[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 18: Xem tướng




Vì trải nghiệm kinh hoàng ở Cửa Máu đầu tiên, những ngày tiếp theo tôi quyết định tích cực đi chùa đền cầu may mắn, nếu không cũng sẽ nghiên cứu cách sinh tồn trong những hoàn cảnh khó khăn. Thậm chí tôi còn viết thư tuyệt mệnh nếu trong trường hợp không thể trở về. Dù sao tương lai khó lường trước, tôi cũng phải phòng hờ cho mọi trường hợp.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày tan vào đêm, đêm lại trôi nhanh qua ngày. Đến tuần sau vào một hôm trời nhiều sương, con phố vốn đông đúc giờ đây yên tĩnh lạ thường. Tôi lần nữa thấy chiếc xe buýt quen thuộc đang kêu kêu bíp bíp vang vọng không gian xung quanh. Khi tôi lên xe đã thấy Tiểu Nhất Bạch và Lưu Thiên Bang trên xe, lâu ngày không gặp, có vẻ Lưu Thiên Bang tinh thần mệt mỏi, mắt hằn đầy tơ máu như thiếu ngủ, còn không có thời gian cạo râu. Tôi là người lên tiếng trước.
“Lưu Thiên Bang, cậu thiếu ngủ sao? Hay là gặp ác mộng?”
“Con ma đàn bà đó xuất hiện trong mơ mỗi ngày làm tôi sợ chết khiếp.”
Nghe vậy tôi không nhịn được khúc khích cười, Tiểu Nhất Bạch bên cạnh hiếm khi đùa cợt cũng lên tiếng trêu chọc Lưu Thiên Bang.
“Cô ta thực sự yêu cậu sâu sắc, có câu dây tơ hồng cuốn quanh chuồng lợn. Cậu phải trân trọng cơ hội này.”
“Tiểu Bạch, cậu quá đáng rồi đấy.” Lưu Thiên Bang thoảng thốt ôm đầu kêu lên nhưng rất nhanh liếc mắt nghĩ ra gì đó nói tiếp, “Vì Tiểu Bạch cậu biết trân trọng không bằng để cậu đi chiều chuộng cô ta đi.”
“Tôi cũng muốn nhưng người ta không để mắt tới tôi. Chưa bao giờ đến trong giấc mơ của tôi cả, than ôi!”
“Tôi thật đẹp trai nhưng gặp nhiều phiền phức.” Lưu Thiên Bang thốt lên.
Lúc này tôi đưa cho Tiểu Nhất Bạch một cái túi giấy, bên trong để áo anh ấy cho tôi mượn ở cánh cửa máu đầu tiên giờ đây đã được giặt sạch sẽ thơm tho.
“Tiểu Nhất Bạch, trả lại áo cho cậu. Cảm ơn cậu vì đã cho tôi mượn.”
“Không có gì.”
Tiểu Nhất Bạch gật đầu nhận lấy, tiện tay mặc luôn trên người. Lúc này tôi mới để ý anh ấy ban đầu chỉ mặc áo lót để khi tôi trả có thể thay đồ luôn. Lúc này xe đã di được một đoạn, bắt đầu tiến vào thế giới Sương Mù, Tiểu Nhất Bạch mặc xong áo thì quay sang hỏi Lưu Thiên Bang.
“Này, anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao cánh cửa máu đầu tiên cậu lại dính lấy tôi.”
“Tiểu Bạch, tôi hỏi cậu một câu, cậu có tin vào bói toán không?”
“Không tin.”
“Tôi tin, Tiểu Bạch.”
“Cậu nhìn xem.”
Lưu Thiên Bang xoè tay ra để lộ ra ba đồng xu đồng cổ được xâu bởi ba dây màu khác nhau.
“Trong cánh cửa máu đó, tôi đã xem tổng cộng ba quẻ, hai quẻ còn lại là quẻ tử vong. Chỉ có quẻ anh là khác và anh là quẻ Thăng trong nhóm.”
“Lưu Thiên Bang, cậu thực sự biết xem tướng.”
“Không còn cách nào, thời buổi hiện giờ mưu sinh không dễ. Đi khắp giang hồ, nhiều kĩ năng không vướng bận thân.”
“Sao lúc đó anh lại không nói với tôi?”
“Làm nghề của chúng tôi cũng có nguyên tắc. Thứ nhất là không được xem cho chính mình. Đoán người chớ đoán mình, đoán mình chắc chắn chết. Thứ hai là không được đoán tình huống đã biết cho đồng hành. Thứ ba là không được đoán cho người chết. Ngoài ba điều này cũng có hai điều không nói. Thứ nhất, không nói nhiều với người được đoán. Thứ hai không được nói chuyện có ảnh hưởng lớn. Nếu chỉ cứu một người hoặc hoá giải một tai hoạ thì đối với người đoán cũng có hạn chế ảnh hưởng nhưng nếu sống chết của người đó liên quan nhiều việc thì khi đó người đoán không được can thiệp tuỳ tiện. Nếu không rất có thể sẽ gặp thiên tai.”
“Vậy sau khi mọi chuyện kết thúc, nói ra sẽ không bị ảnh hưởng đúng không?”
“Đương nhiên chuyện đã xảy ra, nói thế nào cũng không sao cả.”
Tôi ngồi ở trên lắng nghe câu truyện, im lặng không nói gì. Tự nghĩ Lưu Thiên Bang không nói gì về tôi cũng tốt, dù sao tôi cũng không muốn biết trước về số mệnh của mình. Chỉ là tôi không biết rằng khi mình quay lưng đi, Lưu Thiên Bang đã nhìn tôi đầy vẻ suy tư âm trầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.