[Quỷ Khóc] Mây Máu

Chương 6: Cửa máu 1:Á Mộc mất tích




Sau đó, Tiểu Nhất Bạch bảo tôi, Lưu Thiên Bang và Nhan Hữu Bình ở lại nấu cháo còn anh ấy dẫn những người khác lên phòng bà lão ở tầng 2. Một lúc sau khi cháo được nhừ, cả ba chúng tôi mang cháo lên tầng hai thì trên đường chợt nghe tiếng hét rồi thấy Á Mộc hớt hải chạy ngược xuống tầng. Thấy lạ nên tôi lên tiếng hỏi:
“Cô đi đâu vậy?”
Nhưng cô ấy không trả lời, vẻ mặt căng thẳng rồi nhanh chóng khuất bóng khỏi mắt tôi. Lưu Thiên Bang thấy vậy thì khịt mũi nói.
“Cô kệ cô ấy đi, chắc là muốn tìm chỗ nào đó để bình tĩnh lại thôi.”
Đến khi chúng tôi mang bát cháo tới phòng bà cụ thì mọi người đều đang hoảng sợ, tôi thấy lấp ló đôi dao nĩa bị mất ở phòng bếp giờ đang được đặt trên tủ đầu giường phòng bà cụ cũng kinh hoàng. Còn Lưu Thiên Bang không chú ý mà đưa bát cháo cho Tiểu Nhất Bạch.
“Tiểu Bạch, cháo nguội rồi nè. Đã để nguội bằng nước đá rồi nên không bỏng, có thể uống được ngay đấy.”
Tiểu Nhất Bạch cầm bát cháo tới bên bà cụ nhưng bà cụ lại nhả hết thịt ra, cau mày thều thào nói nhỏ:
“Thịt, Thịt..”
Bà lão lặp đi lặp lại hai chữ đó, Tiểu Nhất Bạch cúi người ghé sát tai để nghe. Tôi hơi giật mình vì lúc này ai cũng nghi ngờ bà ấy là kẻ sát nhân, nếu thực sự là bà ấy giết Vương Vũ Ninh thì hành động liễu lĩnh của Tiểu Nhất Bạch chẳng khác gì là tự sát. Nhưng khác với điều chúng tôi lo sợ, Tiểu Nhất Bạch không những bình an vô sự mà còn nhận ra điều gì đó rồi quay ra nói với Lưu Thiên Bang.
“Râu xồm, mau đi nấu nước cháo không có thịt đi, nhanh lên.”
Lưu Thiên Bang tuy hơi nghi ngờ nhưng vẫn làm theo. Không lâu sau, anh ấy quay lại với một bát cháo trắng bình thường trên tay.
“Cháo chín rồi đây.”
Lần này bà lão lại ăn hết, không tiếp tục nhả ra nữa. Lưu Thiên Bang thấy kì lạ mà lên tiếng.
“Chuyện quái gì vậy, cháo có thịt ăn thì lại nôn, cháo trắng thôi thì lại không nôn.”
Cho bà lão ăn xong, Tiểu Nhất Bạch đưa bát cho Lưu Thiên Bang rồi bước ra khỏi phòng. Tôi cùng Lưu Thiên Bang nhanh chóng đuổi theo, anh chàng đô con vội vàng hỏi:
“Tiểu Bạch, chuyện là thế nào?”
“Rất phức tạp, rồi sẽ nói sau. Đúng rồi, Á Mộc đâu?”
Lưu Thiên Bang hô lớn.
“Á Mộc, về ăn cơm nhanh kìa.”
Nhưng đáp lại anh ấy chỉ là một mảng im lặng, lúc này chúng tôi mới nhận ra từ nãy đến giờ không thấy Á Mộc trở lại, tôi lên tiếng:
“Vừa nãy khi mang cháo lên tôi thấy cô ấy chạy xuống lầu rồi.”
Tiểu Nhất Bạch gật đầu nói với tất cả mọi người:
“Vậy chúng ta xuống lầu xem đi”
Mọi người nhất trí làm theo, tốt nhất là sớm tìm thấy cô ấy vì dù sao nơi đây rất quỷ dị và đi một mình chưa bao giờ là lựa chọn tốt lành. Lúc chúng tôi xuống tầng thì chỉ thấy cánh cổng vốn đang đóng chặt giờ đây mở toang hoang, lung lay theo cơn bão và gió lốc. Á Mộc có lẽ vì quá hoảng sợ nên chạy a ngoài rồi, tôi lo lắng nhưng cũng không thể ra ngoài tìm cô ấy. Những người còn lại cũng có vẻ mặt nghiêm trọng. Tiểu Nhất Bạch bình tĩnh nói:
“Khỏi tìm nữa, cô ta đã chạy trốn ra ngoài rồi.”
“Nó nhát thế mà lại chạy trốn ra ngoài ư?”. Lưu Thiên Bang bên cạnh thoảng thốt.
Không hiểu vì sao mà sau khi nghe tin đó lòng tôi lại vô thức nhớ về hình ảnh anh chàng béo lúc đầu nhảy khỏi xe rồi treo xác lơ lửng trên hàng rào sắt. Sau đó tôi thấy Tiểu Nhất Bạch quỳ một chân xuống để xem xét kệ giày bên cạnh cửa ra vào. Lưu Thiên Bang và tôi cùng hỏi:
“Tiểu Bạch, cậu đang tìm gì sao?”
“Cậu phát hiện điều gì sao?”
“Thế mà không có giày của đàn ông.”
Tiểu Nhất Bạch mắt vẫn chăm chăm nhìn kệ giày, tôi cũng nhìn theo. Bên trên kệ giày có đầy đủ mẫu mã giày dép đa dạng về màu sắc và kiểu dáng nhưng điểm chung là đều là giày dành cho nữ, không có lấy một chiếc dép của đàn ông.
“Ý là sao?”
“Bà chủ nhà trước đây có nói với chúng ta chồng bà đi làm ở ngoài nhưng trong nhà này hoàn toàn không có dép của đàn ông.”
“Tiểu Nhất Bạch, ý cậu là…”
“Có hai tình huống xảy ra, thứ nhất là chồng bà do một số lí do đã rời khỏi nơi đây. Thứ hai là…”
Tiểu Nhất Bạch ngập ngừng như sắp nói điều gì đó khó khăn.
“Thứ hai là gì? Cậu cứ nói đi?”
Sau đó Tiểu Nhất Bạch trả lời bằng đáp án mà chúng tôi không hề ngờ tới.
“Thứ hai là bà ấy hoàn toàn không có chồng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.