“Rầm rầm!” Tiếng gõ cửa không chút khách khí vang lên, phá vỡ bầu không khí tràn ngập bong bóng màu hồng đào.
“Xem ra khổ chủ đến rồi.” Thần sắc của Hoắc Cải tràn đầy vẻ hả hê khi người khác gặp họa, “Huynh thử nói xem, nếu như ta chạy ra mở cửa sau đó nói với hắn là hắn chạy nhầm tầng rồi thì sẽ thế nào?”
Đứa trẻ nghịch ngợm nhà ai vậy chứ, sao có thể hư đến mức dễ thương thế này? Vạn Tư Tề đè xuống tâm tình nhộn nhạo bị khơi dậy bởi vẻ đắc ý của Hoắc Cải, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ: “Đệ thích là được.”
Nói xong, Vạn Tư Tề phối hợp trốn vào phòng ngủ, thuận tiện khép cửa lại.
Hoắc Cải xoa xoa tay, cười gian đi về phía cửa chính, vừa đi vừa nói to: “Gõ cái gì mà gõ, gõ cái gì mà gõ, mới sáng sớm tinh mơ đã chạy đến cửa nhà người ta làm gà trống là thế nào hả?”
Người bên ngoài rõ ràng ngạc nhiên đến ngây ra, tiếng động cũng ngừng hẳn.
Hoắc Cải kéo cửa ra, quả nhiên là ngài thượng cấp chó chê người ghét nhà mình – Vạn Nhận Luân.
“Ngươi…” Vạn Nhận Luân nhìn Hoắc Cải chăm chăm, trợn mắt há hốc mồm.
Không ngờ phải không, mie ha ha ha! Hoắc Cải càng thấy hứng thú hơn, làm ra vẻ vô lại, không kiên nhẫn, bĩu môi nhướn mày: “Mày con mẹ nó là thằng nào?”
“Rầm” Vạn Nhận Luân không ngờ cứ thể thẳng đơ người, ngã rầm ra đất, mắt còn chưa nhắm lại, đúng cái kiểu chết không nhắm mắt.
“Clgt!” Hoắc Cải bị dọa không hiểu chi hết, có nghe nói Vạn Nhận Luân có bệnh tim đâu, chẳng qua chỉ là gọi nhầm nhà thôi, có cần thiết phải sợ phát ngất như thế không?
“Sao thế?” Vạn Nhận Luân nghe thấy tiếng kinh thán của Hoắc Cải, vội ra khỏi phòng đến cứu viện.
Hoắc Cải chỉ chỉ Vạn Nhận Luân ngã vật ra đất, vẻ mặt hoang mang lại vô tội.
“Đệ dùng thứ gì hành hung vậy?” Vạn Tư Tề chưa mưa đã lo dột, bắt đầu suy nghĩ 101 phương án xử lý thi thể.
Hoắc Cải mồ hôi nhỏ giọt: “Hắn vừa nhìn thấy ta liền lăn đùng ra rồi… Chúng ta kéo tên này vào nhà trước rồi tính được không?”
Vạn Tư Tề tiến lên phía trước, ngồi xổm xuống, lật giở một phen, sau đó dùng thân phận hành thương ra bắc vào nam, nhìn nhiều biết rộng, trong phương diện y dược thường xuyên tự mình phục vụ, khẳng định: “Hẳn chỉ là hôn mê mà thôi, trông dáng vẻ giống như là kích thích quá độ, có thể là vì cấp nộ công tâm.”
Nói túm cái quần lại là: Vạn Nhận Luân rất có thể là bị Hoắc Cải làm cho tức giận quá mức mà ngất đi.
Vạn Tư Tề kẹp lấy hai bên nách của Vạn Nhận Luân, nhanh chóng kéo hắn lên sô pha, đặt nằm ổn thỏa, thản định mở miệng với Hoắc Cải đang thấp thỏm: “Không quá một tuần hương, hắn sẽ tự tỉnh lại, không cần lo lắng.”
“Hắn thực sự sẽ tỉnh lại trong thời gian một tuần hương sao?” Hoắc Cải tha thiết nhìn chăm chăm Vạn Tư Tề cầu xác nhận.
Vạn Tư Tề gật gật đầu.
Hoắc Cải đột ngột vỗ tay đốp một cái: “Việc không thể chậm trễ … Còn đợi gì nữa!”
“Hả?” Vạn Tư Tề nghiêng đầu không hiểu.
Hoắc Cải cầm bút mực dầu bên cạnh lên, xông về phía Vạn Nhận Luân…
Vạn Tư Tề nhìn hai cái râu cuộn tròn trên mặt và con ba ba mới ra lò trên trán của Vạn Nhận Luân lặng lẽ không nói gì… Hoắc Cải, đệ có thể đừng xấu xa một cách dễ thương như thế được không? (Vạn Nhận Luân: Các ngươi đôi cẩu nam nam này có thể đừng show ân ái một cách thất đức như vậy được không?)
(Bụi: Thực ra “tú” trong “tú” ân ái chính là show, pinyin là xiu, đọc gần giống show. Bây giờ mới biết. ><) “Hoắc Cải đồ tiện nhân này!” Vạn Nhận Luân ngay giây đầu tiên tỉnh lại liền thốt lên tiếng gào thét của linh hồn. “…” Hoắc Cải nhìn bộ râu trên mặt Vạn Nhận Luân giương lên cao cao theo biểu cảm mà không thể nhịn cười nổi. Tầm mắt của Vạn Nhận Luân đảo một vòng trên người Vạn Tư Tề khoác da Hoắc Cải, sau đó khóa chặt vào Hoắc Cải bản gốc khoác da yêu thụ: “Ngươi là ai?” Hoắc Cải giả bộ ngây thơ vô tội chớp chớp: “Ta là em họ của Hoắc Cải, Hoắc Nguyên Giáp.” Vạn Nhận Luân khóe miệng co rút, quay sang Vạn Tư Tề hỏi: “Ngươi là ai?” Vạn Tư Tề dáng vẻ đứng đắn: “Ta là anh họ của Hoắc Nguyên Giáp, Hoắc Cải.” Vạn Nhận Luân đập bàn đứng lên: “Hai người các ngươi giả ngu phải không? Hoắc Cải, Vạn Tư Tề!” Lần này đến lượt Hoắc Cải và Vạn Tư Tề kinh ngạc: “Ngươi sao lại…” Vạn Nhận Luân hít sâu một hơi, cố hết sức đè nén nộ hỏa, nói với hai người: “Hoắc Cải, ngươi có biết tại sao ngay từ khi ngươi mới vào công ty ta đã không vừa mắt ngươi rồi không?” “Chẳng lẽ không phải là vì lòng dạ ngươi quá hẹp hòi còn nhân cách của ta quá vĩ đại?” Hoắc Cải mặt dày vô sỉ hỏi ngược lại. Vạn Nhận Luân gân xanh nảy bần bật, bây giờ thì hắn đã có thể xác nhận rốt cuộc ai là Hoắc Cải rồi. Vạn Nhận Luân phản khách vi chủ cầm lấy cốc nước lọc để qua đêm uống hết sạch, nghiêm túc nói với Hoắc Cải: “Bởi vì ta thực sự ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã thấy ngươi không vừa mắt.” Biểu cảm của Hoắc Cải vặn vẹo một cách rất vi diệu: “… Chỉ vì nhìn không vừa mắt nên ngươi có thể hành hạ ta chết đi sống lại như vậy sao?” “Đó không phải là không vừa mắt bình thường.” Vạn Nhận Luân trịnh trọng đáp: “Đó là cực kỳ vô cùng không vừa mắt, là cái kiểu chỉ cần nhìn thấy ngươi thôi là đã muốn cầm gạch đập cho ngươi ngã gục ra sàn ấy. Mà sau mỗi lần hành hạ ngươi xong là ta liền cảm thấy một nỗi sảng khoái được báo thù rửa hận từ trong ra ngoài.” Hoắc Cải vô lực thổ tào: “Lý do ngài chà đạp tiểu sinh thật đúng là chính đáng vô cùng ha…” “Ta vẫn luôn không biết tại sao lại thế, nhưng bây giờ ta hiểu rồi, Hoắc Cải điều này đều là do ngươi tự chuốc lấy mà thôi!” Vạn Nhận Luân lần nữa đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào Hoắc Cải, chính khí dạt dào. Vạn Tư Tề vẫn luôn im lặng chợt hừ lạnh một cái, tay Vạn Nhận Luân liền run, chầm chậm thu tay về, một chọi hai, hắn đánh không lại. Vạn Nhận Luân bi phẫn nắm chặt tay: “Ngươi con mẹ nó thấy sắp xuyên trở về rồi không ngờ còn chơi lão tử một vố, để lão tử đội xác Vạn Tư Tề gánh tội thay cho đôi cẩu nam nam các ngươi!” Hoắc Cải rất nhanh phản ứng lại: “Ngươi kế thừa ký ức của Vạn Nhận Luân? Vậy thân phận hiện giờ của ngươi coi là trùng sinh hay xuyên việt?” Vạn Nhận Luân nhướn mày hừ hừ: “Vừa rồi lúc ngất đi mới nhớ lại chuyện của thế giới đó, không coi là trùng sinh cũng không coi là xuyên việt, nhiều nhất chỉ có thể coi là khôi phục ký ức tiền kiếp mà thôi. Nào có bản lĩnh tài giỏi như Hoắc Cải nhà ngươi, nhấc bút một cái liền có thể sáng tạo ra một thế giới.” Hoắc Cải kêu oan: “Nếu như ngươi không giày vò ta ta có thể viết ra bộ tiểu thuyết đáng chết đó sao?” “Ngươi nếu như không viết bộ tiểu thuyết đó thì ta có thể đến tận thế giới này vẫn còn ghi hận ngươi sao?” Vạn Nhận Luân nghiến răng. “Nhất ẩm nhất trác, giai vi tiền định, nhân duyên quả báo thị dã.” Vạn Tư Tề việc không liên quan đến mình mà chêm vào một câu. (Bụi: Nhất ẩm nhất trác, giai vi tiền định, nhân duyên quả báo thị dã – Câu này thường dùng trong Phật giáo, mỗi một bữa ăn đều là do tiền định, là nhân duyên quả báo cả.) Hoắc Cải nhún vai: “Ở thế giới này ngươi chà đạp ta, thì ở thế giới kia ta giày vò ngươi. Hai chúng ta coi như hòa.” “Hòa cái đầu ngươi!” Vạn Nhận Luân xù lông. “Ngươi thảm bằng ta sao? Kiếp đầu tiên không những là mệnh búp bê bơm hơi, còn là loại búp bê bị luân phiên sử dụng. Sau đó trùng sinh, đội cái vỏ tình địch, ngươi cho rằng Đông Phương Vị Minh, Vũ Vô Chính và Trần Bách Chu đều là những quân tử trạch tâm nhân hậu chắc?” Hoắc Cải hả hê trên nỗi khổ của người khác vỗ vỗ vai Vạn Nhận Luân: “Ai bảo chúng ta sinh ra dưới hồng kỳ, lớn lên trong tân Trung Quốc chế độ chủ nghĩa xã hội chứ, xác định là chỉ có thể làm thanh niên tốt tôn trọng pháp luật mà thôi. Chứ chẳng lẽ ngài lại muốn mạo hiểm việc vào tù mà bạo cúc tiểu sinh?” Vạn Nhận Luân tức giận trừng mắt nhìn, lại phát hiện Vạn Tư Tề ở một bên mắt hổ đăm đăm, dường như còn có khuynh hướng giương móng vuốt. Thế là Vạn Nhận Luân nén giận nuốt lời vào, thấp giọng oán trách: “Có ra tay được với thân thể này của ngươi không thì còn phải xem nữa…” Móng vuốt của Vạn Tư Tề đã thu lại, chỉ là khí tràng băng sơn càng thêm uy vũ. “Sau khi ta xuyên về, mấy người đó rốt cuộc đã làm khó ngươi thế nào?” Hoắc Cải ngụy trang ra dáng vẻ lo nước thương dân, con sâu hóng hớt lại bò lổm ngổm trong lòng. Tuy gặp phải bất hạnh vạn phần, song dù sao cũng chỉ là đi một vòng trong ký ức, không so được với đích thân trải qua, sau khi phẫn nộ ban đầu trôi qua, Vạn Nhận Luân cũng có thể miễn cưỡng bình tĩnh điểm lại từng bị kịch. “Lúc đó ta bị Đông Phương Vị Minh và Vũ Vô Chính chặn lại trong phòng, lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, chỉ có thể trình bày toàn bộ chân tướng, cũng coi như miễn cưỡng giữ được một mạng. Còn về việc hai tên điên đó đem ta ra trút giận thế nào thì ta không kể tỉ mỉ nữa. Sau khi biết rõ nội tình, hai tên đó liền nhốt ta trong phủ của Đông Phương Vị Minh, bắt đầu tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ khắp thiên hạ nhằm mục đích đuổi tới hiện đại. Còn Trần Bách Chu phát hiện từ sau khi ngươi gả cho Đông Phương Vị Minh xong thì chưa từng lộ diện, cho rằng Đông Phương Vị Minh giam cầm ngươi, cho nên tìm đến cửa đòi người, sau một phen giải thích, Trần Bách Chu cũng tìm kỳ nhân dị sĩ cùng bọn họ… Ta nói ngươi cái tên tiểu tử này có gì tốt mà khiến cho hết người này đến người khác đòi sống đòi chết vì ngươi.” Nói đến cùng, rốt cuộc cũng là không cam tâm. “Ta cảm thấy sau khi biết được chân tướng, bọn họ vẫn không từ gian khổ đuổi đến hiện đại hẳn là để báo thù…” Hoắc Cải xoa xoa mũi, ngượng ngùng đáp. Vạn Nhận Luân khinh thường bĩu bĩu môi, tiếp tục kể: “Cuối cùng ba người bọn họ tìm được một đại sư khá đáng tin. Đại sư đó nói dùng linh hồn của ta dẫn đường, mở ra thông đạo giữa hai thế giới. Thế là ta liền bị giết chết làm tế phẩm.” “Vậy ba người bọn họ không phải thực sự đã xuyên đến hiện đại rồi đấy chứ…” Hoắc Cải lặng lẽ nuốt nước bọt, có chút căng thẳng. Vạn Nhận Luân cười lạnh: “Ta chết cũng đã chết rồi, nào biết được bọn họ thành công hay chưa. Ta có thể sống lại trong thế giới này một lần nữa, nói không chừng còn phải cảm ơn pháp sự lấy ta làm tế phẩm đó ấy chứ. Có điều cho dù bọn họ có đến được hiện đại thì cũng chẳng liên quan gì đến ta, dù sao thì người cuối cùng xui xẻo cũng là ngươi.” “Sao cơ… Không phải ngươi thích Vũ Vô Chính sao?” Hoắc Cải ý đồ sách phản địch quân. “Đầu óc có vấn đề mới thích đàn ông, bổn giám đốc đây có nhà có xe có tiền đồ, sao phải đi làm một kẻ chuyên bị người X chứ!” Vạn Nhận Luân khinh thường phỉ nhổ: “Đời này ta sẽ không để cuộc đời mình phải phụ thuộc vào người khác, muốn cái gì ta sẽ tự tay mình giành giật lấy, cho dù có chết đói cũng không vẫy đuôi đợi người khác thương hại!” Nhìn thấy đôi mắt lăng lệ, đường nét rắn rỏi, thân hình thẳng tắp của người đàn ông trước mặt, Hoắc Cải bị liệt vào hạng đầu óc có vấn đề không nhịn được giương khóe miệng: Vạn Nhận Luân, từ kẻ đáng thương trở thành kẻ đáng hận, đời này ngươi rốt cuộc đã sống ra dạng rồi… Cũng tốt, ít nhất lần này ta cuối cùng cũng không nợ ngươi rồi. “Được rồi, những chuyện vớ vẩn không đề cập đến nữa, giao tài liệu ra đây!” Vạn Nhận Luân xòe tay ra trước mặt Hoắc Cải đòi nợ. “Ơ ờ…” Hoắc Cải trong chốc lát từ kênh cổ đại chuyển sang kênh hiện đại vẫn có chút không quen, mơ màng đưa tài liệu hội nghị đã chuẩn bị đầy đủ cho Vạn Nhận Luân. Cầm lấy tài liệu rồi, Vạn Nhận Luân gan cũng to ra không ít, quét mắt nhìn hai người trước mặt, châm chọc: “Chậc chậc, hiện giờ hai ngươi nhập vào nhầm xác, một người trở thành kẻ nhập cư bất hợp pháp đáng ngờ, một người trở thành tên ngốc, công việc khỏi nghĩ giữ được đi, có khi ngay cả cái căn hộ rách nát này cũng không ở nổi hai ngày, đáng thương đáng thương nha.” Hoắc Cải tất nhiên sẽ không nhắc cho Vạn Nhận Luân biết rằng bản thân mang theo gia tài bạc tỷ xuyên qua, cố làm ra vẻ rầu rĩ: “Ta từ chức rồi ngươi cũng sẽ gặp khó khăn. Ngay cả một người bàn giao cũng không có, thế mà không đủ khiến ngươi đau đầu sao.” Vạn Nhận Luân cười mỉa một tiếng, đứng dậy đi về phía cửa: “Rất tiếc, ngươi đây không gọi là từ chức, mà là sa thải. Lý do là ngươi không làm tròn chức trách. Còn về lương tháng này ngươi cũng đừng mơ đến nữa. Nếu như có gì bất mãn, hoan nghênh ngươi đến công ty tranh luận trực tiếp với ta bất cứ lúc nào… A, không đúng, phải bảo Vạn Tư Tề đến tranh luận trực tiếp với ta mới đúng, hy vọng hắn không bị thang máy dọa sợ.” “Rầm!” Vạn Nhận Luân trở tay đóng sầm cửa lại rồi ngông nghênh đi, tràn đầy vẻ kiêu căng ngạo mạn, tiểu nhân đắc chí. Hoắc Cải nghĩ đến việc Vạn Nhận Luân vác cái khuôn mặt đã được mình “trang điểm” ngông nghênh đi trên đường, nhịn không được cười ra tiếng: “Được rồi, việc từ chức và bàn giao công việc không cần chúng ta lo nghĩ nữa rồi, vị này sẽ dốc sức giúp đỡ xử lý cho tốt.” Vạn Tư Tề xoa xoa đầu Hoắc Cải, trong lòng tiếp tục lặng lẽ cầu mong ba tên đối thủ cạnh tranh đó đừng xuyên được, nếu như xuyên qua được cũng sẽ xuyên vào thân xác súc vật. Hoắc Cải tên yêu nghiệt này đã thuộc về hắn rồi, những kẻ nhòm ngó… Hừ hừ! Lời tác giả: Ta đã cố hết sức post đúng hẹn rồi, mọi người hiểu mà. Các bé đã tiêu tốn điểm số đừng lo lắng, vì số chữ của chương VIP sửa đổi chỉ có thể hơn không thể thiếu, cho nên Đản Hoàng bù nội dung của phiên ngoại sau vào rồi. Số chữ thừa tặng các bé miễn phí luôn Có tình yêu hỏi về tiểu thuyết mới,… trong năm nay thì chắc hẳn không có rồi. Lưu lại trang tác giả của ta đi, đến khi có truyện mới các tình yêu sẽ biết ngay cảm ơn! Bụi: Mình cảm thấy phiên ngoại 3 “Tự làm tự chịu” phải có cả nội dung của phiên ngoại 4 nữa mới trọn vẹn như tên đầu đề nên dịch gộp vào luôn. Mình đoán đó cũng là ý đồ của tác giả. Còn phiên ngoại 5 nữa là hết rồi. Phiên ngoại 5 còn dài hơn phiên ngoại 3 nữa, các tình yêu sẽ còn được xem cha kế cùng Vạn đại ca xây dựng tổ ấm trong hiện đại thế nào ^^