Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 623: Vu chú




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 623: Vu chú
Hắn nằm mơ.
Trong mơ, hắn thấy Thiên Thị từ trong giếng bò ra, người đầy vết máu, giữa đầu và cổ có một con dao.
Trong mắt Thiên Thị chảy máy, nói từng câu từng chữ với hắn: "Ta mặc dù là chó dữ, nhưng người làm ác thực sự, là hắn. Thái Vi, ngươi giúp ta nhìn báo ứng của hắn, hắn chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"
Thế là hắn sống tiếp.
Yến Tam Hợp: "Những ngày ngươi dưỡng thương, hẳn là ngươi đã nghĩ tới một số chuyện, nếu không thì sẽ không chạy về kinh thành.
Thái Vi gật đầu.
"Thiên Thị đã chết, không chỉ hắn chết, thê tử con gái của hắn cũng chết, nên ngươi tìm không ra. Về phần cả nhà bọn họ chết như thế nào, ta đoán không ra."
Yến Tam Hợp: "Nhưng Chu Toàn Cửu chỉ động đến ngươi, không động đến người nhà của ngươi, hơn nữa không trực tiếp giết ngươi, để ngươi tự sinh tự diệt, chứng tỏ Chu Toàn Cửu kiêng kị Thiên Thị nhiều hơn ngươi."
Thái Vi lại gật đầu.
"Nhưng chuyện xấu trước kia đều là ngươi và Thiên thị cùng giúp hắn làm. Điều khác biệt duy nhất của các ngươi, là sau khi Chu Toàn Cửu làm gia chủ, Thiên thị đi theo hắn vào Khâm Thiên Giám, mà ngươi thì ở lại Chu gia giúp hắn tu sửa Chu phủ?"
Thái Vi gật đầu.
"Đêm đó Thiên Thi say rượu đến phòng của ngươi, trạng thái rất phiền não, hơn nữa còn nói đến chuyện trước kia, cuối cùng kêu ngươi đề phòng hắn..." Yến Tam Hợp ngừng một hồi lâu, mới nói: "Có thể thấy được hắn đã nhận ra gì đó."
Thái Vi nhìn thiếu nữ trước mặt, gật đầu.
"Ngày hôm sau, Chu Toàn Cửu cố ý tách ngươi đi ra, có thể thấy được hắn biết chuyện tối hôm đó Thiên Thị tới tìm ngươi." Yến Tam Hợp: "Bởi vậy có thể suy đoán ra, Chu Toàn Cửu âm thầm phái người theo dõi hai người các ngươi."
Gật đầu.
Yến Tam Hợp: "Từ đó suy ra, Chu Toàn Cửu tách ngươi ra, là vì chặt đứt liên hệ giữa ngươi và Thiên thị."
Gật đầu.
"Như vậy..." Yến Tam Hợp chậm rãi hít một hơi: "Trên người Thiên thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến Chu Toàn Cửu kiêng kị như vậy?"
Lời này vừa nói ra, tim của mọi người đều bị treo lên, không dám thở mạnh một cái.
Phải.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đầu tiên, đây chắc chắn là chuyện lớn, là chuyện chết người, bởi vì Chu Toàn Cửu đến thê tử con cái hắn cũng không buông tha, thà rằng giết lầm.
Yến Tam Hợp bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy cánh tay Thái Vi, thoáng dùng một chút lực: "Nếu như ta đoán không sai, hẳn là có quan hệ với Nghiêm Như Hiền đệ nhất nhân trước mặt Triệu vương, đúng không?"
Tất cả đều đúng.
Tất cả đều đúng.
Môi Thái Vi khẽ động, nếu giờ phút này hắn có thể nói chuyện, chắc chắn khen một tiếng từ tận đáy lòng: Thật thông minh.
A a a...
Miệng hắn gào thét, giãy dụa muốn đứng lên.
Chu Thanh vội vàng nâng hắn dậy, lại chấm bút vào chút mực nước, nhét đến bên miệng hắn.
Thái Vi nhìn Yến Tam Hợp thật sâu, lập tức cúi đầu viết chữ.
Lần này, hắn viết rất chậm rất chậm, chậm đến mức đã dùng đến chút sức lực cuối cùng.
Hắn viết xong một chữ, Tiểu Bùi gia đọc ra một chữ.
"Nửa... Năm... Sau..."
Ba chữ, Chu Viễn Mặc ngồi không yên, Tạ Nhi Lập cũng ngồi không yên, đến Tạ Tri Phi chân không tốt cũng tập tễnh đễn xem.
Lý Bất Ngôn chen đến bên cạnh Tiểu Bùi gia, thò nửa cái đầu ra phía trước.
Thái Vi phát hiện, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, trong miệng bỗng nhiên phát ra âm thanh "xì xì xì".
Giọng này rất ghê gợn, khến đến da đầu người ta tê dại.
Yến Tam Hợp chịu đựng cảm giác lông tơ dựng thẳng khắp người: "Thái Vi, viết tiếp đi."
Thái Vi hình như không nghe thấy Yến Tam Hợp thúc giục, ánh mắt quét một vòng trên người mọi người, cuối cùng rơi vào trên mặt Chu Viễn Mặc.
Chu Viễn Mặc giật mình.
Đây là đôi mắt thế nào, có hận, có giận, còn có... một chút thương hại.
Người này sao lại thương hại hắn?
Chu Viễn Mặc không biết tại sao, lòng bắt đầu hốt hoảng, sự hoảng hốt trước nay chưa từng có, giống như hắn đang đứng ở bên vách núi, trong nháy mắt tiếp theo sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Vào lúc này.
Thái Vi thu ánh mắt lại, dùng miệng tự đưa bút lông đến bên nghiên mực, chấm đủ mực nước, sau đó dùng hết tất cả sức lực, viết xuống cuối cùng sáu chữ.
"Án... vu... chú...tiên... thái... tử..."
Ba chữ "Tiên thái tử" xuất hiện, Tiểu Bùi gia biến sắc, từ đỏ đến trắng, từ trắng đến xanh, cuối cùng lại trở nên trắng bệch.
Sau ba chữ "án vu chú" viết ra, Tiểu Bùi gia tái mặt, bất ngờ nhìn Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi không nhìn Bùi Tiếu, đâu óc hắn đã rối tung, tai ù lên như bị sét đánh.
Nửa năm sau, án Vu Chú Tiên Thái Tử!
Thế nghĩa là sao?
Chẳng lẽ vụ án vu chú của tiên thái tử còn liên quan đến Chu Toàn Cửu?
Hắn mờ mịt nhìn về phía Yến Tam Hợp, môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, một giọng khàn đến mức không thể khàn hơn vang lên.
"Không thể nào!" Chu Viễn Mặc vỗ bàn, vung nắm đấm điên cuồng hét to với hắn.
"Tuyệt đối không thế nào, ngươi đang nói bậy... Ngươi chắc chắn là đang nói bậy... Căn bản không thế nào... Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi... Ngươi điên rồi... Ngươi hoàn toàn điên rồi..."
Hắn gào to, lỗ tai đỏ, cổ gân lên, giống như người điên nhảy lung tung, còn muốn đưa tay nắm cổ áo Thái Vi.
Chu Thanh thấy tình thế không ổn, vội vàng ôm lấy hắn, liều mạng kéo về phía sau.
"Chu đại gia, Chu đại gia, bình tĩnh, bình tĩnh!"
"Buông ta ra, buông ta ra, ta muốn giết hắn, ta chắc chắn phải giết hắn..." Chu Viễn Mặc vừa giãy dụa, vừa kêu đến khàn cả giọng: "Không thể nào, không thể nào, điều này sao có thể chứ, không thể nào..."
Lý Bất Ngôn vốn còn muốn đi lên quát lớn vài tiếng, bỗng nhiên thấy khóe miệng Chu Viễn Mặc có máu chảy ra, hắn giống như bùn nhão, ngã vào người Chu Thanh, thì lại bỗng nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương.
Lại nhìn Tạ Nhi Lập bên cạnh, môi run rẩy, cả người cũng đang run rẩy, trong vẻ mặt, trong ánh mắt, toàn là sự sợ hãi không thể che giấu.
Sao phản ứng lại lớn như vậy?
Lý Bất Ngôn nhíu mày, đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp, dùng cánh tay chạm vào nàng.
Yến Tam Hợp nhìn nàng, gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng đầu óc lại vội chuyển động.
Tại sao?
Vì sao Thái Vi lại nói cái chết của Thiên Thị, có liên quan đến án vu chú của tiên thái tử?
Trong này có gì liên quan sao?
"Thái Vi, ngươi..." Yến Tam Hợp vừa quay đầu, giọng lập tức bị kẹt lại.
Ánh mắt Thái Vi như máu nhìn về phía Chu Viễn Mặc, trong miệng phát ra âm thanh "Ha ha ha", cùng lúc đó, khóe miệng hắn dẫn nhếch lên, lại nhếch lên...
Hắn sống ở lao ngục Binh mã ti mười mấy năm, làm láng giềng với chuột và sâu bọ, ngủ với cứt đái, không có ngày nào không ngóng trông Chu Toàn Cửu bị ngũ mã phanh thây, bị trời đánh....
Nhưng ông trời không có mắt.
Thứ mặt người dạ thú như vậy, không chỉ không có gặp phải báo ứng, mà còn mẫu từ tử hiếu, con cháu đầy sảnh, sống thọ rồi chết ở nhà.
Thật sự không còn thiên lý.
Nhưng hôm nay, hắn phát hiện mình đã sai rồi.
Thiên lý vào thời khắc ngươi làm chuyện xấu, thực ra đã chực ở đó rồi, nó không báo ứng ở trên người ngươi, cũng sẽ báo ứng lên con cháu ngươi.
Không nhìn thấy sao, đại gia Chu gia sắp điên rồi.
Ác hơn nữa!
Nhưng là còn xa mới bằng, toàn bộ Chu gia, toàn bộ tộc Chu sắp điên rồi, sắp điên hết rồi.
"Ha ha ha ha..."
Khóe miệng Thái Vi nhếch lên một đường cong, thù lớn được báo.
Tiếp theo, hắn im bặt, nhắm mắt lại, cúi đầu mỉm cười ra đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.