*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu yêu tinh tiếp tục đi làm, đại lão tiếp tục kiếm tiền.
Tại khu dân cư tấc đất tất vàng này, công trình thứ hai sắp sửa khởi công.
Tiểu yêu tinh theo Trương tổng đến tập đoàn Mạnh thị báo cáo kết quả hạng mục.
Đại lão nghiêm túc trưng ra vẻ mặt lạnh lùng của tổng giám đốc, cẩn thận xem xét hết thảy bản vẽ của công ty xây dựng, lúc này mới gật gù: "Được đấy, công ty anh cử ai đến đây theo dõi thi công?"
Trương tổng lập tức lôi tiểu yêu tinh đang ngồi trên ghế đến: "Mạnh tổng, kiến trúc sư Lâm sẽ toàn quyền phụ trách theo dõi công trình!"
Tiểu yêu tinh nhỏ giọng nói: "Trương tổng, nhưng tôi chỉ mới học việc, không làm được việc này!"
Trương tổng nhỏ giọng nói với tiểu yêu tinh: "Lâm Duyên, tôi tin tưởng năng lực của cậu. Đúng rồi, đừng quên nói tốt về công ty chúng ta với Mạnh tổng đó."
Những ngày này, đại lão sống vô cùng đắc ý.
Công ty đang rất thuận lợi, công trình thứ hai còn chưa khởi công mà nhà đã bán được gần hết, tiền ầm ầm đổ vào túi, ở nhà thì có vợ để cùng nhau ăn cơm xem phim đắp chăn.
Chuyện bực mình duy nhất chính là ông cha ruột, cứ hai ba ngày lại đến ăn ké, còn cướp tôm hùm của hắn.
Đại lão u ám nhìn cha ruột: "Mười mấy người hầu trong nhà ông không nấu cơm cho ông ăn hay sao?"
Cha Mạnh nói: "Tao một tay phân một tay nước tiểu nuôi mày lớn, ăn vài con tôm hùm mày cũng tiếc à?"
Đại lão đau răng nói: "Ông muốn ăn tôm hùm, để tôi chuyển hai thùng bằng máy bay đến nhà ông không được sao? Ông chưa từng nghe nói, cha mẹ chồng đến sẽ thêm phiền phức, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng à?"
Cha Mạnh đặt đũa xuống, ăn no ợ một tiếng: "Đúng rồi, nói đến chuyện này, tao phải hỏi mày một chút, mày và con vịt nhỏ này định khi nào kết hôn?"
Đại lão gào thét: "Miệng ông sao lại không sạch sẽ đến thế! Gọi ai là con vịt nhỏ vậy!!!"
Tiểu yêu tinh từ phòng bếp đi ra, yên lặng đưa cho hai cha con mỗi người một cốc trà cẩu kỷ táo đỏ.
Cha Mạnh ngẩng đầu: "Vịt con, ngồi xuống đây, ta có việc muốn hỏi cậu."
Đại lão trợn mắt với cha ruột, chỉ lo vợ mình lại đau lòng.
Nhưng tiểu yêu tinh lại không hề thấy khó chịu.
Cha Mạnh mỗi ngày đều thản nhiên gọi cậu là vịt con, nghe lâu còn thấy thân thiết.
Tiểu yêu tinh nhắm mắt ngồi xuống cạnh cha Mạnh: "Mạnh chủ tịch, ngài có chuyện gì ạ?"
Cha Mạnh nói: "Cái công ty nát đó của cậu rốt cuộc có tương lai hay không? Không có thì nghỉ, về giúp Mạnh Chấn quản lý chuyện làm ăn."
Tiểu yêu tinh lúng túng nói: "Nhưng cháu không học quản lý..."
Cha Mạnh nói: "Cậu cho rằng thằng đàn ông phế vật của cậu có từng học sao?"
Đại lão: "Ba lại phát bệnh gì vậy!!!"
Cha Mạnh uống một hớp trà cẩu kỷ táo đỏ tiểu yêu tinh pha, đắc ý lau miệng: "Ta về đây, cuối năm rồi, hai đứa cố mà nghĩ xem nên chuẩn bị lễ vật gì cho ta."
Đại lão: "............."
Tiểu yêu tinh: "Ba anh thích... đồ chơi văn hóa hạch đào (*) à?"
Đại lão nói: "Anh thấy ông ta hẳn là thích ăn giăm bông."
Tiểu yêu tinh dở khóc dở cười.
Tết đến, đại lão thật sự mang hai thùng Song Hối Vương Trung Vương (**), dẫn tiểu yêu tinh về nhà cha mẹ mình.
Cha Mạnh không bất mãn gì với hai thùng Vương Trung Vương này, lại rút ra hai cái, bảo tiểu yêu tinh rán cho ông.
Đại lão giật lấy hai miếng giăm bông, xé ra ăn, kéo tiểu yêu tinh ngồi xuống sô pha, ầm ĩ: "Ông thích ăn thế nào thì ăn, đừng dằn vặt vợ tôi."
Cha Mạnh trợn mắt: "Con dâu tao tao không thể dằn vặt à? Vịt con, rán giăm bông cho ta!"
Đại lão nói: "Ông còn tiếp tục kiếm chuyện, tôi sẽ đem giăm bông về nhà cho chó ăn!"
Cha Mạnh châm chọc: "Phải phải phải, cho chó ăn, tao thấy mày ăn còn ngon hơn chó."
Hai cha con sắp sửa đánh nhau đến nơi, bỗng có một tiếng ho nhẹ vang lên.
Mẹ Mạnh Chấn thướt tha từ lầu hai đi xuống: "Ồn ào cái gì vậy? Ai muốn nuôi chó?"
Đại lão nói thầm vào tai tiểu yêu tinh: "Mẹ anh bị dị ứng lông chó."
Tiểu yêu tinh nhìn đại lão, lại nhìn cha đại lão, gật gù thở dài: "Vậy bà ấy vất vả rồi."
Mẹ Mạnh đi xuống, vỗ vào gáy cha Mạnh: "Con trai thỉnh thoảng mới trở về, ông lại ồn ào cái gì?"
Cha Mạnh hừ một tiếng, trừng mắt với đại lão.
Mẹ Mạnh nói với con trai mình: "Con cũng vậy, không thể nhịn ba con một chút sao? Ông ấy già rồi còn đánh nhau với con mỗi ngày, chẳng may trọc thì làm sao đây? Con tìm mùa xuân thứ hai cho mẹ à?"
Hai cha con đình chiến, im lặng ngồi yên.
Đại lão nói: "Mẹ, ba quá đáng, mỗi ngày đều bắt nạt vợ con! Vợ con mà chạy mất, con phải lông bông rồi."
Cha Mạnh ồn ào: "Ai bắt nạt ai? Vịt con, cậu nói thử xem ta có tốt với cậu không!"
Mẹ Mạnh lại vỗ vào gáy cha Mạnh, khẽ "hừ" một tiếng: "Miệng thối tổ truyền!"
Tiểu yêu tinh năm ấy chỉ gặp cha Mạnh một lần, đó là một người cha lạnh lùng nghiêm khắc, từ trên cao nhìn xuống cậu châm chọc, lệnh cho cậu cách xa con trai mình một chút.
Lúc đó tiểu yêu tinh chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày cậu ngồi ở đây, trông thấy dáng dấp oan ức này của Mạnh chủ tịch.
Mùng hai, theo thông lệ, đại lão sẽ theo cha mẹ đi nhà bà ngoại.
Nhưng năm nay mẹ Mạnh vỗ cha Mạnh một cái, hai người lập tức vứt con trai lại, đi mất.
Đại lão vui vẻ vô cùng, ôm vợ hôn từ sáng đến chiều, bám dính không chịu rời.
Tiểu yêu tinh ít khi được nghỉ, cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút.
Trời tối dần, đại lão vẫn ở trong chăn không chịu ra ngoài, ôm tiểu yêu tinh thấp giọng thầm thì: "Tối nay muốn ăn gì? Ông xã làm cho em."
Tiểu yêu tinh thở hổn hển nằm lỳ trên giường, khàn giọng đáp: "Anh đừng làm gì hết, em cảm ơn anh."
Đại lão vẻ mặt tủi thân trong lòng sung sướng, nhỏ giọng nói: "Tủ lạnh có cá, lần trước em đi siêu thị mua, anh hầm cho em, tối nay uống canh cá."
Tiểu yêu tinh uể oải "ừm" một tiếng, nói: "Nhà hết rau thơm rồi."
Đại lão nói: "Anh gọi đồ ăn ngoài, bảo bọn họ mang thêm một ít hoa quả."
Tiểu yêu tinh nằm lỳ trên giường mơ màng ngủ một lúc, lại lấy điện thoại di động ra xem phim.
Đại lão nghiêm túc đè tay cậu lại: "Xem phim bằng điện thoại hại mắt lắm."
Tiểu yêu tinh bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Em không muốn rời giường..."
Đại lão nói: "Anh đi lấy ipad, em chờ anh một chút."
- ------
(**) Một thương hiệu xúc xích, tương tự Vissan bên mình.
(*) Đồ chơi văn hóa hạch đào - 文玩核桃: Là cái này, mình tra thì thấy có tác dụng chữa bệnh (?), và nhìn cũng khá nghệ thuật nên còn có tác dụng sưu tập nữa.