Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 697: Thất sủng




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 697: Thất sủng
Lời này vừa dứt, sắc mặt Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn vẫn như thường.
Mặt mấy người Tam gia, Tiểu Bùi gia lại âm thầm đỏ lên.
Nhất là Hoàng Kỳ, mặt đỏ như mông khỉ, nhìn lại người mình.
Ừm, ta cũng cao lớn lắm!
Yến Tam Hợp không nhận ra sự khác thường của nam tử trong phòng: "Tạ Tiểu Hoa, ngươi còn biết gì về cầm kỹ tên Thừa Phong này nữa không?"
Tạ Tiểu Hoa: "Ta biết hắn chơi đàn Thất Huyền rất giỏi, rất được nữ nhân yêu thích, những thứ khác thì không biết."
Yến Tam Hợp ngước mắt nhìn Tạ Tri Phi: "Là họ Đổng kia sao?"
"Kiểm tra rồi sẽ biết."
Tạ Tri Phi gãi gãi cằm: "Đinh Nhất."
"Gia."
"Ngươi thu dọn một chút, lập tức xuất phát đến phủ Kim Lăng, hỏi thăm người tên Thừa Phong này."
"Vâng!"
"Chờ đã!" Yến Tam Hợp gọi hắn lại: "Đến phủ Kim Lăng cần mấy ngày?"
Đinh Nhất: "Yến cô nương, nếu thuận lợi thì khoảng mười tám tháng giêng có thể trở về."
Vừa dứt lời, đã nghe có tiếng gì đó đánh vào cửa sổ.
"Ai đó?" Lý Bất Ngôn vừa muốn rút kiếm, lại nghe Chu Thanh trên giường sốt ruột nói: "Lý cô nương đừng nhúc nhích, hẳn là người một nhà. Đinh Nhất, ngươi ra ngoài xem."
Đinh Nhất đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Chỉ một lát sau, hắn lại nhảy vào lại cửa sổ, đè thấp giọng nói: "Tam gia, phía bên Thái Tôn truyền tin."
Tạ Tri Phi: "Nói đi!"
Đinh Nhất: "Chuyện tâm ma, xin Tam gia và Tiểu Bùi gia hết sức cẩn thận."
Tim Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời run lên.
Hoài Nhân sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, chắc chắn là trong cung đã xảy ra chuyện gì đó.
......
Lời dặn dò này của Hoàng thái tôn, không chỉ khiến Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu kinh hãi, đến Yến Tam Hợp cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Toàn bộ tâm ma thực ra đang kẹt ở một chỗ: Kẻ thả hình nhân vu chú rốt cuộc là Hạ Tài Nhân, hay là Thẩm Đỗ Nhược.
Nhìn vào manh mối có được, hẳn là Hạ Tài nhân không thể nghi ngờ.
Nhưng... Vẫn không có bằng chứng.
Đều là dựa vào suy đoán.
Liên tiếp vài ngày, Yến Tam Hợp đều ngồi khô khốc trong thư phòng, lược lại tâm ma hết lần này đến lần khác, viết tên của tất cả những người có liên quan lên giấy.
Sau khi sắp xếp tiền căn hậu quả rõ ràng thì đánh dấu.
Không rõ ràng lắm, thì đánh dấu chấm hỏi.
Vài ngày sau, nàng phát hiện cái tên bị đánh dấu chấm hỏi nhiều nhất, một là Thẩm Đỗ Nhược, một là Đổng Thừa Phong.
Đổng Thừa Phong - căn bản đoán không ra lai lịch của người này.
Còn Thẩm Đỗ Nhược...
Yến Tam Hợp vẫn nhớ rõ một câu nàng từng nói: Làm du y là vì nghiệp chướng nặng nề, vì chuộc tội.
Nếu như nàng không bị Triệu vương sử dụng, vậy thì tội nghiệt kia là từ đâu tới? Tại sao phải chuộc tội?
Ngay lúc Yến Tam Hợp ăn không ngon, ngủ không yên vì tâm ma, thì trong Thành Tứ Cửu xảy ra một chuyện lớn...
Hán vương thất sủng rồi.
Không ai biết vì sao Hán vương đột nhiên thất sủng, rõ ràng đêm giao thừa bệ hạ trở về tẩm điện, còn khâm điểm hắn tới dìu.
Nhưng Hán vương thật sự đã bị thất sủng rồi.
Mùng một, trong cung tế tổ, Hán vương bị ngăn ở ngoài cửa cung.
Mùng năm, gia yến trong cung, Hán vương lại bị ngăn ở ngoài cung.
Mười sáu tháng giêng, ngày triều đình mở chợ, ý chỉ đầu tiên của Hoàng đế, là sắc phong vài võ tướng, cùng thân chinh với vua.
Bộ Lục được phong trấn quân đại tướng quân.
Ý chỉ thứ hai của Hoàng đế, là lệnh cho Hán vương sau khi tham gia tiệc cưới của Hoàng thái tôn, lập tức trở về đất phong, không triệu thì không được hồi kinh.
Chiếu chỉ này vừa ra, trong bách quan có người thở phào nhẹ nhõm, có người cố tình níu chặt, cũng có người giống Thượng thư Lễ bộ Đỗ Kiến Học, suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hai chiếu thư nhìn thì bình thản không có gì lạ, nhưng từng chứ đều lộ ra sát cơ.
Vua không nói đùa.
Trước đó rõ ràng đã khâm điểm Hán vương xuất chinh, lúc này lại "Không triệu thì không được hồi kinh", Hoàng đế làm việc như vậy, là đang chiếu cáo rõ ràng cho thiên hạ biết... Người nối nghiệp ta, chính là Thái tử!
......
Tiếng pháo nổ bên ngoài cung cấm càng làm nổi bật không khí trầm lặng của phủ Hán vương.
Đám cung nhân rụt đầu, kiễng chân, chỉ sợ động tĩnh hơi lớn sẽ rước lấy họa sát thân.
Tòa phủ đệ này hơn một tháng nữa sẽ trở nên quạnh quẽ khi chủ nhân rời đi.
Còn cung nhân họ thì sao?
Cùng sẽ giống như tòa phủ đệ này, ngày một cũ nát già đi trong phủ đệ lạnh lẽo này?
Hay là nghĩ hết cách theo chủ nhân cùng đi về phía nam?
Nếu đi về phía nam, thì còn có ngày trở về không dây?
"Phụ thân, chúng ta còn có thể trở về không?"
Ngắn ngủn mấy ngày, một quý công tử chưa từng nếm qua một chút khổ, rơi từ chỗ cao xuống chỗ thấp, nếm hết nhân tình ấm lạnh.
Có quý khí nuôi thân.
Thế tử Triệu Diệc Hiển đã từng không sợ trời, không sợ đất, hôm nay đến giọng nói cũng nhỏ đến đáng thương, không hề nghe ra chút tự tin nào.
Triệu Ngạn Tấn nhìn con trai mình, lạnh lùng nói: "Đây là nhà của bổn vương ở kinh thành, vì sao không thể trở về?"
Triệu Diệc Hiển nói: "Bọn họ nói... nói con trai e rằng đời này kiếp này đều không thể trở về thành Tứ Cửu nữa."
"Thả rắm!" Triệu Ngạn Tấn vỗ bàn một cái, trợn mắt nói: "Đứa tiểu tạp chủng nào nói, xem ta có cầm roi quất chết hắn không!"
Triệu Diệc Hiển cúi đầu, không dám ho he một tiếng.
Đổng Tiếu đi lên phía trước, không nhanh không chậm nói: "Thế tử không cần để ý tới lời đồn đại bên ngoài, chỉ ghi tạc mấy lời chế giễu này trong lòng, sau này lại quay về trả thù!"
Sau này?
Trái tim Triệu Diệc Hiển khựng lại.
Lời này là có ý gì?
"Ngươi về nghỉ ngơi trước đi." Triệu Ngạn Tấn nhìn nhi tử một cái: "Không có việc gì thì suy nghĩ cho kỹ lời sư gia nói."
"Vâng, thưa phụ thân!"
Người rời đi, thư phòng rơi vào im lặng.
Đổng Tiếu pha hai chén trà, đặt vào bên tay Hán vương, sau đó nhấc áo bào lên, quỳ xuống nói: "Vương gia, Bá Nhân có mấy câu, không nói không được."
Triệu Ngạn Tấn nhìn hắn: "Ngươi nói đi."
Đổng Tiếu hít sâu một hơi: "Câu đầu tiên, mưu đồ nhiều năm của Vương gia đã trôi theo dòng nước."
"......".
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Đổng Tiếu: "Câu thứ hai, Vương gia cam tâm sao?"
"......"
Đổng Tiếu: "Câu thứ ba, nếu là không cam tâm, thì nên như thế nào?"
"......"
Mặt Triệu Ngạn Tấn âm trầm đến đáng sợ.
Ba câu nói, mỗi một câu đều giống như kim thép, đâm vào tim hắn.
Chiếc long ỷ kia, là đỉnh cao của quyền lực.
Trong tay cầm quyền sinh sát của người trong thiên hạ, vạn dặm non sông quy về một người, không có hoàng tử hoàng tôn nào có thể chống cự được sự hấp dẫn của long ỷ kia.
Mười mấy năm nay, hắn cẩn trọng mưu đồ chỉ vì một chuyện này.
Sao lại cam tâm được chứ?
Nhưng con đường thượng vị danh chính ngôn thuận đã triệt để bị phá hỏng, hắn chẳng lẽ cũng phải đập nồi dìm thuyền một phen ư?
"Vương gia cũng nhìn thấy Hoàng thái tôn lợi hại bao nhiêu rồi đó, đêm giao thừa chỉ nói mấy câu, đã trực tiếp khiến bệ hạ vứt bỏ ngài rồi."
Hai hàng lông mày Đổng Tiếu nhíu chặt.
"Bệ hạ sau khi hết trăm năm, Thái tử có lẽ còn vì tình thân thủ túc, bỏ qua chuyện cũ với Vương gia; nhưng Hoàng thái tôn thì sao, có chuyện gì mà hắn không làm được đâu?"
Ánh mắt Triệu Ngạn Tấn rét run.
Lời này nói trúng tim hắn.
Đêm giao thừa, hắn chân trước vừa rời khỏi tẩm điện của hoàng đế, chân sau hoàng thái tôn đã đi vào.
"Vương gia dù không lo lắng cho mình, cũng phải suy nghĩ cho thế tử một chút."
Đổng Tiếu khẽ thở dài một tiếng.
"Nằm ở trên giường, há có thể để cho người khác ngáy ngủ, có một số thù có thể giải, có những mối thù không chết không dừng đường ra của họ là ở đâu? Hoặc... Hoàng thái tôn có cho họ đường ra không?"
***Bác này ghê quá, hẳn là tri kỷ của thái tử, mún trả thù bằng cách xúi dục ông này tạo phản chăng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.