Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 570: Đòi mạng




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 570: Đòi mạng
Lý Bất Ngôn không sợ trời, không sợ đất, nhưng đối đầu với lão hòa thượng, trong lòng nàng vẫn có chút thấp thỏm.
"Đại sư!" Cô hiếm khi khiêm tốn cười, trong nụ cười còn có một chút lấy lòng.
"Ta muốn hỏi về ngũ lão gia Chu phủ Chu Toàn Gia, cũng là người chết, người này khi còn sống rất thông minh, rất có linh khí, đáng tiếc từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, về sau trưởng thành..."
"Từ xưa đến nay, kỳ tài đều là kết cấu thương quan, thương thực."
Lúc này, lão hòa thượng chẳng hỏi cả sinh thần, trực tiếp thở dài một tiếng, nói ba chữ: "Đinh đòi mạng."
"Đinh đòi mạng là cái quái gì vậy?"
"Nghe có vẻ đáng sợ." Lý Bất Ngôn: "Sau đó thì sao?"
  Lão hòa thượng mở to mắt: "Ngươi vừa hỏi, ta vừa đáp, kết thúc rồi."
Tuy rằng ngươi là cao tăng đắc đạo, nhưng cũng không thể chỉ nói một nửa chữ, tức muốn chết!
Lý Bất Ngôn nghiến răng nghiến lợi.
Nhịn!
Lão hòa thượng nghiêng mắt, lông mày bình thản: "Nữ oa nhi ngươi muốn hỏi cái gì?"
Yến Tam Hợp vừa định mở miệng, chỉ nghe lão hòa thượng kia dùng ngữ khí cực kỳ hiền lành, nói: "Nghĩ kỹ rồi hỏi."
Tim Yến Tam Hợp đột nhiên đập nhanh.
Cũng không biết vì sao mà nàng cảm thấy, hòa thượng nhỏ gầy trước mặt giống như có thể nhìn thấu nội tâm của nàng vậy.
Vừa mới bị Lý Bất Ngôn làm hấp dẫn, nàng thật sự rất muốn hỏi một chút về thủ phạm của án mạng Trịnh gia.
Gió núi gào thét, Yến Tam Hợp ở trong gió này mở miệng.
"Ta muốn hỏi Chu Toàn Cửu vì sao sửa mệnh cách của người khác, bản thân lại không hề bị cắn trả, còn sống càng ngày càng tốt, hắn dùng cách gì để hóa giải?"
"Ngươi xác định muốn hỏi cây này?"
"Chắc chắn!"
Trong mắt lão hòa thượng như có nước ngầm chảy qua, nhưng chỉ chớp mắt mấy cái đã biến mất không thấy.
"Mượn vận may." Ánh mắt Yến Tam Hợp sáng quắc như dao: "Mượn vận may của ai?"
Lão hòa thượng cười cười: "Vận may của ai tốt thì mượn vận may của người đó."
Vận may của ai tốt, thì mượn vận may của người đó?
Yến Tam Hợp lại cúi thấp về phía trước, quay đầu nhìn về phía Chu Viễn Chiêu, không ngờ Chu Viễn Chiêu cũng dùng tư thế tương tự, nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Có thể thấy rõ ràng sự sợ hãi trong mắt nhau.
Chu gia, Mao thị có vận may tốt nhất!
Đúng lúc này, lão hòa thượng ngáp một cái, híp mắt nới với Canh Tống Thăng: "Đồ nhi, sư phụ mệt quá, hầu hạ sư phụ..."
"Đợi đã!" Yến Tam Hợp đột nhiên đứng dậy, nhào người về phía trước, quỳ xuống trước mặt lão hòa thượng.
Lão hòa thượng a một tiếng, đột nhiên lộn nhào trên giường lộn, trốn vào trong góc, ồn ào: "Đừng quỳ, đừng quỳ, chịu không nổi, chịu không nổi."
Tất cả mọi người bị hắn dọa cho nhảy dựng.
Gì cơ?
Ý hắn là sao?
Lão hòa thượng thần thành như vậy mà còn sợ?
Giả vờ chứ gì!
Canh Tống Thăng đã quen thói điên cuồng của lão hòa thượng, gõ tẩu thuốc, nói nhỏ: "Sư phụ, còn ra thể thống gì, mau ngồi xuống đi."
Lão hòa thượng nhìn Canh Tống Thăng, tủi thân nói: "Ngươi, ngươi, ngươi kêu bé gái kia ngồi xuống, thì ta mới ngồi."
Lại bắt đầu già không nên nết.
Canh Tống Thăng bất đắc dĩ lắc đầu: "Yến cô nương, sư phụ ta hận nhất người khác quỳ trước mặt hắn, cô nương đứng lên đã, có chuyện gì cứ nói thẳng."
Vậy cũng đâu cần chạy trốn nhanh như vậy, làm như là là ôn thần gì đó không bằng.
Yến Tam khoanh chân ngồi xuống: "Thiền Nguyệt đại sư, trong lòng ta có một nghi ngờ, không cầu ngươi đáp, chỉ cầu ngươi chỉ điểm một chút."
Ai da da, sao bé gái này còn được voi đòi tiên nữa!
Lão hòa thượng vừa bò vừa trừng Yến Tam Hợp biểu đạt sự phẫn nộ.
  "Ngươi không thể ỷ mình... Xinh đẹp mà vô pháp vô thiên, đã nói ba hỏi ba đáp, ngươi nhất định phải..."
"Thiền Nguyệt đại sư, mạng người quan trọng, ta cầu xin ngươi..."
"Ai da da... không được cầu, giảm thọ, giảm thọ!
Lão hòa thượng liên tục khoát tay, trên mặt vừa tức vừa hận vừa bất đắc dĩ: "Có chuyện gì nói mau, có rắm mau thả, thả xong thì cút!"
Yến Tam Hợp: "Thê tử cả của Chu Toàn Cửu là Mao thị, tuổi chuột, sinh ngày mùng một tháng giêng, nàng ngày càng già đi..."
"Còn có bảy ngày thọ mạng."
Nói xong, lão hòa thượng ngửa người lên, nằm lên giường, lập tức kéo chăn qua, che kín mình.
Trong chăn truyền đến tiếng gào thét của hắn: "Cút, cút, cút, cút hết cho ta!"
Trong nhà đá không một ai nhúc nhích.
Tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía nhìn tấm chăn kia, trong đầu ong ong.
Mao thị còn có bảy ngày thọ mạng?
Còn bảy ngày nữa?
Bảy ngày!
Chuyện này... sao có thể!!
Chu Viễn Chiêu chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, trong cổ họng có thứ gì đó không áp chế được, miệng cũng phun ra một ngụm máu.
"Ca ca?"
"Chu nhị gia?"
Vẻ mặt Chu Viễn Chiêu bi thương, mắt đỏ đến đáng sợ.
Máu này khi vợ con hắn một xác hai mạng, đã nên phun ra rồi, bởi vì tâm ma chưa có tin tức nên hắn mới nhịn đến giờ.
Giờ phút này, nghe được giếng Đào Hoa, nghe được đinh Đòi Mạng, nghe được nương chỉ có bảy ngày tuổi thọ...
Tất cả những gì hắn đau khổ chống đỡ, vào giờ phút này toàn bộ sụp đổ.
Quả nhiên, một ngụm máu này phun ra, trong lòng khỏe hơn nhiều!
Hắn lấy khăn trong ngực ra, lau vết máu trên khóe miệng, lại lau trên mặt đất.
Sau khi lau sạch sẽ, hắn đứng dậy quỳ rạp xuống đất, dập đầu ba cái với người đang nằm trong chăn, thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Tiểu Bùi gia sợ hắn xảy ra chuyện, vội đuổi theo.
Canh Tống Thăng cất tẩu thuốc, nhảy khỏi giường: "Yến cô nương, ra ngoài nghỉ ngơi đi, ta sẽ đốt bếp lò cho các ngươi."
Lời là nói với Yến Tam Hợp, nhưng ánh mắt lại khẽ rơi vào trên mặt Chu Vị Hi.
Chu Vị Hi rũ mắt, nước mắt đã không chảy nữa, cứ ngơ ngác im lặng như thế, cũng không nhúc nhích.
Canh Tống Thăng giật giật môi, định nói gì đó, nhưng chung quy vẫn không nói gì, chỉ nói với Yến Tam Hợp: "Đói không?"
Yến Tam Hợp nhìn cái cằm gầy nhọn của Chu Vị Hi: "Đói."
"Để ta nấu cháo cho hai người."
Canh Tống Thăng nói xong, đi ra ngoài.
Lý Bất Ngôn nhìn bóng lưng hắn, nháy mắt với Yến Tam Hợp: Hèn gì Chu Vị Hi lại dám bỏ trốn theo người này, người này... nam tính quá!"
......
Bóng đêm, sâu thẳm.
Gió tuyết trên đỉnh núi càng lúc càng lớn, thổi đến mức hai cánh cửa gỗ kêu rầm rầm.
Trong phòng bên cạnh, lão hòa thượng đã ngủ.
Trong phòng bên kia, tiếng ngáy của Đinh Nhất, Hoàng Kỳ, Lư Đản rung trời.
Giữa nhà chính, tất cả mọi người vây quanh lò lửa, ngồi ở trên bồ đoàn, biểu cảm trên mặt đều rất nặng nề.
Hai huynh muội Chu gia, một người sắc mặt đau đớn, một người dại ra.
Canh Tống Thăng bưng nồi từ bên ngoài đi vào.
Hắn đặt nồi lên lò sưởi, lấy vá gỗ vào vào trong tay Tiểu Bùi gia: "Ta ra sau nhà tìm chút đồ ăn."
Tiểu Bùi gia:...
 Canh Tống Thăng: "Còn có một gian nhà đá nhỏ không cửa, chuyên cất giữ vài thứ.
Nói là tìm đồ ăn, thực ra là nhường chỗ, để cho Yến Tam Hợp bọn họ thương lượng.
Thực ra, còn gì để thương lượng nữa đâu?
Mao thị chỉ còn lại bảy ngày, Chu Viễn Chiêu và Chu Vị Hi phải chạy về gặp mặt lần cuối cùng, nếu không sẽ là tiếc nuối cả đời.
Tuyết rơi đường trơn, đường về không dễ đi, ngày mai trời vừa sáng, nhất định phải xuống núi.
Yến Tam Hợp cầm lấy vá gỗ trong tay Bùi Tiếu, đặt trong lòng bàn tay Chu Vị Hi.
Chu Viễn Chiêu, Bất Ngôn, Minh Đình, hai người ra ngoài với ta đi, ta còn chưa xem rõ cảnh Đông Đài nữa.
Tiểu Bùi gia vừa định nói một câu "Ngươi điên rồi sao", thì ánh mắt như đao của Lý Bất Ngôn đã bắn tới.
Bắn gì bắn, bên ngoài là gì các ngươi không biết sao? Chúng ta sẽ bị đóng băng đó.
"Yến Tam Hợp." Chu Vị Hi kéo vạt áo Yến Tam Hợp, nhẹ giọng nói: "Không cần thiết, ta..."
"Cần thiết." Yến Tam Hợp nói như chém đinh chặt sắt.
Trong cuộc đời con người có rất nhiều nỗi đau, nỗi đau lớn nhất là bỏ lỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.