Quỷ Giá

Chương 9:




Mỗi ngày Phó Trường Đình đều đi con đường từ tiệm tạp hoá đến quán trọ hai lần. Khi đi mặt trời mọc, khi về mặt trời lặn, vô tình đã khắc sâu cảnh vật ven đường. Chập bình minh, chập hoàng hôn, Phó Trường Đình đi lòng vòng nhìn cảnh bên hồ Lâm. Cảnh sắc bên hồ rất đẹp, nhưng chẳng mấy người trong thành bén mảng tới.
“Cái hồ này không sạch sẽ đâu, năm nào cũng có người rơi xuống hồ, chết không tìm thấy xác.” Một người đi qua đường hạ giọng lén nói với đạo giả, “Nghe đâu là quỷ nước tìm thế thân.”
Khoé mắt bỗng thấy một bóng áo đỏ, giữa đám liễu rủ ven hồ, cá chép tinh quyến rũ kiêu sa đang chớp mắt với y. Phó Trường Đình ngó lơ, đi thẳng đến dưới thạch đình, nhìn sóng gợn lăn tăn trên hồ đến xuất thần. Sau đó, nhặt lên một cành liễu gẫy dưới đất ném vào hồ.
Sóng cuộn trào, thoáng sau, cành liễu đã biến mất tăm.
Đứng một mình thêm chập nữa, Phó Trường Đình mới thu hồi ánh mắt. Liếc một cái, nữ yêu treo mình trên nhánh liễu vẫn còn cười hí hớt với y. Đạo giả phớt lờ, quay đầu phẩy tay áo bỏ đi.
Trên đường về, Phó Trường Đình lại trông thấy người đàn bà mất con. Quần áo rách bươm, ngồi bất động bên vệ đường, thỉnh thoảng bật dậy, túm lấy vạt áo người qua đường, “Con, con của tôi.”
Khóc rống rồi lại la hét. Người qua đường tức giận mắng chửi, ánh mắt chị ta trở về thần thái ngây dại, chậm chạp ngồi xuống chỗ cũ, trong tay vẫn nắm chặt lấy cái trống bỏi cũ nát.
Phó Trường Đình đi đến trước mặt chị ta.
Hồi sau, mới thấy chị ta đờ đẫn ngẩng mặt lên, “Ông cướp con của tôi.”
Đạo giả ngồi xuống, mặt đối mặt, tập trung nhìn đôi mắt liên tục né tránh của người đàn bà, “Con của chị tên gì?”
“Văn, Tòng Văn.”
“Bao tuổi?”
“Năm tuổi.”
“Sinh lúc nào?”
“Ngày sáu tháng năm giờ Tỵ.”
“Giờ Tỵ hai khắc?”
“Phải.”
Một hỏi một đáp, y hỏi bằng giọng rất trầm, người đàn bà mở to mắt, kinh ngạc nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của y, từ từ, bàn tay nắm chặt cái trống bỏi thả lỏng ra.
Hai mắt Phó Trường Đình nhìn thẳng, vững vàng phong toả đôi mắt người đàn bà kia, cẩn thận vươn tay rút cái trống bỏi ra khỏi tay chị ta, “Cái này là của Tòng Văn?”
“Phải.”
“Cháu nó rất thích chơi sao?”
“Mỗi ngày đều mang bên người, không chịu buông ra.”
Đầu ngón tay miết trên mặt trống ám đầy bụi được trang trí bằng mấy nét bút, sau đó dùng hai ngón tay chậm rãi quẹt qua. Sắc mặt Phó Trường Đình lạnh lẽo, nương theo vạt nắng cuối chiều tỉ mỉ quan sát, trên đầu ngón tay còn đọng lại vài giọt nước. Vạn vật đều có linh hồn, hồn phách có thể đậu lại trong vật, vật chết có thể lưu lại khí tức của chủ cũ. Dựa vào khí tức lưu lại có thể biết đứa trẻ đó bây giờ đang ở đâu, “Ngọn gió cuốn Tòng Văn đi phát ra từ phương nào?”
“Là… phương bắc.”
Phương bắc, nơi đầy rẫy hơi nước…
Nhẹ nhàng đặt lại cái trống bỏi vào tay người đàn bà, Phó Trường Đình dời mắt, đứng thẳng dậy, tiếp tục đường về.
Quán trọ đã đóng cửa từ sớm.
“Thời buổi loạn lạc mà, ai dám chạy lung tung? Nghe đâu, quân Lỗ Tĩnh Vương đánh Ngọc thành rồi. Ai… Già Nam Vương cũng dẹp xong Trừng châu, đại quân của Lang Gia Vương cũng tiến đến Động Đình. Đánh nhau mãi cũng phải mệt, sao cứ đánh miết thế, đến người cũng không thấy đâu? Đạo trưởng biết chưa, ngoài kia lại có nhà mất trẻ đấy. Giờ đến cả mẹ lẫn con đều mất tích, còn thêm hai cô chưa lấy chồng nữa. Ai… những ngày sống thấp thỏm còn kéo dài đến bao giờ nữa không biết?” Lão chủ vừa càm ràm vừa tất tả chạy đến nhà bếp, bưng ra phần cơm nước để dành cho y.
Nhờ phúc của Tần Lan Khê, vị vương gia ưa cười ưa buôn dưa đi đến đâu cũng được người ta thích, cả Hách Liên Phong lẫn Phó Trường Đình cũng được thơm lây. Thấy y dạo này về muộn, ông chủ luôn chừa lại một phần thức ăn chay, đậy kỹ bằng lồng hấp, đảm bảo y vừa về là lập tức có cơm nóng canh sốt bưng lên.
“Bận rộn là tốt, nhưng đừng để đói, đau bao tử chết. Người xuất gia phải bôn ba tứ xứ, càng phải quan tâm chăm sóc cơ thể. Giờ ít thầy thiếu thuốc, chỉ cần lỡ bị đau đầu thôi cũng đủ khốn đốn rồi.” Nghe tiếng động trong tiệm, bà chủ cũng bước ra khỏi nhà bếp, lo lắng dặn dò.
“Phiền hai bác bận tâm rồi.” Phó Trường Đình vái tạ cảm ơn một cách trịnh trọng.
Hai ông bà vội vàng xua tay, bảo nhận không nổi đâu. Cười vang rồi lại lanh lẹn trở vào bếp, bảo muốn làm cho đạo giả thêm một dĩa rau.
Phó Trương Đình lơ đãng nảy ra một ý tưởng kỳ quái trong đầu. Đó là mang con quỷ trong tiệm tạp hoá đến đây nếm thử đồ chay của bà chủ, để y ngồi giữa hai ông bà, nghe hai người đó càm ràm, nhìn gương mặt tươi cười từ ái của họ. Chẳng vì gì cả, chỉ là muốn y cảm nhận được một phần quan tâm.
Có điều con quỷ ấy nhất định không chịu. Phó Trường Đình chắc mẩm.
Cây hải đường ở sân sau tưng bừng trổ bông, rõ ràng đã qua kỳ nở hoa từ lâu, những đoá hoa trùng điệp vẫn không ngừng nở rộ giữa cành lá sum suê, cả một cây khoác áo hoa như sắp thôn tính hết toàn bộ cành nhánh.
Phó Trường Đình ngẩng đầu nhìn hoa, sau đó chuyển mắt sang Hách Liên Phong đang đứng ngay giữa sân. Hách Liên Phong chậm rãi lau thanh trường đao của gã, dưới chân là mấy cái xác ngổn ngang.
“Lỗ Tĩnh Vương?” Phó Trường Đình hỏi.
Hách Liên Phong gật đầu, “Cảnh cáo chúng ta, muốn chúng ta nhanh cuốn xéo.”
Bị phát hiện hành tung cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm, đến thành Khúc Giang đã nửa tháng, nếu Lỗ Tĩnh Vương không có hành động gì mới là kỳ. Chuyện này cũng chứng tỏ một điều, trong thành Khúc Giang thật sự có cái mà Lỗ Tĩnh Vương không muốn bọn họ biết.
Đạo giả khoan thai nhìn lướt xuống đất, thích khách mặc y phục dạ hành, khăn đen bịt mặt, chỉ có đôi mắt chứa hung quang hãy còn trợn tròn, trong đó sát khí chưa tiêu hết. Chỉ là một tên sát thủ tầm thường, không phải phường tà ma gì, “Vương gia đâu?”
“Còn đang ngủ, đừng đánh thức y.” Giọng của Hách Liên Phong rất trầm, cổ tay nhẹ nhàng xoay lại, trên thân đao mảnh dài được chà lau sáng loáng bỗng loé lên ánh bạc, phản chiếu đôi ngươi sâu hút âm u của gã, “Sáng mai ta sẽ đưa y về Lang Gia.”
Chiến sự ở tiền tuyến đang giằng co, Lỗ Tĩnh Vương hôm nay đã quyết tâm lấy Ngọc thành, Lang Gia quân cũng di chuyển đến Động Đình, hai bên nhất định sẽ có một trận giao tranh ác liệt ngay biên giới Cẩm châu. Nếu thắng có thể thống nhất thiên hạ, nhược bằng bại thì coi như tâm huyết hai đời thành dã tràng xe cát. Đại chiến trước mắt, thủ lĩnh Tần Lan Khê và Hách Liên Phong dĩ nhiên phải đích thân đến tiền tuyến. Có điều, trước mắt còn một chuyện cấp bách phải giải quyết…
“Chuyện ngươi điều tra đến đâu rồi?” Vứt miếng vải lau máu trong tay, Hách Liên Phong xoay người về phía Phó Trường Đình, “Từ đầu xuân đến giờ, Lỗ quân một đường nam hạ trận nào cũng bách chiến bách thắng, thắng một cách quái gở.”
Lời người ta kháo nhau quả không sai, mỗi khi Lỗ quân bị dồn đến bước đường cùng, trên chiến trường lập tức có mây đen che trời, phút chốc xuất hiện một trận bão cát khủng khiếp mịt mù. Trong cơn hỗn độn đó, không ai biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng la thét rền rĩ, tiếng kêu gào thảm thiết thê lương. Sau khi khói đen biến mất, thây người ngổn ngang khắp nơi, cả người lẫn vật đều ô hô ai tai.
Cũng từ lúc ấy, người ta bắt đầu đồn thổi chuyện người mất tích.
Sải hai bước lên phía trước, Phó Trường Đình kính cẩn nói, “Được tám, chín phần rồi.”
Nghe vậy, Hách Liên Phong nhíu mày, “Đúng là huyết trận sao?”
“Móc lấy tim, phong toả hồn, bức phẫn nộ, tạo oán hờn. Dùng oán làm khí, có thể lấy mạng người.” Cánh hoa hải đường dính trên mũi giày của đạo giả, đường nhìn của đạo giả hạ xuống, vệt máu dưới đất đã bị cánh hoa khoả lấp.
Khói đen che trời chính là oán hận. Một chữ ‘oán’ khắc trong tâm, một khi tâm bất bình, sẽ có oán khí lan tràn.
Hách Liên Phong khó chịu cau chặt đôi mày, “Đạo sĩ nói, Lỗ Tĩnh Vương và Thiên Cơ Tử lấy huyết trận để tích tụ oán khí, sau đó dùng nó giết người?”
Phó Trường Đình lắc đầu, “Huyết trận nuôi dưỡng oán khí.” Nếu chỉ tích tụ, ngưng kết không thôi thì sẽ không tạo ra được oán khí mãnh liệt như thế.
“Làm sao dưỡng?” Vừa buột miệng, mặt Hách Liên Phong cứng lại, “Người mất tích…”
Vùng giữa chân mày đạo giả phủ sương băng giá, gương mặt không hề dao động, “Giết người để tạo oán khí, rồi lại dùng oán khí giết người.”
Mắt Hách Liên Phong loé lên một tia phức tạp, “Trên đời này thực sự có thứ phương pháp tàn ác thế sao.”
Gió hè mát rượi, hoa rụng lả tả, cơn mưa hoa lác đác rơi xuống thân người, tạo ra mấy bóng đen nhỏ li ti trên mặt y, “Cấm thuật của Chung Nam.”
Theo luật Chung Nam, lén tập cấm thuật là can tội khi sư diệt tổ, giết không tha. Cho dù bỏ chạy đến chân trời góc biển nào, cũng quyết truy bắt diệt trừ cho bằng được.
Hách Liên Phong thở một hơi dài, “Xoẹt ——” một tiếng, tra trường đao lại vào vỏ, “Phá trận mất bao lâu?”
“Ngắn thì nửa tháng, lâu thì mấy năm.”
“Lâu thế sao?”
“Có một số việc, bần đạo cần phải xác định lại.” Đạo giả luôn nói chuyện rành rọt thẳng thắn, lần đầu tiên tỏ ra lưỡng lự.
“Chuyện gì?”
“Đồng đảng.”
Nơi lập huyết trận đáng lẽ phải có oán khí ngút trời, nhưng trong thành Khúc Giang chỉ có một cỗ tử khí lảng bảng khi có khi không. Mấy bữa nay, ngay cả tử khí cũng không thấy nốt. Kẻ có dụng tâm ắt phải bày cách che đậy. Theo tình hình chiến đấu của Lỗ quân, tế phẩm của huyết trận nhất định rất nhiều, một trận thế khổng lồ lại có oán khí khủng khiếp cỡ này càng cần có người ở gần coi chừng mọi lúc mọi nơi, để tránh bất trắc. Mà người kia… là đồng đảng không cần phải hoài nghi.
Hai mắt khép hờ, Hách Liên Phong ôm trường đao trầm ngâm, “Ta cho ngươi mười ngày.”
Phó Trường Đình cúi đầu, “Được.”
Mùi máu tanh dưới đất mãi không tan đi, Hách Liên Phong lấy trong người ra một cái bình nhỏ, giật nút bần, cẩn thận rẩy một ít bột phấn lên chỗ thi thể. Một làn khói xanh bốc lên, y phục dạ hành màu đen lập tức rã ra, thi thể nhanh chóng rúm ró, chỉ một thoáng sau đã trở thành nhúm bột trắng lớn bằng gan bàn tay, một trận gió sượt qua đã cuốn tung về nơi xa.
Mạng người là vậy đó. Cho dù người ta nói tha thiết bi thống cỡ gì, nặng tựa thái sơn thế nào, đáng quý ra sao, cũng chỉ là một làn khói xanh. Một câu nói, một lời thuật lại, một tội danh, là có thể dẫn đến núi xương chất đống, máu chảy thành sông. Chỉ cần một lý do đường hoàng, việc tàn sát người lập tức thành chính nghĩa.
“Y không chịu nổi cảnh này.” Xốc lại tinh thần, Hách Liên Phong giải thích với Phó Trường Đình.
Chỉ có gã là hiểu rõ Tần Lan Khê. Lúc này, người đó đang ngủ say trong phòng.
Xử lý vết tích dưới đất xong, Hách Liên Phong nhấc chân lên thềm đá, đi tới bên ngoài phòng Tần Lan Khê, tựa cửa ngồi xuống đất, “Đừng nói cho y biết.”
“Ừ.”
Trong đôi mắt sâu thẳm thâm trầm của gã mơ hồ thoáng vẻ dịu dàng, “Hai hôm nay khó lắm y mới được ngủ say.”
Phó Trường Đình nhìn thấy cả. Đạo giả dự định quay về phòng, thấy y ngồi trước phòng Tần Lan Khê hộ vệ thế kia, không khỏi thốt lên, “Tần Lan Khê nói, trừ ngươi ra, y chẳng có gì cả.”
“…” Mắt Hách Liên Phong lộ rõ sự kinh ngạc, gã đột nhiên cúi đầu, cố gắng nắm chặt lấy trường đao trong tay khiến các đốt ngón tay hơi trắng ra, “Đó là vì y chưa từng trắng tay bao giờ cả.”
“Người trắng tay thật sự, không bao giờ có duy nhất, họ chỉ muốn hết thảy.” Nhìn bóng lưng Phó Trường Đình rời đi, Hách Liên Phong lẳng lặng nói, bên tai là tiếng hít thở sâu của Tần Lan Khê.
Y ngủ thật say giấc, vô ưu vô sầu, không hề hay biết gì chuyện ngoài phòng.
Hạnh Nhân từ nhà vườn ở thành tây xách về một quả dưa hấu khổng lồ, “Chỉ mất có hai đồng thôi.” Con thỏ khôn khéo hỉnh mũi nói.
Sơn Tra ôm quả dưa hấu, bỏ vào cái giỏ đan tre, buộc dây thừng, thả xuống giếng nhà bên cạnh. Tới tối, chừng trăng nhô cao mới vớt lên. Vỏ dưa xanh um, sờ vào mát lạnh. Con mèo thèm ăn đến độ nước bọt nhỏ tí tách, không thèm vô nhà lấy dao, trực tiếp dùng tay bổ quả dưa thành hai.
“Bụp ——” một tiếng, nước dưa xịt tứ tung, bắn đầy lên mặt. Sơn Tra liếm khóe miệng, cười ngớ ngẩn, “Ngọt quá.”
Hàn Thiền ở bên cạnh, trông thấy mà dở khóc dở cười.
Hạnh Nhân nhào tới, đá Sơn Tra qua một bên. Vung dao lên, xắt hai khối dưa bị con mèo bổ nham nhở không bằng nhau thành mấy miếng nhỏ ngay cạnh, đặt lên cái dĩa trắng, sau đó chạy tung tẩy đến dưới tàng cây ngân hạnh, dâng lên cho Hàn Thiền, “Chủ nhân, đừng thổi nữa. Ăn dưa hấu đi nà, ngọt lắm.”
Sơn Tra phía sau thở phì phò cáu bẳn. Tên kia cũng mặc kệ, đặt dĩa lên bàn, cười tít cả mắt đợi Hàn Thiền.
Trong sân sau tiệm tạp hóa, tiếng tiêu não nùng ngưng bặt, thay vào đó là tiếng lá cây sàn sạt và tiếng con mèo với con thỏ gấu ó nhau.
Dưa hấu giòn ngọt nhai thích miệng, gió mát the the thổi. Dưới bầu trời đêm, vài con đom đóm lập lòe bay lượn, một con chuồn chuồn đuôi dài đậu xuống bàn đá, trong bụi cỏ tiếng dế mèn kêu ra rả không thôi.
“Cuộc sống thần tiên là vậy na…” Phưỡn bụng nằm phè ra đất, Sơn Tra hiện nguyên hình, xoa bụng sướng rên.
“Không tiền đồ, chỉ có mỗi quả dưa hấu mà ông… ạch… đã phủ phê thế này.” Sơn Tra ăn no xong còn ợ mấy tiếng, con thỏ giơ chân lên đá đá cái đống thịt đó, “Mau đứng lên dọn dẹp phụ coi, suốt ngày chỉ biết ăn.”
“Ê, thỏ nhà ngươi lại ngại răng cửa vướng víu hả, dám sai bảo bổn đại gia đây.”
“Xì! Ông mà là đại gia? Hô hô hô, chết cười mất. Đại gia nhà ai bị hói đầu vậy?”
“Ông ông ông… coi tôi bẻ răng ông cho biết!”
“Ngon thì nhào vô… để thỏ gia đây nhổ trụi lông nhà ngươi.”
Ong ỏng mỏ rồi liền quơ tay quơ chân, hai con hiện nguyên hình, hết lăn chỗ này lại xả chỗ kia. Âm thanh ỏm tỏi hòa với tiếng lá cây ngân hạnh xoèn xoẹt, dọa con chuồn chuồn dưới tán đập cánh bay mất dất.
Hàn Thiền buông chung rượu, “Còn quậy nữa ta đem các ngươi cho Ly Cơ tẩm bổ.”
Hai con yêu quái liền im thin thít. Sờ sờ mũi, ngoan ngoãn tách ra, lượm vỏ dưa rớt dưới đất, rón ra rón rén trở vào trong tiệm.
Trong sân chỉ còn mỗi Hàn Thiền, lá cây trên đầu xào xạc không dứt. Hàn Thiền chậm rãi quay đầu lại, đưa mắt về phía trước, nhìn thẳng vào chỗ tối trong góc, “Sư huynh, sư đệ kính cẩn đợi đã lâu.”
“Chỉ sợ người đệ chờ không phải là ta.” Tiếng cười khàn đặc từ chỗ tối truyền đến. Một bóng đen dập dềnh lướt ra, “Tiểu sư đệ, gần đây có khỏe không?”
“Nhờ phúc của sư huynh, mọi chuyện đều thuận lợi.” Rượu trong chén hơi sánh, Hàn Thiền phải ráng hết sức mới nắm chặt được chén rượu trong tay, không để cho rượu tràn ra, “Trong khi sư huynh đang bận tòng quân xuất chinh, ở Ngọc thành xa xôi mà vẫn không ngại cực khổ để tâm đến đây, Hàn Thiền xin ghi lòng tạc dạ.”
Bóng đen quấn bên ngoài bởi lớp lớp vải đen dày bật ra tiếng cười ‘khằng khặc’ quái dị, “Thật không?”
“Thật.”
“Ha ha ha ha… Tiểu sư đệ, càng ngày ngươi càng hay nói hơn đấy.” Dừng lại bên bàn đá, hắn đưa cánh tay khô đét đen sì ra cầm bình rượu rót đầy chén, “Ngày nào cũng ở gần đệ tử yêu quý của Kim Vân Tử, đáng lẽ ngươi phải trở nên ít nói giống nó mới đúng chứ.”
Hàn Thiền chấn động, vội vàng quay ra đối diện hắn, “Sư đệ không dám.”
“Đừng nghĩ ta không ở Doanh châu là ngươi có thể tự tung tự tác,” Giọng nói ràn rạt tàn khốc hệt như bão cát ngoài sa mạc, hắn lướt đến, khuôn mặt quấn vải đen gần kề trong gang tấc.
Cách lớp vải đen, Hàn Thiền có thể nhìn rõ đôi đồng tử đỏ sẫm của hắn, “Sư huynh, đệ không có. Là y…”
“Ngươi dám nói, ngươi chưa từng có tâm phản lại không?” Không khách khí cắt ngang lời biện minh của y. Đồng tử máu sau vải đen không hề chớp, hệt như hai lỗ máu lạnh lùng chiếu thẳng vào tận đáy lòng Hàn Thiền, “Tiểu sư đệ, ngươi vẫn cứ ngây thơ thế đấy. Muốn chạy trốn sao? Ha ha… cho dù ngươi có bản lĩnh chạy khỏi huyết trận, tên sư điệt ngay thẳng kia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Nó là ai? Ngươi là ai? Vì sao nó đến đây? Vì sao ngươi ở đây? Chính tà không chung đường, ma đạo nhập nhằng. Nghĩ lại xem ngươi đã làm cái gì, còn nhớ trước đây phái Chung Nam đã làm gì với chúng ta không? Mùi vị bị đuổi cùng giết tuyệt, ngươi đã quên rồi sao?”
Đầu ngón tay không dằn được mà run rẩy, rượu tràn ra khỏi chén chảy xuống mu bàn tay, lạnh quá, hệt như vừa ăn dưa hấu ướp băng vào bụng, toàn thân đều run lên.
“Sư huynh…” Hàn Thiền yếu ớt mở miệng. Cái sai ấy, cùng tất cả chuyện ngày trước, là lỗi của chúng ta. Lòng tràn đầy sợ hãi, lời chuẩn bị thoát ra khỏi miệng đều bị nuốt ngược vào trong.
“Câm miệng!” Hắn đột nhiên nhích tới gần, ngón tay như xương khô hệt như rắn trườn dọc theo mu bàn tay của Hàn Thiền, sau đó thô bạo nắm lấy cổ tay người kia. Đeo trên cổ tay là chuỗi tràng hạt Phó Trường Đình đưa cho, “Đồ gì của Chung Nam đây?”
Đột ngột, hắn bật cười thật to, tiếng cười khô đanh hệt như con dao bị cùn, không ngừng vò xé trái tim của quỷ, “Nó đưa ngươi cái này sao? Muốn ngươi tu hành đắc đạo? Bảo ngươi luân hồi chuyển thế? Ha ha ha ha ha… Nó thích ngươi? Thật sao? Hay là chỉ để tra xét huyết trận? Ngươi có biết mỗi ngày nó đều đến hồ không?”
Thoáng liếc về phía bóng áo đỏ trên chóp tường. Cô ả xinh đẹp ngồi trên tường tỏ vẻ vô tội, thản nhiên nhìn y cười. Hàn Thiền cảm thấy sự lạnh lẽo nơi cổ tay đang từ từ ngấm vào trong lòng, “Đệ không biết.”
“Không phải do ngươi dẫn dắt nó đến sao?” Con mắt đỏ như máu lóe lên tia yêu dị, bóng đen gằn sức nắm cổ tay y, hạt châu trên cổ tay bị ép như sắp ngấn vào trong làn da tái nhợt của Hàn Thiền, “Đừng tưởng ta không hay biết gì. Nhất cử nhất động của ngươi đều trong tầm mắt ta. Ngươi muốn giúp nó phá trận, giúp đỡ Đế tinh, cứu vớt sinh linh hử? Cho dù ngươi sẽ hồn phi phách tán… Ha ha ha ha… Tính làm gì chứ? Lập công chuộc tội? Lãng tử hồi đầu? Quay về làm đệ tử Chung Nam như trước? Bị ta nói trúng rồi phải không, tiểu sư đệ?”
“Hàn Thiền, Hàn Thiền không dám.” Đau đến nghẹn lời, Hàn Thiền cắn răng, khuôn mặt trắng xanh không chừa chỗ nào.
Cô ả trên tường càng cười hả hê, che miệng nhếch lên, hệt như con mèo lim dim khoan khoái, khóe mắt tràn đầy vẻ cay nghiệt.
“Hừ, ta đoán là ngươi cũng không dám.” Hắn nhích gần hơn nữa, lớp khăn đen gần như đụng chóp mũi Hàn Thiền. Khí tức lạnh lẽo khô khốc lập tức xẹt qua mu bàn tay, dọc theo ngón tay run rẩy tràn xuống từng ly từng tý một, hắn rút chén rượu trong tay Hàn Thiền ra, đem chén rượu vừa rót đầy của mình nhẹ nhàng nhét vào giữa ngón tay con quỷ, “Lo làm tốt chuyện ngươi nên làm, đừng để sư huynh phải bận tâm đến ngươi nữa.”
Dưới bàn tay thúc ép của hắn, Hàn Thiền không thể không cúi đầu uống cạn rượu, rồi ho một trận sặc sụa. Bóng đen nới lỏng tay, lui về sau một bước, đứng trước mặt Hàn Thiền, ánh mắt hung ác hiểm độc, “Sắp tới ngày vương gia bước lên đỉnh rồi, nếu trận bị hủy, hừ, ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi trót lọt là xong chuyện sao?”
Đường nhìn ác độc đột nhiên quét mạnh về phía gian nhà đốt đèn kia. Sơn Tra và Hạnh Nhân đang ghé mắt bên song cửa nhìn chăm chú lập tức thụt đầu, dựa lưng vào vách tường, hai con đồng thời toát mồ hôi lạnh toàn thân.
“Hàn Thiền tuyệt không có ý này!” Phát hiện ra ánh mắt kia hướng đi đâu, nét mặt Hàn Thiền căng thẳng, sải một bước dài đứng thẳng trước mặt kẻ kia, “Sư huynh, những gì đệ đã đồng ý với sư huynh đệ tuyệt đối không đổi ý. Nhưng mà, xin sư huynh cũng đừng quên lời hứa ban đầu với đệ.”
Khí tức ổn định, Hàn Thiền nhìn thẳng đôi huyết đồng xa lạ kia, thần tình nghiêm nghị nhưng cũng nhuốm một tia bi thương khó nén.
Bóng đen hừ lạnh một tiếng, nói, “Ta tự có chủ trương.”
“Tạ ơn sư huynh.” Hàn Thiền cúi đầu, nhịn cơn đau ở cổ tay, chắp tay vái một cái thật sâu.
Bóng đen không buồn nhìn, tung người bỏ đi.
Bóng đỏ chớp một cái, cũng bặt bóng hình.
Trong đêm truyền đến lời chất vấn khàn khàn của hắn, “Nó tin ngươi thật sao?”
Rùng mình, Hàn Thiền nhìn lại, chỉ có trăng sáng tỏ, sao lấp lánh, vài con đom đóm bay rì rì trên đầu.
Ngón tay lại không nghe lời mà run lên, Hàn Thiền run run rót đầy chén rượu lần nữa, đưa đến bên môi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Không tin.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.