iang Lộc co rúc trong bụi cỏ gần một tiếng đồng hồ nhưng con đường núi vẫn trống trải yên tĩnh, cũng không có tiếng xe máy quen thuộc nào nữa. Mà Trần Châu cũng không quay lại.
Nhưng cô không định rời đi, bởi vì Giang Lộc đã nói rằng mình sẽ ở đây chờ anh. Cô tin tưởng anh sẽ quay lại đón cô.
“Bộp…”
Một giọt nước mát rượi rơi xuống gáy. Giang Lộc kinh ngạc, theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Bộp….”
Lần này giọt nước trực tiếp rơi vào mắt cô, con ngươi bị xót. Giang Lộc phải nhắm mắt thật chặt để mắt không khó chịu nữa. Mấy giây sau cô mới mở mắt ra.
Trời mưa rồi.
Giang Lộc lại cúi đầu, trời mưa thì sao, mưa có to cỡ nào cô cũng ở đây chờ anh.
Mưa to….
Giang Lộc chợt đứng phắt dậy, trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Đó chính là bút ghi âm và tờ giấy mà Giang Nghĩa để lại được cô giấu trong luống hoa ở trường.
Nếu như trời mưa to, chứng cứ sẽ bị tiêu hủy mất, vậy thì tâm huyết của anh và mọi người sẽ bị xóa sạch trong gang tấc, còn đám đầu sỏ hại gia đình cô thành thế kia sẽ còn tự tung tự tác ngoài vòng pháp luật thêm biết bao nhiêu năm nữa.
Trong thời gian đó, bọn chúng sẽ lại hại thêm nhiều người vô tội giống như cô phải sống lang thang, khổ sở.
Không được!
Những chứng cứ này tuyệt đối không được biến mất, đó đều là những thứ mà cha cô đánh đổi mạng sống để giành lấy. Nghĩ tới đây, Giang Lộc cuống quít lấy điện thoại ra, định gọi cho Hứa Trung.
Màn hình chỉ vừa hiển thị phần danh bạ, chưa kịp nhấn nút gọi thì phía trên đường cái đột nhiên truyền tới tiếng động cơ của xe máy. Giang lộc nở nụ cười, đang chuẩn bị xông ra thì bước chân khựng lại. Nếu người tới không phải Trần Châu thì sao….
Nghĩ tới giả thiết này, Giang Lộc lập tức ngồi thụp xuống, rúc người vào sâu trong bụi cỏ. Tiếng xe máy càng ngày càng gần, xe đã tới gần đây.
Giang Lộc cảm thấy lạnh cả người, lúc này cô mới phát hiện, chiếc điện thoại mình đang cầm còn phát sáng. Tim cô đập mãnh liệt, Giang Lộc lật đật tắt màn hình, siết chặt điện thoại trong tay.
“Két…. “
Xe dừng lại, đèn xe bỗng nhiên tắt ngúm, xung quanh lại rơi vào bóng tối.
Cô sợ hãi cắn môi, hai tay bắt đầu run rẩy, mắt cũng nhắm lại. Khi nhắm mắt, đôi tai người ta tự nhiên cũng nhạy bén gấp trăm lần bình thường. Giang Lộc rõ ràng nghe được một tràng tiếng xào xạc. Người nọ… hình như đang đi về phía này.
Nỗi sợ trong người cô len lỏi từ bên trong ra bên ngoài cơ thể, đôi môi bị cô cắn dần dần không còn hồng hào, bàn tay nhỏ nhẹ run rẩy. Nỗi sợ giống như một tấm lưới lớn, nó rậm rạp, chằng chịt, từ từ bao vây cô.
Nếu đám người kia tìm đến đây, Giang Lộc không có gì phải sợ, bởi vì bút ghi âm không có ở trên người cô. Cô dám chắc, bọn chúng chưa tìm thứ chúng muốn tìm thì sẽ không dám làm cô bị thương đâu. Thế nên ít nhất bây giờ cô vẫn còn giá trị.
Suy nghĩ như vậy, nỗi sợ cũng dần tan biến, cô lại có suy nghĩ phó mặc cho trời.
“Em gái tiểu Lộc.”
Giọng nói quen thuộc đi đôi với tiếng sột soạt ngoài bụi cỏ. Giang Lộc chợt mở mắt ra, giọng nói này… Hứa Trung?
“Em gái tiểu Lộc, em phải không?”
Giọng nói quen thuộc mang theo sự nghi ngờ vang lên.
“Hứa Trung?” Cô nhỏ giọng trả lời. Cô vùa nói xong, tiếng sột soạt lại vang lên nữa.
“Là anh, là anh đây.” Bên ngoài vang lên giọng nói kinh ngạc vui mừng của Hứa Trung. Chắc chắn là anh ta, Giang Lộc mới đứng dậy. Cô đứng lên là thấy ngay anh ta đang đứng trên con đường mòn cách đó không xa.
“Em gái tiểu Lộc, anh tìm được em rồi.” Hứa Trung vui mừng chạy tới.
Giang Lộc ra khỏi bụi cỏ, đi tới chỗ anh ta, “Đi thôi.”
“Đi đâu? Anh Trần Châu đâu?”
“Lên xe hẵng nói.” Giang Lộc lập tức ra khỏi chỗ đó.
Hứa Trung nhìn bóng lưng cô, ngoẹo đầu. Cô không giống như anh ta tưởng tượng, Hứa Trung cho rằng Giang Lộc sẽ khóc nhè nhưng không ngờ cô lại bình tĩnh đến vậy.
“Anh làm gì vậy, nhanh lên đi.” Giang Lộc quay đầu thấy Hứa Trung còn đứng ở chỗ cũ ngẩn người, không thể không thúc giục.
“Ây, anh tới đây.” Hứa Trung trả lời, chạy tới chỗ cô.
Nhảy lên xe gắn máy xong, Giang Lộc ngửa đầu, hứng những giọt mưa nhỏ, lạnh rơi xuống mặt mình. Cô mở miệng nói với Hứa Trung đằng trước.
“Anh quay đầu đi, về trường học.”
Hứa Trung nghe lời, quay đầu xe về phía trường học, nổ máy. Trên đường về, Hứa Trung tò mò hỏi Giang Lộc, “Em gái tiểu Lộc, Trần Châu đâu? Cậu ấy chạy tới cứu em mà?”
Giang lộc đưa hai tay ra sau, bám lấy khung sắt sau xe để ngồi vững.
“Anh ấy dẫn đám người kia ra chỗ khác rồi.” Giang Lộc bình tĩnh nói.
Hứa Trung nhìn cô qua kính chiếu hậu, sao anh ta cứ cảm thấy biểu hiện của cô bình tĩnh thế nhờ, cô không lo lắng cho Trần Châu chút nào à? Khóe miệng Hứa Trung giật giật, muốn hỏi nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Một lát sau, anh ta định lên tiếng thì lại nghe Giang Lộc nói.
“Anh nhanh chút đi.”
Vì vậy, anh yên lặng tăng nhanh tốc độ. Hứa Trung chở Giang Lộc tới cửa sau trường học, anh ta vừa dừng xe thì cô đã nhảy phốc xuống, nói một câu.
“Anh ở đây chờ em nha.”
Nói xong, Hứa Trung tận mắt thấy Giang Lộc trèo tường đi vào. Không sai, cô trèo tường. Hứa Trung đứng bên ngoài nhìn trợn mắt há mồm, anh ta đợi chừng mười phút thì lại thấy Giang Lộc trèo tường đi ra.
Lúc cô đi tới, anh để ý thấy cô đang giữ khư khư cái túi, hình như trong đó có thứ gì.
Giang Lộc lại nhảy lên xe gắn máy, cô móc điện thoại của Trần Châu ra nhìn. Đã hơn một tiếng đồng hồ, không biết anh có quay về chỗ đó tìm cô không nữa.
“Đưa em về chỗ cũ.” Cô nói với Hứa Trung.
“Cái gì?” Hứa Trung cứ tưởng mình nghe nhầm, anh ta nghiêng đầu nhìn cô.
Giang Lộc lấy từ trong túi ra thứ mà nãy giờ cô giữ kín, mở lòng bàn tay ra, đưa tới trước mặt Hứa Trung. Hứa Trung nhìn cái kẹp cà vạt nhỏ, không hiểu ý cô là sao.
“Đây không phải là đồ thật.” Nói xong, cô lật cái kẹp ra sau, mặt nhau có một nút ấn. Vừa bấm nút, vài giọng nói quen thuộc vang lên từ chiếc kẹp cà vạt nhỏ.
Hứa Trung lập tức trợn to hai mắt, anh ta không lạ lẫm gì mấy giọng nói này cả, chính là tiếng của mấy người lão Tiền, Quách Ất Trân, Trịnh Thịnh. Chiếc kẹp cà vạt nhỏ này ghi lại bản kế hoạch buôn ma túy của bọn chúng.
“Đây là…”
“Đây là thứ mà bọn chúng muốn lấy từ người em, cũng là thứ đã khiến cha em mất mạng.” Giang Lộc tắt máy ghi âm, bình tĩnh nhét nó lại vào trong túi.
Lúc này, mưa dần to lên, hạt mưa to như hạt đậu, rơi lên đầu người đi đường, đồng thời cũng rơi lên mặt của Hứa Trung.
Anh ta đột nhiên nhận ra Giang Lộc vội vã chạy về trường là vì muốn lấy lại chiếc bút ghi âm này. Trước khi bị đám người kia bắt đi, cô đã giấu bút ghi âm trong trường học, vì sợ bút bị ướt nước, cô mới thúc giục anh chạy nhanh lên.
“Em… đã biết cả rồi?”
Biết bọn họ là cảnh sát, biết cả việc đám người kia hại chết cha cô…
“Ừ, Trần Châu cũng nói em nghe rồi.” Giang Lộc bình tĩnh trả lời.
“Chuyện đó…”
“Đưa em trở về.” Giang Lộc đột nhiên mở miệng ngắt lời anh ta.
“Cái gì?”
“Trần Châu nói anh ấy sẽ quay lại đó đón em, anh mau đưa em về đó, em sợ anh ấy về không tìm thấy em.”
Hứa Trung cau mày, “Nhưng bây giờ không được, rất nguy hiểm. Chúng ta trở lại đó, không gặp phải bọn chúng thì thôi, nhưng nếu gặp thì phải làm thế nào?”
“Nhưng lỡ Trần Châu về tìm em thì sao?” Giang Lộc ngẩng đầu nhìn anh ta.
Hứa Trung không nói gì, một lúc sau cô lên tiếng.
“Nếu không như vầy đi, em đưa bút ghi âm cho anh, anh là cảnh sát, anh giữ thì chứng cứ sẽ được an toàn. Anh không cần đi với em, một mình em đi được.” Nói xong, Giang Lộc móc cây bút ghi âm ra, nhét vào túi của Hứa Trung.
“Anh xuống xe đi.”
“Em gái tiểu Lộc.”
“Xuống xe!”
Hứa Trung nhìn vẻ cố chấp của Giang Lộc, trong mắt cô không có chứa sự sợ hãi, lo lắng, chỉ có kiên quyết.
Kiên quyết phải đi.
Kiên quyết phải chờ Trần Châu.
Hứa Trung đột nhiên cảm thấy mình không hiểu nổi Giang Lộc, cô chỉ là một cô gái chưa đầy hai mươi. Khi đối mặt nhiều chuyện nguy hiểm, cô lại không có vẻ sợ sệt nhát gan mà những cô gái hai mươi tuổi nên có.