“Tiểu Lộc, mẹ làm cơm rồi, ra đây ăn chút đi.” Lương Thục Ngôn đứng ở cửa gọi cô.
Giang Lộc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề trả lời bà.
Lương Thục Ngôn đợi một lát, Giang Lộc vẫn không có chút cử động nào, cuối cùng bà ấy vẫn phải đi về phía cô, đứng bên cạnh cô.
“Tiểu Lộc, mẹ đang nói chuyện với con đấy.”
Giang Lộc chầm chậm thu hồi ánh mắt, cô ngước đầu nhìn mẹ, ánh mắt từ trên gò má xuống đến phần bụng của bà.
Phần bụng của bà ấy vẫn chưa thấy được bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng cô ấy vẫn luôn thấy được, tay của mẹ luôn theo quán tính đặt ở trên bụng, xem ra mẹ rất trân trọng đứa trẻ này.
“Thế thì sao?”
Lương Thục Ngôn giật mình, bà không ngờ con bé sẽ trả lời lại mình.
“Ừ thì… mẹ nấu cơm rồi, qua ăn một chút đi…”
“Tôiăn rồi.”
“Nhưng mà…”
“Không còn việc gì nữa thì bà ra ngoài trước đi, tiện tay đóng cửa luôn, tôi hơi mệt.” Giang Lộc nói không chút tình cảm.
Sau đó lại quay đầu, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như sẽ không tiếp lời của mẹ nữa.
Lương Thục Ngôn thở dài, bà hiểu tính cách của cô.
“Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi, cơm và thức ăn ở trên bàn, nếu như buổi tối thấy đói, thì ăn một chút.”
Nói xong, Lương Thục Ngôn liền chuẩn bị rời đi, chính vào lúc bà sải bước đi, giọng nói của Giang Lộc bỗng nhiên vang lên.
“Bà có từng hối hận không?”
Bước chân của Lương Thục Ngôn khựng lại, bà quay người, Giang Lộc vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, vẫn quay lưng với bà.
“Cái gì?”
“Bà có từng hối hận không, dù chỉ một chút thôi.”
“Từng hối hận.” Lương Thục Ngôn nói
Giang Lộc tiếp tuc hỏi, “Vậy nếu như cho bàthêm một cơ hội, bà sẽ chọn tôi hay là vẫn sẽ chọn bọn họ?”
Lương Thục Ngôn phút chốc như bị mắc nghẹn ở cổ họng, bà muốn nói, nhưng bà lại phát hiện ra, bản thân bây giờ lại không thể nói ra được, không biết nói gì, cũng không biết nói từ đâu.
“Tiểu Lộc…”
Giang Lộc đang quay lưng không khỏi tự cười châm biếm: “Bỏ đi, bà ra ngoài đi.”
Cứ như vậy, qua rất lâu, Giang Lộc mới nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Lương Thục Ngôn đóng cửa giúp Giang Lộc, vừa đóng cửa liền nhìn thấy Mạnh Lục đứng ở ngoài.
Vừa nãy Giang Lộc hỏi bà ấy, ông ta đã nghe thấy hết rồi.
Mạnh Lục thấy sắc mặt Lương Thục Ngôn không được tốt lắm, ông giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai bà.
“Không sao, cứ từ từ.”
Giang Lộc cảm thấy vừa nãy có lẽ là mình điên rồi, vì sao còn phải hỏi vấn đề này, thực ra rõ ràng đã biết đáp án, chọn lựa như này, bà ấy vốn không thể quyết định được.
Không phải vì bà ấy không yêu cô nữa, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô vẫn tin rằng, Lương Thục Ngôn yêu thương mình, chỉ là bà ấy yêu cô, đồng thời cũng yêu cả Mạnh Lục và Mạnh Lai, tương lai sẽ còn yêu cả đứa trẻ trong bụng nữa.
Bà ấy cũng có tình yêu, chỉ là tình yêu đó không thuộc về một mình cô.
Giang Lộc không biết mình đã ngồi ở bậu cửa sổ bao lâu, bỗng nhiên, một luồng ánh sáng bừng lên ở dưới tầng, vừa đúng lúc chiếu rọi trên ô kính trước cửa sổ phòng cô.
Vốn tưởng chỉ là trò nghịch ngợm của trẻ con nhà nào đó, cho nên cô không hề bận tâm, nhưng luồng ánh sáng này giống như cố ý vậy, cứ không ngừng lóe sáng trước cửa sổ phòng cô.
Đôi mắt bình thản của Giang Lộc hơi dao động, cô vô thức giơ tay mở cửa sổ, nhô đầu ra ngoài xem thử.
Một người đàn ông đứng dưới lầu, trong tay giơ một thứ đồ phát sáng, là đèn flash điện thoại.
Cô cứ nhìn anh như vậy, vô thức chớp chớp mắt, không phải cô xuất hiện ảo giác đấy chứ?
Người đàn ông dưới lầu là Trần Châu sao?
Trần Châu thấy cô nhìn về phía mình, sợ ánh sáng làm hỏng mắt cô, thế là tắt đèn flash, anh ngửa cổ, mỉm cười vẫy tay với cô.
“Tiểu Lộc.”
Âm thanh trầm thấp của anh theo gió thổi đến bên tai cô.
Khóe mắt phút chốc ướt đẫm, nước mắt lã chã rơi xuống.
Giang Lộc bịt chặt miệng mình, nước nhau tí tách rơi xuống.
“Xuống đây.” Anh nói với cô.
Giang Lộc không đi ngay.
“Ngoan, xuống đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Giang Lộc khó chống cự lại nhất là sự dịu dàng của Trần Châu, cô rụt đầu lại, lau vội nước mắt trên mặt, sau đó quay người đi ra ngoài của.
Lúc ra ngoài, cả nhà Lương Thục Ngôn đã vào phòng ngủ rồi, trong phòng khách không có ai, thế là cô nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa phòng khách.
Sau khi mở cửa, cô nhanh chóng chạy xuống dưới tầng.
Trần Châu đứng ở đó, nhìn thấy Giang Lộc xuống, anh mỉm cười với cô, hơi dang rộng cánh tay.
Nhưng Giang Lộc lại không nhào thẳng vào lòng anh như ngày trước, mà là đi chậm lại.
Cánh tay Trần Châu cứ mở ở đó, anh cũng không cảm thấy ngại, chỉ đợi cô đi đến bên cạnh anh, nhưng khi cô chỉ còn cách anh khoảng một mét, cô lại dừng lại, không chịu tiến lên.
Anh nhìn cô, đầu mũi nhỏ nhắn ửng đỏ, mắt cũng đỏ, rõ ràng đã rất buồn, vẫn phải cố tình kiêu ngạo.
Nếu như cô đã không chịu bước qua, vậy thì anh qua đó.
Thế là Trần Châu bước mấy bước đến trước mặt cô, anh bỗng nhiên giơ tay ra kéo cánh tay cô, không chút chần chừ ôm cô vào lòng.
Giang Lộc lưu luyến độ ấm áp trong lòng anh, nhưng giây tiếp theo cô định thần lại, bắt đầu vùng vẫy, nhưng cô càng giãy giụa, cánh tay rắn chắc của anh lại càng ôm chặt, khiến cô không thể cử động được.
“Anh làm gì thế, không phải anh bảo em đi sao, bây giờ lại đến tìm em làm gì?” Giang Lộc cố ý lạnh giọng, nói.
Trần Châu gối cằm lên đỉnh đầu cô, hạ thấp giọng, dịu dàng nói: “Tiểu Lộc, chúng ta đừng giận nhau nữa, được không?”
“Em không có tâm trạng cùng anh…”
Giang Lộc còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên bị một đôi tay lạnh giá nâng cằm lên, tiếp đó, nụ hôn của anh cưỡng chế phủ lên.
Anh mặc kệ cô vùng vẫy, một tay nắm chặt gáy cô, dùng lực ép cô về phía mình, miệng lạnh giá đè lên trên, đôi môi anh không những lạnh, còn hơi tróc da, chà sát môi cô hơi đau, giây tiếp theo, chiếc lưỡi dịu dàng của anh xông vào trong, hơi thở phút chốc tràn ngập cả khoang miệng của cô.
Giang Lộc vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn lạc trong nụ hôn của anh, trong mấy tiếng đồng hồ không gặp nhau này, cô biết rõ bản thân rốt cuộc nhớ anh nhường nào, đồng thời cũng lo lắng cho anh biết bao.
Bàn tay vẫn luôn ngang bướng đẩy anh ra cũng bất giác ôm lấy cổ anh, nhoài cả người về phía anh.
Nụ hôn của anh lại càng dịu dàng, hút lấy trong khoang miệng ấm áp của cô, đầu lưỡi mạnh mẽ quấn quýt lấy cô.
Cả cơ thể Giang Lộc đều tê đi, nhũn ra, sống mũi cao thẳng của anh chọc vào má cô có hơi đau, trong đầu mơ hồ hỗn loạn, cũng không biết anh còn muốn hôn bao lâu nữa.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, Trần Châu hơi rời khỏi đôi môi cô: “Ngoan thật, Tiểu Lộc, em đừng ghét anh được không?”
Giọng nói dịu dàng pha chút mệt mỏi khiến Giang Lộc buồn bã.
Cô không nhớ những lời mà lúc trước cô nói với anh.
“Đừng ghét anh, được không?” Trần Châu lại hôn lên khoé môi cô.
“Em không có ghét anh.”
Những lời trước kia cô đã nói chẳng qua là lúc tức giận mà thôi.
“Sao anh lại biết nơi này?” Cô bỗng nhiên thấy kì lạ, hỏi anh.
Hình như trước nay cô chưa từng nói với Trần Châu nhà Mạnh Lục ở đây.
Trần Châu nhíu mày, lúc này giải thích có hơi phiền phức, hơn nữa hiện tại anh cũng không có nhiều thời gian, anh nắm lấy vai cô, để cô nhìn anh.
“Tiểu Lộc, bây giờ anh không kịp giải thích, anh đến đây là để tạm biệt em.”
Giang Lộc ngẩng đầu nhìn anh, dường như không hiểu ý tạm biệt mà anh nói là gì.
“Ừm, vừa rồi anh đã bàn bạc với Hứa Trung, nhận được mệnh lệnh của cấp trên, bọn anh phải quay về Tân Xuyên.”
Giang Lộc im lặng một lát, Trần Châu không nhìn ra được cảm xúc của cô lúc này.
Mấy giây sau, cô mới lên tiếng hỏi.
“Anh ở Tân Xuyên có phải sẽ an toàn hơn ở Lâm Thành không?”
Trần Châu ngây người, không ngờ cô lại hỏi như vậy.
Anh rời xa cô sẽ càng an toàn, quay về Tân Xuyên, anh cũng sẽ an toàn hơn so với khi ở Lâm Thành, dù sao anh ở Lâm Thành cũng có quyền lợi nhất định, thừa sức bảo vệ bản thân.
“Có phải không?” Giang Lộc cố chấp gặng hỏi.
“Phải.” Trần Châu kiên định trả lời.
Giang Lộc nói: “Được, vậy anh về đi.”
“Tiểu Lộc.”
Giang Lộc im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, “Trần Châu, giống như anh nói đó, trở về đó, anh sẽ được an toàn, cho nên em hy vọng anh quay về, cho dù em không gặp được anh, nhưng ít nhất anh an toàn thì em cũng yên tâm.”
Anh ở cùng với Hứa Trung, cô nhất định sẽ yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất anh không chỉ có một mình.
Khoé mắt Trần Châu hơi ướt, gương mặt cương nghị khẽ thả lỏng, anh vươn tay ôm cô lần nữa, lực mạnh đến mức giống như hận không thể bóp vụn cô trong lòng mình vậy.
Giang Lộc cũng ôm chặt lại anh.
Cuối cùng Trần Châu hôn lên trán cô, lúc này mới buông cô ra.
“Được rồi, mau trở về đi, anh phải đi đây.”
“Vâng.”
Giang Lộc nhìn bóng lưng Trần Châu rời đi, người đàn ông vóc dáng cao lớn, đôi vai săn chắc rộng dài, cô hướng về phía bóng lưng ấy, nói lớn.
“Trần Châu, anh phải đợi em ở Tân Xuyên đấy.”
Trong màn đêm, Trần Châu hơi dừng bước, anh quay người lại dịu dàng cười với cô.
“Được, anh sẽ đợi em.”