Scorpio bọc kín người trong lớp áo choàng, thấp giọng oán giận lẽ ra chính mình phải lấy thêm một cái áo khoác nữa rồi mới ra khỏi lâu đài. So với khí trời ở bên ngoài, thì ngay cả căn hầm ngầm hàng năm âm lãnh cũng trông ấm áp như mùa xuân. Màn đêm ngoài lâu đài đang dần buông xuống, sắc trời trở nên mờ mờ tối, Scorpio bắt đầu phỏng đoán biết đâu nửa đêm hôm nay bọn họ sẽ có trận tuyết đầu năm ——
Ngẩng đầu trông ra hướng ngoài thành, Văn Tín đang đứng trên bãi cỏ cách đó không xa. Giờ phút này, thiếu niên vóc người cao gầy chẳng biết lấy từ đâu ra một cái khăn choàng lông cáo, quây tròn bọc lấy người, chiếc cằm lanh lảnh giấu sau lớp lông cáo mềm mại đang lay động theo gió nhẹ, thế nhưng lại lộ ra một cỗ khí chất khoan thai mĩ lệ chưa từng thấy qua bao giờ. Đuôi lông mày của anh khẽ nhếch, đang bất động thanh sắc đứng ở một chỗ nhìn Scorpio.
"Động tác thực chậm." Văn Tín xoi mói mà đánh giá Scorpio một vòng, "Lát nữa sẽ có rất nhiều người, em nhìn không khí chờ được rồi."
Dứt lời, cũng không chờ Scorpio đáp lời mình, xoay người tiên phong đi về phía bên rìa Rừng Cấm. Hướng bóng lưng lãnh diễm cao quý của thiếu niên làm cái mặt quỷ, Slytherin năm hai vội đi sát theo sau. Nhưng không đợi bọn họ đi được xa, từ căn nhà nhỏ bên ngoài bìa rừng truyền đến tiếng chó sủa dồn dập cùng tiếng người lớn tiếng hò hét, chân cả hai đồng thời khựng lại, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía thanh âm bắt đầu.
Giáo sư Hagrid vóc người to lớn của lớp Chăm sóc sinh vật huyền bí, đang gấp gáp khua bàn tay to bè như cái quạt của ổng, đi tới hướng bọn họ: "Các cậu không thể như vậy! Dù thân là khách quý của Hogwarts, cũng không thể tự ý mang người không có phân sự trong trận đấu tiếp cận nơi kia!" Khi một chữ cuối cùng rơi xuống, Hagrid đã dừng lại bên người Scorpio, lão mất tự nhiên cúi đầu nhìn mắt Scorpio, lắp bắp nói: "Buổi tối tốt lành, trò Grater."
"Chào ngài, giáo sư." Scorpio thoáng cảnh giác nói.
Ánh mắt lãnh đạm của Văn Tín lướt nhanh qua khoảng không xa phía sau Hagrid, sau có chút không vui mà hơi nhíu mày, dùng tiếng Anh nói: "Tôi không cho rằng tuyển thủ trận đấu lại có tư cách thấy hạng mục thi đấu hơn người không có phân sự đâu."
Hagrid chết lặng, há to miệng.
Văn Tín ngược lại cười càng tươi, ngữ khí ôn hòa đến đáng sợ mà nói: "Đây là gian lận."
"Không, tôi không có... Harry không có ở đây... A!" Hagrid mãnh liệt bưng kín miệng mình lại như thấy quỷ, sau cùng người khổng lồ chán nản rũ vai, "Bọn họ đều tìm biện pháp mang bọn học trò đến xem —— ý tôi là Dumstrang và Beauxbatons, chúng ta chẳng cần phải giữ cái gọi là phong độ nhân sĩ kia nữa, nếu thế thì thật không công bằng với Harry."
Văn Tín khôi phục vẻ mặt không đổi sắc, a một tiếng rồi nhướng mày, thản nhiên nói: "Tôi nhớ rõ học sinh Hufflepuff kia vẫn chưa hay biết gì —— "
"—— tôi sẽ nói cho anh ấy biết."
Thanh âm kiên định của Harry Potter truyền đến ở phía sau Hagrid, Scorpio trừng lớn mắt, nhìn Gryffindor như đang vạch màn đêm lộ ra cái đầu giữa không trung, chàng trai tóc đen mắt xanh liều chết nhìn thẳng vị trợ giáo môn bùa chú, thật giống như muốn cho anh thấy quyết tâm nào đó của mình.
Cánh môi gợi lên một độ cong trào phúng, Văn Tín khẽ hừ một tiếng: "Có liên can gì tới tôi đâu."
Scorpio quả thực muốn vì đại sư huynh vỗ tay —— cho dù thế có thể bị người nào đó cấm đoán, vẫn xứng đáng vì biểu tình Potter hiện giờ đang tùy thời muốn lao lên đánh Văn Tín một trận.
"Harry, cháu không nên ra ngoài." Hagrid xoay người, tiếc nuối nói.
"Anh ta đã thấy cháu, Hagrid." Harry nhún nhún vai, "Lại nói, anh ta tựa hồ cũng không định quản chuyện vớ vẩn này đâu —— thầy sẽ coi như không phát hiện ra tôi, phải không, giáo sư?"
Văn Tín không nói. Anh bình tĩnh mà chăm chú nhìn Harry, người sau bạo dạn ưỡn thẳng sống lưng đón nhận ánh mắt của anh, cuối cùng, xuất hồ ý liêu, ngài trợ giáo môn bùa chú của chúng ta không cách Harry mấy tuổi cái gì cũng không nói, chỉ thản nhiên lấy ra một bùa chú vàng nhạt xoay người "Bộp" một cái chụp lên ót của Scorpio, sau đó hướng Rừng Cấm đi đến.
Kinh ngạc nhìn Scorpio trực tiếp hư không tiêu thất trong không khí, Harry nhếch môi cười hì hì rồi cẩn thận phủ áo tàng hình lên người.
Văn Tín cùng Hagrid —— ở mặt ngoài là hai người bọn họ, vòng qua bên rìa Rừng Cấm tựa hồ đi thật lâu, thẳng đến Scorpio cảm thấy chân cậu đã bắt đầu lên men, lâu đài cùng hồ nước đều không thấy, nhiệt độ xung quanh trở nên ngày càng thấp —— giống như cảm giác đã từng trải qua với giám ngục, đúng vậy, giám ngục, có lẽ hạng mục thứ nhất của các tuyển thủ chính là phải vượt qua cỡ một trăm tên giám ngục? Sớm đã không còn giới hạn mà nghĩ, thẳng đến khi Scorpio nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng vài người đàn ông cao giọng gầm rú —— kia cũng không ngừng lại ở tiếng Anh, hỗn loạn đủ loại ngôn ngữ từ các quốc gia khác nhau, mọi người đang tức giận mắng, đang chửi thề —— trên khoảng không trung trống trải, một tiếng gầm thê lương vang vọng tự phía chân trời.
Scorpio vấp chân, mũi đụng phải lưng Văn Tín, hô đau một tiếng, cậu vươn tay vỗ cái lưng cứng nhắc của đại sư huynh, thấp giọng oán giận: "Dừng lại không thể nói một tiếng à?"
Văn Tín hơi hơi cúi đầu, nghiêng thân dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng.
Cánh mũi thẳng tắp của thiếu niên nửa giấu ở sau ánh lửa xa xa, mà ánh lửa cũng không phải là đến từ những cây đuốc, mà là...
Rồng lửa.
Scorpio ngốc hồ hồ há to mồm, sau đó nghĩ đến hình ảnh ông ngoại mũi hếch lên trời hừ một cái nói "Siêu thằn lằn phun lửa" đúng thật là rất thích hợp để hình dung ngoại hình của chúng nó —— ba con rồng lớn màu sắc khác nhau được thả ở trên một mảnh đất trống sâu trong Rừng Cấm, trên cái chân cường tráng của mấy con rồng phủ đầy vảy, chúng bị giam trong một cái chuồng (có lẽ là đã được bố trí pháp thuật đặc biệt), điên cuồng hướng ra phía ngoài thở phì phò, mỗi một lần đều sẽ phun ra một đường lửa dài đến bốn năm thước —— các phù thủy chạy liên tục xung quanh chuồng gỗ, lớn tiếng gào thét, rống giận khua đũa phép dập tắt lửa châm đốt nơi góc áo choàng.
Trong đó, có một con rồng to khủng màu đen trông cực giống khủng long kỷ Phấn trắng bỗng nhiên như nổi điên, bắt đầu va mạnh vào thành chuồng gỗ đang vây khốn nó, cho dù cách ước chừng năm mươi mét, Scorpio vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng kèn kẹt phát ra từ chuồng gỗ khi không thể kham nổi sức phụ trọng như thế.
"Rồng Đuôi Gai Hungary, năm nay vừa tròn một trăm tuổi, thằng bé nhỏ tuổi khỏe mạnh này vừa mới trưởng thành đấy." Hagrid tràn ngập từ ái chà xát hai tay nói, "Chúng nó thật tuyệt, không phải sao?"
Scorpio cười khan hai tiếng, chuẩn bị trả lời cho có lệ một câu cho xong. Bỗng nhiên, cằm bị đầu ngón tay lạnh lẽo niết lấy, Văn Tín không biết khi nào thì đã trở lại bên cạnh cậu, cũng bắt lấy cằm cậu, bẻ sang hướng khác, "Nhìn bên kia." Anh nhàn nhạt nhắc nhở.
Đẩy ra móng vuốt của đại sư huynh, Scorpio lúc này mới chú ý tới, cách mảnh đất trống hỗn loạn trước mặt này một khoảng rừng cây dày đặc xa xa, mơ mơ hồ hồ có thể thấy một lá cờ vàng kim chóp nhọn bị thổi đến căng phồng bay phất phới ở trong gió rét, trên mặt cờ tràn ngập những ký hiệu phức tạp bằng chu sa đỏ tươi ——
Mảnh đất trống được bố trí độc lập ra ngoài, phạm vi chung quanh không một ai tới gần, an tĩnh đến đáng sợ.
Ba con rồng, chỉ đủ cho ba dũng sĩ sử dụng. Scorpio lúc này mới vang nhớ tới, mà bọn họ lại có tới bốn dũng sĩ.
Ba con rồng ở trước mặt, còn thiếu một con.
Vị còn thiếu kia hiển nhiên bị nhốt ở một chỗ đặc thù, mà không phải là một cái chuồng gỗ đơn giản.
Scorpio nhón chân như mèo bước đi theo sau Văn Tín. Mà sau một chốc do dự, Hagrid cũng hướng Harry phía sau ra hiệu, đi theo chân hai người, đợi đến lúc tới gần mảnh đất trống kia, toàn bộ hình ảnh những phiên cờ sắp xếp theo quy luật đặt ở vị trí đối lập tương ứng với tinh tú đập vào mắt, Scorpio đầu tiên là chết lặng sau đó ngẩng đầu, "may mà" hôm nay mây đen dầy đặc, trên bầu trời chỉ có thể nhìn thấy vài chỗ có sao, nhưng thế thôi cũng đủ rồi, sau giây phút yên tĩnh như chết, cậu bé rốt cục khiếp sợ bén nhọn hét thất thanh ——
"Cửu cung bát quái trận!"
Cậu hét một tiếng, cũng không thèm để ý xem có ai đó sẽ phát hiện ra mình hay không, mãnh liệt bổ nhào vào trên người Văn Tín. Người sau không chút sứt mẻ đứng ở tại chỗ, ngẩng đầu yên lặng nhìn đại hình trận pháp cổ xưa mình vẽ hơn nửa tháng mới hoàn thành, Scorpio muốn hỏng mất mà chụp lấy áo của Văn Tín: "Anh đem cái thứ gì đến Anh quốc rồi?!"
Văn Tín cuốn cuốn khóe môi, nhẹ giọng nói: "Chúc long a."
"Cái gì?! —— cứu mạng!" Mặt Scorpio trắng bệch, thật không biết bản thân nên bắt đầu "hỏi thăm" từ đâu, "Anh hận Bộ pháp thuật quốc tế bao nhiêu a! Người ta vất vả lắm mới có tí dũng khí mở cuộc thi Tam pháp thuật lần nữa, anh nhất thiết phải khiến hạng mục đầu tiên của người ta có người chết sao —— "
Văn Tín phủi cái móng vuốt của Scorpio, chỉnh chỉnh áo của mình: "Có anh ở đây, chết cái gì mà chết."
Nói xong, liếc mắt nhìn Hagrid và Harry không nhìn thấy: "Hai ngươi lui ra sau."
Hagrid nhìn qua cực kì không muốn mà phải lui ra nửa bước. Văn Tín cắn đứt đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, giọt máu kia hóa thành một tia hồng quang, kéo ra một vệt thật dài như sao băng vọt về phía mắt trận ——
Trong lúc nhất thời, mảnh đất trống nơi Rừng Cấm tựa như độc lập thành thiên địa mới —— ban đêm như ban ngày, cuối thu như giữa hè —— nháy mắt, ban ngày lại chuyển thành ban đêm, giữa hè hóa thành rét đậm ——
[Nơi này không phải đại địa Trung Hoa của ta, người phương nào cả gan như thế, quấy nhiễu giấc ngủ của bản tôn, vây ta trong vòng cửu cung bát quái trận, dời đến nơi hoang dã này?]
Mặt người thân rồng, như cự mãng quấn quanh, móng vuốt như chim tước, trong miệng hàm chúc. Trên mặt người nọ vẽ thuốc màu từng lớp mang hơi hướm nguyên thủy, sáng tối bất định đen trắng giao nhau cùng ở trên người nọ, trông càng có vẻ dữ tợn. Scorpio khẩn trương lùi về sau nửa bước, trốn ra phía sau Văn Tín, thuận tiện đâm chọt thắt lưng anh, hạ giọng: "Chuyện do anh gây ra, tự giải quyết đi."
Văn Tín thế nhưng xoay người hướng chúc long cười nhạt nói: "Đừng chớp mắt, cũng đừng thở nữa —— ngươi làm trẻ nhỏ sợ, chúc âm lão nhân."
Scorpio hơi sửng sốt, rồi như tỉnh ra mãnh liệt nhảy ra cách kẻ kia mấy mét, trước khi Chúc long mở miệng, chân chó* chỉ vào đại sư huynh hét lớn: "Đại nghịch bất đạo!"
*狗腿: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ sự nịnh bợ, a dua, lấy lòng
~Hết chương 71~
Editor có điều muốn nói: Vì cái đoạn miêu tả anh rồng thổ dân mặt vênh của chúng ta mà tui đã không thể đăng truyện vào ngày hôm qua, mặt người đấy! thuốc vẽ đấy! Không biết con rồng "thần" này làm rồng kiểu gì nữa (¬_¬)
Đính chính: Ờm, sau một hồi tra khá nhiều nơi thì nhân vật Chúc Long này có thật trong thần thoại Trung Hoa thuở Hồng Hoang, là vị thứ chín trong 12 Tổ Vu
Người thứ nhất hình dáng như hoàng nang, đỏ như đan hỏa, sáu chân bốn cánh, hồ đồ thật thà vô diện mục (không mặt); là chân thân Tổ Vu Đế Giang.
Người thứ hai xanh như thúy trúc, thân chim mặt người, chân cưỡi đôi long; là chân thân Tổ vu Cú Mang.
Người thứ ba mặt người thân hổ, thân khoác kim lân, giáp sinh hai cánh, tai trái xuyên xà, chân cưỡi đôi long; là chân thân Tổ vu Nhục Thu.
Người thứ bốn đầu mãng thân người, thân khoác hắc lân, chân đạp Hắc Long, tay quấn thanh mãng; là chân thân Tổ vu Cộng Công.
Người thứ năm đầu thú thân người, thân khoác hồng lân, tai xuyên hỏa xà, chân đạp Hỏa Long; là chân thân Tổ vu Chúc Dung.
Người thứ sáu mặt người tám đầu, thân hổ mười đuôi; là chân thân Tổ vu Thiên Ngô.
Người thứ bảy trong miệng hàm xà, trong tay cầm xà, đầu hổ thân người, đủ bốn chân, tay dài; là chân thân Tổ vu Cường Lương.
Người thứ tám mặt người thân chim, tai treo thanh xà, tay cầm hồng xà; là chân thân Tổ vu Dược Tư.
Người thứ chín mặt người thân rắn, toàn thân đỏ thẫm; là chân thân Tổ vu Chúc Long.
Người thứ mười mặt người thân thú, hai tai như khuyển, tai treo thanh xà; là chân thân Tổ vu Xa Bỉ Thi.
(tìm hiểu thêm bằng cách search 十二祖巫)
Tiểu kịch trường: Giải đáp thắc mắc trường mẫu giáo ABC
Tiểu ác ma DN: ( giơ tay lên) "Cho cháu hỏi, ngài là rồng ạ?"
Chúc long lão nhân: "Thế ngươi nghĩ ta là gì?"
Tiểu ác ma DN: (ngây thơ-vô-số-tội) "Tổ hợp rắn biến dị + thổ dân ạ."
Chúc long lão nhân:"..."
Tiểu thiên sứ DN: (lao ra bịt mồm nhỏ kia dật lùi) "Em nó còn nhỏ, mong ngài lượng..."
Văn Tín: (gật gù) "Trẻ con lúc nào cũng nói thật."
Chúc long lão nhân:"..."
DN bản gốc: (bật ngón tay cái)