“Ọc ọc” Đương lúc Hoắc Cải chuẩn bị kháng nghị kiếp sống bôi thuốc thê thảm vô nhân đạo trong tương lai, bụng y đã phát ra kháng nghị trước.
Đông Phương Vị Minh ngây ra một lúc, lập tức liền nhếch mép, chăm chú nhìn mặt Hoắc Cải, đầy vẻ chờ xem kịch hay. Đối với một người đọc sách, bụng kêu òng ọc thực sự là một chuyện vô cùng bất lịch sự. Không biết tên nhóc này có quẫn bách đến nỗi chui vào chăn mà trốn không.
Nhưng, Hoắc Cải là ai chứ, một yêu nghiệt mặt dày không biết đến liêm xỉ. Cho nên Hoắc Cải rất tự nhiên mà mở miệng: “Ngươi chắc là bao ăn nhỉ?”
Đông Phương Vị Minh vọng đồ nắm được mọi cơ hội nhìn thấy trò cười của Hoắc Cải để khiến tâm hồn bị làm nhục của mình bình phục, nhưng hy vọng tan vỡ, hậm hực nói: “Ta sẽ gọi người chuẩn bị.”
“Không cần quá phiền phức đâu, ba món mặn một món canh có thịt là được rồi, nếu tiện thì mang thêm chút hoa quả sau bữa ăn nhé.” Hoắc Cải rất “khách khí” yêu cầu.
Đông Phương Vị Minh đang đi đến bên cửa liền loạng choạng, hình tượng thư sinh nho nhã lễ độ trong lòng người nào đó hôm nay đã sụp đổ hoàn toàn thành cát bụi rồi. Tên ranh này không chỉ rất gian trá rất to gan còn rất mặt dày, chỉnh thể là một tai vạ khoác Nho sam.
Đông Phương Vị Minh bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ rất đỗi hoang đường: Bản thân bức ép giữ người lại thực sự là đưa cừu vào miệng cọp, có điều, mình là cừu, đối phương là cọp.
Đông Phương Vị Minh quay đầu đánh giá Hoắc Cải một cách kỹ càng, dáng người nhỏ nhắn, sắc mặt trắng bệch, thân thể yếu đuối. Vừa rồi chắc chỉ là ảo giác thôi, ảo giác mà thôi…
Đông Phương Vị Minh ngộ nhận trực giác thành ảo giác, đã đánh mất cơ hội cuối cùng thoát ra khỏi miệng cọp của mình.
Hoắc Cải bị Đông Phương Vị Minh quan sát, khắp người phát rét, nhịn không được mở miệng: “Ngươi đường đường là Các chủ Tú Bị Các, không thể nào vì một yêu cầu nho nhỏ đó của ta mà so đo đấy chứ?”
Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải, trầm mặc. Sắc mặt của hắn dần dần trầm xuống, đúng vậy, hắn đường đường là Các chủ Tú Bị Các, từ lúc nào mà ngay cả việc người khác ăn gì cũng để tâm… bản thân, dường như có chút không ổn rồi.
Đông Phương Vị Minh chau mày, xoay người đi ra khỏi cửa, sau khi sai người kéo Hành Lộ xuống và chuẩn bị cơm canh, liền từng bước từng bước đi về căn phòng trên đỉnh lầu của mình.
Màn đêm trải khắp, đăng hoa như sao, chén khay tán loạn như ngọc vỡ, mỹ nhân uốn lượn như mây bay, trong đại đường tràn ngập mùi hương ngọt ngào ẩm ướt, tiếng cười tiếng nói lả lơi hỗn tạp tạo thành một quang cảnh nhu mị.
Đông Phương Vị Minh khẽ híp mắt, Tú Bị Các đèn đuốc sáng tưng bừng, giống như một yêu thú cẩm mao, há to miệng, cắn nuốt sự xa hoa và thối nát, ** và lòng tham vô tận, nôn ra những âm thanh hỗn tạp phồn hoa lạnh lẽo mà hư không. Mà Đông Phương Vị Minh hắn, đứng trên đỉnh đầu yêu thú, được phồn hoa bao bọc, cho nên như rơi xuống hầm băng, bị những âm thanh hỗn tạp vùi lấp, cho nên lòng như hoang mạc.
“Ông chủ ngài cẩn thận.” Một hạ nhân ân cần vén lên tấm rèm châu mười trượng trên đỉnh lầu, khom người thị hầu.
Đông Phương Vị Minh đẩy cửa phòng ra, ngọn đèn chín nhánh liền cành men xanh đã được đốt lên, ánh lửa chiếu xuyên qua đế đèn tam giác điêu khắc tán lá, sáng rõ mà không mất đi vẻ nhu hòa. Chiếu lên tấm sa trướng thêu vàng trong phòng, màn rèm ngọc rủ, ánh sáng châu ngọc làm lóa mắt người.
Đông Phương Vị Minh ngồi xuống nhuyễn tháp. Người thiếu niên y sam mỏng manh xuyên thấu ngoan ngoãn quỳ hầu một bên, chỉ đợi sai bảo.
Đông Phương Vị Minh giơ chân ra, chạm đến cằm tiểu quan, thiếu niên đó liền nịnh nọt thuận thế ngẩng đầu lên, nhu thuận như xuân thủy.
“Lấy rượu đến đây.” Đông Phương Vị Minh thản nhiên sai bảo.
Lúc sau liền có chén ngọc đã rót rượu dâng đến tận môi. Đông Phương Vị Minh dựa vào tay thiếu niên một hơi uống cạn, ngước nhìn trần nhà vẽ đầy những thải hoa tường vân, mắt phượng khẽ híp lại…
Đây mới là bộ dạng bình thường của mình không phải sao, cao cao tại thượng, tùy tâm sở dục, phong lưu bất cương. Nhưng, hôm nay mình lại bị một tên vô danh tiểu tốt nhiều lần khiêu khích đến mức chợt mừng chợt giận, suy tính thiệt hơn. Không, nghĩ lại, bản thân đã không bình thường trước cả lúc đó rồi… Vì sự xuất hiện của y mà vui mừng, vì sự thỉnh cầu của y mà đầu nhập, vì câu tạm biệt của y mà lưu luyến, vì diễn xuất của y mà kinh diễm, vì y coi thường mà không cam chịu, vì sự ngoan ngoãn của y mà mừng thầm, vì y bị thương mà căng thẳng, vì sự trêu chọc của y mà mất bình tĩnh, vì y hiểu lầm mà phẫn nộ, vì bị y lừa gạt mà tổn thương, vì sự vô thường của y mà thất vọng…
Đông Phương Vị Minh mở rộng mười ngón tay, đưa ra trước mặt, ánh sáng nhu hòa chảy qua đầu ngón tay như kim tuyến.
Bản thân mới là người thao túng trò chơi không phải sao? Tại sao bây giờ nghĩ kỹ lại, bản thân lại giống như con rối, bị người đó nắm trong lòng bàn tay, từng lời nói từng hành động, đều không do mình quyết định. Hai tháng ngắn ngủi, gặp gỡ rồi, quen biết rồi, hiểu nhau rồi, sau đó đã từng cười đùa, lừa gạt, tranh cãi, thỏa hiệp, nhưng bản thân cuối cùng lại lừa không nổi, cầu không được, cướp không xong. Cho nên chấp niệm khắc vào xương, tẩu hỏa nhập ma. Mặc cho tên ranh đó là ngây thơ hay giảo hoạt, là nghiêm chỉnh hay là vô sỉ, là văn nhược hay là dũng mãnh, bản thân đều không còn bận tâm nữa, chỉ chừa lại duy nhất một suy nghĩ—— Muốn có! Muốn có!! Muốn có!!!
Đông Phương Vị Minh bất chợt nắm chặt mười ngón, miết nhu quang trong lòng bàn tay thành tro bụi. Đông Phương Vị Minh liếc mắt nhìn người bên cạnh tháp một cái, vươn ngón tay ra, đột ngột thô bạo chọc vào miệng tiểu quan, thiếu niên lúc đầu kinh ngạc, sau đó rất nhanh uyển chuyển hầu hạ, hơi nghếch cằm lên, độ cong duyên dáng kéo dài, hầu kết tinh tế chuyển động. Thiếu niên như chìm trong mỹ mộng tuyệt vời nhất, môi đỏ kiều diễm, lưỡi mềm triền miên, vòm họng ẩm ướt, lông mi hạ thấp khe khẽ dao động, ánh mắt mê ly, dẫn ra một màu sắc đầy dụ hoặc.
Thật là… chẳng thú vị chút nào. Đông Phương Vị Minh rút tay về, lau qua loa ngay trên khuôn mặt trơn bóng của tiểu quan. Nhắm mắt lại, tượng tượng một chút nếu như người uyển chuyển hầu hạ là tên đó thì sẽ là quang cảnh thế nào. Một cơn rùng mình vi diệu lập tức truyền dọc sống lưng, lòng không ngừng gào thét —— Muốn có! Muốn có!! Muốn có!!!
Đều là da thịt giao hòa mà thôi, có gì khác nhau? Chẳng qua là phát tiết ** mà thôi, có gì khác nhau? Vì cái gì… mà không phải y không được?
Chẳng lẽ thực sự sợ hãi, lúc chết ngay cả một người khóc thương cho mình cũng không có?
Chẳng lẽ thực sự mong ước, tấm si tình vì người mình yêu mà không tiếc rơi vào bùn đen?
Chẳng lẽ thực sự hy vọng, có thể có một tri kỷ nhìn thấu bản thân mình ở bên cạnh?
“Những lời yêu thương triền miên rõ ràng chỉ là những lời đầu môi, dối gạt người. Không ngờ cuối cùng, chính bản thân mình lại cho là thật trước. Trò chơi này, rốt cuộc lại đùa giỡn mình…” Đông Phương Vị Minh cầm hũ rượu, trực tiếp rót vào cổ họng, đây là cách uống dễ say nhất, thế nhưng đôi mắt của Đông Phương Vị Minh càng lúc càng nhìn thấy rõ ràng, từ trước tới nay hắn chưa từng uống say, từ trước đến nay hắn vẫn luôn hiểu được mình muốn gì.
Đông Phương Vị Minh đã nhìn thấy thần thái của những nam nữ si tình, hắn chỉ cười chúng sinh cứ đâm đầu vào mà không thoát được ra, không nhìn thấu, chỉ vì một người mà rối ruột rối gan, trằn trọc trăn trở, hồn bay phách lạc, hà cớ gì phải tự làm khổ mình, có đáng hay không. Mà hiện tại, nhìn lại, mới phát hiện, cái lão già được gọi là Nguyệt lão đó, chẳng biết từ lúc nào, đã len lén buộc dây tơ hồng vào cổ mình, kéo mình nhấn chìm vào trong hồng trần.
Đông Phương Vị Minh lắc lắc hũ rượu đã cạn, ném mạnh xuống đất, thảm nhung dày mịn, hũ rượu lăn hai vòng, mất nắp, hương rượu thoảng bốn phía.
Dựa vào đường mòn của ngược văn ** mà nói, khi một Boss tự nhận mình là vô tâm vô tình, không có bất cứ trói buộc nào phát hiện ra bản thân đã thua bởi một nhánh cỏ dại, luôn chỉ còn hai con đường có thể đi ——
Nếu như địa vị của thụ thấp đủ để Boss hợp pháp chiếm hữu, vậy thì Boss sẽ nhốt cây cỏ dại đó vào một căn phòng tối ngày đêm make love, giày vò đủ kiểu, để chứng minh chuyện mình động tâm là một chuyện vô lý đến mức nào, không cam lòng đến mức nào khi thua bởi cúc hoa của một tên tiểu tốt.
Nếu như địa vị của thụ không thấp đến mức có thể trở thành vật phẩm tư nhân, nhưng phàm Boss là loại người quyền cao chức trọng, không coi vương pháp ra gì, thì đều sẽ cầm kiếm chạy khắp thế giới truy sát nhánh cỏ dại vô tội đó, vừa hét “Ta một người OOXX bậc này sao có thể dễ dàng tha thứ có một nhược điểm như vậy” trong lòng lại nói “Ai da, tại sao ta đau lòng đến thế, tại sao lại không nỡ, tại sao lại không thể xuống tay được”. Kết quả Boss cầm kiếm đâm thụ sống giở chết giở, sau khi cứu được, cầm dưa chuột đâm thụ sống giở chết giở, lại thả đi, sau đó tiếp tục cầm kiếm truy sát, diễn một màn thâm tình tương ái tương sát.
Trở về hiện thực, địa vị của Hoắc Cải được coi là tầng lớp trên, cấm chỉ mua bán bắt giữ. Cho nên, con đường A, đóng kín. Đông Phương Vị Minh tuy quỷ súc, nhưng là Boss loại hình ma công, chỉ cần không bị bức ép quá mức, cũng miễn cưỡng coi như lương dân tuân thủ pháp luật. Cho nên, con đường B, đóng kín.
Đông Phương Vị Minh, là một quỷ súc thuần chủng, thế nào cũng không thể quỷ súc với người mình yêu thương, đây là một chuyện ủy khuất đến bậc nào chứ. Đeo đuổi sao? Không cam lòng. Thả sao? Không nỡ. Cho nên, Đông Phương Vị Minh chỉ có thể trên trời không có đường, dưới đất không có cửa, đứng nguyên một chỗ mà đau lòng.
Quỷ súc Đông Phương Vị Minh cân nhắc lúc lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, mắt phượng híp lên, hàn khí bắn ra bốn phía: “Nếu như bổn Các chủ đã không thoát được khỏi mệnh tự đào mộ chôn mình. Vậy thì, Vạn Nhận Luân, ngươi hãy đến chôn cùng ta đi.”
Lúc mục tiêu cuối cùng từ một đêm của người nào đó thăng cấp thành một đời của người nào đó, Boss Đông Phương Vị Minh tất nhiên kích hoạt toàn bộ kỹ năng, không còn lưu thủ nữa.
Đông Phương Vị Minh lật giở thông tin thu thập được từ lâu, đọc kỹ…
“Vạn Nhận Luân, con trai thứ ba của Vạn gia, con bà bé, có công danh tú tài. Hiện đang ngụ tại biệt sản của đại ca Vạn Tư Tề, chuẩn bị thi Hương tại học viện Cam Đường.”
Đông Phương Vị Minh chau mày, lúc đầu chỉ định giỡn chơi, để phòng ám toán mới điều tra qua loa những cái này. Hiện giờ xem lại, những tin tình báo này đúng là quá hời hợt. Không sao, điều tra lại từ đầu là được, dù sao với thân phận của mình, đối phó với một Vạn gia vẫn thừa sức.
Sau một nén hương, Đông Phương Vị Minh bưng chén thuốc uống trước khi ngủ của Hoắc Cải, trở lại phòng dành cho khách, nhè nhẹ đẩy cửa ra, lại nhìn thấy thiếu niên khiến tâm thần mình hỗn loạn đang nằm sấp trên chiếc bàn nhỏ bên đầu giường, lấy ngón tay tốc ký, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa mặt mày hớn hở, giống hệt như một tiểu quỷ nghịch ngợm nhân lúc kẻ thù ngủ say mà vẽ bậy lên mặt đối phương.
Đông Phương Vị Minh nhón gót, len lén đi vào, vừa cúi xuống, chỉ thấy trên bàn đầy những vết nước, chỉ có thể mơ hồ nhận ra được vài chữ, nhưng những chữ này rất kỳ quái, nét bút nối liền, hình dáng chữ vừa quen thuộc vừa rõ ràng là chưa từng nhìn thấy.
“Ngươi đang làm gì đấy?” Đông Phương Vị Minh nhịn không được mở miệng.
Hoắc Cải đang viết đến đoạn Đông Phương Vị Minh bị treo giữa sân mặc cho đám bảo tiêu trong Các thế này thế kia rồi lại thế này, giật mình run rẩy một cái, lập tức lấy bàn tay làm giẻ lau, nhanh như chớp hủy thi diệt tích sạch sẽ những chứng cứ ở trên mặt bàn.
“Lau cũng vô dụng, ta đã ở đây xem một lúc lâu rồi.” Đông Phương Vị Minh thấy Hoắc Cải căng thẳng đến vậy, dứt khoát ra uy, gạt y một trận.
Hoắc Cải vốn bị Đông Phương Vị Minh tập kích đột ngột khiến cho hồn phách bay lên mây, nhất thời không nhớ ra là chữ mình viết là chữ hành thư giản thể của Hoắc thị, Đông Phương Vị Minh là người cổ nhân căn bản xem không hiểu kiểu chữ này, trong đầu óc toàn là: Trời giết ta rồi, mệnh không kéo dài được lâu, u hu hu hu~
“Xin lỗi.” Hoắc Cải đáng thương hề hề xin lỗi, nể tình ta nhận sai nhanh chóng, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân tha cho ta một con đường sống.
Vẻ khởi binh hỏi tội của Đông Phương Vị Minh lại càng được nước, trong lòng lại như có mèo cào, tên ranh này rốt cuộc làm chuyện xấu xa gì mà lại chột dạ đến vậy. “Ngươi cảm thấy ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?”
Hoắc Cải suy bụng ta ra bụng người, suy nghĩ một lát nếu như có người lấy mặt của mình, lấy mình ra để viết ngược văn cao H…
Ngay sau đó, Hoắc Cải lập tức co rút thành một đống, rưng rưng khẩn cầu: “Đừng đánh vào mặt…”
Thấy người trước mặt run lẩy bẩy như chim non, Đông Phương Vị Minh đột nhiên rất muốn vươn tay ra chọc chọc vào tấm lưng cong thành nửa vòng tròn đó, hoặc giơ tay ra vuốt ve mái tóc rối loạn mềm mại kia.
Lúc này, Đông Phương Vị Minh vẫn chưa hiểu được “Cute” là gì, cho nên hắn chỉ nghi hoặc một vấn đề: Tên nhóc này là yêu quái một đêm biến hình ba lần hay sao? Tại sao bất kể y biến thành thế nào bản thân đều cảm thấy rất thú vị nhỉ? Mình đúng là bị ma chướng rồi…
Đợi lúc lâu vẫn chưa thấy nắm đấm nào giã xuống, Hoắc Cải càng thêm kinh hồn bạt vía, nhớ lại mọi thủ đoạn của Đông Phương Vị Minh trong nguyên tác, Hoắc Cải hối hận đến mức hận không thể cho mình hai cái bạt tai: Ngươi viết ngược văn thì cứ viết ngược văn đi, làm gì mà cứ nhất định phải viết trên địa bàn của người khác. Ngươi viết trên địa bàn của người khác thì không tính làm gì, còn bởi vì chân đau lười không khóa cửa. Ngươi lười đóng cửa thì không tính làm gì, còn viết nhập tâm như thế, ngay cả nhân vật chính trong ngược văn đứng ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra… Trời tạo nghiệt, còn tránh được, tự tạo nghiệt, không thể sống oa oa oa~
“Sao mà đã nước mắt giàn giụa cả thế kia?” Đông Phương Vị Minh thấy nước mắt tên kia đã lã chã rơi ra, cảm thấy rất khó hiểu, y còn đánh gục được cả lưu manh, sao lại có thể khóc dữ đến thế này?
Hoắc Cải nước mắt như mưa trên hoa lê, sụt sùi nói: “Lúc cuộn chân động tác vội quá, động vào vết thương.”
“…Ta còn tưởng ngươi làm chuyện trái với lương tâm mà sợ hãi.”
Hoắc Cải lập tức mở to mắt, vẻ mặt ta sợ lắm lùi về sau rúc rúc.
Cuối cùng không nhịn được nữa, Đông Phương Vị Minh nhéo mạnh một cái lên cái mặt bánh bao của Hoắc Cải. Tên tiểu tử này sao lại giỏi trêu chọc người thế chứ? Nhìn chỉ muốn đè xuống bắt nạt một phen mới thỏa.
Quả nhiên bắt đầu hình phạt rồi. Hoắc Cải khuôn mặt tròn xoe bị nhéo đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nhìn nụ cười không có ý tốt của Đông Phương Vị Minh, bắt đầu suy xét khả năng lấy dao khống chế người này để tìm cơ hội thoát thân.
Đông Phương Vị Minh khom người xuống, tay Hoắc Cải mò xuống dưới gối.
Đông Phương Vị Minh nhấc cằm Hoắc Cải lên, Hoắc Cải nắm chặt cán chủy thủ dưới gối.
Đông Phương Vị Minh quỳ trên giường, Hoắc Cải chầm chậm rút chủy thủ ra khỏi vỏ.
Đông Phương Vị Minh hôn nhẹ lên trán Hoắc Cải, Hoắc Cải hóa đá…
“Cho dù ngươi có trăm điều không phải, ta vẫn không nỡ làm tổn thương ngươi.” Giọng nói bên tai khàn khàn triền miên, như thể hứa hẹn, như thể than thở.
[Yêu cầu giải thích chân tướng——Đông Phương Vị Minh ngươi là M thật sao, M thật sao, M thật sao?] (M: thích bị ngược, trái lại với S)
Hoắc Cải: Đản Hoàng, ta có chuyện không hiểu.
Đản Hoàng: Chuyện gì?
Hoắc Cải: Chị tiết lộ chương này Đông Phương Vị Minh một mực tình thâm với lão tử, đến chết cũng không nói, nhưng lúc trước rõ ràng tên này còn suýt nữa vì ta đầu hàng quá nhanh mà đi mất đúng không?
Đản Hoàng: Đối tượng lý tưởng trong lòng chú là ai?
Hoắc Cải: REI AYANAMI.
Đản Hoàng: Câu trả lời đúng kiểu trạch nam tiêu chuẩn … Được rồi, nếu như có người mang khuôn mặt của REI AYANAMI, cầm chảo đứng giữa chợ gào thét, ngươi sẽ làm thế nào?
Hoắc Cải: Đè bẹp cô ta, giẫm đạp cô ta, băm cô ta thành cám! Nữ thần của ta không dễ bị khinh nhờn đâu nha!
Đản Hoàng: Đã hiểu tại sao khi chú tiết lộ bản chất lẳng lơ của ngươi, Đông Phương Vị Minh liền muốn ngược chết chú chưa?
Hoắc Cải: Chẳng lẽ bởi vì bản tính của hắn cầu ngược, kéo không đi, phải đánh mới chịu chạy?
Đản Hoàng: Thật ngại quá, Đông Phương Vị Minh vẫn luôn đứng đằng sau chú kìa.
Hoắc Cải: Đông Phương, Đông Phương, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh… A a a~
Đản Hoàng vô tội nhìn trời, chắp tay sau lưng, cất bước, thản nhiên lùi về hậu trường.