Hợp, che miệng hỏi nhỏ: "Người ta thắp chín cây, sao ngươi chỉ có một cây?"
Yến Tam Hợp lạnh lùng liếc hắn một cái: "Một cây là đốt cho người chết."
Tiểu Bùi gia xám xịt lui về phía sau nửa bước.
Được rồi.
Coi như ta không nói gì cả!
Thắp xong chín cây hương, Chu Viễn Mặc mới đi vào sương phòng phía tây.
Vừa bước vào, Yến Tam Hợp đã cảm thấy tức ngực.
Trong phòng này mặc dù không có trận pháp, nhưng có uy lực truyền thừa từ đời này sang đời khác, không thua gì trận pháp.
Chu Viễn Mặc đi tới trước chậu rửa mặt bắt đầu rửa tay.
Hắn rửa rất chậm, rửa từng ngón tay một, rửa xong lại cầm lấy khăn lông trắng bên cạnh, lau từng ngón tay một.
Yến Tam Hợp nhân cơ hội đánh giá căn phòng này, bố trí cũng rất đơn giản, một cái bàn rất lớn, trên bàn trải giấy bút mực.
Chu Viễn Mặc lau tay xong, ngồi vào trong ghế thái sư, lấy chìa khóa từ trong ngực ra, khom lưng mở ngăn kéo dưới cùng.
Lấy một tờ giấy màu vàng ra khỏi ngăn kéo rồi chặn nó lại.
Hắn bắt đầu mài mực.
Đó không gọi là mực, hẳn là chu sa, còn đỏ hơn máu.
Hắn mài rất chậm, miệng còn lẩm bẩm, Yến Tam Hợp biết hắn đang niệm chú.
Niềm chú xong, hắn đưa ngón tay vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, một giọt máu rơi vào trong chu sa.
"Yến cô nương?" Chu Viễn Mặc khẽ gọi.
Yến Tam Hợp đi lên phía trước, dùng sức bóp vào vết thương có sẵn ở ngón tay.
Trong lúc giọt máu rơi vào chu sa, màu sắc chu sa lập tức tối đi rất nhiều.
Chu Viễn Mặc lấy một cây bút lông sói nhỏ, hòa hai giọt máu và chu sa lại, đến khi đã hòa tan thì bắt đầu vẽ bùa.
Hắn vẽ rất chậm, mỗi nét bút đều nặng ngàn cân.
Yến Tam Hợp lại không thể nhìn thấy.
Lúc giọt màu rơi xuống, cả người nàng đã ngã xuống, Lý Bất Ngôn đỡ phía sau nàng, vừa đỡ, vừa ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn xoay người cõng trên lưng.
Lý Bất Ngôn đang muốn rời đi, thì liếc thấy Chu Viễn Mặc, không khỏi thấy kinh hãi.
Khóe miệng người này chợt có nếp nhăn, tóc đen hai bên mai biến thành tóc bạc.
Hắn nói thật.
Một tấm bùa nho nhỏ có thể lấy đi dương thọ của hắn.
Một nét bút cuối cùng hạ xuống, Chu Viễn Mặc mệt mỏi ngã xuống ghế thái sư, giọng nói yếu ớt.
"Tiểu Bùi gia, ta hết sức rồi, làm phiền ngươi đưa lá bùa này cho nhị đệ ta, kêu nó dán lên trán cha ta, cái khác không cần nhiều lời.
Ôi chao, sao lại kêu ta làm việc này.
Tiểu Bùi gia vừa oán giận, vừa cẩn thận cầm lấy lá bùa, nhanh chân chạy ra ngoài.
"Chu nhị ca, Chu nhị ca, nhị ca của ta ơi..."
"Người đâu, người chết đi đâu rồi..."
...
Khi màn đêm buông xuống, Tạ Tri Phi mặc bộ áo ấm, khí thế hiên ngang đi vào hang tiêu hồ lầu Ngọc Sinh.
Tiểu quan nhi cười híp mắt chào đón: "Tam gia, ngài đã đến rồi, phòng bao đã chuẩn bị xong, ngài..."
"Bớt nói nhảm, ra trước dẫn đường đi."
Lần đầu tiên, Tạ Tri Phi khó chịu với tiểu quan.
Cái gì gọi là thân tại Tào doanh lòng tại Hán.
Chính là lúc này.
Trong lòng không ngừng nhớ thương Yến Tam Hợp, lại còn phải giả vờ giả vịt đi dạo hang phong lưu, uống rượu nói khoác với thằng nhãi Hách Quân này.
Cảm giác thật khó chịu.
"Lát nữa ta nếu uống nhiều, thì kéo ta đi, sau đó đến cửa Chu phủ chờ Yến Tam Hợp bọn họ."
Chu Thanh: "Gia yên tâm."
Phòng bao ở tầng ba.
Tạ Tri Phi khoát tay với tiểu quan nhân đi tới hầu hạ, lười biếng ngồi xuống, lười biếng bắt chéo chân, trong lòng lại vội tính xem lát nữa Hách Quân tới, thì phải nói gì?
Cửa lầu Ngọc Sinh. ngôn tình hoàn
Hách Quân sửa sang tóc tai, hơi căng thẳng nhìn người bên cạnh: "Nhìn ta thế nào? Có ổn không?"
Tạ Bất Hoặc gật gật đầu.
Hách Quân lúc này mới dương dương đắc ý bước vào ngưỡng cửa.
Hôm nay vì hẹn với Tạ lão tam, mà hắn cố ý tắm rửa thay quần áo mới, giày mới, từ trên xuống người toàn đồ mới.
Tất nhiên hắn còn kêu nha hoàn xông chút hương gỗ đàn nữa.
Nghe nói, hương gỗ đàn còn gợi dục hơn cả hương long tiên.
Chậc chậc, tướng mạo bản thế tử như vậy, nhân phẩm như vậy, quá xuất chúng, xuất chúng đến mức ta còn yêu mình nữa là.
"Đúng rồi." Hách Quân: "Tạ lão tam thích uống rượu gì?"
Tạ Bất Hoặc: "Không biết."
Hách Quân: "Thích nghe nhạc gì?"
Tạ Bất Hoặc: "Không nghe nhạc."
Hách Quân: "Thích tiểu nương tử như thế nào?"
Chẳng biết vì sao, trong đầu Tạ Bất Hoặc lập tức hiện ra khuôn mặt Yến Tam Hợp: "Lạnh lẽo, ít nói."
Ồ!
Không ngờ Tạ lão tam thích mặt nóng dán mông lạnh, xem ra là do trước đây ta nhiệt tình quá nên dọa hắn rồi.
Hách Quân lập tức thu vẻ lẳng lơ trên mặt, đẩy cửa vào trong phòng bao, xộc thẳng vào mắt Tạ tam gia.
Tam gia nhếch khóe miệng, làm tư thế mời.
Hách Quân xụ mặt đi tới, xụ mặt ngồi xuống, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu: "Tam gia mời khách, mặt trời mọc ở đằng tây sao?"
Tạ Tri Phi không cười cũng không nói, hất cằm với Tạ lão nhị, ý bảo hắn cũng ngồi xuống đi.
"Tam đệ."
Tạ Bất Hoặc khách khí chào hỏi một tiếng, mới ngồi xuống.
Lúc này có tiểu quan nhân mang rượu và thức ăn đi vào, một tiểu quan nhân khác cầm khăn lông nóng, lau tay cho khách quý.
Tạ Tri Phi lau xong, ném khăn xuống, mỉm cười nói với Hách Quân: "Rượu hôm nay, Thế tử gia có ý kiến gì không?"
Ý kiến gì?
Ta chỉ muốn chuốc say ngươi, sau đó ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng Hách Quân không dám.
Người này là con trai của Tạ phủ, lại là người bên cạnh Hoàng thái tôn, hắn dù nóng vội thế nào, cũng chỉ có thể bước đến từng bước một.
"Ý kiến của Tam gia, là ý kiến của bổn thế tử."
"Vậy thì không say không về." Tạ Tri Phi nhướng mày: "Nhị ca nghĩ thế nào?
Tạ Bất Hoặc cầm lấy chung rượu, rót đầy ly cho ba người: "Vẫn nên uống ít thôi, chuyến này Tam đệ đi xa nhà trở về, lại gầy đi rất nhiều."
"Tạ Bất Hoặc ngươi đừng làm mất hứng."
Hách Quân bưng chung rượu lên: "Cứ làm theo lời Tam gia, không say không về."
Tạ Tri Phi: "Vẫn là thế tử gia sảng khoái."
"Có thể đổi cách xưng hô không?" Hách Quân cố ý chùng mặt xuống: "Không đổi, thì ta không uống rượu này."
Tạ Tri Phi phì cười, dựa vào lưng ghế, khoanh tay hờ hững nói: "Ôn Ngọc, hơn hai tháng không gặp, tính khí ngươi cũng lớn lên rồi nhỉ!"
Hách Quân: "..."
Chết mất!
Một câu nói, khiến hắn tê dại hơn nửa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.