Hoắc Cải cất đống vật phẩm quý giá ổn thỏa, quay đầu nhìn thấy Vạn Tư Tề quay lưng về phía mình ngồi xổm ở đầu giường, vẻ mặt u ám trồng nấm, nhịn không được cười trêu hắn: “Hây, người anh em, không quất sao?”
Vạn Tư Tề không thèm để ý đến y, bị giày vò như vậy một lần nữa, hắn nhất định sẽ bị liệt dương, liệt dương thực sự.
Hoắc Cải là thứ kéo không chịu đi, đánh liền giật lùi, Vạn Tư Tề không thèm để ý đến y, y ngược lại lại trở nên hứng thú. Nhân tố ác liệt bắt nguồn từ thân phận cha kế liền rục rịch, nhớ đến bộ dạng thuần lương của Vạn Tư Tề khi bị y đem ra thực nghiệm, không khỏi ngứa ngáy tay chân.
Có thể do kinh nghiệm chiến đấu liên tiếp đắc thủ lúc trước khiến gan Hoắc Cải to ra, nhiệt huyết trào dâng, y quấn qua loa cái chăn quanh eo, liền trèo trở lại giường.
“Ca” Hoắc Cải quỳ ngồi trên giường, từ phía sau vòng tay ôm lấy Vạn Tư Tề, thò đầu nhìn dục vọng vẫn chưa nguội của Vạn Tư Tề, len lén lộ ra nụ cười tà ác.
Vạn Tư Tề hừ một tiếng, vẫn không thèm để ý đến y.
“Đừng giận mà! Đệ chưa từng làm chuyện thân mật như thế với ai nên không khỏi ngượng ngùng mà” Hoắc Cải xấu xa dán chặt vào lưng Vạn Tư Tề, cơ thể xích lõa làm nũng cách tấm áo ba lỗ thiếu vải đến đáng thương mà cọ xát, thành tâm khiêu khích hắn.
Vạn Tư Tề thân hình không động đậy, chỉ nhàn nhạt châm chích: “Biểu hiện ngượng ngùng của đệ thực là khác người nhỉ.”
“Huynh vừa động vào, ta liền cảm thấy sờ sợ. Hay là… đổi thành ta thị hầu huynh?” Hoắc Cải chớp chớp mắt, “hảo tâm” đề nghị.
Vạn Tư Tề đương nhiên biết tên nhóc này lại có ý định đem mình ra thực nghiệm, lầm lì không nói không rằng, vặn vẹo vai, muốn quẫy khỏi vòng tay đầy vẻ dụ dỗ của Hoắc Cải.
Thấy được dáng vẻ giận dỗi hiếm có của Vạn Tư Tề, Hoắc Cải vui vẻ, nhân tố ác liệt theo đó càng vượng. Y không thích bản thân bị người khác vuốt ve thành một vũng xuân thủy, nhưng y rất thích giày vò người khác xuân thủy tràn lan sau đó ngạo nghễ đứng bên quan sát.
Hoắc Cải ghé môi lại gần, từng chút từng chút nhẹ cắn lên gáy Vạn Tư Tề, cười vừa khinh bạc vừa mờ ám: “Có được không nào”
Tay Hoắc Cải cũng không rảnh, thuận theo vạt dưới áo ba lỗ mà mò mẫm lên, vuốt ve eo bụng Vạn Tư Tề, dạo chơi lên trên đầy vẻ mời gọi. Xúc cảm đầu ngón tay dịu dàng mà ấm áp, y phục theo động tác của tay mà từng chút một bị cuộn lên trên, dồn trước ngực Vạn Tư Tề, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, giống như những đợt sóng khoái cảm bị đè nén.
“Buông ra.” Vạn Tư Tề cắn răng hừ ra một câu như vậy, trong hô hấp toàn là hơi nóng bị dồn nén đến cực hạn.
Hoắc Cải bị một tiếng vừa cấm dục vừa phiến tình này của Vạn Tư Tề chọc cho run rẩy, hứng thú càng đậm, dứt khoát giơ tay cuộn áo ba lỗ lên, cởi khỏi cánh tay, chụp lên mặt Vạn Tư Tề.
Bị cưỡng chế tước đoạt cảm quan phần đầu, Vạn Tư Tề kéo áo muốn cởi hẳn áo ba lỗ ra, nhưng Hoắc Cải lại mở miệng, chỉ nói một câu, đã có thể ngăn lại sự phản kháng của Vạn Tư Tề. Y nói: “Nhìn thấy khuôn mặt của mình, ta làm sao làm tiếp được?”
Tiếng thở dài cách lớp vải truyền ra, giống như tiếng thì thầm trầm đục. Hoắc Cải thấy Vạn Tư Tề đúng như mình dự đoán, bất đắc dĩ thỏa hiệp, cười càng thêm tà ác ngạo mạn.
Hoắc Cải quỳ rạp trước người Vạn Tư Tề, áo ba lỗ chụp lên toàn bộ đầu hắn, chất vải đàn hồi vẽ ra đường nét của mắt mũi đôi môi, vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng. Hoắc Cải đột nhiên rất hiếu kỳ khi xưa Doãn Chí Bình cách một tấm khăn tay làm nhục Tiểu Long Nữ có tâm tình thế nào. Phải chăng cũng như y hiện giờ, cậy đối phương không nhìn thấy mà dục vọng tà ác càng thêm bành trướng.
“Đừng cử động.” Hoắc Cải ghé sát lại, mút đi mút lại vùng vải nơi cánh môi Vạn Tư Tề, nước bọt thấm xuyên qua vải, làm ướt đôi môi của đối phương. Vải có chút thô ráp, cảm xúc trên môi vừa nóng bỏng vừa ẩm ướt. Hoắc Cải vươn đầu lưỡi ra, lần theo kẽ môi của Vạn Tư Tề. Đầu lưỡi mềm mại vẫn chưa chen vào miệng đối phương đã bị vải ngăn trở bật trở lại. Không cách nào hôn sâu, thế nên Hoắc Cải liền cọ xát, gặm nhấm, mút mát, chiếm đoạt số nước ít ỏi đến đáng thương trên hai cánh môi, khát khao lại dịu dàng, thân mật lại xa cách.
Hơi thở nặng nề của Vạn Tư Tề cho dù cách một lớp vải cũng cảm thấy rõ rệt, Hoắc Cải nhìn hầu kết hắn gấp gáp lăn qua lăn lại, mày mắt cong cong, như một đứa trẻ hư làm việc xấu thành công: Tại sao ta giày vò ngươi như vậy mà ngươi vẫn ngoan ngoãn mặc ta sắp đặt chứ? Ngươi muốn ta đến vậy sao? Cho dù bị thực nghiệm bị giày vò cũng cam tâm tình nguyện. Thiếu niên à, tham luyến mỹ sắc luôn phải trả giá đó…
Hoắc Cải nhẹ nhàng ngậm lấy phần vải trên môi, kéo lên trên, sau đó đột ngột buông ra. “Bộp” vải bật trở về trên môi Vạn Tư Tề, mang theo dao động khe khẽ. Vạn Tư Tề trầm giọng hừ một tiếng, đè nén sự run rẩy toàn thân.
Đồ chơi nghe lời hơn mong đợi, thế nên đứa trẻ hư càng thêm ngang ngược, Hoắc Cải dứt khoát ngồi cả người vào lòng Vạn Tư Tề. Thân thể dán sát, da thịt liền kề, mồ hôi dung hoà, nhiệt độ truyền cho nhau, cọ xát một cách bừa bãi, nóng cháy lại vội vã. Vạn Tư Tề không nhịn nổi ngửa đầu lên, hô hấp gấp gáp, toàn thân nóng rực.
Hoắc Cải hơi tách thân thể đang dán sát ra, híp mắt nhìn cần cổ vì ngửa lên mà trông vô cùng thon dài, bất chợt vùi đầu xuống, đớp lấy động mạch cổ Vạn Tư Tề, gặm cắn giày xé một cách thô bạo.
Cổ họng Vạn Tư Tề thoát ra một tiếng hừ trầm khàn, nhưng không hề phản kháng.
“Đau không?” Hoắc Cải dựa vào cổ Vạn Tư Tề, liếm láp phần da thịt vừa gặm cắn.
Vạn Tư Tề không nói, chỉ khe khẽ lắc đầu.
Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề theo nụ hôn an ủi của mình, lại lần nữa ngửa cổ lên, y hài lòng gật gù, lần tới viết về quỷ hút máu hoặc cương thi công có ví dụ để viết theo rồi – vật săn đều là thứ ngốc nghếch chỉ nhớ ăn không nhớ đòn.
Hoắc Cải còn đang trăn trở việc giường chiếu thứ hai ba của quỷ hút máu, bên má chợt cảm thấy nhồn nhột, vừa ngước nhìn, í! Vạn Tư Tề cởi hẳn áo ba lỗ ra từ khi nào vậy?
“Tóm được đệ rồi.” giọng nói Vạn Tư Tề khàn đến mức không rõ ràng, lại mang theo ý vị kiên quyết.
Hoắc Cải kinh ngạc nhìn đôi mắt trong chốc lát sáng quắc như sói, cảm nhận được bàn tay to lớn túm chặt lấy eo của mình, lúc này mới ý thức được… hình như bản thân không cẩn thận đã tự chui đầu vào lưới rồi thì phải. Yamade
Đối với loại dã thú giảo hoạt thích giày vò người khác như Hoắc Cải, việc một thợ săn thông minh phải làm chính là đào sẵn hố, sau đó vẻ mặt vô tội nhìn y chủ động nhảy tưng tưng vào hố, lột da ăn sạch.
Thế là Hoắc Cải tự mua dây buộc mình đã bị móng tay nhọn Vạn Tư Tề bắt được.
Vạn Tư Tề nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Hoắc Cải, thế nhưng Hoắc Cải lại căng thẳng đến mức da thịt toàn thân căng ra, đáng thương giống như một con chó nhỏ bị người lạ dồn vào góc tường.
Vạn Tư Tề nhẫn nại không hôn sâu hơn, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hoắc Cải, tránh dọa cho con ma nhát gan nào đó chạy mất. Rõ ràng Hoắc Cải đệ cũng khát khao được hôn, vuốt ve, giao hoà, tại sao cứ phải lấy danh nghĩa thực nghiệm mày mò mới dám thân cận chứ? Thật đúng là vừa khó chiều vừa hay mắc cỡ mà… giống hệt như một tiểu quỷ thích ai liền cố ý bắt nạt người ấy vậy.
“Đừng… đừng, nhìn khuôn mặt này ta thấy không thoải mái.” Hoắc Cải quay mặt đi, rõ ràng sướng đến mức sắp kêu ra đến nơi mà miệng vẫn còn cứng.
Cái lý do này đệ dùng đã ba lần rồi… Sự thực là ra tay với khuôn mặt này đệ không thấy áp lực, nhưng khuôn mặt này ra tay với đệ đệ liền không đỡ nổi phải không? Vạn Tư Tề không biết phải nói gì, nhưng vẫn chấp nhận lời giải thích của Hoắc Cải, một tay… lật ngược Hoắc Cải lại.
Vạn Tư Tề đưa lưng Hoắc Cải hướng lên trên, đè lên giường, khom người xuống chậm rãi liếm dọc hõm xương sống chính giữa lưng Hoắc Cải. Hô hấp nóng rực, môi lưỡi nóng ẩm không ngừng đánh úp tấm lưng trần của Hoắc Cải, kích lên từng đợt từng đợt run rẩy trên cơ thể, hắn bắt buộc phải tiến tới thật chậm rãi, để Hoắc Cải học được cách chủ động tiếp nhận.
Hoắc Cải nằm rạp trên giường, túm lấy khăn trải giường, bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, mềm nhũn không chịu nổi, mơ mơ màng màng nghĩ: Đây hẳn là cách tiến vào từ phía sau truyền thống mà người ta vẫn nói.
Bàn tay Vạn Tư Tề như nước chảy, thuận theo đường cong trên cơ thể Hoắc Cải mà mơn trớn dạo chơi. Hoắc Cải thì như cá mắc cạn, không ngừng thở dốc, giống như sắp ngạt thở.
Thân thể Hoắc Cải lại lần nữa căng ra như hóa đá, y cảm thấy bàn tay Vạn Tư Tề giống như một đoản đao hơ nóng giãy trên lửa đỏ, đang men theo khe mông, tách hạ thân của mình ra, sau đó khảm cả cơ thể của hắn vào.
“Không có cao bôi trơn, ta sẽ bị thương…” Hoắc Cải vừa ủy khuất vừa đáng thương xin tha.
“Dùng cái này hẳn là được phải không?” Vạn Tư Tề bất ngờ giơ một lọ sữa dưỡng thể ra trước mặt Hoắc Cải như làm ảo thuật.
Hoắc Cải trợn tròn mắt, cái thứ này không phải luôn được mình đặt ở phòng tắm sao, Vạn Tư Tề lấy từ lúc nào vậy? Không, phải là Vạn Tư Tề làm thế nào mà xác định được thứ này, đồng thời len lén mang ra khỏi phòng tắm trong mấy phút rửa mặt cạo râu? “ Huynh biết thứ này là gì sao?”
“Thân thể nhũ (Sữa dưỡng thể).” Vạn Tư Tề bật nắp ra, bóp ra một ít chất dịch trơn dính, thử độ nhờn dính của nó, hết sức hài lòng. “ Chữ viết ở đây ta vẫn chưa nhận diện được hết, nhưng ba chữ này tuyệt đối không thể nhận lầm được.”
Hoắc Cải nghiến răng nghiến lợi hối hận vì cái đống “hạ thân”, “lõa thể”, “XX màu nhũ bạch”… trong văn của mình.
“Thứ này tính kích ứng rất mạnh, không thể dùng.” Hoắc Cải cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ nghiêm túc đáng tin.
Vạn Tư Tề thản định bôi chất dịch màu trắng sữa đó lên khóe môi, niêm mạc khóe môi rất yêu nghề mà phản hồi chân tướng rằng sữa dưỡng thể không chút kích ứng nào. “Đệ lại ba xạo rồi.” Vạn Tư Tề ấn giữ chặt Hoắc tiểu quy đang có ý đồ lật người lại, thở dài đầy bất đắc dĩ và sủng nịch.
Hoắc Cải vùng vẫy huơ huơ tứ chi, khóc không ra nước mắt. Bớ Đại thần đam mỹ, cứu mạng có người muốn bạo cúc hoa tui (Đại thần đam mỹ: Ngươi mau chóng đi đi)
“Đừng sợ, nếu như đệ không muốn, ta sẽ không ép đệ.” Vạn Tư Tề vùi đầu vào hõm vai Hoắc Cải cọ cọ, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi qua da thịt Hoắc Cải.
Thân thể dán vào nhau, Hoắc Cải, từng là chủ nhân của thân thể đó, y rõ hơn ai hết lúc này Vạn Tư Tề nhẫn nhịn khó chịu đến mức nào. Một chút cảm xúc mềm lòng chảy qua tim, Hoắc Cải trong giây phút đó gần như muốn mở miệng thỏa hiệp, nhưng cuối cùng y chỉ có thể nói: “Ta có thể dùng tay giúp huynh.”
“Không cần, ta đợi đệ.” Khẩu khí dứt khoát quyết đoán, tỏ rõ quyết tâm không thể chất nghi.
Hoắc Cải thở dài một tiếng, vô tâm vô tư nghĩ: Không phải Vạn Tư Tề lúc trước bị mình sc lọ đến mức nảy sinh ám ảnh tâm lý rồi đấy chứ?
Rất nhanh Hoắc Cải liền hiểu được câu “Ta đợi đệ” đó âm hiểm xảo trá đến mức độ nào. Vạn Tư Tề đích thực không còn tiến công khu vực nguy hiểm nữa. Cái mà tên này gọi là nếu như mình không muốn hắn sẽ không tiến vào căn bản chính là đợi mình bị khiêu khích đến mức không chịu nổi nữa cầu hắn tiến vào! Đồ phúc hắc chết tiệt!!!
“Muốn ta không?” Vạn Tư Tề dụ hoặc yêu tinh đã bồi hồi bên bờ sa đọa.
Giọng nói của Vạn Tư Tề mang theo tiếng nước khe khẽ, khiến thần trí vốn đã dao động của Hoắc Cải càng thêm mơ hồ, phát ra những tiếng rên rỉ không rõ: “A… A… Ư…”
Dường như đang tính sổ tất cả những thực nghiệm lúc trước, Vạn Tư Tề xấu xa không để tâm đến ngôn ngữ cơ thể quá mức rõ ràng của Hoắc Cải, không ép ra lời khẩn cầu của Hoắc Cải quyết không dừng tay. “Hoắc Cải, muốn ta không?”
Kích thích tinh tế men theo thần kinh của Hoắc Cải xâm nhập vào huyết dịch, dồn thành sóng triều cuồn cuộn, không ngừng xung kích linh hồn đói khát, khiến cho Hoắc Cải đang ngụp lặn trong dục hải càng khó chịu đựng, gần như muốn đánh người. Thế nhưng y lại không thể nhúc nhích được chút nào, cả cơ thể đều bị Vạn Tư Tề giam giữ, cho nên y chỉ có thể nóng nảy gầm lên: “Mau tiến vào cho ông!”
Đối với sự khuất phục hiếm có của Hoắc Cải, Vạn Tư Tề bày tỏ… Ý nghĩa trung tâm không sai, nhưng tại sao nghe lại vẫn có vẻ ngạo mạn nợ đòn đến vậy.
Nhưng Hoắc Cải đã thành tâm thành ý khẩn cầu rồi, Vạn Tư Tề tất nhiên phải đại phát từ bi mà đáp ứng. Hoắc Cải hết sức tự giác túm lấy gối chèn dưới eo, đợi Vạn Tư Tề đại giá quang lâm. Nếu như đã hạ quyết tâm rồi thì Hoắc Cải tất nhiên vô tâm vô tư như mọi khi, làm thế nào thoải mái thì cứ làm.
“……” Vạn Tư Tề không hiểu tại sao lại cảm thấy thất bại, cầm sữa dưỡng thể lên bắt đầu làm việc.
Hoắc Cải thất thần nhìn bức tường phía trước, một loạt những từ ngữ, tranh ảnh, đoạn phim liên quan đến trơn dính lấp đầy đầu óc. Ám thị màu hồng đào xâm nhập vào tâm linh, khiến cơ thể càng thêm khó chịu, khóe miệng vô thức cong lên, vừa ngây thơ vừa mị hoặc. Thân thể phớt hồng ưỡn lên, vừa mảnh mai vừa mềm mại, giống như chỉ cần chạm nhẹ chút thôi liền có thể nứt ra, biến thành hồ suối nước nóng dưới đầu ngón tay.
Bức tranh trước mắt quá mức phiến tình, Vạn Tư Tề bị mê hoặc bởi những đường cong trên thân thể Hoắc Cải, giảo hoạt cọ sát, muốn khiêu khích ra càng nhiều phản ứng của Hoắc Cải.
Đau đớn và sung sướng đan xen khó phân biệt, Hoắc Cải chịu giày vò trước ranh giới cao trào, quay đầu căm hờn trừng mắt nhìn Vạn Tư Tề. Khóe mắt phiếm hồng, đôi mi run rẩy, đôi mắt ướt át, Vạn Tư Tề bị đôi mắt ướt nước đó của Hoắc Cải câu hồn bay lên chín tầng mây, một cảm giác đắc ý len lén nảy sinh: Nhìn đi, yêu tinh thần kỳ bậc này chính là của nhà ta!
“Lẹ lên, rốt cuộc có biết làm không hả?” Yêu tinh bị trêu chọc đến xù lông chớp đôi mắt to ướt át, gầm lên.
Rốt cuộc là ta thượng ngươi hay là ngươi thượng ta hả! Khóe miệng Vạn Tư Tề co rút: Nhìn đi, yêu tinh thần kỳ bậc này chính là của nhà ta…
Sỉ nhục! Vạn Tư Tề đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác thất bại Lão Phật Gia vẫn chưa thấy sướng, Tiểu Lý Tử ngươi còn phải cố gắng nhiều. Vạn Tư Tề cảm nhận khối lửa nóng đã giương cung chờ bắn từ lâu ở phía dưới, nghiến răng nghiến lợi đắn đo rốt cuộc mình nên trực tiếp đâm thẳng vào hay trực tiếp đâm thẳng vào đây?
Cho nên hắn tiến vào.
“Ta X!” Đang hơi bình tĩnh lại từ kích thích ban đầu, Hoắc Cải rốt cuộc cũng ý thức được rằng cúc hoa của mình…bị bạo rồi. Không thể không nói, cho dù xuất phát từ lớp nghĩa nào thì câu gào thét này của Hoắc Cải cũng tương đối có tính khái quát.
Khôi phục lại một chút tự giác của nam tử hán, Hoắc Cải cắn chặt môi, hơi thở gấp gáp, vẫn có chút luống cuống không biết nên làm gì, bị bạo cúc rồi mình nên phản ứng thế nào mới đúng? Y nghe thấy Vạn Tư Tề thì thầm bên tai: “Gọi tên ta…”
Hoắc Cải há miệng, giọng nói đã mất đi khống chế như thế đang khóc lóc, đáng thương lại mềm mại: “Ca…”
Vạn Tư Tề liếm đi những giọt mồ hôi ướt đẫm cổ Hoắc Cải, phát ra những tiếng mơ hồ không rõ: “Là gọi tên…”
“Long sáo chết tiệt…” Bị làm cho thần trí bay lên mây, Hoắc Cải không cẩn thận liền…để lộ cách xưng hô trìu mến vốn chôn sâu trong đáy lòng.
Kinh nghiệm lịch sử dạy chúng ta biết rằng, người có sao nói vậy đều không có kết cục tốt. Vạn Tư Tề không đạt được câu trả lời mình muốn, bực bội cắn một cái lên vai Hoắc Cải, tiếng hỏi như lời dỗ dành của ác ma đến từ địa ngục: “Gọi ta là gì?”
“Quảng… Quảng cáo rẻ tiền…” Đứa trẻ xui xẻo Hoắc Cải lại không cẩn thận thốt lên tiếng lòng rồi.
“Thôi bỏ đi…” Vạn Tư Tề thất bại thở dài một tiếng, vững vàng nâng cao đồn bộ của Hoắc Cải lên, tiến vào sâu hơn.
Chuyện ấy giữa nam nhân với nhau, sự thần phục của một người thành toàn cho sự điên cuồng của người kia, vứt bỏ cây thương sắc nhọn vốn có, dùng nơi mềm yếu nhất đón nhận sự đâm xuyên của đối phương, sau đó nhũn thành một vũng xuân thủy, mặc cho đối phương kích lên những đợt sóng lăn tăn vô tận. Bộ ngực nóng hổi dán chặt vào lưng đối phương, mùi hương gần trong gang tấc vừa xa lạ vừa quen thuộc, Hoắc Cải mặc cho linh hồn và thể xác chìm đắm trong tiết tấu chậm rãi, trái tim chưa rõ, thân thể đã rõ rồi, đối diện với người này, y đã sớm không chút phòng bị.
Có lẽ do lúc trước hai bên giày vò nhau quá lâu, nên sau một trận giao chiến kịch liệt, hai người rất nhanh liền đón nhận khoảnh khắc cao trào. Hoắc Cải nằm rạp trên giường, chỉ chừa lại chút hơi, Vạn Tư Tề ôm Hoắc Cải lưu luyến hôn lên từng tấc da thịt có thể chạm tới, triền miên ấm áp tràn ngập nồng tình, ngay cả một lọn tóc cũng không bỏ qua.
Hoắc Cải chớp chớp mắt cho khô lệ trong mắt, ánh mắt nhìn Vạn Tư Tề không nhìn ra được suy nghĩ. Vạn Tư Tề giang rộng năm ngón tay, tỉ mỉ chải dọc mái tóc dài uốn lượn của Hoắc Cải, nụ cười dịu dàng: “Sao thế? Vẫn chưa thở được bình thường sao?”
“Vạn Tư Tề…” Hoắc Cải quay đầu đi, tránh khỏi ánh mắt tràn ngập vui mừng và hạnh phúc của Vạn Tư Tề, giọng vì vừa trải qua trận giày vò vừa rồi mà có chút khàn khàn, nghe lại có vẻ xa lánh thế tục một cách kỳ lạ: “Ta không tin vào vĩnh hằng.”
Động tác Vạn Tư Tề chợt khựng lại, nhưng sau đó vẫn tiếp tục chải đến cuối, những lọn tóc xanh trượt trong kẽ ngón tay như dòng nước không cách nào nắm giữ được. Vạn Tư Tề hạ rèm mi, thấp giọng nói: “Ta cũng vậy.”
Hoắc Cải nuốt tiếng thở dài xuống, mím chặt môi, lại mở miệng: “Ta không tin vào trung trinh.”
Vạn Tư Tề gập cánh tay lại, ôm Hoắc Cải vào lòng, giữ chặt trong ngực, cằm nhè nhẹ cọ vào đỉnh đầu xù lông của Hoắc Cải, phát ra tiếng thở dài rất khẽ: “Ta cũng vậy.”
Hoắc Cải vùi đầu vào hõm vai Vạn Tư Tề, hơi thở ấm áp lưu chuyển giữa khe hở nho nhỏ, khiến giọng nói Hoắc Cải nghe có vẻ mơ hồ không rõ: “Ta không tin vào tình yêu.”
Cánh tay Vạn Tư Tề ôm Hoắc Cải đột ngột siết chặt, khiến cho giữa hai cơ thể không còn khe hở, da thịt dán chặt vào nhau, nhiệt độ dung hòa. Giọng nói của hắn thế nhưng lại đạm mạc y như Hoắc Cải: “Ta cũng vậy.”
Hoắc Cải ôm lại Vạn Tư Tề, cười, nhè nhẹ hôn lên môi Vạn Tư Tề: “Nhưng ta tin huynh.”
“Ta cũng vậy…” Vạn Tư Tề cong khóe môi, ôm lấy khuôn mặt hơi hơi đỏ của Hoắc Cải, làm nụ hôn đó thêm sâu.
Cho dù ngươi không tin bất cứ điều gì thì đã làm sao, ngươi chỉ cần tin ta là được rồi…
“Arup cha cha adippydappydill la baritztandill lan den lan doe..” Một tràng tiếng hát rộn ràng vui vẻ vang lên. Là tiếng chuông điện thoại của Hoắc Cải. (ĐH: Loituma girl, lựa chọn của kẻ bán manh.)
Hoắc Cải lười biếng kéo điện thoại đến trước mặt, nheo mắt liếc nhìn màn hình một cái, ăng ten cảnh giác lập tức dựng đứng: “Là Vạn Nhận Luân.”
Vạn Tư Tề vẫn chưa vào trạng thái, nhìn cái khối vuông vuông không ngừng ca hát kia, nghi hoặc hỏi: “Vạn Nhận Luân?”
“Thứ này tương tự như thiên lý truyền âm, nghe hay không nghe đây?” Dư uy của Vạn Nhận Luân vẫn còn, Hoắc Cải hiếm có hoảng loạn một trận.
“Nghe đi.” Vạn Tư Tề tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn chỉ đang hiếu kỳ cái gọi là thiên lý truyền âm rốt cuộc như thế nào.
Hoắc Cải lặng lẽ nuốt nước bọt, nhấn nút nghe và loa. Giọng nói ngạo mạn và nợ đòn của Vạn Nhận Luân lập tức vang lên: “Hoắc Cải anh xem xem bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa có mặt hả! Cho dù anh có bị tai nạn rồi thì cũng đưa số tài liệu đó cho tôi trước rồi hãy chết! Cho anh hai phút, nếu vẫn chưa đến thì số tiền thưởng tăng ca tháng này đừng hòng nghĩ đến!”
Hoắc Cải vẫn chưa mở miệng, Vạn Tư Tề đã cất tiếng: “Tôi từ chức. Hôm nay tôi không muốn ra khỏi cửa. Cần tài liệu thì tự mình đến trước cửa mà đòi.” Giọng nói đó mất hẳn sự khúm núm lấy lòng mọi khi, chỉ có sự đạm mạc đầy lăng lệ quả quyết, như một vị vương giả cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống những con kiến bò rạp trên thảm cỏ xanh rộng lớn dưới chân.
Vạn Nhận Luân rõ ràng đã bị chấn động, nhất thời câm bặt không nói được gì.
Hoắc Cải quyết đoán lập tức gác máy, thuận tiện tắt máy luôn. Dù sao đến cuối người xui xẻo cũng không phải y, chả dại gì mở máy nghe chửi.
“Ta đưa đệ đi tắm rửa nhé.” Vạn Tư Tề cẩn thận dìu Hoắc Cải lên.
“Đi thôi, cùng nhau.” Hoắc Cải gạt tay Vạn Tư Tề ra, xoay người một cái, đứng dậy vô cùng nhanh nhẹn, bắt đầu lấy nội y và quần áo mặc ngoài từ trong tủ ném ra, trạng thái gì mà “mềm nhũn vô lực đợi đỡ dậy” của tiểu thụ nghiễm nhiên trở thành thứ thuộc hư cấu.
“…” Vạn Tư Tề lặng lẽ dời tầm mắt khỏi chỗ giữa hai đùi nơi đang không ngừng chảy ra chất dịch màu trắng đục của Hoắc Cải. Hoắc Cải đệ… Đúng là một nam tử hán.
Hoắc Cải thu thập quần áo, trần như nhộng, kéo lê đôi dép đi trong nhà đi trước dẫn đường, Vạn Tư Tề toàn thân xích lõa, vẻ mặt 囧囧 đi theo sau người nào đó bước chân vững vàng đi như bay. Rất rõ ràng, với tấm da M thụ cực phẩm của Hoắc Cải, muốn khiến y gục ngã, kiểu giày vò ôn nhu của Vạn Tư Tề còn lâu mới đủ.
Tiến vào phòng tắm, Hoắc Cải vừa vặn vòi hoa sen vừa chỉ dẫn Vạn Tư Tề: “Phía này là mở nước nóng, phía này là mở nước lạnh, kéo về phía này thì nước sẽ mở lớn, ngược lại mở nhỏ. Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Vạn Tư Tề gật đầu.
“Hiểu rồi thì huynh đi ra đi.” Hoắc Cải giang tay, chỉ vào cửa phòng tắm.
Vạn Tư Tề nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt, không hiểu…
Đáng ghét, không ngờ ngươi lại ra vẻ dễ thương! Thì ra vẻ không hiểu của khuôn mặt này của lão tử lại dễ thương đến vậy? Hoắc Cải dời tầm mắt, thản định giải thích…
“Huynh chẳng lẽ không biết phòng tắm là nơi rất dễ nảy lửa hay sao?
Huynh nhìn thấy bộ dạng không một mảnh vải che thân của ta chẳng lẽ lại không cảm thấy hô hấp ngưng trệ sao?
Huynh nhìn thấy nước ấm chảy qua bộ ngực trắng như tuyết phủ đầy vết hôn, men theo những đường cong mềm mại ở vùng eo, rồi lại chậm rãi thuận theo bắp đùi tròn trịa thon dài trượt xuống, chẳng lẽ lại không cảm thấy cổ họng khô khốc sao?
Hơn nữa, chốc nữa huynh nhìn thấy ta dùng ngón tay mở rộng tiểu huyệt, chọc vào rút ra để nước ra vào, tống đi ái dịch lúc trước huynh lưu lại trong cơ thể ta, chẳng lẽ lại không cảm thấy vùng bụng nóng bừng sao?
Còn nữa, khi huynh bóp sữa tắm ra tắm cho ta, bàn tay vuốt ve lên thân thể ta, tỉ mỉ xoa từ cần cổ di chuyển một đường đến tận gót chân, chẳng lẽ lại không cảm thấy hạ thân cứng lên sao?”
Đù! Biết rõ dễ dàng nảy lửa ngươi còn miêu tả tường tận như vậy? Vạn Tư Tề nghiễm nhiên bị Hoắc Cải nói cho hô hấp ngưng trệ, cổ họng khô khốc, vùng bụng nóng bừng, hạ thân cứng lên, cố gắng đè nén tâm tình nhộn nhạo, lặng lẽ nội thương: Kỳ thực tên yêu tinh ác độc nhà ngươi cố ý phải không, cố ý phải không…
“Cho nên… Ra ngoài!” Hoắc Cải chỉ vào cửa phòng tắm mở rộng, lời lẽ đương nhiên ra lệnh.
Vạn Tư Tề hít sâu một hơi, mở cửa, đóng sầm lại. Tối nay tính sổ với tên nhóc này sau!
Hoắc Cải nhếch môi, xoa xoa cằm, lộ ra nụ cười ác liệt: Ôn nhu trung khuyển công gì đó, ức hiếp quả nhiên rất thú vị. (Bụi: Đi đêm lắm có ngày gặp ma nha bố ==)
Vạn Tư Tề đợi Hoắc Cải tắm xong, bực bội vào phòng tắm, tắm rửa rất nhanh, thay một bộ quần áo sạch, rồi quay trở lại phòng khách. Lại thấy Hoắc Cải đang ngồi trước cỗ máy vuông vuông, mười ngón lướt như bay, gõ tành tạch tành tạch.
“Đệ đang làm gì vậy?” Vạn Tư Tề nhặt khăn bông ở một bên lên, bọc lấy mái tóc dài của Hoắc Cải, nhè nhẹ lau khô.
“Viết cảm tưởng.” Hoắc Cải nhìn những hàng chữ nhộn nhạo trên màn hình, thản định đáp.
“Cảm tưởng gì?” Vạn Tư Tề rõ ràng không hình dung được Hoắc Cải tên này tà ác đến mức độ nào.
“Cảm tưởng lên giường với huynh.” Hoắc Cải không biết xấu hổ đáp.
“…” Vạn Tư Tề cầm thanh ti ba ngàn của Hoắc Cải thực sự muốn nhổ hết từng sợi từng sợi lông của tên yêu tinh này: “Viết cái đó làm gì?”
“Lưu lại làm tài liệu viết tiểu thuyết.” Hoắc Cải thản định coi như không nhìn thấy khí tràng băng sơn đang bành trướng của Vạn Tư Tề.
Vạn Tư Tề bị Hoắc Cải làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, hết sức vô lực nói: “Ta không hy vọng đệ hiểu cái gì gọi là hàm súc nội liễm, nhưng đệ có thể đừng không biết xấu hổ đến mức không che giấu gì hết vậy không?”
“Những chiêu thức ta viết trong văn, huynh có muốn cùng ta thử xem không?” Hoắc Cải đột ngột quay đầu lại, cười một nụ cười mị hoặc yêu khí tràn lan với Vạn Tư Tề.
“…” Vạn Tư Tề bị dụ dỗ đến mức cả thân thể và linh hồn đều nhộn nhạo, sau đó xấu hổ mà phát hiện ra bản thân mình thực sự rất kỳ vọng.
“Dù sao đệ cũng vẫn phải tiếp tục viết loại tiểu thuyết này, chỉ là sau này viết sẽ sát với thực tế hơn mà thôi, nếu như có chiêu gì mới, còn phải tìm huynh thử một lượt. Huynh sao lại không vui lòng làm chứ?” Hoắc Cải vươn ngón tay ra, không nhanh không chậm vẽ vòng tròn trên ngực Vạn Tư Tề.
Sắc khiến trí tuệ mù mờ, thế là Vạn Tư Tề cứ thế bị Hoắc Cải cho vào tròng, ôm ấp kỳ vọng sâu kín nào đó, cúi đầu tiếp tục lau tóc cho Hoắc Cải, giả vờ vừa rồi chẳng nhìn thấy gì hết.
Hoắc Cải đắc ý cười, quay đầu lại, đánh thêm dòng nữa trên máy tính: “Tiểu công đang ôm ấp kỳ vọng với tình yêu rất dễ khuất phục dưới sự lừa gạt của tiểu thụ”
Tiểu công xui xẻo này, tiểu thụ nợ đòn này, cái thế giới trượt dốc không phanh này…