Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 724: Hắn sợ




Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 724: Hắn sợ
"Phì!"
Yến Tam Hợp thật sự không nhịn được, bật cười.
"Đây là người thứ ba, vừa nghe đàn của ngươi là ngủ."
"Đúng vậy!" Đổng Thừa Phong cười gằn một tiếng: "Ba người các ngươi ghép lại, có thể ghép thành người một nhà, ngươi có phải rất hài lòng không?"
"Ta hài lòng gì chứ?"
Yến Tam Hợp nghe ra chua chát trong lời này, vội vàng thu nụ cười lại.
"Sau đó ta hỏi thăm thử, đàn càng hay, càng dễ khiến người ta buồn ngủ."
Đổng Thừa Phong nhìn nàng hồi lâu, hít sâu một hơi, thầm mắng một tiếng: Nương nó chứ!
Giấc ngủ của Thẩm Đỗ Nhược khiến tầm mắt của mọi người đều đổ dồn lên người nàng.
Có tỳ nữ đẩy đẩy người nàng.
Nàng mở mắt, nhìn xung quanh, không hề kinh hoảng nói: "Ta không thích nghe nhạc, vừa nghe sẽ mệt rã rời."
"Thẩm nữ y thật đặc biệt."
"Không đặc biệt có thể làm nữ y sao?"
"Nghe nói đã hai mươi rồi."
"Không gả đi được rồi!"
Bên môi Thái tử phi Lương thị hiện lên nụ cười gằn, nặng nề nhìn mấy phi tần đang nói chuyện kia.
Nhưng ngày thường ta đối xử với các ngươi quá tốt?
Mấy người kia vừa thấy khuôn mặt Thái tử phi, thì sợ tới mức vội vàng cúi đầu.
Lúc này, Thái tử vươn tay, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Thái tử phi: "Sau này quản gia vẫn phải nghiêm khắc một chút."
"Vâng, thưa điện hạ."
Có một phi tần nhát gan vừa nghe Thái tử nói như vậy, sợ tới mức vội vàng đứng dậy chúc phúc cho Thẩm Đỗ Nhược.
"Thẩm nữ y, xin lỗi, ngài đại nhân có đại lượng, đừng so đo với ta."
"Vì sao không so đo?"
Thẩm Đỗ Nhược đứng dậy, hành lễ với phu thê Thái tử, chắp tay nghênh ngang rời đi.
Hắn nhìn bóng lưng nàng, lập tức đã hiểu vì sao trong ngàn vạn nữ tử, nàng lại lọt vào mắt hắn rồi...
Bởi vì đặc biệt, bởi vì chân thật.
Đêm đó, mấy phi tần nghị luận Thẩm Đỗ Nhược, bị cấm túc ba tháng, phạt nửa tháng bạc.
Từ đó về sau, toàn bộ Phủ Thái tử không ai dám chỉ trỏ Thẩm Đỗ Nhược, gặp mặt đều cung kính hành lễ với nàng.
Ban đêm, Đổng Thừa Phong đi tới đi lui trong viện, trong lòng hoảng hốt không chịu được.
Lão hồ ly cũng phải nằm nghiêng trên giường, nghe nhạc ngủ.
Còn nàng lại ngủ trước mặt mọi người như thế.
Thế nhưng lại hắn lại chỉ là một người đánh đàn, cũng chỉ biết đánh đàn.
Làm sao đây?
Sau khi đi qua đi lại mấy trăm lần, hắn đã đưa một quyết định... tiếp cận trước rồi nói sau.
Ngày hôm sau.
Chiều.
Thẩm Đỗ Nhược ra khỏi phủ Thái tử, hắn chặn người lại, nói thẳng: "Ta và điện hạ không phải quan hệ đó."
Thẩm Đỗ Nhược khẽ nhíu mày.
"Một năm rưỡi trước, ta bị hắn dùng một văn tiền lừa vào phủ Thái tử, dùng tiếng đàn giúp hắn ngủ..."
"Ta biết, đây là liệu pháp ngũ âm. Trong tố vấn của Hoàng đế nội kinh có nói: Điềm đạm hư vô thì chân khí sung túc, tinh thần vững vàng thì đẩy lùi bệnh tật. Linh Xu cũng nói: Bi ai sầu buồn sẽ động tâm, động tâm thì ngũ tạng lục phủ cũng sẽ động." Thẩm Đỗ Nhược: "Ngũ âm nhập vào ngũ tạng, có thể điều trị huyết khí và tạng phủ âm dương, cung âm nhập tỳ, thương âm nhập phế, chinh âm nhập tâm. Dùng nhạc như dùng thuốc, dược có ba phần độc, nhạc vô độc, đây là thượng y."
Gì cơ?
Gì cơ?
Gì cơ?
Hắn hoàn toàn há hốc mồm.
"Đổng Thừa Phong, thật ra ngươi không tới tìm ta thì mấy ngày sau ta cũng với tìm người." Nàng bỗng dưng mỉm cười, nụ cười rất trong trẻo.
"Ta vẫn luôn tìm một người hiều đàn, nghiên cứu cách dùng tiếng đàn chữa bệnh, ngươi có chịu giúp ta không?"
"Bùm..."
Giữa bầu trời đêm bỗng nhiên nở rộ pháo hoa.
Đầy màu sắc.
Cũng không biết là tên nhóc nghịch ngợm nhà lại lại lấy pháo chưa bắn trên trong tết âm lịch ra chơi.
Đổng Thừa Phong cười ngốc nghếch.
"Chịu!"
...
Những ngày sau đó, không phải sống một ngày bằng một năm nữa.
Mỗi buổi chiều, Thẩm Đỗ Nhược sẽ tới tìm hắn, nói với hắn nào là ngũ hành, ngũ tạng, ngũ khiếu. Nói về cách chúng hoạt động trong cơ thể con người, có vấn đề gì, sẽ có triệu chứng gì...
Hắn giảng ngũ âm cho nàng, đàn cho Thái tử hơn một năm, có khúc nào khiến hắn ngủ nhanh nhất, khúc nào chậm nhất...
"Yến Tam Hợp, ngươi có thích người nào chưa? Ngươi biết ở bên cạnh mình thích, có tư vị gì không?"
Hai mắt Đổng Thừa Phong tỏa sáng.
"Nó giống như trong lòng ngươi, mỗi ngày đều có pháo hoa nổ, vừa nghĩ tới người này, khóe miệng đã nhướng cao, có kéo cũng không kéo xuống được."
Những ngày đó, Đổng Thừa Phong nhìn thấy gió thì cảm thấy ấm áp. Nhìn thấy mưa, cảm thấy si mê. Chính là nhìn thấy một gốc cỏ đuôi chó cũng thấy sao mà đẹp lạ.
"Nàng ta thì sao?" Yến Tam Hợp: "Cũng thích ngươi chứ?"
Đổng Thừa Phong nhìn Yến Tam Hợp, nghiến răng nghiến lợi, ngón tay khẽ gảy, dây đàn phát ra một tiếng "Tranh".
"Khi đó nàng ấy còn chưa nói thích, nhưng đã có vài phần thân thiết với ta."
Người và người có phải là đồng loại hay không, chỉ mấy ngày thôi là sẽ biết được.
Hai người bọn họ, tuy rằng một người hoang dã, một người lạnh lùng, nhưng lại có một điểm giống nhau, đó là: Thật.
Sẽ không nói dối, sẽ không tính kế, cũng sẽ không nịnh nọt bất cứ ai, có một nói một, lòng đầy thản nhiên.
Ở trên người đồng loại, phải lấy thật lòng để đổi lấy thật lòng.
Thẩm Đỗ Nhược ở cùng với hắn, dần trở nên nói nhiều hơn.
Nàng sẽ nói đến chuyện lý thú lúc đi ngao du, nói đến Quỷ môn thập tam châm, nói đến Bạch Chấn Sơn vừa là thầy vừa là bạn...
Hắn sẽ nói phong tục trên thảo nguyên, nói chuyện cũ về sư phụ, cũng sẽ nói mình từng phong lưu trên sông Tần Hoài... Hắn không giấu diếm, vẫn lựa chọn thẳng thắn.
Con người mà, ai chả có quá khứ hoang đường, người không hoàn mỹ, ta từng hoang đường, sửa lại, không phải tốt rồi sao!
Nàng nghe xong, sửng sốt một hồi, đột nhiên hỏi: "Nào, nói cho ta biết nam nhân và nữ nhân có gì khác nhau đi."
Hắn vốn đang ngồi rất vững thì bị những lời này dọa cho ngã xấp xuống, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể đấm ngực dậm chân.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn, nàng cất tiếng cười to.
"Đến bây giờ, ta cũng không quên được dáng vẻ lúc nàng cười to đó."
Đổng Thừa Phong uống vài ngụm rượu, giọng nói bị rượu thấm vào nên hơi khàn khàn.
Mắt híp thành một khe hở, lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề, lông mi dài thật dài run lên, giống như một con thỏ linh động, cực kỳ đẹp mắt.
"Nàng cười ra nước mắt."
Hắn đứng dậy, lấy khăn đưa qua.
Nàng nhận lấy, lau lau khóe mắt, nói: "Đổng Thừa Phong, có cơ hội ngươi mang ta đến bờ sông Tần Hoài chơi một chút đi!"
Hắn cố ý hừ hừ: "Được, ta đánh đàn, ngươi khám bệnh, một kẻ trị tâm, một tên trị bệnh, bao nhiêu bạc đều là của hai ta."
"Chủ ý này hay đấy." Nàng vươn tay: "Hứa nhé!"
Hắn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nàng, hô hấp cũng đình trệ theo.
Thẩm Đỗ Nhược, một ngày nào đó, ta sẽ nắm chặt tay ngươi trong lòng bàn tay, không bao giờ buông ra nữa."
"Nắm chặt chưa?" Yến Tam Hợp hỏi.
"Nha đầu ngươi muốn chọc tức chết ta sao?"
Đổng Thừa Phong dần dần trở nên ảm đạm: "Yến Tam Hợp, ngươi có biết chuyện ta hối hận nhất đời này là gì không?"
"Chuyện gì?"
"Cảm thấy mình không xứng với nàng, không có mở miệng sớm một chút."
Càng ở chung, càng thích.
Càng thích, càng tự ti.
 Chỉ sợ nếu mình nói ra thì đến tư cách cười nói nói với nàng cũng không có.
Mỗi đêm, hắn nằm trên giường, nhìn đỉnh màn, lời muốn nói cuồn cuộn không ngừng...
Thẩm Đỗ Nhược, trước kia ta là một người thối nát, nhưng sau khi gặp nàng, ta đã sửa lại.
Nàng có bằng lòng cho ta một cơ hội, để ta trở thành một người tốt hay không.
Ta biết mình không xứng với nàng, nhưng ta... muốn thử một lần.
Thẩm Đỗ Nhược, ta thích nàng!
Nhưng khi đối mặt với nàng, cổ họng hắn lại nghẹn lại, chẳng nói nên lời.
Hắn sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.