Tiểu thành Khúc Giang nằm ở biên giới Doanh châu, vốn là chốn hẻo lánh không mấy nổi trội, lại cách xa kinh đô. Trong thời buổi loạn lạc, dù đã mấy bận đổi chủ, song do là một thành nho nhỏ không can hệ đến đại cục, nhờ vậy mà tránh được tai ương binh đao, thành bị phá, nhà bị cướp, người bị giết.
Người trong trà quán chụm lại một chỗ, vừa tranh thủ nghỉ chân uống trà, vừa bàn tán thế sự.
“Tình hình hiện giờ đúng là ngày càng đổ đốn. Hai năm trước còn thấy thương nhân tấp nập từ nơi khác đến đây trao đổi hàng hóa. Giờ đã sang tháng sáu mà bóng người ngoài đường chỉ thưa thớt qua lại.”
“Có gì lạ đâu? Giờ chỗ nào cũng đánh nhau, ai ngu dại chường mặt ra đường? Nếu xui xẻo bị bắt đi lính thì mạng cũng chẳng còn. Tốt nhất cứ an phận thủ thường ở nhà cho xong.”
“Ở yên trong thành thì tốt chắc? Hừ, từ đầu xuân đến giờ, trẻ con mất tích trong cái thành này ít lắm sao? Chừng phải năm sáu đứa rồi đấy. Còn những người mất tích năm ngoái… Ai, sống thời loạn quả khổ trần ai mà…
“Đừng nói nữa, bộ không nghe gì sao? Ngay cả cháu trai của Lỗ Tĩnh Vương cũng biến mất. Đến người như vậy còn không tránh khỏi tai ương, huống hồ là chúng ta?”
“Tôi cũng nghe chuyện đó. Ông nói xem, rốt cuộc thực hư thế nào? Ai lại lớn gan mà trêu chọc đến Lỗ Tĩnh Vương…”
“Ông không biết sao tôi biết…”
Người trong trà quán thở dài một hơi, lại quay về trọng tâm câu chuyện. Trong góc, một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú khẽ nhíu mày, nói với nam tử cao lớn bên cạnh, “Hách Liên, ngươi có nghe không, nhà người này cũng có hài tử mất tích.”
“Vâng.” Sắc mặt nam tử có thân hình cường tráng cũng lộ vẻ hoài nghi, gật đầu đáp, “Từ lúc chúng ta đến địa giới Doanh châu đã nghe không ít tin đồn như thế.”
“Trường Đình, ngươi thấy thế nào?” Thanh niên tuấn tú sau khi nghe xong, ngoảnh lại nói với người ngồi đối diện.
Đó là một nam tử vận trang phục đạo sĩ, tuổi còn trẻ xấp xỉ hai người kia, nhưng thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, giữa vầng trán toát lên nét chính khí mạnh mẽ, tạo cảm giác điềm tĩnh hơn nhiều, “Trong thành có điều kỳ dị.”
“Ồ?” Thanh niên tuấn tú nghe vậy hơi nhướn mày.
Nam tử danh xưng ‘Hách Liên’ lập tức nắm lấy thanh trường đao giắt bên hông, ánh mắt sắc bén như chim ưng.
Đạo giả vẫn giữ vẻ trầm tĩnh, ánh mắt không chau gợn, “Lúc quan sát từ xa, thấy có quỷ khí dày đặc. Vừa vào đến thành, yêu khí liền biến mất.”
“Thiên Cơ Tử đang ở đây?” Hách Liên trầm giọng hỏi.
Sắc mặt thanh niên tuấn tú thoắt cái cũng trở nên ngưng trọng, “Trường Đình?”
Đôi mắt đạo giả phẳng lặng, âm điệu không hề biến đổi, “Có thể.”
Thanh niên tuấn tú chính là Đế tinh ứng thế trong lời đồn, Lang Gia Vương Tần Lan Khê. Nam tử khôi ngô cầm trường đao trong tay là đại tướng Hách Liên Phong của Lang Gia quân. Đại thắng một ngày đoạt ba thành là thủ tích của người này. Còn vị đạo giả có thần thái siêu thoát bên cạnh là đệ tử chân truyền của chưởng môn Kim Vân Tử phái Chung Nam - Phó Trường Đình.
Cuộc bàn tán của người trong trà quán đã bốc lửa ngùn ngụt, không ai để ý đến ba người ngồi trong góc. Tần Lan Khê nghe thêm một chốc, cảm thấy không thu hoạch được gì nữa, bèn đứng dậy nói, “Đi thôi.”
Mấy tháng trước, thám tử của Lang Gia quân hồi báo, Lỗ Tĩnh Vương đang bí mật điều động quân đội trong thành Khúc Giang. Trước giờ thành Khúc Giang vốn vô danh tiểu tốt, bởi lẽ thứ nhất không phải là địa điểm chiến lược hay chốn quân đội giao tranh; thứ nhì không có đầu mối giao thông quan trọng, thứ ba không có sản vật phong phú, nông nghiệp lẫn thương nghiệp đều không phát đạt. Hành động này của Lỗ Tĩnh Vương thật khiến người ta khó hiểu. Kế đó, người dân ở Doanh châu lục tục biến mất. Ban đầu là tráng nam ra ngoài không về, sau đấy lại đến nữ nhân sâu trong khuê phòng cũng mất tích bí ẩn. Hiện tại, ngày càng nhiều trẻ em bặt vô âm tín.
Đang giữa lúc chiến sự rối ren, thời cuộc rung chuyển không dứt đã khiến lòng người lo lắng bất an. Những vụ mất tích liên tục lại càng phủ thêm sắc màu tăm tối cho cuộc sống người dân.
Có người lén thuật lại, những người mất tích là do Lỗ Tĩnh Vương bắt đi. Đế tinh ứng thế, kẻ sĩ trong thiên hạ đều tìm đến minh chủ, cam tâm quy về dưới trướng Lang Gia Vương. Lỗ Tĩnh Vương vốn đã có dã tâm đoạt vị từ lâu, há lại để tên tiểu tử còn búng ra sữa Tần Lan Khê tự nhiên đâm ngang, ngăn cản đại nghiệp xưng đế của ông ta? Để cân bằng thế trận, ông ta tất sẽ liên thủ với tà trận, nghịch lại ý trời, phá hủy Đế tinh.
Dưới trướng Lỗ Tĩnh Vương có một mưu sĩ biệt hiệu là Thiên Cơ Tử, hắn ta thông quỷ thần, tường âm dương, pháp thuật cao thâm. Kẻ này từng là đệ tử Chung Nam. Nhưng do lòng dạ bất chính, lén luyện tà pháp nên bị chưởng môn tiền nhiệm đuổi đi. Khi bị trục xuất ra khỏi Chung Nam, hắn ẩn thân một thời gian dài. Đến khi tái xuất giang hồ thì đã sa vào ma đạo, trở thành kẻ nửa người nửa quỷ. Chư vương truyền rằng, hắn có thuật sai khiến ma quỷ, chuyên huấn luyện yêu quân cho Lỗ Tĩnh Vương. Chính vì vậy đội quân của Lỗ Tĩnh Vương mới bách chiến bách thắng, vô pháp ngăn chặn.
Trước đó, Tần Lan Khê đã phái nhóm binh mã đến thành Khúc Giang dò la. Ngờ đâu vừa vào đến cửa thành đã như đá chìm xuống khơi, không thấy tăm tích nữa. Trong khi đó sĩ khí của quân Lỗ Tĩnh Vương lại càng thêm vượng, hết công thành đoạt đất, lại tiến rút như chốn không người. Có nhiều lời đồn rằng Thiên Cơ Tử thường xuyên ẩn hiện ở đây. Bên trong thành Khúc Giang tất có ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa nào đó. Tức giận lẫn sốt ruột, Tần Lan Khê khăng khăng quyết tự mình điều tra, không để ý gì đến lời khuyên can của mọi người, mang theo Hách Liên Phong và Phó Trường Đình đến đây làm sáng tỏ mọi chuyện.
Chiến tranh kéo dài khiến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than. Tà khí hưng thịnh, bách quỷ sinh sôi. Bọn ma quỷ yêu tinh thuận thế được phen làm mưa làm gió, gieo rắc tai ương cho nhân gian.
Phó Trường Đình phụng ý chỉ của chưởng môn, lần này hạ sơn cũng là để tiêu diệt Thiên Cơ Tử hòng thanh lý môn hộ, hàng yêu phục ma, chỉnh đốn tà giáo.
Cả đoạn đường dài thưa thớt bóng người, qua một chỗ rẽ, bỗng dưng Phó Trường Đình xoay người lại. Thấy động tác khác thường đó, Hách Liên Phong cũng cảnh giác quay lại, đồng thời chắn cho Tần Lan Khê ở phía sau, “Sao thế?”
Ánh mắt Phó Trường Đình lạnh lẽo, quay đầu bước tiếp, “Không có gì.”
Đi được vài bước, y lại quay đầu nhìn ra phía sau. Giữa lúc mặt trời chói chang, khí nóng bốc lên hừng hực, chân tường xám xịt chỉ có vài chiếc lá bị gió thổi rơi xuống đất.
Đạo giả nheo nửa mắt, mặt đanh lại.
Trong gió có yêu khí, vừa rồi y thấy một bóng đen rõ rành rành biến mất sau bức tường.
Ban đêm, âm thanh ồn ào cả ngày trong nhà trọ lắng xuống, nhường chỗ cho yên tĩnh. Khói lửa chiến tranh lan tỏa khắp nơi, con buôn ra ngoài làm ăn cũng hiếm hoi, chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền rồi về nhà nghỉ ngơi cho sớm.
Chủ nhà trọ là một đôi vợ chồng tuổi tác đã cao, ngoài ra còn có một đứa cháu trai loắt choắt. Ông chủ nói với Tần Lan Khê rằng ông từng có con trai, ba năm trước đã tòng quân xuất chinh, đi rồi không thấy về nữa. Năm ngoái, thê tử còn son trẻ đã bỏ rơi con thơ đi theo một lái buôn đến từ Viêm châu. Để đôi vợ chồng già phải nuôi nấng đứa cháu hãy còn khóc oa oa, dựa vào cái nhà trọ bình dân bé xíu này sống lây lất qua ngày.
Dưới lầu, Tần Lan Khê nói chuyện với lão chủ quán trong sảnh, nhìn đứa bé vô tư lự chạy thoăn thoắt quanh cái bàn nhỏ, vương hầu tuổi còn trẻ không khỏi động lòng trắc ẩn.
“Nếu có một ngày y đăng cơ, nhất định sẽ là một vị vua nhân đức.” Hách Liên Phong nhìn người kia, rồi nói với Phó Trường Đình.
Đạo giả mặt đơ lạnh chẳng buồn đáp lời, ánh mắt hờ hững di chuyển đến một góc khuất. Lại là yêu khí, trong quán trọ nho nhỏ này luôn có một tia yêu khí nhàn nhạt dật dờ.
Nửa đêm, mọi âm thanh đều ngưng nghỉ. Ngay cả tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài cửa sổ cũng im bặt, từng nhành cây phiến lá thôi xao động. Trên mặt đất bỗng phụt lên một làn sương bạc mỏng manh, hơi sương mờ ảo, uyển chuyển chậm rãi, tựa như con rắn mềm dẻo uốn quanh xà nhà, men theo khe cửa sổ lẳng lặng lẻn vào.
“Leng keng, leng keng, leng keng…” Kinh Hồn Linh treo trên xà cửa rung lên từng hồi lanh lảnh.
Từ xưa đến nay, khách không mời mà đến thường là khách từ chốn bỉ ngạn hoàng tuyền.
Phó Trường Đình bỗng nhiên trừng mắt đứng dậy, “Nghiệp chướng to gan, còn không mau hiện thân!”
Chưa nói dứt lời thì đã úp lòng bàn tay trái lại, lam quang phát ra chói mắt, cửu thiên hỏa lôi bỗng chốc cuồn cuộn giữa các ngón tay. Đôi mắt rực sáng như điện trên khuôn mặt tuấn lãng chính trực nhưng không kém phần nghiêm trang đó thật chẳng khác gì Kim Cương hộ pháp.
Khói quỷ mênh mang, chỉ trong chốc lát đã lan tràn toàn bộ gian phòng, khói bạc dưới chân nhè nhẹ nhích từng sợi, yêu dã mà quỷ dị.
“Được hay Tử Dương chân quân hạ phàm độ thế, hàng yêu trừ ma, hôm nay được dịp diện kiến, quả đúng phong tư bất phàm.” Trong hơi sương không rõ hình thù, có tiếng người cười nhẹ. Âm thanh êm dịu như gần như xa, thoảng nhẹ như cách trăm sông nghìn núi, rõ ràng như phảng phất bên tai.
Cửa phòng từ tốn mở ra không tiếng động, “Leng keng! Leng keng! Leng keng!” Kinh Hồn Linh rung lên dữ dội, sắc vàng choe choé hắt ra theo những rung động kịch liệt của chiếc chuông cổ cũ kỹ.
Mọi người trong quán trọ đều đã say giấc, dường như không ai nghe thấy tiếng chuông chát chúa.
Đạo giả đứng bất động. Hỏa lôi hừng hực toát ra từ lòng bàn tay, nhuộm đôi đồng tử lạnh lẽo thành một màu lam băng giá. Phó Trường Đình lạnh lùng nhìn thân ảnh chậm rãi hiện lên ngoài cửa.
“Cô hồn dã quỷ mạo muội quấy rầy cũng là vạn bất đắc dĩ, cẩn mong đạo trưởng rộng lòng bỏ qua.” Người đứng ngoài kia là một nam tử trẻ cũng vận trang phục đạo sĩ, giữa khói sương giăng giăng, đạo bào bay phấp phới, đàng hoàng không giống ma quỷ, lại phảng phất cốt cách tiên giả.
“Tại hạ Hàn Thiền, bái kiến đạo trưởng.” Đứng đằng sau đám sương, y cúi người thi lễ, ngữ khí nhã nhặn, “Trong nhà có tiểu muội ngưỡng mộ đại danh của chân quân đã lâu, ngày nhớ đêm mong. Mà nay em ấy lại sắp xuất giá, tại hạ cả gan mạo muội thỉnh đạo trưởng ba ngày sau đến tây thành lúc nửa đêm để dự hôn lễ, hòng an ủi tấm lòng si luyến xưa kia của em.”
Quỷ khí, quỷ khí lạnh lẽo u ám quấn quít. Trước mặt Phó Trường Đình là một màn khói xám bạc.
“Câm miệng! Người quỷ không chung đường, ma đạo không chung chạ!” Tia lạnh lẽo trong mắt đạo giả lại bùng lên, hào quang ẩn hiện quanh thân, chính khí Bắc Đẩu quấn quít quay về, “Yêu nghiệt to gan, đã dám đến đây một mình, chớ trách bần đạo thủ hạ vô tình!”
Y tung một chưởng, âm thanh như sấm rền, ánh chớp bắn tứ bề, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã đánh tan làn khói yêu ma đầy rẫy khắp phòng.
Hàn Thiền chỉ kịp hô một tiếng “Á ——” người lập tức lùi nhanh về phía sau, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Tiếng côn trùng rả rích lại cất lên, âm thanh lá cây xào xạc đong đầy bên tai. Từ tiền viện truyền đến tiếng khóc ré của đứa cháu nhỏ bị ác mộng kinh động làm tỉnh giấc, người bà tuổi tác đã cao dịu dàng vỗ về đứa cháu.
Kinh Hồn Linh cũng im bặt, treo trước cửa không nhúc nhích, cũ kỹ và ảm đạm. Dường như ánh trăng kia hắt lên tường một bóng đen nhợt nhạt.
Hết thảy những sự vừa phát sinh đều tiêu tán như làn khói, không để lại chút vết tích. Phó Trường Đình trở về giường tiếp tục nhập định. Mắt quán mũi, mũi quán tâm, tâm như thủy.
(còn tiếp...)
Lần đầu tiên edit cổ trang, cảm thấy rất lóng ngóng, có tâm trạng hơi giống những ngày đầu tập edit.
Nhìn hai bạn Phó Trường Đình với Hàn Thiền, bỗng nhiên nhớ bộ phim Liêu Trai do TVB sản xuất, hồi nhỏ rất thích coi, nhớ nhất chuyện tình giữa dũng sĩ diệt yêu với yêu cáo, kết cục giữa người và yêu phần lớn đều đi đến bến bờ tuyệt vọng U_U ~