Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 641: Dạy sai hắn




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 641: Dạy sai hắn
"Không biết, lúc ta còn rất nhỏ hình như có nghe tổ phụ nói, nhưng không nhớ rõ lắm."
Chu Viễn Chiêu thấy tầm mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, vội nói:
"Ta là nghe Yến cô nương nói đến Hiếu Hiền hoàng hậu, nên mới đột nhiên nghĩ đến."
Yến Tam Hợp nhìn Đường Kiến Khê: "Nói tiếp đi."
"Yến cô nương vừa rồi nói đúng lắm, tiên sinh của ta chỉ có một bụng thi thư và đạo lý trị quốc, lại không biết hết thảy đều là xã tắc, hết thảy đều nhắm vào vương quyền."
Đường Kiến Khê cười khổ nói: "Lần thứ hai ta gặp tiên thái tử, là ở trong cung Thái tử."
Năm ấy trắc phi của Thái tử sinh hạ bé trai, đãi tiệc trăm ngày, Thái tử đưa thiệp mời tới, tiên sinh mang theo hắn và Chử Ngôn Đình.
Thái tử lúc đó còn hăng hái hơn so với mấy năm trước.
Trên bữa tiệc trăm ngày khách quý chật kín chỗ, quà mừng hết đợt này đến đợt khác, vương hầu tướng quân kinh thành, văn võ bá quan đến hơn phân nửa.
Ba thầy trò bọn họ cho dù ngồi ở trong góc, cũng có người đi tới liên tục kính rượu lấy lòng tiên sinh.
Mấy tháng nữa là khoa thi mùa xuân, tiên sinh được Lễ bộ đề cử đảm nhiệm chức vụ chủ khảo khoa thi mùa xuân, bao nhiêu người muốn nịnh bợ.
Hắn và Chử Ngôn Đình sợ tiên sinh uống nhiều, không thể không đứng ra đỡ rượu cho tiên sinh.
Nhưng tiên sinh vẫn uống quá nhiều.
Thái tử mời hắn đến thư phòng nghỉ ngơi, hắn và Chử Ngôn Đình ở lại hầu hạ.
Cứ như vậy, bốn thầy trò lại lần nữa tụ tập với nhau.
Tiên sinh chỉ hơi ngà ngà say, uống vài ngụm trà đặc đã tỉnh táo lại, giữ chặt tay áo Thái tử cẩn thận dặn dò.
"Chuyện tốt đến không ngừng, trăm hoa đua nở, Dung Dữ à, lúc này ngươi phải cẩn thận."
Thái tử hiển nhiên cũng uống hơi nhiều, không hề e dè chúng ta, cầm tay tiên sinh thở dài:
"Mẫu hậu đi rồi, ông ấy hơi thay đổi."
Hoàng hậu Hiếu Hiền đã mất ba năm trước.
Hoàng đế đau khổ, bãi triều ba ngày, thụy hào truy phong chọn mấy chục cái, cuối cùng chọn ra hai chữ Hiếu Hiền.
Thái tử không nói tiếp, bọn họ biết rõ Hoàng đế đã thay đổi ở đâu.
Trong thời gian ba năm sau khi Hiếu Hiền hoàng hậu đi, kinh thành đã xảy ra hai vụ án lớn, giết mấy vạn người, mười mấy thế gia bị tịch thu, trong đó còn có mưu sĩ và tướng quân vẫn đi theo hoàng đế.
Tiên sinh im lặng một lúc lâu, nói: "Bệ hạ gần đây làm việc quá tàn nhẫn, ngươi thân là con trai, lại là thái tử, phải ở bên cạnh khuyên nhủ một chút."
Thái tử rũ mắt, cười khổ: "Khuyên vài lần, quỳ vài lần, đầu gối đã quỳ đến nát rồi."
Những người đó đều là nhìn Thái tử lớn lên, sau khi sự việc xảy ra cầu tới cửa, Thái tử mềm lòng, đã đi cầu xin Hoàng đế.
Dụng ý của hoàng đế thiên hạ đều biết.
Điểu tận cung tàng, không giết một nhóm công thần, sao giang sơn Triệu gia ngồi vững được?
Nhưng qua cầu rút ván, chỉ khiến người ta tuyệt vọng.
Huống chi Triệu gia có được ngày hôm nay, đều dựa vào những công thần này.
Tiên sinh vỗ vai hắn, bất đắc dĩ nói: "Không làm trái lương tâm là tốt rồi, cái khác, không cần cưỡng cầu.
Đây là lần đầu tiên ta tới cung Thái tử, cũng là lần cuối cùng.
Đường Kiến Khê nhớ lại nói: "Lúc ta đỡ tiên sinh lên xe, xoay người nhìn thái tử tiễn đến cửa, hắn đứng ở trong bóng đêm, mặc một bộ áo choàng mùa đông màu đen, đầu đội ngọc quan, lưng thẳng."
Phía sau hắn, là phủ Thái tử phủ thật sâu, sâu đến mức nhìn mãi không thấy điểm cuối.
"Lúc ấy ta cảm thấy hắn tỏ lòng với tiểu sư muội, không phải vì thích tiểu sư muội, mà là muốn có người bên cạnh để nói chuyện."
Nghe đến đó, Yến Tam Hợp chẳng biết tại sao, lại thấy hơi tức ngực.
Nhưng cảm xúc lớn nhất trong lòng nàng chính là: "Tiên sinh ngươi lại dạy sai cho hắn."
"Muốn ngồi vững vàng vị trí kia, không có bàn tay sắt là không được."
Tổ phụ từng nói với nàng, quân yếu thần khi dễ, quân mạnh thần yếu, triều chính là một cán cân, rất nhiều thứ đều phải chú ý cân bằng.
Bệ hạ muốn giết người, chỉ có thể khuyên một, khuyên hai, không thể khuyên ba.
Khuyên nhiều, sẽ mất lòng đế vương.
Cho nên vụ án gian lận khoa thi xuân của tiên sinh ta vừa ra, bệ hạ sẽ không nhân từ nương tay, trực tiếp tịch thu nhà. Nói cho cùng, cũng là cho Thái tử một bài học, chỉ là bài học này thật sự là quá lớn.
Đường Kiến Khê nhíu mày, trầm mặc một lát nói:
"Tiên sinh bị nhốt vào lao ngục, mới hối hận, lúc Thái tử đến thăm, cầm lấy tay hắn nói một câu: Điện hạ, bầy sói vây quanh, ngươi phải học cách tàn nhẫn."
"Những lời này, làm sao ngươi biết?"
"Rất lâu sau, Ngôn Đình nói cho ta biết." Đường Kiến Khê thở dài: "Đáng tiếc, tiên sinh lĩnh ngộ quá muộn, trái tim thái tử vốn đã nhân từ, nếu ác thì có thể ác đến mức nào chứ."
"Cũng là vì hắn sống quá thuận lợi, từ trưởng tử đến thái tử, thuận buồm xuôi gió, chắc chắn cho rằng vị trí kia là của hắn, chưa từng nghĩ có người đang nhìn chằm chằm hắn."
Yến Tam Hợp nhìn về phía Chu Viễn Chiêu.
"Tương tự như Chu gia các ngươi, Đại lão gia, Ngũ lão gia thậm chí lão phu nhân đều cho rằng gia nghiệp Chu gia là đại phòng, chưa từng nghĩ bọn họ còn bỏ sót một thứ tử Chu Toàn Cửu."
Môi Chu Viễn Chiêu giật giật, không còn gì để nói.
Đường Kiến Khê nhịn không được nói: "Yến cố nương đúng là nói trúng tim đen."
"Cũng không phải là nói trúng tim đen, mà là ta lĩnh ngộ được trên người Chu Toàn Cửu."
Chu Toàn Cửu muốn làm gia chủ Chu gia, đến mức phát rồ, huống chi thứ những người đó tranh giành, còn là vị trí đứng đầu thiên hạ.
Tính cách nhân từ cất sâu trong cốt huyết của Thái tử, nghĩa khí thư sinh bị Đường Kỳ Lệnh truyền nhiễm... Ưu điểm làm người này, lại là nhược điểm khi chém giết tranh đoạt.
Là chết người.
Im lặng một lúc lâu, Yến Tam Hợp hỏi: "Sau đó thì sao, ngươi còn gặp Thái tử không?"
Gặp thêm một lần.
Lần đó hắn quay về kinh thành, đến Lễ bộ nộp giấy từ quan và giao quan ấn, sau khi làm xong tất cả thủ tục, đi ra khỏi Lễ bộ, vừa khéo xe ngựa của Thái tử dừng ở cửa Lễ bộ, Thái tử bước xuống xe.
Bốn mắt nhìn nhau, cảnh còn người mất.
Hắn để râu, thái dương đã có tóc bạc, hai bên cánh mũi hóp vào, không cần ngẫm lại, cũng biết cuộc sống của hắn đã trải qua gian nan thế nào.
Ta bước lên quỳ xuống hành lễ, hắn từ trên cao nhìn xuống ta vài lần, không nói mà rời đi.
Đường Kiến Khê: "Trong lòng ta có hơi mất mát, nghĩ tới đủ loại chuyện đã qua, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật vô nghĩa, không thèm ngồi xe ngựa, tự mình đi về. Đi ra mấy ngõ nhỏ, có người đuổi theo, nhét vào tay ta một thứ."
Đường Kiến Khê cởi chiếc túi nhỏ bên hông xuống, lấy một miếng bạch ngọc nho nhỏ mỏng, đưa vào trong tay Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp cúi đầu nhìn, là một con cá khắc từ bạch ngọc, trông rất sống động.
"Hắn đưa cho ta, Yến cô nương có thể đoán ra là có ý gì không?"
Thần sắc Đường Kiến Khê hơi rung động, không đợi Yến Tam Hợp trả lời, đã nói: "Trong suối có nước, trong nước có cá, chúng chơi đùa vui vẻ biết bao, ta không muốn đi theo hắn như Chử Ngôn Đình, hắn bèn buông tha ta, còn để cho ta sống quãng đời tự do tự tại."
Dừng một chút, hắn lại thở dài nói: "Tự do tự tại, Yến cô nương, thế đạo này, thật khó được!"
Là khó được!
Yến Tam Hợp nắm lấy miếng bạch ngọc nho nhỏ kia, rất lâu không nói gì.
Thực ra Đường Chi Vị, Lục Thời, Đường Kiến Khê có thể bình an vô sự sống sót, phía sau đều có một bàn tay to vô hình đang âm thầm giúp đỡ bọn họ.
Chủ nhân của bàn tay này chính là tiên thái tử Dung Dữ.
Chỉ dựa vào điểm này, thì hắn đã không thể ngồi lên vị trí kia, vì hắn quá mức trọng tình trọng nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.