[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 5: Cửa máu 1:Máu vấy mây




Những cô gái khác đều im lặng, không ai thích ngủ cùng người lạ cả nhưng họ không còn lựa chọn nào khác vì ngôi biệt thự này không an toàn. Vậy nên sau khi dọn dẹp và tắt đèn lầu một xong thì tất cả chúng tôi đều đi lên tầng hai. Theo kế hoạch thì Tiểu Nhất Bạch cùng Lưu Thiên Bang vào cùng một phòng, hai nam sinh còn lại vào cùng một phòng, Nhan Hữu Bình và Á Mộc vào cùng một phòng còn tôi và Vương Vũ Ninh vào cùng một phòng. Đợi tất cả vào phòng xong, tôi lặng lẽ đến gõ cửa phòng Tiểu Nhất Bạch và Lưu Thiên Bang. Không lâu sau, Lưu Thiên Bang mở cửa cho tôi, giọng ngạc nhiên xen lẫn chút nhẹ nhõm.
“Hi Văn, là cô sao? Có chuyện gì vậy?”
“Tôi có chuyện muốn nói với hai người.”
“Chuyện gì vậy?”
Tôi nhìn xung quanh hành lang vắng bóng người, nhỏ giọng nói.
“Chuyện này tôi không nói ở đây được.”
“Vậy cô vào đi.”
Lưu Thiên Bang mời tôi vào phòng, phòng hai người họ cũng thiết kế đơn giản mà tinh tế, tiếc rằng đúng như lời Tiểu Quý nói trước đó, căn phòng có mùi hôi thối không biết bốc ra từ đâu. Hai người họ ngồi trên một chiếc giường còn tôi ngồi ở chiếc giường đối diện. Tiểu Nhất Bạch là người lên tiếng trước.
“Cô có chuyện muốn nói với chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi có cảm giác nữ chủ nhân căn biệt thự này cố tình dụ chúng ta tới đây.”
Sắc mặt hai người họ vừa thả lỏng giờ lại căng thẳng, nghiêm túc lắng nghe tôi nói.
“Ý cô là sao?”
“Hai người không thấy lạ sao, nữ chủ nhân nói mua căn nhà này để mẹ dưỡng bệnh nhưng lại xây rất nhiều phòng, còn có nhà vệ sinh riêng như đang chờ sẵn chúng ta vậy.”
“Vậy cô nghĩ bà ta làm vậy có mục đích gì?”
“Rất có thể chúng ta không phải đội y tá đầu tiên, với lại lúc đầu khi đi qua những căn biệt thự khác tôi có thấy cây hoa đã được cắt tỉa và đồ chơi cho thú cưng nên khu dân cư này chắc chắn từng có người sinh sống cách đây không lâu.”
Tiểu Nhất Bạch đồng tình suy tư nhìn tôi.
“Tôi cũng đã thấy cây được cắt tỉa, mà thường thì người ta ở một mình sẽ không mua biệt thự to thế này nên phần lớn đều có gia đình hoặc bạn bè, dù có đi nơi khác thì nhà cũng không thể không có ai. Nhưng theo tôi thấy thì cả khu biệt thự này chỉ còn chúng ta thôi.”
Cả ba đều bất giác nhìn về phía cửa sổ chưa đóng, bên ngoài dù muôn vàn biệt thự xa hoa nhưng điểm chung là tất cả đều chìm trong màn đêm sâu thẳm mà không có lấy một ánh đèn. Lưu Thiên Bang vươn tay hỏi tôi.
“Vậy cô cảm thấy những người dân mất tích liên quan đến căn biệt thự này à?”
“Đúng vậy, đó chỉ là trường hợp xấu nhất tôi nghĩ thôi.”
Cả hai người họ rơi vào trầm tư, mãi đến một tiếng sấm đùng đùng loé sáng cả bầu trời cắt ngang thì bọn tôi mới hồi tỉnh. Tiểu Nhất Bạch đứng dậy đóng cửa sổ, quay lại nói với tôi.
“Bây giờ ra ngoài hành lang một mình không an toàn, để chúng tôi đưa cô về phòng. Còn chuyện này để mai chúng ta bàn tiếp.”
Rồi Tiểu Nhất Bạch và Lưu Thiên Bang cùng đưa tôi về phòng. Căn phòng của tôi giống của họ, tuy trang trí sang trọng nhưng vẫn có mùi gì đó rất khó chịu, quan sát một lúc tôi mới phát hiện ra nó xuất phát từ trần nhà. Trên trần nhà bám đầy chất lỏng như dầu mỡ, nhầy nhụa và nhiều tới mức thấm qua tường. Tôi nhìn mà rợn hết cả người, tuy nhiên quyết định không nói cho Vương Vũ Ninh biết, dù sao biết rồi thì cô ấy sẽ chỉ càng hoảng loạn hơn thôi. Vậy nên sau khi cả hai đã vệ sinh xong, chúng tôi đều nằm trên giường, không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ. Tôi cứ tưởng bản thân sẽ thao thức cả đêm nhưng không, dường như có thế lực gì đó đã khiến tôi ngủ say như chết tới tận sáng hôm sau.
Lúc tôi tỉnh dậy vào lúc khá sớm, ngoài cửa sổ trời còn tờ mờ sáng, cơn bão đêm qua vẫn chưa dứt hẳn. Lúc tôi vẫn đang mơ màng thì chợt nhận ra ga giường có thứ gì đó ươn ướt, mùi tanh nồng khó chịu. Tôi quay người nhìn sang Vương Vũ Ninh bên cạnh thì đồng tử co rụt lại, đứng cả tim, hít thở cũng không thông, vội vàng rời giường rồi rã rời tới mức ngồi bệt xuống đất. Mất vài giây để tôi nhận thức được chuyện gì đã xảy ra và tiếng hét tiếp theo vang vọng thất thanh khắp mọi ngóc ngách của căn biệt thự.
Vương Vũ Ninh đã chết, chết một cách tức tưởi và thảm thương vô cùng, đầu cô ấy bị bẻ hẳn sang một bên, mắt trợn ngược trắng rã, phần bụng bị khoét trống rỗng, tay chân đầy vết xước, miệng nở nụ cười quái dị về hướng tôi còn máu thì tung toé khắp nơi. Trên ga giường, trên sàn nhà, trên tường đâu đâu cũng có. Tôi đưa tay vuốt mặt mình rồi nhìn máu đỏ thấm đẫm trên từng đốt tay thì càng kinh hồn, không kiềm được mà nức nở khóc. Nước mắt theo dòng hòa lẫn cùng màu đỏ của máu trông giống như những giọt mưa máu lấm lem khắp mặt.
Rất nhanh những người còn lại cũng đến, họ mở toang cửa phòng tôi để xem có chuyện gì xảy ra thì cũng giật mình hoảng hốt, không tin vào mắt mình, các cô gái cũng hét lên. Mãi đến khi tôi kêu lên thì họ mới hoàn hồn lại. Vì người tôi giờ đây đầy máu nên các cô gái kông dám lại gần, hai nam sinh đỡ tôi đứng dậy. Tiểu Nhất Bạch và Lưu Thiên Bang ở phòng xa nhất cũng đến, nhìn thảm cảnh trong phòng cũng cau mày. Tiểu Nhất Bạch đưa cho tôi một chiếc khăn để lau vết máu trên mặt, anh ấy mấp máy môi định hỏi về Vương Vũ Ninh nhưng có lẽ thấy tôi hoảng loạn quá nên đổi chủ đề.
“Cô đi thay đồ trước đi, chuyện ở đây để tôi xem xét.”
“Nhưng…nhưng mà tôi không còn đồ để thay nữa” tôi lắp bắp nói. Quả thật vậy, chúng tôi vốn từ thế giới khác tới đây ở trong năm ngày nên không ai mang theo đồ dùng gì cả. Bộ quần áo duy nhất của tôi cũng bị máu vấy bẩn cả rồi.
Tiểu Nhất Bạch nhìn quanh mọi người một lượt rồi quyết định cởi áo khoác măng tô dài và áo hoodie bên trong đưa cho tôi. Trên người anh ấy chỉ còn một chiếc áo lót đen bó sát cơ thể, ôm trọn đường cong của vòng ngực.
“Nếu cô không chê thì mặc tạm đi.”
Tôi vừa run rẩy vừa đỏ mặt cảm ơn, vội cầm lên quần áo vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ. Từng dòng nước lạnh lẽo gột rửa máu của Vương Vũ Ninh trên người tôi, nhiều tới nổi gạch lát sàn cũng ám đỏ. Tôi vừa thấy kinh hồn bạt vía vừa thấy mình may mắn. Dù không biết vì sao tên sát nhân đêm qua lại chọn cô ấy chứ không chọn tôi nhưng không thể phủ nhận sự thật tôi đã thoát chết trong gang tất. Tuy nhiên tôi cũng hiểu, lần này tôi may mắn sống sót nhưng lần sau có thể cái xác be bét máu ấy cũng có thể là tôi. Sau khi tắm rửa xong, tôi mặc áo hooddie và khoác áo măng tô nâu dài mà Tiểu Nhất Bạch đã đưa cho. Do sự khác biệt về chiều cao mà quần áo của anh ấy trên người tôi rất rộng nhưng nhìn tổng thể trông vẫn khá ổn.
Tôi nhanh chóng xuống lầu, mọi người đang tụ tập ở phòng bếp. Thấy tôi xuống, Tiểu Nhất Bạch đang suy tư nhìn tôi hỏi:
“Hi Văn, đêm qua rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tôi không biết, không biết tại sao mà đêm qua tôi ngủ say như chết, hoàn toàn khống biết gì cả.”
“Vậy cậu cũng không nghe thấy tiếng dao dĩa sao?”
“Dao nĩa nào cơ?”
Tiểu Nhất Bạch chỉ tay vào góc bếp, nơi đặt bộ dao nĩa giờ đã thiếu mất một đôi, nói tiếp.
“Đêm qua tôi nghe ngoài hành lang có tiếng thứ gì đó bước đi và tạo ra tiếng dao nĩa, vết thương của Vương Vũ Ninh cũng là do dao nĩa gây nên, cậu thực sự không biết gì sao?”
“Tôi thực sự không biết gì cả. Tuy không biết tại sao tên sát nhân đó lại Vương Vũ Ninh chứ không phải tôi nhưng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.”
Tiểu Nhất Bạch nhìn tôi một lúc rồi gật đầu.
“Được, tôi tin cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.