Quý Nữ Yêu Kiều

Chương 191:




Xe ngựa đi về phía trước, rất nhanh liền đến Sở tướng quân phủ, Sở tướng quân phủ lúc này cũng không có dị thường gì, Thôi quản gia thấy bọn họ đến, vội vàng đưa bọn họ đi tới Tam Phòng, Hòa Linh cũng không hỏi nhiều, nàng cũng nhìn, những người này căn bản cũng không muốn nói, nghĩ đến, Sở lão tướng quân mới có thể nói cho nàng biết tất cả. Chờ đến Tam Phòng, chỉ thấy Tam Phòng đèn sáng rỡ, Hòa Linh có chút không hiểu, nhưng vẫn rất nhanh vào phòng ngủ của Lan thị, thật ra thì nàng đã lâu cũng không có đặt chân đến nơi này, lâu đến chính nàng cũng không biết đến tột cùng là bao lâu.
Lúc này Trí Ninh cũng ở đây, vành mắt y ửng đỏ đứng ở nơi đó, thấy Hòa Linh trở lại, liền vội vàng tiến lên: "Tỷ tỷ, tỷ trở lại."
Hòa Linh nhìn tới, lập tức sửng sốt, Lan thị sắc mặt tái nhợt nằm ở nơi đó, động cũng không động, cũng không biết là chết, hay chỉ là hôn mê, Hòa Linh trong lúc nhất thời hẳn là không có chút nào dám động, nàng chỉ ngơ ngác nhìn như thế.
Lục Hàn vội vàng ra hiệu bằng mắt, Từ Trọng Xuân tiến lên trước, bắt đầu chẩn đoán bệnh cho Lan thị, sau khi chẩn đoán xong nói: "Trọng thương, mất máu quá nhiều, tình huống không tốt lắm."
Hòa Linh lúc này cuối cùng phản ứng lại, nàng có chút run rẩy, nhưng vẫn hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Gương mặt Trí Ninh lập tức phẫn hận, y cắn môi, cười lạnh nói: "Còn không phải là Đại bá mẫu, là đại bá mẫu đả thương mẫu thân."
Hòa Linh nghe, lập tức sắc mặt biến đổi lớn, lúc trước đại phu nhân là do nàng sai người hạ độc, hiện tại cũng không nghĩ, bởi vì bà ta nổi điên, hẳn là dính líu Lan thị, Hòa Linh trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, chỉ luống cuống đứng ở nơi đó.
Lục Hàn liền vội vàng hỏi: "Đại bá mẫu của ngươi tại sao phải làm như vậy."
Trí Ninh cũng cực kỳ tức giận lại lo lắng, cả người lời nói không mạch lạc, trong lời nói đứt quãng, Hòa Linh cùng Lục Hàn vẫn nghe hiểu tất cả. Có lúc có vài người thật là số mệnh, thật ra thì đại phu nhân trước chính là có chút không bình thường, điểm này tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, Sở lão tướng quân cũng nói, không có chuyện gì để cho bà ta ít xuất viện, hơn nữa sai người coi chừng bà ta. Nguyên gốc Thiết Đô không có chuyện gì, nhưng ai biết, Lan thị lại muốn mình tìm đường chết. Bà nhiều năm như vậy vẫn luôn sống ở dưới cái bóng của đại phu nhân, khắp nơi bị bà ta đè ép. Trong lòng bà không phải là không oán hận, vốn là lúc đó bà không có năng lực đi nói nhiều hơn, cũng không có nhiều năng lực khoe khoang. Ai bảo bà cũng chỉ là một cô nương nhà Thương Hộ. Nhưng tất cả cơ hội đều thay đổi khi Hòa Linh trở thành Lục vương phi. Dù là hai nữ nhi của đại phu nhân gả khá hơn nữa thì như thế nào, tóm lại chắc sẽ không so Sở Hòa Linh tốt hơn, cũng chính vì vậy, Lan thị lập tức ở Sở gia diễu võ dương oai, cả người hết sức khoe khoang, được nước làm càng. Bà nếu như nói với người khác, như vậy cũng không sao, nhưng bà ấy lại cố tình muốn đi tìm đại phu nhân nói, hơn nữa hết sức cay nghiệt chèn ép.
Đại phu nhân vốn là có chút nóng nảy dễ giận, bị bà ấy đâm một cái như vậy, trực tiếp liền đối với bà ấy động thủ, đám người phát hiện, nhưng đã chậm, Lan thị đã bị đại phu nhân đâm vài đao, nằm ở trong vũng máu. Hòa Linh ngơ ngác đứng ở nơi đó, cũng không dám lên trước, lại hết sức mê mang, nàng không biết, chuyện này có tính cùng với nàng có liên quan hay không, nhưng chuyện đúng là do nàng hạ độc.
Từ Trọng Xuân biết...tất cả, ông nghiêm túc nói: "Nếu như cố gắng một chút, người có thể cứu sống."
Hòa Linh hòa hoãn lại, nàng nhìn về Lục Hàn, Lục Hàn nói: "Vậy thì hết sức cứu. Hoặc là nói. . . . . . Ông cần Tô thần y?"
Từ Trọng Xuân gật đầu.
Lục Hàn vội vàng ra cửa, "Ngươi đến chỗ Mai Cửu nói một tiếng, mời Tô thần y vì Tam phu nhân nhìn một chút."
Bất Nhị đáp rời đi.
Hòa Linh có chút khác thường, Lục Hàn lập tức đoán được đại phu nhân nổi điên cùng với nàng có quan hệ, lạnh lùng nói: "Nếu biết bà ta là kẻ điên, còn đến trêu chọc bà ta làm chi, đây không phải là không có chuyện gì rỗi rãnh sao?"
Trí Ninh bất thình lình nhìn về phía Lục Hàn, Lục Hàn nói: "Ngươi nhìn ta...ta nói cũng là nói thật. Hiện tại chúng ta có thể làm, đúng là nhanh chút cứu người, về phần những thứ khác, đừng nghĩ trước."
Trí Ninh mím môi một cái, gật đầu.
Lúc này, Sở lão tướng quân cũng đã tới, thật ra thì ông vốn ở chỗ này, nhưng nghe nói bên kia Hòa Ngọc muốn chết muốn sống, chính là đi qua nhìn một chút, nghe nói Hòa Linh bọn họ đến, thật ra thì tim của ông cũng xách theo.
Sở lão tướng quân cùng Lục Hàn thỉnh an, nói: "Chuyện này, là thần không đúng."
Ngược lại đem trách nhiệm cũng kéo tới đây, "Nếu như lúc mới bắt đầu thần để ý nàng ta một chút, sẽ không có những chuyện này, hiện tại hại nàng dâu của lão Tam, trong lòng thần cũng áy náy."
Trong phủ người người đều thấy, đại phu nhân kể từ khi Đại Thiếu Gia chết cũng không  bình thường, nhưng không ai từng nghĩ tới, bà ta lớn mật đến dám giết người.
Lục Hàn biết Sở lão tướng quân bị làm khó, vỗ vỗ bờ vai của ông ta, không có nhiều lời cái khác, chỉ là nói: "Ta sai người đi mời Tô thần y rồi, nghĩ đến người có thể cứu trở về ."
Tô thần y rất nhanh đến, Hòa Linh không thể gặp trường hợp máu tanh như vậy, nàng lặng lẽ ra cửa, đứng ở cửa ngẩn người, Lục Hàn đi theo ra ngoài, thấy bốn bề vắng lặng, nói: "Chuyện này cùng nàng không có quan hệ, nếu như không phải là chính bà ấy Trương Dương, qua khiêu khích đại phu nhân, thì sẽ không có những chuyện này. Nàng không cần đem lỗi đổ trên người của mình để cho mình khó chịu. Nếu để cho nàng khổ sở, ta không vui nhất."
Hòa Linh tựa vào bả vai Lục Hàn, chậm rãi nói: "Ta có chút khó chịu, có điều rất nhanh sẽ hết. Ta là người, không phải động vật, đương nhiên không thể thờ ơ được, chỉ là huynh tin ta...ta thật rất nhanh sẽ hết, rất nhanh sẽ hết. . . . . ."
Lục Hàn vỗ vỗ tay Hòa Linh, nói: "Dù lúc nào, ta đều ở bên cạnh nàng, tất cả đều sẽ không có chuyện gì."
Hòa Linh gật đầu, cũng không lâu lắm, xác định Trí Ninh tìm được, Trí Ninh thấy bọn họ đều ở đây, nơi nơi đau thương: "Tỷ, tỷ nói làm thế nào?"
Hòa Linh nghiêm túc: "Hảo hảo cứu người, ta tin tưởng năng lực của Tô thần y, đệ cũng không cần nghĩ quá nhiều, đệ tuổi còn nhỏ, tất cả giao cho tổ phụ xử trí là tốt rồi."
Trí Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Tỷ tỷ, tỷ có thể ngồi xuống đây không? Đệ có chút chuyện muốn cùng tỷ nói."
Lục Hàn nhíu mày: "Ngươi phòng bị ta?"
Trí Ninh nghiêm túc lắc đầu, nói: "Không phải, chỉ là có chút lời nói không nhiều, việc xấu trong nhà khó tả."
Lục Hàn mặc dù nói không biết chuyện gì, nhưng cũng vô tâm làm khó Trí Ninh, đứng qua một bên, Hòa Linh hồ nghi nhìn về phía Trí Ninh: "Rốt cuộc là chuyện gì, đệ nói với ta. Chẳng lẽ. . . . . . Chuyện mẫu thân bị ám sát có ẩn tình khác?"
Trí Ninh trầm mặc một cái nói: "Phụ thân ở bên ngoài có một hồng nhan tri kỷ."
Hòa Linh lập tức nghĩ tới người kia, là Ngọc Như Ý. Kiếp trước thời điểm, người này chính là được phụ thân tiếp về trong phủ, kết quả huyên náo khá lớn, mặc dù cuối cùng cũng bình thường, Hòa Linh khi đó cũng là có chút đau lòng.
Nàng hỏi "Thế nào? Chẳng lẽ chuyện mẫu thân bị ám sát cùng cái hồng nhan tri kỷ đó có quan hệ?"
Trí Ninh gật đầu, chậm rãi nói: "Này hồng nhan tri kỷ gọi Ngọc Như Ý. Cái này Ngọc Như Ý là tú nương, nàng thường xuyên tới trong phủ, thường đến chỗ đại phu nhân. Đệ cũng là tình cờ phát hiện nàng cùng cha có liên quan, bọn họ đã từng. . . . . . Bọn họ từng thương lượng với nhau như thế nào đem Ngọc Như Ý danh chánh ngôn thuận tiếp về phủ. Đệ không biết chuyện này cùng cha thân thiện Ngọc Như Ý có quan hệ hay không. Nhưng mà đệ lại  rất khẳng định, mẫu thân là cùng cha nói chuyện phiếm sau chính là đi đến chỗ đại phu nhân lấy le. Tỷ, đệ không dám nghĩ, đệ thật sự là không dám nghĩ, chuyện này có phải một cái bẫy hay không."
Trí Ninh vùi mặt ở lòng bàn tay, cả người hết sức khổ sở, y không dám suy nghĩ đến tột cùng là chuyện gì, nhưng nghĩ đến có thể là phụ thân y cùng người tính kế mẫu thân của mình. Trí Ninh chính là cảm thấy sắp nứt cả tim gan.
Hòa Linh ngây người, 1 hồi lâu, hơi híp mắt lại: "Ngọc Như Ý là lúc nào bắt đầu tiến dần từng bước hay sao?"
"Sau khi tỷ tỷ lập gia đình, trước kia thật ra có lúc, nàng cũng tới qua một lần, chỉ là khi đó chúng ta đều bận rộn hôn sự của tỷ cũng không có chú ý. Đệ cũng là gần đây mới phát hiện cái này. Tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta nên làm cái gì? Đệ rất sợ, đệ rất sợ điều tra, phát hiện mẫu thân là bị phụ thân và Ngọc Như Ý tính toán. Thật ra thì người người cũng biết đại phu nhân có chút nổi điên, mẫu thân không có chuyện gì tại sao phải đến khoe khoang, đây vốn là không hợp với tình lý."
Hòa Linh hòa hoãn 1 hồi lâu, nói: "Chuyện này, đệ tạm thời giả bộ như không biết, xem trước một chút cha tính toán cái gì, nếu như rõ là. . . . . ." Hòa Linh cảm thấy trong cổ họng có mấy phần tối nghĩa, nàng nói: "Nếu như thật là phụ thân, đệ nghĩ như thế nào?"
Trí Ninh lập tức ngẩng đầu, y nhìn hướng Hòa Linh, nói: "Nếu quả thật là phụ thân. . . . . . Đệ. . . . . ." Y hẳn là cũng nói không ra.
Cười khổ một tiếng, Trí Ninh nói: "Đệ ngược lại thật ra không biết, nên làm như thế nào!"
Hòa Linh quả quyết: "Nếu không biết, sẽ đem chuyện giao cho tổ phụ." Hòa Linh lạnh lùng nói: "Ta và đệ cùng đi, ta tin tưởng, tổ phụ biết điều tra tìm hiểu rõ tất cả. Nếu như chuyện này do chúng ta làm, tóm lại khó coi, nhưng là tổ phụ làm lại khác. Hơn nữa, ta ngược lại thật ra cũng muốn xem một chút, tổ phụ xử lý chuyện này như thế nào."
Trí Ninh gật đầu, thở dài nói: "Đệ thật sự là không biết, tất cả làm sao sẽ biến thành như vậy."
Tất cả sao lại biến thành như vậy, Hòa Linh cũng không biết, nhưng nàng biết, tất cả tất cả đều là không theo đạo lý nào, Tô thần y cuối cùng đem Lan thị cứu trở lại, nhưng theo lời nói của Tô thần y, Lan thị còn sống, cũng là một Hoạt Tử Nhân, rất khó tỉnh lại, dù sao thương thế của bà quá nặng. Hòa Linh có chút khó chịu, nhưng lại không có nhiều cảm xúc, chẳng qua là cảm thấy, hình như tất cả sâu xa bên trong đều có định số, lần này, nàng không chết, nhưng mẹ nàng lại xảy ra chuyện.
Hòa Linh cùng Trí Ninh cùng nhau đi gặp Sở lão tướng quân, Sở lão tướng quân cũng không có nghĩ đến, trong đó còn có nội tình như vậy, Hòa Linh không nói nhiều hơn, chỉ là nghiêm túc nói: "Tất cả, đều giao cho tổ phụ, hai tỷ đệ chúng con tin tưởng tổ phụ."
Sở lão tướng quân khẽ thở dài một cái, nói: "Uất ức các ngươi."
Hòa Linh lắc đầu.
Hòa Linh lại trấn an Trí Ninh, nàng là sợ Trí Ninh có chuyện gì , dặn dò sau, Trí Ninh gật đầu, "Tỷ, đệ hiểu rõ, lúc này, đệ vạn lần không thể xảy ra chuyện."
Thật ra thì Trí Ninh trong lòng vô cùng rõ ràng, Lục Hàn thành Tiêu Hàn, trở thành Lục vương gia, mặc dù túc thành Hầu phủ bảng hiệu có thể cả đời cũng sẽ không bị tháo xuống, nhưng chuyện Lục Hàn là Lục vương gia, là muốn thượng Ngọc Điệp. Mà tỷ tỷ của y, chính là Lục vương phi. Nếu là nhi tử của hoàng thượng, vậy tất nhiên muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cái nào nhà mẹ Vương phi có thể không có tăng lực? Cho nên y nhất định không thể có chuyện, y ở đây, mới có thêm nhiều giá trị cho tỷ tỷ.
Nghĩ đến chỗ này, Trí Ninh càng thêm nghiêm túc: "Tỷ tỷ yên tâm, đệ quyết sẽ không kích động, chuyện này, đệ đều giao cho tổ phụ, về phần phụ thân. . . . . . Để nhìn xem." Nói tới chỗ này, trong mắt của y thoáng qua nhất mạt ác độc.
Hòa Linh đuôi mắt thấy, nhưng lại không có nhiều lời khác, nàng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Tất cả, đại khái đều là mệnh."
Chờ trên đường trở về, Lục Hàn thấy Hòa Linh ngẩn người, nói: "Nàng vẫn còn hối tiếc chuyện hạ độc?" Mặc dù Hòa Linh chưa từng đề cập tới, nhưng Lục Hàn đã nhận định, hạ độc cho đại phu nhân là Hòa Linh rồi.
Hòa Linh cũng không có phản bác, nói: "Ta nói ta không hối hận huynh tin không?" Nhìn Lục Hàn khẽ nhếch chân mày, nàng nói: "Dĩ nhiên, ta thừa nhận ta thấy trong nháy mắt đó là có chút khó chịu, cảm thấy nếu như mình không hạ độc, cũng chưa có chuyện kế tiếp. Nhưng tất cả thật sẽ giống như ta dự đoán sao? Ta không hạ độc, mẹ ta thật sẽ an toàn sao? Không biết an ủi mình, mà là thật nghĩ như vậy."
Lục Hàn hẳn là có chút sáng tỏ tâm trạng Hòa Linh, y nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương  của Hòa Linh, thong thả ung dung nói: "Chỉ cần nàng không để ở trong lòng làm khó mình là tốt rồi, khác ta cũng không thèm để ý."
Hòa Linh lắc đầu: "Ta trong nháy mắt đó là có chút hối hận, nhưng rất nhanh chính là đã qua, ta cho tới bây giờ đều không phải là người làm khó mình. Rất sớm ta biết ngay rồi, làm khó mình, sẽ chỉ làm ta khó chịu, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì khác."
Lục Hàn bật cười: "Đúng, sẽ không có ảnh hưởng."
Hòa Linh lại suy nghĩ một chút, đem suy đoán của Trí Ninh nói, nói xong thở dài nói: "Thật ra thì Ngọc Như Ý này, ta biết, là hồng nhan tri kỷ của cha ta, nếu như chuyện lần này, thật sự là bọn họ ở trong đó giở trò quỷ, ta ngược lại thật ra không biết nên như thế nào."
Lục Hàn cười lạnh: "Như thế nào? Nàng nghĩ như thế nào chính là như thế nào, bất quá ta nghĩ, Sở lão tướng quân là một người khôn khéo, ông ấy sẽ xử lý cực tốt. Nhưng chuyện mẫu thân nàng bị đâm là không gạt được, nghĩ đến ngày mai sẽ truyền khắp Vĩnh An. Cái này cùng Sở gia mà nói, không phải một chuyện tốt."
Hòa Linh thở dài: "Chỉ là Đại bá mẫu bởi vì đường ca Trí Tín chết nên điên rồi. Chạy lung tung, huynh cảm thấy lý do như vậy đầy đủ sao?"
Đầy đủ là đầy đủ, có điều. . . . . . Lục Hàn mang theo nụ cười lạnh lùng, "Nếu như đại bá mẫu của nàng rõ ràng là người điên, bà ta lại chạy lung tung, nàng cảm thấy sẽ như thế nào?"
Hòa Linh: "Huynh. . . . . . Huynh là muốn hù chết người khác sao?"
Lục Hàn bật cười: "Ta cái gì muốn hù dọa người chứ, ta cũng chỉ là nói thật thôi. Nàng xem nàng, thật là không có chút hài hước nào, chỉ là chuyện này, nàng đừng bới móc nhiều hơn, để cho tổ phụ nàng xử lý, như thế tốt lắm."
Hòa Linh đáp.
Giống như lời nói của Lục Hàn và Hòa Linh, chuyện Sở gia đại phu nhân nổi điên đem Tam phu nhân đâm bị thương rất nhanh chính là truyền ra, tất cả mọi người tuyệt đối không ngờ rằng. Chuyện lại là như thế, có điều lúc này, mọi người ngay cả nghị luận ầm ĩ, nhưng Hòa Linh cũng không nói ra nguyên cớ. Nhắc tới nàng, nói thẳng tiểu cô nương số mệnh không tốt, cũng không chính là số mệnh không tốt sao? Thật vất vả gả cho Lục vương gia, này Lục vương gia cùng một người đàn ông quan hệ rất thân, người nào không biết, Lục Hàn cùng Trình Phong quan hệ cực tốt. Mà còn chưa hết, mẫu thân của mình lại bị đại phu nhân nổi điên đâm bị thương, đây thật là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm. Suy nghĩ một chút, làm sao lại không nói nàng đáng thương!
Nhìn bên ngoài thời tiết có chút âm u, Lục Hàn hỏi "Nàng hôm nay có đi Sở tướng quân phủ?"
Hòa Linh gật đầu: "Ta làm nữ nhi ở mẫu thân sinh mệnh đe dọa thời điểm đều không trở về, từ nay về sau đều không cần đi về." Tuy có vẻ hung hãn ương ngạnh, nhưng có một số việc nhỏ, Hòa Linh vẫn cảm thấy mình nên làm cho xong.
Nàng duỗi cái lưng mệt mỏi nói: "Chính là Ngọc Như Ý cùng cha thân thiết có quan hệ, chuyện như vậy cũng không thể nói nhiều, có điều ta mới vừa rồi đột nhiên nghĩ đến, Hòa Ngọc hình như sợ tổ phụ trừng phạt đại phu nhân, vì vậy muốn chết muốn sống."
Lục Hàn đem áo choàng lên người Hòa Linh, áo hoảng đỏ thẫm làm nổi bật lên sắc mặt nhẹ nhàng của nàng.
Lục Hàn nói: "Nàng không cần để ý, theo cái trạng thái hiện tại này, nàng cũng chưa chắc  có thể gả đi ra ngoài."
Hòa Linh đâm Lục Hàn một cái: "Huynh vui sướng khi người gặp họa."
Lục Hàn từ chối cho ý kiến.
"Lại nói, tại sao huynh không hỏi ta sẽ đối đại phu nhân động thủ cái gì?" Hòa Linh đột nhiên nghĩ đến cái đề tài này, liền hỏi. Giống như Lục Hàn đối với tất cả chuyện ác độc nàng đã làm, cũng hớn hở đón nhận, điểm này để cho nàng cảm thấy hết sức không thể lý giải.
Nghe nói những thứ này, không phải nên bị sợ đến tè ra quần, sau đó không cùng nàng có nhiều hơn tiếp xúc sao? Như bây giờ, thật ra khiến nàng cảm thấy có chút không quen.
Lục Hàn cũng không có giương mắt nói: "Bà ta đối với nàng hạ độc."
Hòa Linh vỗ tay: "Thật thông minh."
Lục Hàn mỉm cười: "Thật ra thì chính nàng không có phát hiện, nhưng mà ta lại phát hiện, tất cả người nàng đối phó, đều là bởi vì bọn họ xuống tay trước đối phó nàng, nếu không, nàng tuyệt đối sẽ không động thủ. Cho nên ta vẫn luôn nói, Tiểu Linh Đang nhưng thật ra là một nữ hài tử tâm địa rất hiền lành. Chỉ là Sở gia tạo cho nàng như vậy. Nếu như đổi lại là một gia đình hòa thuận tốt đẹp, tỷ như nhà ta vậy, nàng sẽ là tiểu tiên nữ thiện lương nhất."
Hòa Linh đột nhiên phát hiện, Lục Hàn người này không nói lời nào thì thôi, vừa nói, sẽ phải khiến cả người đều muốn lung lay. Hình như từng câu cũng có thể nói đến trong tâm khảm, nàng đâm Lục Hàn: "Huynh dụ dỗ ta à. Thật không phải một cái tốt lành gì."
Lục Hàn chộp ngay lấy tay Hòa Linh, áp vào trong lòng, Hòa Linh muốn phản kháng, bị Lục Hàn áp chế, nàng chu mỏ: "Huynh muốn làm gì?"
Lục Hàn từ trên cao nhìn xuống Hòa Linh, Hòa Linh có chút khẩn trương, phô trương thanh thế: "Nếu như huynh dám làm loạn, ta liền không khách khí với huynh, ngươi không cần cho là ta dễ khi dễ, ta cho huynh biết. . . . . ."
Lục Hàn bật cười, y chậm rãi nói: "Nàng có phát hiện hay không, lúc nàng khẩn trương, thường nói lảm nhảm !"
Hòa Linh dĩ nhiên là không thừa nhận, "Ta có cái gì khẩn trương, chẳng lẽ huynh ôm ta...ta sẽ khẩn trương sao? Đúng là nực cười, ta đem huynh trở thành một cái đệm thịt, biết không? Là thịt người."
Lục Hàn như cũ là cười kỳ quái, y chậm rãi nói: "Ồ! Nàng xem, nguỵ biện cộng thêm phô trương thanh thế, cũng là nguyên do nàng khẩn trương. Thật ra thì, Sở Hòa Linh, nàng có chút yêu thích ta sao?"
Hòa Linh lập tức phản bác: "Sao lại thế này!"
Lục Hàn bật cười: "Vậy sao? Nhưng mà ta lại cảm thấy, đúng vậy nha! Còn nữa, phản ứng nhanh như vậy, là một trong những biểu hiện nói dối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.