Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 644: Thiên Đạo




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 644: Thiên Đạo
Nguyên phong năm ba mươi mốt;
Mười bốn tháng bảy;
Lúc trời hơi sáng, ta trở lại phủ.
Một ngày này, bệ hạ vẫn không lên triều sớm, thành Tứ Cửu nhìn thì gió êm sóng lặng, trên đường cũng không gặp mấy tên lính tuần phố, thực ra bên trong toàn sóng lớn ngập trời.
Thời gian của ta không nhiều lắm, phải chuẩn bị một vài chuyện về sau.
Đầu tiên là phụ mẫu gia đình.
Nếu chuyện thành thì không cần phải nói, bọn họ sẽ nhờ ta mà hưởng vinh hoa phú quý. Nếu chuyện thất bại thì ta chính là tội nhân của Chử gia, Chử gia chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Ta thẹn với phụ mẫu, thẹn với liệt tổ liệt tông.
Thứ duy nhất đáng ăn mừng, là đời này ta chưa từng cưới thê tử, không có con cái, ít nhất, ta không cần thẹn với bọn họ.
Trong thư gửi phụ mẫu, ta viết:
n sinh thành, ân dưỡng dục, nếu có kiếp sau, sẽ cùng báo đáp. Nếu không có kiếp sau, con nguyện làm một viên gạch xanh trên phố, chịu ngàn người giẫm, vạn người đạp, chỉ mong hai người sau khi đầu thai chuyển thế, cả đời bình an vui vẻ.
Làm người trên thế gian này quá khổ, làm người quá khổ, gạch xanh vô tri vô giác, lại có thể lấp đường, rất tốt!
Tiếp theo là mấy người bạn chí giao của ta.
Ta cả đời này, bạn bè nhiều, bạn tốt ít, bạn thân lại càng ít hơn.
Ta để lại cho họ một lá thư.
Phong thư cuối cùng cho Kiến Khê.
Vẫn là câu nói kia, đừng làm gì cả, cũng đừng nhặt xác ta, tết Thanh Minh Trung Nguyên hàng năm đốt một xấp giấy, kính ta mấy chén rượu, coi như là một hồi duyên phận đồng môn là được rồi.
Một chút thời gian cuối cùng, ta để lại cho Dung Dữ.
  
Tối nay qua đi, trong sử sách đánh giá Dung Dữ sẽ có hai loại, một loại bức cung đăng vị. Một loại khác là loạn thần tặc tử.
Cái trước, cho dù là bức cung đăng vị, thì sử sách cũng chỉ viết một nét cho qua, bởi vì khi đó Thiên Đạo đã nghiêng về đầu kia.
Nếu là vế sau, ta muốn chia sẻ với hắn.
Nguyên nhân bị ép đến bước đường này, toàn bộ do vụ án vu chú dựng lên.
Hình nhân vu chú được tìm thấy trong vườn hoa tẩm cung Thái tử, người đầu tiên phát hiện tên là Cố A Lục.
Người này hơn năm mươi tuổi, phụ trách hoa cỏ cây cối ở trong cung thái tử.
Sau khi Cố A Lục phát hiện hình nhân vu chú đó, không hồi bẩm thái tử thể giấu mọi chuyện, mà cầm thứ này lặng lẽ đến Cẩm Y vệ báo án.
Người này, chắc chắn là quân cờ ngầm của người đó cài vào phủ Thái Tử, có tác dụng kích nổ toàn bộ sự việc.
Ngoại trừ Cố A Lục ra, còn cần có người chôn hình nhân vu chú vào vườn hoa.
Tẩm cung của Thái tử không phải là nơi mà ai cũng có thể đi vào, người có thể vào chỉ có phi tần và tỳ nữ hầu hạ Thái tử.
Trong các phi tần, Hạ tài nhân là người khả nghi nhất.
Người này mười bốn tuổi mới vào cung Thái tử, từ tỳ nữ từng bước leo đến vị trí tài nhân.
Nguyên quán nàng ở Sơn Đông, nhưng mẫu thân nàng là người Bắc Địa.
Bắc địa, là đất phong của Triệu vương.
Ngoại trừ Hạ tài nhân ra, Thẩm nữ y cũng cực kỳ khả nghi.
Nàng là người Thẩm gia, bởi vì y thuật xuất chúng, nên bị điều vào trong cung thái tử khám bệnh phụ khoa cho phi tần của Thái tử.
Trong hai cô nương này, tất có một người là đồng lõa trong vụ án vu chú.
Cuối cùng, chỉ ra người đứng sau vụ án này, đơn giản là hai người.
Một người là cha của thái tử.
Nếu là hắn, thì vừa ứng với câu nói nhà thiên tử không có tình cha con, đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc.
Một người là tứ đệ của Thái tử Triệu Vương.
Nếu là hắn, ta chỉ có thể than thay cho Dung Dữ một tiếng: Lang tử dã tâm!
Thời gian không nhiều lắm, viết đến đây, nên đặt bút rồi, nhưng ta lại còn có mấy câu muốn viết...
Thứ nhất, cả đời ta đi theo Dung Dữ, không hối hận.
Thứ hai, ta vì hắn mà chết, không hối hận.
Thứ ba, nếu như chuyện thất bại, ta mong phần thư tay này có ngày sẽ được thấy lại ánh mặt trời.
Thế gian này giống như một chiếc đồng hồ cát.
Khi cát rơi xuống hết, chân tướng đều bị chôn vùi ở chỗ sâu, hết thảy quy về bụi đất, ta mong có người đảo đồng hồ cát này lại, để thế nhân có thể nhìn thấy chân tướng thực sự.
Cuối cùng.
Dâng ba nén hương thơm, nguyện Bồ Tát phù hộ.
Phù hộ chủ thượng Dung Dữ của ta có thể sống lâu trăm tuổi!
......
Đọc xong một chữ cuối cùng, Yến Tam Hợp chỉ thấy trước mắt mơ hồ.
Vừa sờ thử, hóa ra nước mắt rơi đầy mặt.
Tại sao?
Sao tim nàng lại đau đớn như thế, giống như có vô số cái kim đồng thời đâm vào.
"Tam Hợp?" Lý Bất Ngôn lo lắng hỏi.
"Ta không sao." Yến Tam Hợp đưa giấy cho Lý Bất Ngôn, đưa ống tay áo lên lau nước mắt, nói: "Đường Kiến Khê, ta có thể ra ngoài hít thở một hơi không?"
Đường Kiến Khê nghĩ đến tình cảnh của mình mỗi khi xem lá thư này đều là che mặt khóc rống, gật đầu: "Ta bảo Bệ Chiêu đi theo ngươi từ xa."
Yến Tam Hợp đứng dậy, cúi đầu nhìn Chu Viễn Chiêu: "Các ngươi đọc thư đi, lúc đọc cẩn thận một chút, ta đi rồi quay lại."
Đêm đông trên núi, ngoại trừ tiếng gió, thì không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Yến Tam Hợp không đi xa, mà đứng trên một mảnh đất trống trước sơn động, nhìn ra phía xa xa.
Gió thổi lên mái tóc đen nhánh của nàng, có vài sợi rơi lòa xòa trước mắt, mắt lại bắt đầu hơi nóng lên.
Chử Ngôn Đình, ngươi có biết rằng thứ gọi là khởi binh bức cung, thật sự rất ngu xuẩn không?
Vu chú không phải cực tất sát, khởi binh bức cung mới đúng, bọn họ đang chờ các ngươi nhảy vào bên trong, một lưới bắt hết.
Sao không thể sống tạm bợ chứ!
Dung Dữ, ngươi rốt cuộc là dạng người gì, có thể khiến cho Chư Ngôn Đình cả đời đi theo, đến chết không hối hận như thế?
Có thể khiến Đường Kiến Khê chỉ gặp ngươi vài lần, mà mười mấy năm qua vẫn tin tưởng ngươi trong sạch vô tội.
Bệ Chiêu đứng phía sau nhìn thiếu nữ trước mặt, cảm thấy hơi kỳ quái.
Hắn không hiểu sao bóng lưng của thiếu nữ này trong bóng đêm lại nhìn bi thương đến vậy, giống như giờ phút này nàng đã trải qua cảm giác nhà tan cửa nát vậy.
Yến Tam Hợp chờ sau khi trái tim lắng lại mới quay về sơn động.
Lúc này Lý Bất Ngôn và Chu Viễn Chiêu đã xem xong mấy phần thư tay kia, hai người đều cúi đầu, yên lặng ngẩn người.
Yến Tam Hợp ngồi xuống chỗ cũ, hỏi Đường Kiến Khê: "Nói chuyện sau khi bọn họ khởi binh đi."
Đường Kiến Khê cười khổ: "Ta chỉ biết đại khái."
"Vậy nói đại khái đi."
"Cơ bản đều đã chết, không phải chết trận thì là tự vẫn mà chết, còn có một số ít người tham sống sợ chết." Đường Kiến Khê: "Trong cung Thái Tử, máu chảy thành sông, tất cả những người có liên quan đến Thái tử đều bị Thái tử phi giết."
Yến Tam Hợp cả kinh: "Thái tử phi?"
Đường Kiến Khê gật gật đầu.
Thái tử phi là một kỳ nữ, vừa nghe thái tử binh bại, bên này nàng đã sai người giết sạch một đám con trái con gái, phi tần hậu cung, cuối cùng phóng hỏa, còn mình thì dùng đao tự sát."
Lý Bất Ngôn nghe vậy thì tim đập thình thịch: "Không để lại ai?"
"Không để lại ai." Đường Kiến Khê thở dài: "Nghe nói thái tôn nhỏ nhất chỉ mới bốn tuổi, cũng không còn."
Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Chết mới tốt, nếu sống thì cũng chỉ chịu khổ."
"Trước khi Thái tử phi tự sát, ngửa mặt lên trời kêu to một câu thiên đạo bất công."
Đường Kiến Khê: "Tiên đế vì nguyên nhân này, mà bệnh không dậy nổi, bất đắc dĩ ra chiếu mời Triệu vương từ phương bắc về, cuối cùng truyền ngôi cho hắn."
"Bất đắc dĩ? Sao từ sớm không chịu làm gì?" Lý Bất Ngôn cười gằn không ngừng: "Nếu hắn chịu đứng ra nói một tiếng tin tưởng Thái tử, thì kết cục cũng sẽ không biến thành như vậy, đã làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ, có ghê tởm không?"
Lời này, Đường Kiến Khê và Chu Viễn Chiêu nghe mà kinh hồn bạt vía.
Người này sao gì cũng dám nói thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.