[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 1: Cửa máu 1:Một đêm mơ




Sau một cơn mộng mị kéo dài, tôi tỉnh dậy trên một chiếc xe buýt kì lạ, xe buýt được sơn vàng và hàng ghế được lót vải màu xanh nhìn đã khá cũ kỹ. Trên xe bao gồm cả tôi tổng cộng có 9 người, 4 cô gái và 5 chàng trai. Mọi người còn lại cũng dần tỉnh dậy nhìn nhau đầy hoang mang. Đột nhiên một anh chàng béo hùng hổ đứng dậy hét to lên.
“Chắc chắn là một show hành trình nào đó không có lương tâm, muốn mời chúng ta đến để quay show thực tế. Chắc chắn điện thoại của chúng ta đã bị tịch thu rồi. Các anh chị cứ ở lại chơi đi, tôi đi đây."
Anh ta nói xong còn chưa để ai phản ứng đã vội vàng lao thẳng ra ngoài bất chấp việc xe buýt đang chạy. Anh ta lăn thẳng xuống đường, xe buýt cũng nhanh chóng chạy vụt qua, tôi hoảng hốt quay đầu nhìn lại nhưng do trời quá tối nên không biết hành khách đó đã như thế nào.
Bẵng đi khoảng mười mấy phút, trước mặt xe buýt là một hàng rào sắt nhưng mọi người đều kinh hoàng khi thấy chính người đàn ông béo lúc nãy bị treo lơ lửng phía trên, cả người loã lồ trần trụi không một mảnh vải che thân. Trên người anh ta không chỗ nào lành lặn, phần bụng đã bị khoét đi, tay chân bị lóc xương lột thịt, máu theo dòng chảy xuống đất. Tôi không nhịn được mà run sợ, những cô gái còn lại hét lên một tiếng thất thanh, những chàng trai cũng không giấu nổi sự kinh hoàng. Ngày thường tôi có sở thích đọc truyện trinh thám kinh dị nên không quá bất ngờ về những cảnh máu me. Nhưng việc xem trên ảnh và nhìn ngoài đời thật là hai việc hoàn toàn khác nhau, đây chắc chắn không phải một show tuyền hình thực tế như người dàn ông kia nói.
Mọi chuyện càng lúc càng kì lạ hơn khi chúng tôi dùng lại trước một toà biệt thự có hàng rào sắt rộng lớn được thiết kế theo lối kiến trúc vừa cổ kính vừa hiện đại. Từng người lần lượt xuống xe, tôi là người bước xuống xe cuối cùng còn đi trước là một anh chàng cao ráo đẹp trai. Đột nhiên anh ấy quay người nhìn về phía ghế tài xế xe buýt, tôi cũng vô thức nhìn theo. Nhưng trên ghế đó hoàn toàn không có người, thậm chí là không có gì cả. Chưa đợi tôi hoàn hồn, chiếc xe buýt đó đã rời đi biến mất trong làn sương mù tăm tối bao phủ khắp nơi đây.
Một anh chàng mặc áo sơ mi trắng và quần tây như nhân viên văn phòng là người mở miệng phá vỡ tình cảnh im lặng này đầu tiên.
“Đi thôi, dường như chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Một cô gái trạc tuổi tôi để tóc ngắn uốn thành từng lọn xoăn mặc váy hồng sợ hãi nói.
“Thật sự, thật sự phải đi vào trong à? Còn nếu bên trong không an toàn thì sao?”
Tôi cũng không muốn vào, dù sao chuyện này kì quái tới mức không ai ngờ tới. Ban đầu tất cả chỉ nghĩ rằng đây là một trò đùa hoặc show thực tế gì đó như lời anh chàng béo kia nói nhưng khi họ nhận ra trên xe buýt hoàn toàn không có tài xế thì tất cả đều rơi vào nỗi sợ hãi sâu sắc. Lúc này anh chàng đẹp trai cạnh tôi giọng bình tĩnh nói:
“Vậy các người có định đi vào dải sương mù đó không?”
Thấy mọi người không trả lời, anh ta nói tiếp:
“Các người không nhớ à? Người đàn ông béo nhảy khỏi xe trước đó sao?”
Tất cả đều vô thức nhớ lại hình ảnh người đàn ông béo bị treo lủng lẳng trên hàng rào sắt. Anh ta chết không nhắm mắt, tức tưởi đến mức trên mặt vẫn lộ vẻ kinh hoàng. Tôi rùng mình, thay vì đi vào dải sương mù chết người đó thì thà đi vào căn biệt thự này còn hơn. Thế là với sự mở đường của anh chàng đẹp trai đó, mọi người lần nữa bước vào căn biết thự rộng lớn trước mắt, xung quanh im lặng, im lặng tới đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng bước chân chúng tôi lạo xạo trên đá sỏi. Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác nơi đây như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy.
Cổng của ngôi biệt thự này rất lớn, tay nắm cửa khắc hình sư tử, anh chàng đẹp trai gõ nhẹ hai tiếng. Người mở cửa là một cậu bé chứng mười bốn mười lăm tuổi gì đó, lạnh nhạt nói với chúng tôi.
“Vào đi!”
Anh chàng đẹp trai không do dự tiến vào, tôi cũng nối bước theo sau. Cậu bé nói tiếp với những người bên ngoài.
“Các người nên vào nhanh đi, dải sương mù bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Những người còn lại giật thót mình, vội vàng chạy theo vào. Khác với vẻ tiêu điều bên ngoài, bên trong biệt thự lại khá ấm áp. Tôi thấy hai người mặc rất lịch sử nghiêm trang ngồi trên sofa, mắt chăm chăm như suy tư buồn bã nhìn ngọn lửa bập bùng giữa phòng. Không khí cũng trở nên lạnh giá theo sự im lặng đó. Cậu bé mở cửa cho chúng tôi cũng nhanh chóng leo lên sofa, lại là anh chàng đẹp trai lên tiếng trước.
“Xin hỏi đây là đâu? Tại sao chúng tôi lại ở đây? Dải sương mù và xe buýt bên ngoài là thế nào?”
Trong bầu không khí căng thẳng mà vẫn có thể hỏi liên tục ba câu hỏi, tôi cảm thấy anh chàng đẹp trai này có tâm lí rất vững vàng, có thể là người chịu áp lực lớn. Nhưng tiếc rằng ba người trên sofa vẫn im lặng không nói, thậm chí còn không buồn liếc nhìn. Thấy vậy một anh chàng đô con vai u thịt bắp để râu nhìn như giang hồ trong nhóm tức giận nói:
“Các người bị câm hả, không nghe chúng tôi hỏi sao?”
Người đàn ông mặc vest chỉn chu lịch thiệp nhất lúc này mới lên tiếng:
“Tôi biết các anh có rất nhiều thắc mắc, nếu các anh có thể thoát khỏi cánh cửa đẫm máu đầu tiên. Tôi sẽ tiết lộ các anh những câu trả lời.”
Nghe vậy mọi người tự khắc lòng đầy linh cảm xấu. Trực giác mách bảo tôi rằng chuyện này không hề đơn giản nếu không muốn nói là có nguy hiểm tiềm tàng. Anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh tôi suy tư một lúc rồi nói:
“Kỳ lạ thật. Đó là cái gì?”
Người đàn ông mặc vest giơ tay lên lầu giải thích:
“Ở tầng 3 của biệt thự, thời gian của các anh không còn nhiều nữa.” ông ta liếc nhìn đồng hồ “Còn chưa đầy năm phút nữa cách cửa đẫm máu sẽ mở ra. Lúc đó các anh sẽ bước và thế giới kinh hoàng phía sau cách cửa, để hoàn thành nhiệm vụ trên cách cửa đó. Hoàn thành nhiệm vụ, xe buýt sẽ tới đón các anh.”
Một cô gái tóc thắt hai bím lên tiếng hỏi:
“Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ thì sẽ thế nào?”
Người đàn ông âm trầm, lộ rõ vẻ bí hiểm.
“Sẽ chết, và chết thật kinh khủng.”
Lòng bối rối, bụng cồn cào khó chịu, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ban đầu tôi vốn chỉ ngủ quên một giấc, vừa tỉnh đậy đã phải gặp bao chuyện kì lạ mà còn phải đối mặt với chuyện sinh tử sống còn. Mọi người bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao, cả người đều rã rời. Một chàng trai mặc polo xanh hoảng hốt.
“Cái gì? Có thể không đi được không?” Người đàn ông nhướng mày “Được, nhưng sau này tốt nhất anh đừng nên ngủ nữa”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì nếu không vào hoàn thành nhiệm vụ sau cánh cửa thì sẽ có thứ gì đó đằng sau cách cửa truy đuổi anh, cho dù anh trốn đến đâu, chúng cũng sẽ tìm thấy anh đấy…”
Rồi người đàn ông không nói tiếp, nhưng mọi người đều biết kết cục sẽ ra sao. Trong lúc trầm ngâm, chỉ có anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi điềm nhiên nhìn lên trên tầng 3 hỏi:
“Trước khi chúng tôi vào, các anh có lời khuyên gì không?”
“Lời khuyên à, câu chuyện sau cánh cửa máu rất nguy hiểm. Nhưng luôn có không chỉ một lối thoát. Chỉ cần các anh tìm được lối thoát việc hoàn thành nhiệm vụ và sống sót không khó.”
“Cảm ơn” anh chàng đẹp trai bên cạnh nói rồi bước thẳng lên tầng, tôi và anh chàng đô con cũng bước lên cùng. Anh chàng đô con vươn tay gợi chuyện với anh chàng đẹp trai.
“Này anh bạn, anh gan thật đây”
“Gan thì có được gì, chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?”
“Trước thấy xác của anh chàng béo mà anh không chớp mắt. Chắc trước đây anh làm nghề gì đó ghê gớm lắm phải không?”
“Nghề gì?”
Anh chàng đô con nhỏ giọng.
“Sát thủ?”
Chàng trai đẹp trai quay đầu nhìn lại, “Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi, thực tế đâu có nhiều sát thủ đến thế.”
“Vậy anh là?”
“Tôi là bác sĩ.”
“À, pháp ý à?”
“Tương tự thế”
Sau đó chúng tôi lặng lẽ đi, không ai nói gì nữa, thoáng chốc đã đến tầng 3. Ở đây nồng nặc mùi máu hoà cùng gỗ mục nát, cả tầng 3 không có gì ngoài cánh của gỗ thấm đẫm máu. Trên cửa viết một dòng chữ như khắc bằng dao.
[ Chăm sóc bà lão bại liệt trên giường, có 5 ngày để chăm sóc bà lão. ]
Anh chàng đẹp trai nói:
“Đó là nhiệm vụ của chúng ta” mấy người khác lúc này cũng lên đến tầng thấy dòng chữ trên cửa đều giật mình. Cô gái tóc ngắn bất ngờ hỏi:
“Chỉ đơn giản vậy thôi à?”, anh chàng mặc sơ mi không giấu nổi nụ cười “Làm tôi hoảng hốt quá, tưởng gì khó lắm chứ.” Nhưng tôi vẫn thấy bất an, nếu toàn nhiệm vụ đơn giản thế này thì sao lại liên quan tới chuyện sống chết. Bỗng lúc này cách cửa kêu rầm rầm liên tục như có thứ gì đó đập liên tiếp ở phía bên kia rồi dừng lại, một bàn tay nhợt nhạt trắng bệch mở cửa ra. Tôi thấy choáng váng, hoa mắt sau đó ngất lịm đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.