Quý Nhân Kinh Thành

Chương 4:




5.
Sáng sớm ta ra ngoài bán thịt.
Đến tối thu dọn hàng trở về, thức ăn để bên cạnh Lục Ngôn Hòa vẫn không hề động đến.
Vì vậy ta đành phải cậy miệng hắn ra mà ép ăn.
Hắn bị nghẹn đến khó chịu.
Mắt đỏ hoe.
Cũng không biết là giận ta hay giận bản thân.
Vài ngày trôi qua, người này đã gầy đi nhiều, không còn đẹp như trước.
Điều này không được.
Ta muốn nói chuyện tử tế với hắn.
Nhưng Lục Ngôn Hòa phần lớn thời gian đều nhắm mắt, im lặng không nói.
Dù ta cố tình động tay động chân với hắn cũng không có phản ứng.
Ta cũng không giận.
Chỉ là ngày hôm sau trước khi ra ngoài, ta đem bô tiểu trong phòng đi ra ngoài.
Buổi trưa về qua một lần.
Lục Ngôn Hòa vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích.
Nhưng mặt hắn đỏ bừng.
Ta chỉ giả vờ như không thấy, vào phòng lấy đồ rồi định đi.
Nhưng vừa bước ra cửa liền nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
"Nữ, nữ đồ tể..."
Giọng quá nhỏ.
Ta dừng lại, rồi bước tiếp.
Lần này giọng của Lục Ngôn Hòa lớn hơn nhiều.
Mang theo sự gấp gáp, nhưng vẫn yếu ớt:
"Nữ đồ tể, bô đâu rồi?"
"Hỏng rồi," ta không quay đầu lại: "Ngươi nếu nhịn không được thì cứ làm trên giường."
Lục Ngôn Hòa kinh ngạc: "Sao, sao có thể—"
"Dù sao cũng là ta về dọn dẹp."
Ta quay lại, nghiêm túc nhìn hắn: "Dù gì cũng là người sắp chết, còn quan tâm gì đến chút mặt mũi này?"
Mặt hắn vốn đỏ bừng lập tức tái nhợt.
Lục Ngôn Hòa nắm chặt lấy chăn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Ta chờ hắn đáp lời.
Không ngờ Lục Ngôn Hòa lại im lặng cố gắng lật người xuống giường.
Cuối cùng ngã mạnh xuống đất, động tĩnh lớn.
Ta hít sâu một hơi.
Nhìn thấy người này cố chấp nghiến răng muốn bò ra ngoài.
Ta lập tức bước nhanh đến bế hắn lên.
"Để ta xuống!"
"Thành thân dùng toàn là bạc của ta."
Ta lạnh lùng ngắt lời hắn: "Ta vốn định để dành làm của hồi môn tìm một lang quân như ý. Nếu ngươi chết, ta sẽ mất cả mạng lẫn tài sản.”
Lục Ngôn Hòa dừng lại động tác giãy giụa.
"Muốn c.h.ế.t cũng được, ngươi trả lại ta số bạc đó trước."
Ta bế hắn vào nhà xí: "Hoặc là ngươi sống, cho ta một người."
Lục Ngôn Hòa cắn chặt môi.
Hắn trừng mắt nhìn ta.
Ta cúi đầu nhìn hắn.
Một lúc sau, hắn nghiến răng: "Để ta xuống."
"Những ngày qua cũng không phải chưa từng thấy."
Ta thản nhiên.
Nhưng nhìn người này sắp xấu hổ ngất đi.
Ta nghĩ rằng không thể ép quá, liền đặt hắn xuống: "Xong rồi gọi ta."
Mặt Lục Ngôn Hòa đỏ bừng.
Nhưng vẫn gọi ta.
Giận dữ: "Nữ đồ tể!"
Ít ra còn có chút khí thế hơn trước.
Ta bế hắn về phòng, rồi ra ngoài.
Khi trở lại, trên tay có thêm một bộ y phục và hộp kim chỉ. Nói: "Ta không biết thêu thùa. Mấy năm trước toàn nhờ Đại nương bên cạnh, nay nhà có thêm người. Ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm, lát nữa ta sẽ mời Đại nương đến dạy ngươi."
"Ngươi, ngươi để ta làm việc của nữ nhân?"
Lục Ngôn Hòa kinh ngạc, giọng đầy kháng cự.
Ta nhíu mày: "Nữ nhân nam nhân gì chứ, ta còn g.i.ế.c heo được, ngươi là người muốn c.h.ế.t mà chút việc này cũng không làm nổi?"
Lục Ngôn Hòa không nói được gì.
Ta liếc nhìn phần dưới của hắn, rồi tiếp tục: "Hoàn trả bạc, hoặc hôm nay ta sẽ hoàn thành việc động phòng đêm đó. Trước ta nghĩ ngươi bị thương không tiện động tay, nay ngươi dù sao cũng muốn tìm chết, chi bằng tiện lợi cho ta. Mặt ngươi đẹp, thân thể tuy yếu nhưng không ảnh hưởng việc đó."
Nói rồi ta liền đưa tay định cởi y phục của hắn.
Lục Ngôn Hòa giận đến run cả người.
Nắm chặt cổ áo gầm lên: "Ta không tìm chết! Bạc ta cũng sẽ trả ngươi!"
"Ta sao biết được ngươi có lừa ta không?"
Tay ta không dừng lại.
Lục Ngôn Hòa mấy ngày nay ăn không nhiều, ta nhẹ nhàng kéo tay hắn ra.
Cúi đầu nói: "Ban ngày ta không ở nhà, biết đâu ngươi tìm cơ hội tự sát, đến lúc đó ta phải tốn tiền tìm người làm quan tài, lại càng lỗ thêm tiền.”."
Lục Ngôn Hòa động tác cứng lại.
Tiện cho ta kéo áo hắn ra, lộ ra n.g.ự.c gầy gò.
Đến khi ta cúi người xuống, Lục Ngôn Hòa mới mở miệng.
Giọng khô khốc: "Ta biết chữ, có thể chép sách, giúp người viết thư, cũng có thể dạy trẻ con trong làng biết chữ để kiếm tiền."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Lục Ngôn Hòa nhịn nhục quay đầu đi, tiếp tục:
"Việc nhà ta cũng có thể học làm. Ta sẽ không tìm chết, ta sẽ trả lại ngươi số bạc đã nợ. Nếu ngươi không tin, ta hôm nay có thể bắt đầu, ngươi cứ nhìn..."
Nói đến cuối, giọng hắn run rẩy, mang theo tiếng khóc.
Nhưng trong mắt lại có ngọn lửa giận đang bùng cháy.
Không còn là vũng nước c.h.ế.t như trước nữa.
"Được."
Ta gật đầu.
"Còn nữa..."
Có lẽ nghĩ đến việc vừa không chống cự nổi.
Lục Ngôn Hòa hít sâu, nghiến răng: "Ta muốn ăn!"
"Được."
Ta cười nhẹ trong mắt.
Có lẽ thật sự đói quá, lại thêm một bụng tức, Lục Ngôn Hòa lần này ăn nhiều và nhanh.
Nhưng vẫn giữ được tư thái.
Quả không hổ là quý nhân từ kinh thành đến.
Ta không nhịn được cảm thán.
Rốt cuộc là không cùng một đường với chúng ta, những người thô kệch.
Bị ta nhìn lâu, động tác của Lục Ngôn Hòa cũng chậm lại.
Hắn trừng mắt nhìn ta: "Ngươi cứ nhìn ta làm gì?"
Nhưng vành tai giấu dưới mái tóc đen ngày càng đỏ.
"Ngươi đẹp mà."
Ta thành thật trả lời.
Nhìn thấy người này sắp nổi giận, ta vội nói: "Ta vội về, còn chưa ăn cơm."
Lục Ngôn Hòa ngẩn ra.
Hắn không nói gì, chỉ gắp thức ăn càng nhanh hơn.
Như đang cố tình trả thù.
Ta buồn cười, đứng dậy đi lấy bát đũa.
Cứ nghĩ với tốc độ đó, thức ăn sẽ không còn nhiều.
Nhưng khi trở lại, Lục Ngôn Hòa đã đặt đũa xuống.
Thịt và rau vẫn còn khá nhiều.
"Nhìn cái gì!"
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của ta có phần ngạc nhiên, Lục Ngôn Hòa lại tức giận: "Ngươi làm món này ngán quá, ta, ta ăn không quen!"
Nhưng rõ ràng ta thấy lúc hắn ăn mắt híp lại vì vui thích.
Ta gật đầu, cũng không vạch trần.
Khi thu dọn bát đĩa ra ngoài, ta mới nhớ ra điều gì đó.
Lại quay đầu: "Ta đã nhờ thợ mộc làm một chiếc xe lăn. Đợi xe lăn xong, ngươi sẽ giúp ta cho gà và heo ăn. Việc nhà nhiều lắm, không thể mãi phiền đến Đại nương được."
Lục Ngôn Hòa uể oải ừ một tiếng.
Nhưng trong mắt cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.