Tạ Uẩn tìm Lục Hàn, điều này khiến Lục Hàn có chút bất ngờ, nhưng sau đó, y cảm thấy mọi thứ đều như mong đợi, y lập tức tới gặp Tạ Uẩn, hai người nói chuyện một lúc, sau đó Lục Hàn rời đi, hai người lần này cực kỳ cẩn thận bí mật, ngược lại chỉ để cho rất ít người biết. Mà sau khi gặp Tạ Uẩn, Lục Hàn liền chạy tới Sở gia, Sở gia mặc dù có rất nhiều chuyện, đại khái cũng đều không phải là chuyện tốt gì, nhưng tâm tình của y bây giờ thật không tệ, chủ yếu là, Trí Ninh lại đưa ra quyết định như vậy, điểm này Sở lão tướng quân thế nào cũng không có nghĩ đến. Ông vốn cho là, chuyện này sẽ không như ông đang nghĩ, mấy đứa trẻ trong phủ, cũng sẽ không tập võ, nhưng ai có thể nghĩ, Trí Ninh thế nhưng lại làm ra cái quyết định này, ông thậm chí đều nghĩ, đại phu nhân ám sát Lan thị, đến tột cùng là tốt hay là không tốt. Bây giờ nhìn, về lâu dài với toàn bộ nhà họ Sở, hóa ra lại tốt. Một điểm này, Sở tướng quân hết sức vui mừng.
"Khởi bẩm lão tướng quân, Lục vương gia đến."
Lục Hàn trước giờ chưa từng đến đây một mình, bình thường đều đi cùng Hòa Linh, nghe nói một mình y đến, Sở tướng quân có mấy phần sáng tỏ, ông mời Lục Hàn đến thư phòng, quả nhiên như ông đã lường trước. Có điều bọn họ nhìn trúng đều là lợi ích đại cục, chứ không phải cái gọi là báo thù hay không, nếu cháu gái mình là Lục vương phi, như vậy y Sở gia quân tất phải cùng Lục Hàn trên chiếc thuyền này, không có cơ hội thay đổi. Dù ông không thừa nhận, kết quả cũng giống như vậy, đã như vậy, Sở lão tướng quân ngược biết rõ liền lựa chọn đứng chung. Có lẽ Lục vương gia có cơ hội chiến thắng thấp nhất trong số các hoàng tử, nhưng ngược lại, nếu y thực sự có thể thừa kế ngai vàng, như vậy y cũng lấy được nhiều hơn. Nguy hiểm cùng cơ hội, trước sau như một đều cùng tồn tại. Hơn nữa, đối với chuyện hoàng thượng yêu thích Lục Hàn, nếu như ông lúc này không đứng về phía Lục Hàn, tiếp tục chỉ trung thành với hoàng đế, e rằng hoàng thượng sẽ không hài lòng. Đối với một nhi tử vừa trở về, Sở lão tướng quân cảm giác mình vẫn có thể nhìn thấu mấy phần tâm tư của hoàng thượng. Dù sao, Sự việc của Mộ vương gia chính là một ví dụ rõ ràng.
Lục Hàn nói chuyện với Sở lão tướng quân xong liền rời đi, lúc rời đi nhìn thấy Trí Ninh đang chăm chỉ tập luyện trong sân, quyết định lấy lòng tiểu cữu tử, y trầm mặc một chút, tiến lên nói: "Đang luyện tập gì vậy?"
Trí Ninh quay đầu lại, gật đầu một cái, không biết Lục Hàn định làm cái gì??, tiếp tục động tác của mình. Lục Hàn thấy Trí Ninh tiếp tục động tác không để ý tới mình, Lục Hàn không biết như thế nào cùng cái tiểu cữu tử này nói chuyện, y lại lên trước một bước.
Trí Ninh không nói nên lời, nhìn y nghiêm túc nói: "Huynh đang cản trở ta."
Lục Hàn tổng kết, Sở Trí Ninh là một hài tử khó gần! Có điều, mặc dù khó gần, nhưng mình phải lấy lòng tiểu cữu tử này. Dù sao, ở Sở gia, người mà Hòa Linh coi trọng cũng không nhiều, mà trước mắt đây coi như là một trong số đó.
"Trí Ninh." Một giọng nữ thanh lệ vang lên, Lục Hàn ngẩng đầu, chỉ thấy người đến là Lý Mộng biểu tỷ của Hòa Linh, Lý Mộng hình như mang theo thức ăn tới đây, thấy Lục Hàn cũng ở đây, khuôn mặt lạnh mấy phần, khẽ chào, nói: "Chào Lục vương gia."
Lục Hàn biết Hòa Linh cùng biểu tỷ này quan hệ không tệ, nói: "Thì ra là Lý tiểu thư, không cần khách khí như vậy." Ngược lại cũng không nói thêm gì.
Lý Mộng hồ nghi quan sát Lục Hàn, ngay sau đó di chuyển vị trí của mình, dường như có thứ gì đó cản trở Trí Ninh, nàng nghiêm túc hỏi "Ngài còn có chuyện sao?"
Lục Hàn nhíu mày, cảm thấy tình huống trước mắt không đúng lắm!
"Biểu ca, đệ tìm ngươi, đi một chút, đệ có việc bận nói với huynh." Cao Chí Tân thấy Lục Hàn ở đây, mới vừa đi theo Thôi tổng quản vào viện, liền xông tới.
Lục Hàn liếc y một cái, nói: "Đi thôi."
Có điều lúc này Cao Chí Tân ngây ngẩn cả người, Cao Chí Tân nhìn Lý Mộng, không chớp mắt. Lục Hàn đối với bộ dạng trư ca này không nói nên lời, kéo y một cái, "Ngươi không phải là nói muốn đi sao?"
Cao Chí Tân lúc này mới nhớ tới, "Ai đúng, đi thôi."
Mặc dù rời đi, nhưng mỗi bước đi, còn nhìn Lý Mộng vài lần. Đợi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hai người, Lý Mộng nghiêm túc dặn dò Trí Ninh: "Sau này không nên quần áo xốc xếch ở cùng một chỗ với tỷ phu của ngươi."
Hết sức nghiêm túc.
Trí Ninh sững sờ, có chút không hiểu.
Lý Mộng cau mày: "Ngươi nhớ lời của tỷ là tốt rồi, cái khác không cần nghĩ quá nhiều, ngươi bây giờ còn nhỏ, có vài phần không biết những người này bẩn thỉu. Chờ ngươi trưởng thành, tất cả sẽ sáng tỏ."
Trí Ninh hẳn là có chút đã hiểu, mặc dù không tính lớn, tuổi còn nhỏ, cũng là thiếu niên, y cũng nghe qua tin đồn bên ngoài, dù sao lời đồn đãi trong có hai người đều là người thân của y, một là thân tỷ tỷ, một là tỷ phu.
Y nói: "Biểu tỷ không nên để ở trong lòng, những truyền ngôn kia, đều là giả, tỷ yên tâm là được."
Lý Mộng chọc y: "Ngươi tuổi còn nhỏ, căn bản cũng không biết, y mới vừa trực tiếp nhìn ngươi. Tóm lại, ngươi nghe ta là được rồi, nếu không ta cho tỷ tỷ ngươi biết." Nghiêm nghị nói xong, Lý Mộng đem rổ mở ra, "Ta hôm nay làm bánh ngọt, đưa tới cho ngươi một chút, ngươi hãy thử xem."
Trí Ninh mỉm cười: "Cám ơn biểu tỷ." Y cuối cùng là hiểu ý tứ của biểu tỷ, biểu tỷ là lo lắng, tỷ phu đối với y có ý đồ bất chính, nghĩ tới đây, Trí Ninh đã cảm thấy buồn cười. Người ngoài không biết, nhưng y biết, cái gọi là Trình Phong, cũng chỉ là tỷ tỷ mình giả trang thôi.
Trí Ninh mặc dù biết biểu tỷ không phải người xấu. Nhưng lại cũng không nhiều lời, dù sao đây cũng là bí mật lớn của tỷ tỷ không thể nói. Y chỉ miếm môi đứng ở nơi đó, liên tục nói: "Tỷ phu không phải loại người như vậy."
Lý Mộng từ trong lỗ mũi phun tức, "Ngươi làm sao có thể phân biệt được đâu là người tốt đâu là người xấu. Đều nói người phân theo nhóm, ngươi xem biểu đệ heo của hắn bộ dạng như 800 đời chưa từng thấy nữ nhân, liền biết một hai rồi."
Trí Ninh mím môi một cái, không lên tiếng.
Mà cùng lúc đó, Lục Hàn cũng thực sự hiểu ra vì sao Lý Mộng lại có hành động bảo vệ, lập tức cười lạnh: "Nữ nhân chết tiệt, thế nhưng thật sự coi ta là biến thái."
Cao Chí Tân ngược lại ở một bên lộ vẻ háo sắc, "Đại mỹ nhân, thật là đẹp mắt a!"
Lục Hàn liếc y một cái: "Nếu như ngươi thích, thì nhờ mẫu thân ngươi đi cầu hôn, nàng là Sở gia biểu tiểu thư Lý Mộng."
Cao Chí Tân bỗng chốc con mắt liền sáng lóng lánh: "Ta có thể sao? Ta có thể hướng nàng cầu hôn sao?"
Lục Hàn lập tức cười ý vị sâu xa, "Dĩ nhiên có thể a, chỉ cần chính ngươi nguyện ý, người khác làm sao có thể đủ miễn cưỡng được ngươi. A đúng, dĩ nhiên, còn phải xem Lý Mộng đó có nguyện ý hay không."
Cao Chí Tân xoa tay, "Ta ngọc thụ lâm phong như vậy, trong kinh thành này có mấy người mạnh hơn đệ chứ, nàng không có đạo lý không nhìn nhận đệ, ha ha, ha ha ha, ta cảm thấy, đại khái ta muốn thành thân, ha ha ha!"
Lục Hàn vốn tưởng không có cái gì gọi là dáng vẻ háo sắc, nhưng bây giờ xem ra, lại không hẳn vậy, trước mắt y người này đã biểu diễn cho y chi tiết cái gì gọi là háo sắc.
Y nói: "Ngươi tìm ta vội như vậy, không phải chỉ là vì lộ vẻ háo sắc chứ?"
Cao Chí Tân vỗ đùi, "Chết tiệt. Đệ quên, chuyện huyên náo như vậy, biểu ca, không phải huynh để cho đệ điều tra kẻ lén lút nhìn trộm biểu tẩu sao?"
Lục Hàn nhíu mày.
"Ta trải qua mấy ngày khó khăn gian khổ, đã tìm được sào huyệt cuả bọn chúng, Chà, cũng không thể nói là sào huyệt của chúng, chính là phát hiện chỗ ở của bọn chúng. Hơn nữa đệ còn phát hiện lớn hơn nữa, đệ phát hiện, hắn là người Nam Chiếu."
Lục Hàn lập tức dừng bước lại, nhìn Cao Chí Tân, Cao Chí Tân gật đầu: "Đúng như huynh nghĩ, hắn là người Nam Chiếu. Đệ cảm thấy, người này chưa chắc có liên quan đến vụ sát hại cữu cữu và cữu mẫu, nhưng lại có thể cùng Mẫn Nhất Phàm có liên quan."
"Không tìm được Trình Phong liền theo dõi Sở Hòa Linh?" Lục Hàn cau mày: "Theo lý thuyết, hắn không thể nào đoán được hai người bọn họ là một. Hay là nói. . . . . ." Lục Hàn nở nụ cười, "Hắn cảm thấy, Sở Hòa Linh cùng Trình Phong có quan hệ? Mẫn Nhất Phàm đúng là điên rồi!"
Thật ngạc nhiên khi có thể cùng đoán ra một suy đoán táo bạo như vậy.
"Không có chuyện gì, chúng ta án binh bất động, làm như không nhìn thấy bọn họ là được. Có điều ngươi phái thêm vài người, bọn chúng muốn chạm vào chúng ta, chúng ta ngược lại phải cho bọn họ thăm dò rõ ràng."
"Ta hiểu biết rõ ."
Đang khi nói chuyện liền đã trở lại túc thành Hầu phủ, Lục Hàn đi vào trong sân, thấy Hòa Linh đang tản bộ, y đi tới, "Tiểu Linh Đang."
Tiểu Linh Đang sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn y, Lục Hàn trong nháy mắt liền lập tức đen mặt, vẻ mặt lúng túng: "Từ từ từ từ từ. . . . . . Nàng. . . . . ."
Tiểu Linh Đang trước mặt rõ ràng chính là giả, là Từ Trọng Xuângiả trang, Lục Hàn ngược lại kỳ quái, cho là Tiểu Linh Đang thật.
"Còn nàng đâu?"
Từ Trọng Xuân nghiêng đầu, "Xinh đẹp" cười, "Làm sao ngươi lập tức liền nhận ra ta."
Lục Hàn chỉ vào chính mình, nói: "Ngươi cảm thấy trên mặt ta viết chữ ngu xuẩn sao?"
Từ Trọng Xuân lắc đầu.
"Nương tử của ta, ta vẫn có thể phân biệt được. Nàng đâu rồi?"
Từ Trọng Xuân bị nhận ra, ỉu xìu mà nói: "Người đang lầu các, ta mới vừa rồi giả trang thành Trình Phong tiến vào, trong phủ tương đối an toàn, nàng có thể giả trang thành Trình Phong đi lại, khi ra ngoài, là ta."
Lục Hàn mỉm cười: "Đa tạ ngài, cực khổ."
Nói đến cái này, Từ Trọng Xuân liền vội vàng lắc đầu: "Cái này thật không khổ cực, ta thích nhất giả trang thành Tiểu Linh Đang, ha ha ha!"
Lục Hàn bỗng cảm thấy có cái gì không tốt xen vào, quả nhiên, liền nghe Từ Trọng Xuân nói: "Ta thích nhất giả trang thành Tiểu Linh Đang, ở trong phủ của ngươi tìm những Thất Đại Cô Bát Đại Di kia nói chuyện phiếm, ta nói với ngươi." Từ Trọng Xuân lập tức quét Cao Chí Tân, nói: "Ngươi cũng không biết, phụ mẫu ngươi là vì hôn sự của ngươi, hao tốn tâm sức! Mẹ ngươi nói, cũng muốn mua một tiểu cô nương ném trên giường ngươi giá họa ngươi, để cho ngươi thành thân !"
Cao Chí Tân nước mắt chảy đầy mặt: "Mẫu thân ta sao không làm điều này, ta vẫn van xin trên trời rơi xuống tiểu tiên nữ!"
Từ Trọng Xuân tiếp tục nói: "Ta cùng bọn họ nói, Lục Hàn này không có lương tâm, nói hết lời hữu ích, nguyện ý cưới ta, thế nhưng, trong nháy mắt thì có người khác, rõ ràng chính là lấy ta làm ngụy trang, y thích, rõ ràng chính là cái đó Sát Thiên Đao mặt trắng nhỏ. Này cái gì lâu lắm rồi, ta nói cho bọn họ biết rồi, về nhà thật tốt nhìn tướng công nhi tử trong nhà, đừng bảo là tiểu nha hoàn dung mạo xinh đẹp, môi hồng răng trắng, gã sai vặt anh tuấn cũng không được, đặc biệt là có chút học vấn, cái gì đồng song ..., cũng phòng bị một chút, nhưng không thể nói."
Từ Trọng Xuân hả hê nói, "Ta bây giờ đã giúp Tiểu Linh Đang trở nên nổi tiếng trong giới tiểu thư quyền quý trong kinh thành rồi, ngươi không cảm thấy sao? Hiện tại phu nhân tới nhà ngươi làm khách tương đối nhiều? Bọn họ đều có thể tới tìm ta, có lúc Tiểu Linh Đang lười phải xã giao, sẽ để cho ta đi."
Vạn vạn không ngờ, cái cảm giác ngồi ở nhà xuyên tạc còn sảng khoái hơn là hóa trang thành người khác!
Lục Hàn khóe miệng co giật, không trách được, y cảm thấy gần đây kinh thành có chút không ổn, náo loạn nửa ngày, là Từ Trọng Xuân huyên náo sao? Nghĩ đến Từ Trọng Xuân giả trang thành bộ dạng nói xấu của Tiểu Linh Đang, giống như bộ dạng một tiểu oán phụ, y đã cảm thấy, hình tượng này thật đẹp, y không dám nhìn.
"Ta. . . . . . Ta còn là đi xem Tiểu Linh Đang." Lục Hàn vội vã đi, hoàn toàn không muốn cùng Từ Trọng xuân nhiều lời.
Nhìn Lục Hàn vội vã rời đi như vậy, mặc dù biểu tẩu này là giả, Cao Chí Tân cũng không tiện chờ lâu, lập tức lách người."Sở Hòa Linh" ở nơi nào không ngừng dậm chân, hình như là cùng Lục Hàn nổi lên cái gì tranh chấp.
Có mấy nha hoàn từ xa nhìn thấy, suy đoán ngày mai lại có bản mới vốn khóc lóc kể lể.
Lục Hàn bước nhanh đi tới lầu các, quả nhiên, môi hồng răng trắng tiểu công tử đang đứng ở bên cửa sổ đọc sách, mà một vị trí, vừa vặn có thể nhìn đến y cùng với Từ Trọng Xuân nói chuyện.
Lục Hàn lập tức liền nở nụ cười: "Nàng cố ý muốn xem phản ứng của ta sao?"
Hòa Linh còn lâu mới thừa nhận, nàng lắc đầu: "Ta làm gì có thời gian rãnh rỗi như vậy. Ta đọc sách! Hơn nữa, ta nghĩ huynh cùng vương phi trò chuyện rất vui vẻ."
Lục Hàn cười lạnh: "Được, cũng không thật là tốt, nàng biết không? Hắn giả trang thành nàng phá hư danh dự của ta, ta nói ta đi ra ngoài, ta cảm giác người người đều nhìn ta, thì ra là vì bộ dnag như vậy. Ta nói Tiểu Linh Đang, hình tượng lạnh lùng của nàng đâu rồi, làm sao lại hoàn toàn không để ý chứ!"
Hòa Linh lơ đễnh: "Ta ngược lại thật ra cảm thấy như vậy rất tốt, ta không làm được, y giúp ta làm được, nữ tử hậu trạch, chỉ toàn vô dụng."
Lục Hàn nhíu mày, "Đây cũng là lý do mà thời gian này nàng thường giả trang thành Trình Phong sao, ngược lại để Từ tiên sinh giả trang thành nàng?"
Hòa Linh vỗ lồng ngực của Lục Hàn: "Huynh có cảm thấy ta rất chu đáo không? Ta cho huynh biết Lục Hàn, cưới ta, là tám đời nhà huynh tích tụ âm đức, không phải là ta."
Lục Hàn cầm đầu ngón tay của nàng cười: "Cho nên, kiếp sau ta còn muốn cưới nàng."
Hòa Linh mắt trợn trắng: "Nhưng mà ta lại không tình nguyện." Nàng chậm rãi nói: "Ta giúp huynh truy xét hung thủ, lại cùng huynh diễn trò, lại giúp huynh tính sổ, còn phải thường chơi trò giả trang, a đúng, bên cạnh ta còn có thêm cao thủ, thêm quỷ y, thêm độc dược, huynh xem, huynh kiếm nhiều. Cho nên đời sau, ý định của ta biến thành một tiểu nữ tử ngồi ăn rồi chờ chết, sau đó chiếm tiện nghi của người khác."
Lại suy nghĩ một chút, Hòa Linh lần nữa lắc đầu, "Không, kiếp sau, ta muốn làm một công tử nhà giàu, không làm nữ hài tử, nữ hài tử vẫn còn vô cùng cực khổ, ta muốn làm một công tử nhà giàu, chiêu mèo trêu chọc chó cái loại đó. Mỗi ngày không lo ăn mặc, chuyện gì cũng không quan tâm, hết sức vừa lòng."
Lục Hàn lập tức nói: "Vậy thì ta hóa thân một tiểu nữ tử có năng lực với nhiều khoản tiền thưởng khác nhau, sau đó tới gả cho nàng, nàng xem có được hay không?"
Hòa Linh bật cười, "Cái người này thật không có khí tiết."
Lục Hàn nắm ngón tay của nàng, chậm rãi hỏi "Khí tiết có thể làm cơm ăn sao?"
Hai người vẫn luôn đứng ở phía trước cửa sổ, nếu nói là có cử chỉ thân mật, ngược lại tựa hồ cũng không có, nhưng nếu như mắt tinh, có thể thấy hai người đang nắm tay nhau. Nói một cách thân mật, đôi mắt lộ vẻ cười nắm tay nhau, Mẫn Nhất Phàm núp trong bóng tối, lẳng lặng ngẩng nhìn lầu các, cả người mặt đen thành than.
Y hung hăng nắm bầu rượu trong tay, bầu rượu kia đã vặn vẹo. Thuộc hạ bên cạnh nói: "Chủ tử, chúng ta vẫn nên rời đi, nơi này là Túc thành Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, nếu như bị phát hiện, sợ là sẽ phải rước lấy phiền toái lớn."
Mẫn Nhất Phàm lại không chịu dời đi ánh mắt, "Gian phu. . . . . ." Y nghĩ nói đúng lắm, , nhưng sau khi ngẫm nghĩ, đó là loại phụ nữ như thế nào. Ngược lại cũng không mắng nổi.
Đúng vào lúc này, Trình Phong hẳn là đột nhiên nhìn về phía này, Mẫn Nhất Phàm lắc mình một cái, núp sau xà nhà, đợi đến một lát sau, y lần nữa nhìn tới, hẳn là không thấy được bóng người, y hận đấm lên xà nhà, "Trình Phong, ta nhất định phải bắt được ngươi."