Tiểu yêu tinh về nước chưa đầy một tháng, Mạnh gia quy hoạch xây khu dân cư bình dân bên hồ, đang thỏa thuận hợp đồng với công ty xây dựng của tiểu yêu tinh.
Nhà họ Mạnh có nhóm thiết kế riêng, bình thường sẽ không thuê ngoài.
Người trong công ty đều nói, có lẽ công ty chúng ta xây dựng công trình bình dân chuyên nghiệp, nhà họ Mạnh ngại phiền phức nên mới dứt khoát thuê ngoài.
Tiểu yêu tinh có một giây tưởng bở, hoài nghi rằng đại lão đang cho cậu cơ hội, nhưng mối hoài nghi này lập tức bị đập tan.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết thiếu gia nhà họ Mạnh mất trí nhớ, lúc ở bệnh viện quát lớn với cha Mạnh: "Tôi không phải con ông, ông thích nhận ai thì nhận đi."
Hơn nữa hạng mục này, công ty cũng không để tiểu yêu tinh tham gia việc quan trọng gì.
Cậu quá trẻ, cũng không có kinh nghiệm, chỉ có thể phụ giúp, vây xem các đàn anh làm việc.
Tiểu yêu tinh không có ý kiến gì đối với chuyện này, cậu không còn nhỏ nữa, dần dần đã học được tính khiêm nhường.
Hôm đó công ty bỗng nhiên có việc gấp, thiếu gia nhà họ Mạnh muốn đến xem bản thiết kế.
Một đám người bận rộn luôn tay, chỉ lo thiếu gia không vui.
Tiểu yêu tinh sợ mình thất thố, muốn xin nghỉ, lại bị thủ trưởng lôi vào phòng họp: "Lâm Duyên, ngoại hình cậu đẹp, cậu đi báo cáo với Mạnh thiếu gia đi, anh ta sẽ không nỡ quát cậu."
Tiểu yêu tinh:...
Các công ty từng hợp tác đều biết, thiếu gia nhà họ Mạnh tính tình nóng nảy miệng mồm không nể nang ai, từng mắng khóc biết bao nhiêu người.
Tiểu yêu tinh cũng biết, cái miệng đó của đại lão mở miệng ra có thể khiến người khó chịu đến mức nào.
Huống chi, đại lão mất trí nhớ.
Tiểu yêu tinh nhắm mắt ngồi ở bàn dài trong phòng họp, vừa xem tài liệu vừa lo sợ bất an chờ đại lão đến.
Cậu xem quá tập trung, không chú ý đến động tĩnh phía sau.
Đại lão mặc bộ Âu phục màu đen, dẫn theo trợ lý và thư ký mặt không đổi sắc đi tới, ánh mắt gấp gáp dừng lại ở bóng lưng gầy gò của tiểu yêu tinh.
Người trong phòng họp vội vàng đứng lên chào đón đối tác: "Cậu Mạnh!"
"Chào cậu Mạnh!"
Tiểu yêu tinh lúc này như vừa tỉnh giấc, luống cuống chân tay đóng tập văn kiện, đứng dậy quay đầu, suýt chút nữa là va vào lồng ngực đại lão.
Đại lão kiềm chế, khóe miệng chỉ có một chút ý cười ngây ngô lướt qua, hắn nghiêm túc nhìn tiểu yêu tinh, mặt không cảm xúc nói: "Cậu, báo cáo tiến độ cho tôi."
Tiểu yêu tinh nghĩ, có lẽ đại lão mất trí nhớ thật rồi.
Đại lão lạnh lùng ngồi xuống, nhíu mày ra hiệu: "Hửm?"
Tiểu yêu tinh nói: "Mạnh tổng, tôi không phải là người phụ trách chính của hạng mục này..."
Đại lão ngắt lời cậu: "Tôi muốn nghe cậu nói."
Tiểu yêu tinh bắt đầu hoài nghi tên khốn kiếp này có phải đang giả vờ mất trí không, liền hỏi dò: "Có thể hỏi một chút, lý do vì sao nhất định phải là tôi báo cáo không?"
Đại lão chỉ bàn hội nghị dài, người ngồi hai bên đều hói đầu hết cả, nói: "Nhìn trán của bọn họ tôi nghe không nổi."
Tiểu yêu tinh theo bản năng sờ sờ tóc mái của mình.
Có người dường như không nhịn được, phì cười.
Tiểu yêu tinh quay đầu nhìn về phía các đồng nghiệp.
Nhóm đồng nghiệp ai cũng nghiêm mặt, ai cũng không giống vừa mới cười.
Tiểu yêu tinh thở dài, con gấu chó to bự này cho dù mất trí nhớ, nói chuyện cũng vẫn thiếu đánh như xưa.
Bị đại lão chỉ đích danh, tiểu yêu tinh không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đưa chân: "Được, Mạnh tổng, tôi giải thích đơn giản cho ngài ý nghĩa bản thiết kế của chúng tôi và bản phác thảo."
Đại lão nói: "Tôi không muốn nghe đơn giản, cậu giải thích kĩ càng một chút đi."
Tiểu yêu tinh cũng không biết đại lão muốn kĩ càng là kĩ càng đến cỡ nào, cậu nói tới miệng khô lưỡi khô, đến màu sắc của vách tường cũng não tàn bịa ra được ý nghĩa sâu xa, đại lão lại nghe say sưa chăm chú.
Tiểu yêu tinh hơi đau họng, cười khổ nhìn về phía đại lão: "Mạnh tổng, ngài còn muốn biết thêm gì không?"
Đại lão nói: "Hình như cổ họng cậu không khỏe lắm?"
Tiểu yêu tinh ho nhẹ, vội vàng tìm đường thoát thân: "Xin lỗi Mạnh tổng, điều hòa không khí của phòng họp hơi khô, cổ họng tôi không tốt lắm, đã khiến ngài mất hứng rồi."
Đại lão trầm tư một lúc, nói: "Bản vẽ này tôi cũng chưa rõ lắm, thế này vậy, Trương tổng, ngày mai công ty các anh phái một người đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ tìm hiểu thêm một chút."
Trương tổng - thủ trưởng hói đầu của tiểu yêu tinh lập tức đứng lên nói với đối tác: "Ngày mai nhất định tôi sẽ cử một người thích hợp đến giải thích rõ hơn cho ngài!"
Cả công ty vui vẻ tiễn đối tác đi, Trương tổng vỗ vai tiểu yêu tinh: "Lâm Duyên, công ty mua cho cậu tuyết lê đường phèn, tỳ bà cao, cam thảo, lười ươi, ngày mai cậu cầm tài liệu đi giải thích rõ cho Mạnh thiếu gia đi."
Tiểu yêu tinh vẻ mặt ngơ ngác: "Nhưng hôm nay anh ta nghe tôi nói bốn tiếng cũng chưa hiểu rõ..."
Trương tổng than thở: "Đó là vì cậu nói chuyện thu hút, Mạnh thiếu gia nghe đến ngẩn người. Ngoan, ngày mai công ty đưa cậu đến đó, cậu nói chuyện kĩ càng với Mạnh thiếu gia vậy."
Hôm sau, tiểu yêu tinh vừa tới công ty đã bị thủ trưởng đóng gói đưa đến văn phòng đại lão.
Văn phòng đại lão ở tầng trên cùng, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.
Tiểu yêu tinh được thư ký của đại lão dẫn vào phòng làm việc.
Cô thư ký này trước đây từng gặp tiểu yêu tinh.
Có điều khi đó tiểu yêu tinh là tới bán mông, bây giờ lại đại diện công ty đến bàn hợp đồng lớn trị giá vài tỷ.
Thư ký trong lòng cảm khái một phen, đúng là cảnh còn người mất thế sự xoay vần, đưa tiểu yêu tinh vào phòng: "Lâm tiên sinh, mời anh sang đây, Mạnh tổng chờ anh được một lúc rồi."
Lúc tiểu yêu tinh bước vào, hai trợ lý còn đang ở trong phòng làm việc của đại lão.
Đại lão mặc áo khoác ngồi trên ghế da, đôi chân dài phách lối gác lên bàn làm việc, đang cau mày nghe trợ lý đọc văn kiện cho hắn.
Thấy tiểu yêu tinh đi vào, đại lão lại lén lút cười ngây ngô một lúc.
Tiểu yêu tinh nhìn tư thế ngồi hống hách như ông lớn của đại lão, hơi buồn cười, lại hơi mất mát.
Không ai nói cho cậu biết, tìm bạn trai cũ mất trí nhớ bàn chuyện làm ăn thì nên có vẻ mặt như thế nào.
Vì sao lần nào Mạnh Chấn cũng đều là người rời đi trước?
Đại lão giơ tay cắt lời trợ lý: "Đi lấy nước uống cho Lâm tiên sinh đi."
Một trợ lý đi ra ngoài, còn một người vẫn ở trong phòng làm việc, đang giúp đại lão sắp xếp tài liệu trên kệ.
Tiểu yêu tinh khắc chế nụ cười: "Mạnh tổng, ngài còn gì muốn hỏi à?"
Đại lão ho nhẹ một tiếng, lập tức bỏ chân xuống, điều chỉnh lại tư thế ngồi. Lại cảm thấy khoảng cách hơi xa, lập tức đi tới ghế sô pha cho khách: "Ngồi đi, không vội, chúng ta từ từ nói."
Tiểu yêu tinh nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ nói: "Mạnh tổng, sắp đến giờ ăn trưa rồi."
Đại lão không chờ được nữa, nói tiếp: "Tôi mời cậu ăn."
Trợ lý đang sắp xếp tài liệu lỗ tai hơi động đậy, hóng chuyện.
Đại lão lại ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Để cậu nếm thử thức ăn ở công ty chúng tôi, hương vị rất ngon, có rất nhiều người đến đây bàn công việc tiện thể ăn trưa ngay tại đây."
Tiểu yêu tinh cúi đầu, lúng túng nói: "Không cần đâu."
Mạnh Chấn mất trí nhớ dường như vẫn cất giữ chút ít thiện cảm đối với cậu, tay chân vụng về muốn thân cận, thế nhưng hai người không quen biết lại náo loạn thế này, tình huống lúng túng vô cùng, hệt như quấy rối tình dục nơi công sở vậy.
Đại lão gãi đầu, lại ho khan một tiếng.
Tiểu yêu tinh nhẹ giọng nói: "Mạnh tổng không khỏe, vậy để hôm khác tôi tới."
Đại lão vội vàng kéo cổ tay tiểu yêu tinh: "Tôi rất khỏe, ai nói tôi không khỏe!"
Cái tai hóng chuyện của trợ lý giật giật, động tác sắp xếp cũng dừng lại.
Cũng may lúc này, mỹ nữ thư ký của đại lão mang trà nóng và thức ăn nhẹ đến đúng lúc: "Mạnh tổng, Lâm tiên sinh, mời hai người vừa uống vừa bàn công việc. Tiểu Ngô, Tiểu Ngô, cậu tới đây."
Cậu trợ lý như vừa tỉnh giấc chiêm bao, vội vàng ném tài liệu chạy đến: "Chị Phùng!"
Thư ký mỉm cười nói: "Cái này không gấp, đi với chị chuẩn bị tài liệu lát nữa họp."
Thư ký gọi trợ lý đi mất.
Đại lão rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, đột ngột nhào tới đặt tiểu yêu tinh lên sô pha, hít sâu một hơi, khàn giọng thì thào: "Lâm Duyên, em dằn vặt anh muốn chết."
Tiểu yêu tinh trợn mắt nhìn đại lão: "Anh..."
Đại lão ghì lấy tiểu yêu tinh, chóp mũi chỉ cách mặt cậu khoảng 15cm, gấp gáp không nhịn nổi nuốt nước miếng: "Lâm Duyên..."
Tiểu yêu tinh một đá đá vào đũng quần của đại lão: "Con mẹ nó, anh không mất trí nhớ!!!"
Đại lão không dám né tránh, cứng người nhận một đá này, nhe răng nhếch miệng vẻ mặt oan ức nói: "Anh mất trí nhớ hồi nào? Lúc em du học ở nước ngoài anh còn lén lút đi nhìn em đó!"
Tiểu yêu tinh viền mắt đỏ lên: "Vậy sao anh lại giả vờ không quen biết tôi?"
Đại lão nói: "Anh sợ em tức giận, ảnh hưởng đến tương lai..."
Tiểu yêu tinh ngây dại: "Anh... Anh là vì tôi..."
Đại lão rất oan ức: "Nếu anh hôn em tại công ty em, không phải em sẽ lại nổi giận sao?"
Tiểu yêu tinh ngơ ngác nhìn con gấu chó to bự bám dính lấy cậu, ngây ngốc hỏi lại một câu: "Anh không mất trí nhớ à..."
Đại lão: "Ai nói anh mất trí nhớ?"
Tiểu yêu tinh nhớ tới lời các đồng nghiệp tán dóc.
"Thiếu gia nhà họ Mạnh bị tai nạn giao thông mất trí nhớ, đến cha ruột cũng không nhận."
Tiểu yêu tinh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của đại lão, nhớ ra tên khốn kiếp này xấu tính xấu nết vô cùng, bỗng nhiên không nhịn nổi nữa, phì cười.
Cậu cũng thật sự váng đầu rồi.
Mạnh Chấn cái miệng thối kia, không nhận cha và mất trí nhớ đâu có liên quan gì.
Lúc hắn không mất trí nhớ cũng ngày ngày la hét đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha hắn đó thôi...
- -----
Chuỗi ngày đội vợ lên đầu trường sinh bất tử của Mạnh tổng sắp bắt đầu rồi 😂🥥🦋