Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 196: Ác hơn hổ dữ




ở Dật Kỳ nhìn cung nữ Tô Xảo đang quỳ trên điện Gia Lâm, lại u ám, sắc bén nhìn Đức phi chẳng lẽ nàng ta kê đơn Vân Tử Khiếu. Hắn còn nghiêm túc suy nghĩ, tuyệt không có khả năng này, trước giờ nàng vẫn luôn ở cùng một chỗ với mình, không thể ra chỉ thị cho Tô Xảo kê đơn Vân Tử Khiếu. Vân Tử Khiếu cũng không để người khác tới gần.
Vậy nên sở dĩ trên người Tô Xảo có thuốc là do Vân Nhiễm động tay chân.
Tô Xảo trắng mặt, tới bây giờ nàng còn chưa bình tĩnh, nhanh chóng dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”
Đức phi cũng quỳ xuống, sắc mặt nàng cực khó coi, trước khi soát người, nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, đề phòng nàng ta bỏ thuốc lên người mình. Ai ngời đối tượng nhắm tới là cung nữ của mình. Chính mình lại ra lệnh lục soát nha hoàn, nữ nhân xảo quyệt, nỗi hận trong lòng Lam Tiểu Lăng ngày càng đậm.
Vì sao nữ nhân này thông minh như vậy, nàng không tính kế được, khiến mình không cam lòng, nắm chặt tay lại các khớp xương trắng bệch.
Có điều trước mắt nàng cần nghĩ cách tự cứu chính mình. Bây giờ tìm được thuốc trên người cung nữ của nàng, nếu làm không tốt, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nối oan. Dù hoàng thượng có bảo vệ nàng, chỉ sợ đám triều thần cũng không phục.
Lam Tiểu Lăng nhanh chóng nhìn Tô Xảo quát lạnh: “Tô Xảo, ngươi dám làm ra chuyện như vậy với vương gia, có phải Định vương âm thầm mua chuộc ngươi. Hắn cho ngươi lợi lộc gì, lá gan thật lớn, đám đứng trước mặt bản cung giở trò với vương gia.”
Nói xong, Lam Tiểu Lăng nhanh chóng nhìn Sở Dật Kỳ, than thở khóc lóc: “Hoàng thượng, bản phi quản giáo không nghiêm, cam nguyện chịu phạt, xin hoàng thượng trừng trị bản phi.”
Tô Xảo run rẩy, nương nương có ý gì, sao nàng có thể làm ra chuyện như vậy. Không! Nàng không làm.
Nhưng Tô Xảo nhìn thấy ánh mắt hung ác của Lam Tiểu Lăng, lời muốn nói ra lại nuốt vào, dù nàng ở trong cung, nhưng cha mẹ, huynh đệ đều ở ngoài cung. Nếu mình chống cự, chỉ sợ đức phi dễ dàng giết chết bọn họ, cả người nàng mềm nhũn, quét mắt nhìn đại điện. Xem ra chỉ có nàng chết đi mới giải quyết được chuyện này. Tô Xảo cố gắng lên tiếng.
“Hoàng thượng tha mạng! Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không tin Định vương, âm thầm động thủ với Vân vương gia, châm ngòi ly gián quan hệ của hoàng thượng với Vân gia, dược là nô tỳ hạ.”
Tô Xảo vừa dứt lời, Vân Nhiễm cười lạnh nhìn hoàng đế cùng Lam Tiểu Lăng, xem ra bọn họ tính bắt một cung nữ gánh tội. Một cung nữ có bản lĩnh tới gần phụ vương nàng sao?
Trong điện có không ít người cũng nghi ngờ, Tần lão quốc công nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, một cung nữ sao có gan làm ra chuyện như vậy, lão thần cho rằng chuyện này nhất định có người đứng sau sai khiến. Hoàng thượng, người đừng dễ dàng tin lời người khác, nhất định phải điều tra rõ ràng.”
Tần lão quốc công nhận định kẻ đứng sau Tô Xảo là đức phi. Yêu nữ này cấu kết với Định vương, khó trách phụ thân nàng mãi không đuổi được hắn. Chuyện này chứng minh bọn họ đã sớm cấu kết, cho nên mới không đuổi được.
Suy nghĩ một chút, chuyện gì cũng có thể nghĩ.
Lão quốc công vừa lên tiếng, không ít người nổi lên nghi ngờ Lam gia, Triệu thừa tướng nhanh chóng bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng nhất định phải thận trọng, Vân vương gia là trụ cột của Đại Tuyên, kẻ đức sau rốt cuộc có rắp tâm gì, cần phải tra rõ.”
Triệu thừa tướng nói xong, lại có vài người khác đứng ra phụ họa, cũng có người ngồi vững như thái sơn. Không phải bọn họ không giúp, mà chuyện này có âm mưu, đêm nay ông ta gặp chuyện, nếu thật sự là đức phi sai khiến, chỉ sợ hoàng đế đã sớm nổi trận lôi đình. Nhưng giờ hoàng đế bất động, chứng tỏ chuyện còn có huyền cơ, hoàng thượng biết, nên mới bất động.
Nói không chừng đêm nay Vân vương gia trúng bẫy là do đức phi cùng hoàng thượng gây ra, mục đích chân chính là diệt trừ Vân gia.
Vừa nghĩ tới điều này, Cẩm thân vương gia cũng Vũ An hầu cảm thấy lạnh tâm, trước mắt Định vương cấu kết với Hoài Nam cương. Hoàng thượng không nghĩ biện pháp đối phó, còn muốn đánh chủ ý lên người Vân gia.
Phải nói lòng dạ hoàng đế quá hẹp, hơn nữa mọi người đều thông minh, có một số người biết ân oán giữa đức phi với Yến quận vương phi. Chứng minh chuyện đêm này là do đức phi xúi giục hoàng thượng.
Ngài lại đi tin lời một phụ nhân đối phó trọng thần trong triều, khiến người ta quá thất vọng rồi. Có một hoàng đế như vậy, hỏi sao đất nước không suy vong.
Đám người Cẩm thân vương cảm thấy lạnh vô cùng, bất lực trước thực trạng, ông trời thật muốn diệt Đại Tuyên sao?
Lam Liểu Lăng nghe đám người Tần quốc công bẩm báo, ánh mắt u ám, trong lòng biết rõ hai lão già này nhằm vào mình. Nhận định nàng đứng sau sai khiến. Mắt mờ, nếu hoàng thượng không muốn đối phó với Vân gia, nàng ra tay có tác dụng sao.
Trong đầu Lam Tiểu Lăng phát hỏa, trên mặt lại tràn đầy vẻ sám hối, nhanh chóng dập đầu: “Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ quản giáo không nghiêm xin hoàng thượng hạ chỉ xử phạt, nô tỳ tuyệt không hối hận.”
Hoàng thượng càng thêm đau lòng khi thấy Lam Tiểu Lăng như vậy. Đêm nay bọn họ muốn hãm hại Vân vương gia, đức phi toàn tâm nhận lỗi về mình để hắn trong sạch, quả nhiên chỉ có nàng cùng một trận tuyến với hắn.
Nghĩ vậy, ánh mắt hoàng đế u ám đảo qua Vân Tử Khiếu, lúc này hai má ông đỏ rực, thần chí mơ màng, cười ngây ngô, thật giống như bị người khác hạ dược.
Sở Dật Kỳ biết rõ là Vân Nhiễm làm, nhưng bây giờ chứng cứ lại chỉ ra Lam Tiểu Lăng cùng Tô Xảo. Vốn nghĩ chuyện đêm nay vạn vô nhất thất, không ngờ cuối cùng vẫn ra về tay không. Còn khiến cho hắn biết một chuyện bực mình, ngạc nhiên chưa, người nam nhân hoàng hậu thích lại là Vân Tử Khiếu. Chẳng lẽ một hoàng đế trẻ tuổi như hắn lại thua một đại thúc trung niên hơn bốn mươi tuổi như Vân Tử Khiếu. Cứ nghĩ tới điều này, hắn liền phát điên muốn lao vào trung cung giết hoàng hậu, bình thường tỏ ra thanh cao, không nhiễm khói lửa trần gian. Chẳng qua chỉ là tiện nhanh bất trinh.
(vạn vô nhất thất: Không có khả năng thất bại.)
Hoàng đế nhìn Tô Xảo, nhanh chóng trầm giọng: “Người đâu, kéo Tô Xảo xuống chém, dám âm thầm cấu kết với Định vương, rõ ràng tự tìm chết.”
Tô Xảo trợn mắt ngất đi, bởi vì sợ hãi tè cả ra quần, dưới sàn có vũng nước tỏa ra mùi khai.
Nhiều người tối mắt, nhìn cung nữ này bị dọa sợ tè cả ra quần, sao có thể liên kết với Định vương, rõ ràng gánh tội thay.
Thị vệ bên ngoài điện như sói đói lao vào kéo Tô Xảo đi ra ngoài, đức phi nhanh chóng dập đầu: “Nô tỳ xin hoàng thượng trừng phạt, không một câu oán hận.”
Hoàng thượng nhìn Lam Tiểu Lăng, trên trán đã đổ mấu, trong lòng đau đớn, nhưng chuyện đã thành ra như vậy, không phạt không được. Hoàng đế ra lệnh cho thái giám: “Người đâu, kéo đức phi xuống đánh hai mươi đại bản.”
“Ân, hoàng thượng.”
Hai gã tiểu thái giám nhanh đi tới, kéo đức phi ra ngoài, Lam Tiểu Lăng còn nhìn hoàng thượng: “Tạ ân điển của thượng.”
Trong lòng Lam Tiểu Lăng tức hộc máu, thiếu chút nữa tức chết, cắn răng đi theo thái giám ra ngoài.
Sở dĩ Vân Nhiễm không lựa chọn Lam Tiểu Lăng là vì chuyện đêm nay có liên quan tới phụ vương. Nàng biết ông sẽ không vô cớ nhận tội ám sát hoàng thượng. Nhất định có uẩn khúc, nếu nàng làm khó dễ Lam Tiểu Lăng, chó cùng dứt giậu, ả cắn càn sẽ có người bị thương, ví dụ như hoàng hậu.
Vì thế Vân Nhiễm không tiếp tục truy cứu chuyện này, ngược lại thấy Lam Tiểu Lăng bị kéo ra ngoài còn nhìn hoàng thượng: “Tạ hoàng thượng thánh minh, trả lại sự trong sạch cho phụ vương thần phụ.”
Tần lão quốc công cùng đám triều thần sững sờ, Yến quận vương phi luôn không buông tha người, lúc này lại không truy cứu.
Bọn họ thấy quận vương phi cũng không dây dưa, nếu bọn họ còn tiếp tục chỉ chọc giận hoàng thượng, cuối cùng đồng loạt bước ra khỏi hàng: “Tạ hoàng thượng thánh minh.”
Sở Dật Kỳ vừa mệt vừa giận, vừa đau lòng Lam Tiểu Lăng bị đánh, nên sắc mặt không tốt.
Đêm nay hắn gọi đám người này vào cung, để cho bọn họ nhìn Vân Tử Khiếu bị bắt, ai ngờ ngược lại mình hao binh tổn tướng, còn khiến Lam Tiểu Lăng chịu khổ.
“Được rồi, trẫm mệt mỏi, mọi người xuất cung đi.’
Sở Dật Kỳ cắn răng nhìn Vân Tử Khiếu: “Nếu Vân vương gia bị người hạ dược, tạm thời ở trong phủ dưỡng thương đi, không cần vào triều.”
“Ân! Hoàng thượng.”
Vân Nhiễm gật đầu, đã Vân Tử Khiếu gật đầu cảm tạ thánh ân, đứng dậy đi ra ngoài, triều thần cũng lui xuống. Lúc ra tới cửa cung Gia Lâm, thấy hai thái giám đang đỡ Lam Tiểu Lăng bị đánh hai mươi đại bản đi tới. Ả đã hôn mê, như hoa tàn trong tuyết, thê lương lạnh lẽo, bi thảm, quần áo dính đầy máu, nhỏ giọt theo đường tiến vào điện.
Mọi người âm u liếc đức phi, trong lòng hừ lạnh, họa quốc yêu nữ, mê hoặc hoàng thượng. Chuyện đêm nay nữ nhân này thế nào cũng không thoát khỏi liên can, bây giờ chỉ bị đánh hai mươi đại bản, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đã bị hoàng thượng đánh chết.
Nơi này mọi người hận không thể nói đi thẳng ra cửa cung.
Trong điện Gia Lâm, Sở Dật Kỳ đau lòng thấy Lam Tiểu Lăng ngất mê được thái giám đưa vào, vội vàng chạy xuống ôm lấy nàng, thét lên ra lệnh cho thái giam: “Lập tức truyền ngự y tới đây, chữa trị cho đức phi nương nương.”
“Ân! Hoàng thượng.”
Tiểu thái giám nhanh chóng chạy đi, trong lòng có chút mơ hồ hiểu được, vì sao vừa rồi thái giám muốn giả đánh hai mươi đại bản, nương nương không chịu. Trong cung đình có hai loại đại bản một thật, một loại khác có lót đệm, đánh tạo ra tiếng động, nhưng không làm tổn thương gân cốt, thậm chí hiếm khi đổ máu. Vốn thái giám muốn dùng gậy giả, đức phi lại cố tình muốn đánh thật.
Vừa rồi hắn còn không hiểu, bây giờ thấy hoàng thượng khẩn trương, cuối cùng hắn đã hiểu.
Đức phi thật có thủ đoạn, đôi khi bị thương cũng là một thủ đoạn.
Sở Dật Kỳ ôm Lam Tiểu Lăng vào tẩm cung, trên đường đi ả ta tỉnh dậy, nâng mắt thấy hoàng thượng cẩn thận ôm mình, Lam Tiểu Lăng giãy dụa yếu ớt: “Hoàng thượng, nô tỳ khiến người thêm phiền phức.”
Sở Dật Kỳ nghiêm mặt: “Đừng nhúc nhích.’
Giọng điệu bá đạo nhưng ẩn chứa chút đau lòng, Lam Tiểu Lăng bất động, thẹn thùng cười: “Cảm ơn hoàng thượng.”
Bây giờ nàng không còn vẻ hào sảng chính trực ngày tiến cung, nhất cử nhất động đều như con hát, mỗi câu đều phải nghĩ nên dùng từ gì. Nếu hỏi nàng có mệt không, trong lòng sẽ nói mệt, nhưng chốn cung đình chỉ có thể như vậy. Không muốn trở lại cuộc sống khổ sở vất vả trước kia, chỉ có thể làm như vậy.
Nghĩ tới mình hao hết tâm tư muôn thu thập Vân Nhiễm cuối cùng vẫn thất bại.
“Hoàng thượng! Thật xin lỗi, không ngờ chúng ta vẫn thất bại, đều do nô tỳ làm chưa tốt, khiến ngài thêm rắc rồi.”
“Nàng có chỗ nào không tốt, nàng vì trẫm đã làm đủ.”
Một người, khi nhìn thấy người khác tốt, thì họ làm bất cứ chuyện gì cũng tốt. Đó là cảm giác bây giờ của Sở Dật Kỳ đối với Lam Tiểu Lăng.
Hai người vào tẩm cung, hoàng đế đặt Lam Tiểu Lăng lên giường, mông nàng dập náp, máu tươi đầm đìa, càng nhìn càng đau lòng, hoàng đế nắm tay nàng: “Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ báo thù cho nàng.”
“Cảm ơn hoàng thượng.” Lam Tiêu Lăng rưn rưng lệ.
Rất nhanh ngự y đã tới, không phải nam ngự y mà là nữ ngự y. Bởi vì đức phi bị thương ở mông, cần phải thay quần ao, bôi thuốc.
Nữ ngự y tiến vào hành lễ với hoàng thượng, sau đó cung kính nói: “Xin mời hoàng thượng tránh đi một chút.”
Lam Tiểu Lăng cũng không muốn hoàng thượng nhìn thấy mình máu me be bét, liền dịu dàng nhìn hắn: “Hoàng thượng, người mau ra ngoài đi, thần thiếp không có chuyện gì.”
Sở Dật Kỳ gật đầu đi ra đại điện.
....
Trong cung hoàng hậu.
Phía trên kim điện, trong đỉnh tỏa ra mùi hương bách hợp lượn lờ, một nữ nhân dựa vào ghế, khuôn mặt thanh nhã lạnh lùng như phủ sương bạc, ánh mắt bỏ qua sự tao nhã ngày xưa, lạnh như băng nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới điện, nửa ngày không nói câu nào.
Trong điện một mảnh tĩnh mịch cho tới khi thái giám tổng quản Ngô Toàn không chịu được, dập đầu bùm bụp: “Hoàng hậu, nô tài đáng chết, phụ sự tín nhiệm của người, xin nương nương trách phạt.”
Ngô Toàn là đại thái giám bên người hoàng hậu, nàng ngàn tính vạn tính không ngờ hắn không trung thành.
Trước đó sở dĩ Vân Tử Khiếu tiến cung là vì Ngô Toàn tới phủ Vân vương truyền tin báo hoàng hậu có chuyện quan trọng liên quan tới hộ quốc công chúa muốn thương lượng với vương gia.
Vân Tử Khiếu đã nghe Nhiễm Nhi dặn dò, ban đầu cũng không tin tưởng, ai biết hoàng đế đã sớm chuẩn bị đưa ra một phong thư, tuy chỉ viết một câu, nhưng đúng là chữ viết của Đường Nhân.
Ngô Toàn tới đưa tin, còn có một lá thư nên Vân Tử Khiếu bị lừa. Suy cho cùng mất ông vẫn thật kém, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chữ này cố tình mô phỏng, có thể bị lộ dưới ánh sáng, nhưng vì lo lắng cho nữ nhi, nên ông lập tức tiến cung theo Ngô Toàn.
Đợi tới khi vào cung, đối mặt với hoàng hậu, phát hiện nàng không gọi ông tới, chờ hai người nhật ra mình bị lừa hoàng thượng đã xuất hiện.
Hắn mang theo thị vệ bắt Vân Tử Khiếu lại, tuyên bố với bên ngoài ông ám sát hắn. Nếu Vân Tử khiếu không nhận, cần phải nói rõ vào cung làm gì, như vậy sẽ lộ ra hoàng hậu, ảnh hưởng tới thanh danh của nàng.
Hoàng hậu của một nước nửa đêm hẹn ngặp nam nhân, có thể tưởng sẽ chấn động tới mức nào, chẳng những Vân gia gặp rủi ro, chính Đường gia cũng bị liên lụy, nên Vân Tử Khiếu tình nguyện gánh tội ám sát hoàng thượng.
Chỉ vì để cho hoàng hậu thoát thân.
Lúc này nàng cảm thấy nặng nề, máu đổ rần rần, hung ác lườm Ngô Toàn.
Hoàng hậu giận chỉ vào hắn: “Giỏi cho một Ngô Toàn, dám can đảm làm ra chuyện như vậy sau lưng bản cung, sao bản cung có thể tha cho ngươi.”
Hoàng hậu ác độc lên tiếng, đang muốn sai người kéo Ngô Toàn ra ngoài chém, người như vậy nàng không dùng nổi.
Không ngờ ngoài điện có cung nữ đi tới, nhanh chóng thì thầm: “Vân vương gia không sao rồi, Yến quận vương phi tiến cung, không biết làm thế nào đổi thành vương gia bị người khác hạ dược khống chế. Ông không tình nguyện vào cung, nên hoàng thượng hạ lệnh thả người.”
Hoàng hậu vừa nghe, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, toát mồ hôi lạnh. Cõi lòng lạnh băng cũng chìm xuống, cảm giác cả ngươi vô lực. Lúc Vân Tử Khiếu bị bắt đi, lòng nàng tan nát lại vô kế bất khả thi. Hơn nữa Vân Tử Khiếu vì bảo toàn danh tiết của nàng tình nguyện nhận tội ám sát hoàng thượng.
Tiến cung ám sát hoàng thượng, có thể nghĩ phủ Vân vương sẽ gặp nạn gì. Bây giờ nghe nói ông không sao, hoàng hậu mới chính thức thả lỏng.
Có điều khi nhìn Ngô Toàn, ánh mắt lại lạnh: “Người đâu, lập tức kéo nô tài này xuống đánh chết cho ta?”
Hoàng hậu còn chưa nói hết người, bên ngoài đã vang lên một thanh âm lạnh băng: “Hoàng hậu nương nương thật uy phong nha.”
Một bóng người áo vàng tiến vào, dáng người cao dài, ngũ quan tuấn nhã, đầu đội mũ vàng, phong lưu phóng khoáng. Chỉ là giờ khắc này mặt hắn như phủ sương, ánh mắt u ám, vừa nhìn đã biết tâm trạng hoàng đê cực kỳ không tốt. Hoàng hậu trầm lòng, từ từ đứng dậy đi tới đại điện: “Nô tỳ gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng kim an.”
Sở Dật Kỳ vung tay lên, tất cả mọi người trong điện đều lui xuống, chỉ còn lại hai người bọn họ. Hoàng đế đi tới trước mặt hoàn hậu. Đường Nhân cảm thấy tâm nặng trịch, vẫn bất động nhìn thẳng hắn. Sở Dật Kỳ đi tới, giơ tay nắm cẳm hoàng hậu, không chút thương tiếc, lực đạo rất mạnh, nháy mắt hoàng hậu liền cảm thấy đau đớn, nhưng không dám tránh.
Tóc đỏ, nhất là lúc hắn giận giữ ánh mắt kia giống như bốc cháy.
“Hoàng thượng làm sao vậy?”
Đường Nhân trầm ổn, thản nhiên nhìn thẳng Sở Dật Kỳ.
“Ngươi nói trẫm làm sao? Làm sao?”
Sở Dật Kỳ phát nộ, ánh mắt như nhỏ máu, lực đạo càng thêm mạnh, nghiến răng ken két.
“Hoàng hậu tốt của trẫm, ngươi thật khác người thường. Ngay cả ánh mắt cũng khác, thế nhưng đi thích một người như Vân Tử Khiếu, mặt nào của hắn khiến ngươi mê muội, là tuổi tác lớn hay là công phu trên giường tốt, hay là..?”
Đường Nhân trắng mặt, không ngờ hoàng đế biết nàng thích Vân Tử Khiếu. Đúng vậy, nàng thích ông. Năm nàng khoảng bày tám tuổi, ở phía sau hoa viên vô tình nhìn thấy Vân Tử Khiếu luyện kiếm, nàng đã thích ông. Nàng luôn lén lút núp sau vườn nhìn ông vui buồn giận dữ. Nàng cảm thấy ông là nam tử đẹp nhất thiên hạ, ánh mắt hẹp dài, thần tháo sáng láng hào sảng, thậm chí nàng còn mơ mộng có một ngày mình gả cho ông. Bởi vì nàng biết bây giờ ông không vui, nàng muốn ông hạnh phúc.
Vì ông, nàng không ngừng học tập, để có một ngày xứng đôi đứng cạnh ông, thích một người có gì là sai?
Nhưng sau khi tỷ tỷ mất, nàng biết mình với ông không có khả năng. Nàng là hoàng hậu tương lai, cũng cố gắng đi con đường mình nên đi, làm việc mình nên làm.
Nàng chưa từng vượt qua lôi trì nửa bước, cũng không để bất cứ kẻ nào biết nàng thích Vân Tử Khiếu.
Đường Nhân trấn tĩnh trả lời: “Hoàng thượng nói gì vậy, nô tỳ nghe không hiểu, người đừng hồ đồ.”
“Nghe không hiểu, hay cho một câu nghe không hiểu, uống phí trẫm tưởng ngươi gần bùn không hôi tanh mùi bùn, kính ngươi, sủng ngươi. Không ngờ ngươi lại mê muội, hạ lưu, thân làm hoàng hậu, nữ tử mẫu nghi thiên hạ, không biết xấu hổ, ngươi thiếu nam nhân tới điên rồi sao?”
Sở Dật Kỳ cảm thấy nhục nhã, nếu như hôm nay Đường Nhân thích một nam tử trẻ tuổi mĩ mạo, hắn không có giận như vậy. Ngang trái, nàng lại đi thích một nam nhân có thể làm phụ thân nàng, chẳng lẽ hắn kém nam nhân kia sao?
Sắc mặt Đường Nhân càng khó coi: “Hoàng thượng, nô tỳ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người, nô tỳ biết mình là hoàng hậu, chưa từng quên.”
Nhớ kỹ mình là thê tử của hoàng thượng, nàng chưa từng làm chuyện gì khác người, chưa từng bước qua lôi trì nửa bước, thân làm hoàng hậu chỉ làm hoàng hậu, về phần Vân Tử Khiếu đó là một góc trong sinh mệnh của nàng.
“Ha! Ha ngươi tưởng trẫm sẽ tin, tiện nhân.”
Sở Dật Kỳ không tin, nhất là nhìn dáng vẻ dối tra của nàng, liền tức giận không thôi. Nâng tay tát mạnh một cái khiến hoàng hậu bay xa vài thước, hai má sưng lên, khóe miệng nhỏ máu. Gắng gượng một lúc, nàng vẫn chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng.
“Xin hoàng thượng tin tưởng, ta cùng Vân vương gia không có chuyện gì, do người khác hãm hại, ngài minh xét.”
“Minh xét, ngươi tưởng trẫm là kẻ ngốc sao, Vân Tử Khiếu vì cái gì nhận được mật thư liền vào cung, chẳng lẽ ông ta không biết thân là một nam nhân không nên đơn độc vào cung sao? Chuyện này chứng minh, các ngươi bình thường không ít lần gặp mặt, cho nên hắn mới lập tức vào cung lúc nhận được thư, tới bây giờ ngươi vẫn cho rằng trẫm là kẻ ngốc đúng không?”
Sở Dật Kỳ nghiến răng nghiến lợi, vô cùng đau đơn, căm thù tới tận xương tủy, gào thét trong điện. Hắn đi ba bước thành hai xông tới trước mặt hoàng hậu, giật áo nàng như hung thần ác sát.
Hoàng hậu trầm xuống nhìn Sở Dật Kỳ hung ác nồng đậm sát khí, nhưng cũng không sợ hãi. Nếu như hoàng đế đã muốn giết nàng, vậy giết đi.
Sống có gì vui, chết có gì sợ, từ xưa gần vua như gần cọp, nàng đã sớm biết tiến cung không phải chuyện gì thoải mái. Lịch sử có mấy đời hoàng hậu kết cục tốt, dù ân ân ái ái, trải qua năm tháng đằng đãng cũng hóa hư không, huống chi nàng cùng hoàng thượng không có tình cảm.
Đường Nhân trấn tĩnh nói rõ: “Ta cùng Vân vương gia không có chuyện gì, nô tỳ không làm gì có lỗi với hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ nhìn dáng vẻ nàng thấy chết không sờn, thà chết không chịu khuất phục liền phát điên muốn giết nàng. Chuyện đã thành ra như vậy, còn nói mình vô tội, chẳng lẽ nàng phải đội nón xanh lên đầu hắn mới là có lỗi?”
Sở Dật Kỳ bóp cổ Đường Nhân, lực đạo mạnh mẽ chỉ một lát, mặt nàng đã tím tái, không thở được, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn hoàng thượng. Sở Dật Kỳ nhìn mắt nàng lại nghĩ tới một người. Vân Nhiễm, vẫn đạm phong khinh, thật sự khiến người oán hận, Sở Dật Kỳ vô thức gia tăng thêm lực đạo, nháy mắt hoàng hậu sắp bị hắn bóp chết.
Đột nhiên có một thân ảnh nho nhỏ lao vào trong điện, đánh lên người Sở Dật Kỳ: “Ngươi buông mẫu hậu ra, ngươi mau buông ngài ra.”
Tiểu công chúa Chiêu Dương đột nhiên tỉnh dậy, trốn sau đại điện, sợ hãi nhìn phụ hoàng điên cuồng. Không dám đi ra, nhưng khi thấy hoàng đế bóp cổ hoàng hậu, nha đầu sợ ông ta bóp chết mẫu hậu nên xông ra.”
Sở Dật Kỳ không kịp đề phòng, ai nghĩ nữ nhi đột nhiên lao tới, bị nàng đẩy ngã, bàn tay khẽ buông lỏng, Đường Nhân mềm nhũn người ngã xuống.
Hoàng thượng nhìn Chiêu Dương nữ nhi của chính mình. Trong đầu chợt lóe lên, lần trước mình biến thành tóc đỏ, muốn ôm nàng, nhưng nàng sợ tới mức không dám tới gần hắn. Hắn trào dâng sự chán ghét, vung tay lên, tiểu công chúa Chiêu Dương đã sợ chết khiếp, sắc mặt trắng bệch, lại bị hoàng thượng đánh bay ra xa, dáng người nhỏ bé như cánh diều đứt dây là là trong không trung đập vào trụ điện gần đó “Bịch!” tiểu oa nhi rơi xuống, rất lâu vẫn không động đậy.
Lúc này hoàng hậu đã dần khôi phục hơi thở, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tiểu công chúa Chiêu Dương bị văng ra ngoài, nàng điên cuồng giãy dụa bò tới: “Chiêu Dương! Chiêu Dương!”
Nàng bổ nhào tới trước mặt tiểu công chúa, ôm lấy nha đầu, đau lòng gọi: “Chiêu Dương, con tỉnh lại đi!”
Sở Y Y không tỉnh lại, hoàng hậu như phát điên hét lên: “Hoàng thượng! Nàng là nữ nhi của ngài mà, là con ruột ngài, sao có thể tàn nhẫn ác độc như vậy.”
Sở Dật Kỳ bị máu tức xông lên đỉnh đầu hành động theo bản năng, tới khi thấy con mình văng ra xa bất động, hắn ngây ngẩn cả người, nhưng tới khi nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Đường Nhân, hắn lại nổi khùng theo phản xạ: “Nàng là nữ nhi của trẫm sao, vì sao không dám tới gần trẫm, nàng không phải con trẫm.”
Sở Dật Kỳ mắng xong, lại chỉ vào Đường Nhân hét lên: “Còn ngươi nữa, trẫm sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Đường Nhân rơi lệ, tâm như tro tàn, trước giờ nàng vẫn tận tâm làm việc hoàng hậu nên làm, nàng chưa từng làm việc gì không nên làm, nhưng cuối cùng vẫn có kết cục như vậy, nếu đã vậy nàng còn kiên trì làm gì.
Đường Nhân nhìn hoàng thượng, thấp giọng nói: “Phải làm thế nào, hoàng thượng mới tin bản cung không làm gì có lỗi với người.”
“Chết, trừ khi ngươi chết!”
Sở Dật Kỳ hung ác chỉ vào một cây cột trụ: “Ngươi chết đi, trẫm liền tin tưởng ngươi.”
Mặt Đường Nhân không chút huyết sắc, cắn môi nhìn Sở Dật Kỳ, cuối cùng buông Chiêu Dương ra, cuối cùng quyết tuyệt quay đầu mạnh mẽ lao về phía cột trụ. Nếu chỉ có cái chết mới khiến hắn cam lòng, vậy thì chết ở đây đi, trong cung này không có gì để nàng lưu luyến.
Sở Dật Kỳ sững sờ, hắn chưa từng thấy ai không sợ chết như vậy, không chút do dự, không cần suy nghĩ.
Gần khắc cuối, Sở Dật Kỳ nghĩ tới một chuyện, hoàng hậu xuất thân từ Đường gia. Nếu nàng chết, Đường gia ắt làm phản, trước mắt nàng còn chưa thể chết, nghĩ vậy hắn vung tay lên, một luồng nội lực bắn ra đánh vào người hoàng hậu, đầu nàng lệch sang một bên, tránh khỏi cột trụ, ngã sang một bên điện.
Sở Dật Kỳ cũng không thèm để ý với hai người phẫn nộ xoay người đi. Hoàng hậu ngã xuống, trước tiên nhớ tới tiểu công chúa Chiêu Dương, nhanh chóng lết tới ôm lấy nàng, nhìn ra người hét to gọi người: “Nhanh, mau truyền ngự y!”
Ngoài điện có thái giám cùng cung nữ xông vào, có người đi mời ngự y, nhất thời trở nên bận rộn.
....
Trên đường yên tĩnh.
Một chiếc xe ngựa chạy thẳng về phía phủ Vân vương, trên xe Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm đang ngồi nghiêm túc. Trước đó nàng đã nới với công công, đưa phụ vương mình về phủ.
Yến vương gia phái vài thị vệ đi theo bảo vệ bọn họ.
Vân Nhiễm lấy châm tú hoa ra điểm vài huyệt đạo trên người ông, tới khi ông tỉnh táo một chút, từ từ mở to mắt.
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Tử Khiếu, ông chột dạ cụp mắt, làm như mình chưa tỉnh lại, Vân Nhiễm lên tiếng.
“Cha đã tỉnh, đừng giả vờ ngủ, có tin con đâm thêm vài châm cho người ngủ không cần tỉnh.”
Vân Tử Khiếu nghe giọng điệu biết Nhiễm Nhi tức giận, lập tức cẩn thận nhìn nàng.
“Nhiễm Nhi ah! Tâm kế phụ vương hẹp, trúng quỷ kế của bọn họ, việc này con đừng trách ta.”
“Không phải con đã phái người nhắc nhở cha rồi sao, thế nào vẫn chưa nhớ kỹ, tiện nhân Lam Tiểu Lăng sẽ ra tay với mọi người, cha vẫn còn trúng kế của ả.”
“Là phụ vương sơ ý.”
“Cha sơ ý nhận tội danh ám sát hoàng thượng sao. Cha phải biết rằng, nếu mình nhận, cả Vân gia đều phải vào đại lao, thiết khoán đan thư cũng không dùng được, nhiều nhất chỉ cứu được ba người, cha muốn cứu ai đây?”
“Bổn vương cũng không có cách, tóm lại bọn họ chuẩn bị sẵn mũ để ta chui vào, bổn vương không thể thoát thân, chỉ có thể thừa nhận.”
Vân Tử Khiếu không định nói ra hoàng hậu, danh tiết rất quan trọng với nàng, ông không thể nói lung tung ảnh hưởng tới nàng.
“Bọn họ mượn tay hoàng hậu gài bẫy cha đúng không, bởi vì dính dáng tới nàng, ngài sợ nàng bị hủy danh tiết, nên mới thừa nhận tội tiến cung ám sát hoàng thượng?”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Vân Tử Khiếu ngạc nhiên, lại có chút thất bại, có một nữ nhi quá thông minh cũng không phải chuyện gì tốt.
“Làm sao con biết được?”
“Cha tưởng con cũng ngốc như người, trên điện ngươi không chịu nói liền biết chuyện có liên quan tới hoàng hậu, nếu không sao người có thể nhận tội.”
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu, vẻ mặt hận không thành, hàm xúc nói: “Cha biết vì sao con tức giận, không phải vì người nhận tội, mà vì cha trúng kế của bọn họ. Không có gì bất ngờ, giờ này nhất định hoàng thượng đã biết chuyện hoàng hậu thích người, sau này nàng sẽ không dễ chịu.”
Vừa nghĩ tới chuyện này Vân Nhiễm lại đau đầu, nếu phụ vương không trúng kế, không vào cung. Hoàng thượng sẽ không nghi ngờ hoàng hậu. Nhưng phụ vương đã làm, nhất định hắn sẽ tin lời tiện nhân Lam Tiểu Lăng. Chắc chắn ả ta đã nói chuyện hoàng hậu thích phụ vương, nữ nhân vĩnh viễn đều mẫn cảm hơn nam nhân.
Vân Tử Khiếu kinh hãi, nhanh chóng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, con đừng nói linh tinh, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể thích bổn vương.”
Vân Nhiễm trợn mắt, phụ vương ngốc, không thèm để ý tới người, nàng nhắm mắt tựa vào thành xe, có chút bất đắc dĩ. Chỉ sợ hoàng đế sẽ đối xử không tốt với hoàng hậu, nàng biết làm thế nào để giúp người đây. Nam nhân nàng ta thích còn chính là phụ vương mình, mình đứng ra giúp, chỉ khiến hoàng thượng càng thêm tức giận, chuyện này có chút phiền phức.”
Vân Tử Khiếu ở bên cạnh kinh hồn táng đảm lên tiếng: “Nhiễm Nhi, trăm ngàn lần con đừng nghĩ linh tinh.”
“Con nghĩ miên man, là cha đầu gỗ thôi.” Vân Nhiễm tức giận, Vân Nhiễm tức giận, cơn sợ hãi qua đi, Vân Tử Khiếu có chút lo lắng: “Nhiễm Nhi, con nói xem, hoàng thượng sẽ không làm khó hoàng hậu chứ.”
“Với sự hiểu biết của con về Sở Dật Kỳ, hắn hẹp hòi, có thù tất báo, chỉ sợ hắn sẽ không đối xử tốt với hoàng hậu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Là bổn vương hại nàng, bổn vương hại nàng.”
Vân Tử Khiếu tự trách, buồn bã, Vân Nhiễm nhìn ông, thản nhiên nói: “Phụ vương, phải chăng người thích hoàng hậu?”
“Con nói bậy gì đó.” Vân Tử Khiếu giận trừng Vân Nhiễm, nhưng trên mặt vẫn không che giấu được lo lắng. Nàng hiểu, ông nói mình không có cảm giác với hoàng hậu là lời nói dối, có khi chính ông không nhận ra thôi.
“Quay về ta phái người vào cung tìm hiểu một chút, xem tình huống thế nào, ngài bây giờ là bệnh nhân, hoàng đế để ngài dưỡng bệnh trong phủ không cần vào triều. Ngài cũng đừng tùy tiện vào cung, nhớ kỹ, bảo vệ tốt vương phủ, đừng để bất kỳ kẻ nào nắm được chân.”
“Đi, vậy con nhớ phái người vào cung tìm hiểu.”
“Đã nhớ.”
Hai cha con nói chuyện về tới vương phủ, Vân Nhiễm gọi hai thị vệ đỡ Vân Tử Khiếu xuống xe, còn mình về phủ Yến vương.
Một đêm mệt mỏi, sau khi Vân Nhiễm về phủ liền có cảm giác ngủ tới sáng. Dù sao Yến Kỳ không ở trong phủ, nàng dậy cũng không có chuyện gì làm, chi bằng ngủ nhiều một chút, nghĩ cách đối phó Lam Tiểu Lăng, nữ nhân này chân chính là hồng nhan họa thủy, cố tình hoàng đế còn độc sủng ả.
Kỳ thật Vân Nhiễm biết vì sao hoàng đế độc sủng ả, bây giờ hắn cô đơn, mọi người đều xa lánh, vứt bỏ hắn, khó có được một nữ nhân như vây quanh hắn, tự hiên hắn nắm lấy, giống như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng.
Bên ngoài phòng, ánh mặt trời như nước chiếu vào màn lụa mỏng lung linh, chim chóc ca hát líu lo, rèm mỏng khẽ bay trong gió, mềm mại uyển chuyển, trong phòng đã đốt đỉnh, hơi ấm dạt dào. Thời tiết tháng mười một, nếu không đốt sẽ rất lạnh. Hơi ấm như gió xuân, ta vàng trướng rủ, hai má Vân Nhiễm đỏ rực như đóa hoa hòe nở rộ. Cánh tay lộ h ra bên ngoài trắng noãn, kiều diễm, mỵ ái thiên thành.
Có người vén rèm đi vào, vừa tới đã khẩn trương lên tiếng: “Chủ tử, trong cung xảy ra chuyện?”
Vân Nhiễm giật mình, trước đó nàng đã tỉnh, đang tính nằm một lát, lại nghe thấy Sơn Trà bẩm báo, cả kinh bật dậy, nàng lo lắng nhất là hoàng hậu Đường Nhân.
“Xảy ra chuyện gì? Là hoàng hậu sao?”
Vân Nhiễm hỏi nhanh, khuôn mặt xinh đẹp của Sơn Trà tràn đầy vẻ kinh hãi, thấy Vân Nhiễm hỏi liền lắc đầu: “Không phải, là tiểu công chúa Chiêu Dương.”
“Chiêu Dương, nàng làm sao vậy?”
“Nô tỳ không biết, chỉ mơ hồ nghe thấy, hình như công chúa xảy ra chuyện, rốt cuộc thế nào nô tỳ không rõ lắm.”
Vân Nhiễm có chút bất an, Sơn Trà nhanh chóng mặc quần áo cho àng, một chiếc váy màu xanh thêu hình bươm bướm, thủ công tinh xảo, cánh hoa rõ ràng, nhẹ nhàng lay động theo chân, giống như thật.
Phía trên mặc áo nguyệt hoa, khoác thêm áo choàng đỏ thẫm, cả người sáng rực dưới ánh bình bình, yểu điệu yên nhiên, hoa lệ động lòng người. Sơn Trà thấy chủ tử sốt ruột cũng không ngắm vuốt, vấn nhanh một búi tóc lệch bên trên cài cây trâm ngọc bích, vốn đang định đeo hoa tai cho Vân Nhiễm, nàng đã đẩy tay nàng ra: “Được rồi, cứ như vậy đi, vào cung xem có chuyện gì rồi nói sau.’
Dữu Tử đã tới, cầm theo một lô giữ ấm, đưa cho Vân Nhiễm: “Chủ tử, hôm nay trời hơi lạnh, người cầm theo lò sưởi.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Vân Nhiễm nóng vội, không biết tiểu nha đầu Chiêu Dương thế nào? Nhớ tới Chiêu Dương lòng nàng khó chịu, lần nào nàng vào cung, tiểu nha đầu cũng quấn lấy mình, muốn mình chơi với nàng, nhưng nàng không có thời gian.
Đoàn người vội vàng đi ra ngoài, Lệ Chi tới đau lòng nói: “Chủ tử, người ăn một chút rồi hãy vào cung.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không ắn, quay về rồi nói sau.”
Ngoài phủ Yến vương xe ngựa trong cung đang chờ, thái giám tới đã không phải Ngô Toàn trước kia, nhưng Vân Nhiễm vẫn biết người này, tên Cổ Trầm.
Cổ Trầm vừa thấy Vân Nhiễm tới, nóng vội hành lễ: “Nô tài gặp qua quận vương phi, hoàng hậu lệnh cho nô tỳ tới đón quận vương phi lập tức vào cung.”
“Đi thôi,” Vân Nhiễm bước lên xe, hai tiểu nha hoàn cũng lên theo nàng, xe ngựa chạy thẳng về hướng hoàng cung. Trên đường đi Vân Nhiễm hỏi Cổ Trầm: “Nghe nói tiểu công chúa gặp chuyện? Sao lại thế này?”
Cổ Trầm xung kính trả lời: “Bẩm quận vương phi, nô tài không biết rốt cuộc công chúa có chuyện gì, chỉ biết đêm qua nàng gặp chuyện. Hoàng hậu liên lục truyền ba ngự y vào cung, tới rạng sáng còn chưa đi ra, sau đó ra lệnh cho nô tài đi mời quận vương phi tới.”
Cổ Trầm nói xong ra lệnh cho phu xe tăng tốc, mọi người đi thẳng vào cung. Tâm trạng nàng nặng nề, bàn tay vô thức nắm lại, rốt cuộc Chiêu Dương làm sao. Nha đầu xảy ra chuyện gì, nàng là công chúa được hoàng thượng thích, dù căm tức hoàng hậu hắn cũng không trách Chiêu Dương, vì sao nha đầu lại gặp chuyện.
Trong cung hoàng hậu, ba ngự y đang toàn lực cứu chữa cho Chiêu Dương, lúc này nàng đã tỉnh lại, trợn mắt bất an nhìn mọi người trước giường. Trên mặt hoàng hậu che mạng, đêm qua nàng bị hoàng thượng tát, cằm cùng cổ đều sưng vù, không muốn để cho ngự y nhìn thấy nên che lại.
Lúc này thấy ánh mắt sợ hãi của Chiêu Dương, tim nàng đau đớn khó chịu như dao cắt, nàng liều mạng kiềm chế cảm xúc nhìn Chiêu Dương, dịu dàng nhỏ nhẹ: “Chiêu Dương, ta là mẫu hậu, ngay cả mẫu hậu cũng không nhận ra sao.”
“Mẫu hậu?” Chiêu Dương lắc đầu, vẫn sợ hãi lui về một góc giường, thấy có người tới gần nhóc liều mạng lùi về phía sau, nước mắt rơi xuống, khóc thét lên.
Hoàng hậu thấy Chiêu Dương như vậy, hận không thể lập tức xông tới cung Gia Lâm giết tiện nhân Lam Tiểu Lăng, đều tại ả xúi giục hoàng thượng. Nên người mới bày ra cái bẫy như vậy, kết quả người bị hại lại là Chiêu Dương.
Hoàng hậu nhìn ngự hét lên: “Rốt cuộc các ngươi có cách chữa khỏi cho công chúa không.”
Ba ngự y quỳ rầm xuống, sợ hãi nói: “Bẩm hoàng hậu, trong đầu công chúa bị tụ máu, chèn ép kinh mạch, nên mới mất trí nhớ, hơn nữa máu bầm rất nghiêm trọng, chỉ sợ trí lực của nàng chỉ như một đứa bé ba tuổi.”
“Bản cung không hỏi bệnh của nàng, ta chỉ hỏi các ngươi có chữa được không.”
“Hạ quan dốc toàn lực thử một lần, cố gắng xóa tan máu bầm, về phần tiểu công chúa có khôi phục hay không, hạ quan không biết.”
“Các ngươi?”
Hoàng hậu lạnh lùng, run run chỉ vào ba người đang quỳ, bọn họ sợ trắng mặt toát mồ hôi, liên tục xin tha: “Hoàng hậu tha mạng, nương nương tha mạng.”
Bọn họ không sợ hoàng hậu giết mình, nàng nhân từ, tuy rằng phát hỏa cũng không tới mức giết người, bọn họ sợ hãi hoàng thượng hạ lệnh. Lần trước ngự y viện đã chết vài người, bây giờ tiểu công chúa lại thành như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng chết.
Ngự y liên tục xin tha, bên ngoài tẩm cung, thái giám nhanh chóng tiến vào: “Hoàng hậu nương nương, Yến quận vương phi tiến cung.”
“Truyền, lập tức đưa nàng vào.”
Hoàng hậu vội vàng thúc giục, lực chú ý không nằm trên người ba gã ngự y, chăm chú nhìn bên ngoài. Một thân ảnh thướt tha nhanh chóng tiến vào, vừa tới ngay cả lễ cũng không hành, trực tiếp hỏi: “Chiêu Dương sao vậy?”
Hoàng hậu nghe Vân Nhiễm hỏi, rớt nước mắt chỉ vào Chiêu Dương nằm trên giường: “Ngươi xem, Chiêu Dương thành ra như vậy?”
Vân Nhiễm tới bên giường, nhìn Chiêu Dương công chúa đang khóc tu tu, vừa khóc vừa liều mạng lui về, Vân Nhiễm đau lòng, nhớ tới lần đầu mình gặp nha đầu, Trường Bình ta có thể làm bằng hữu với ngươi không.
Nhóc thông minh, nhu thuận đáng yêu, còn nhỏ nhưng bây giờ lại thành thế này. Ánh mắt Vân Nhiễm ẩm ướt nhìn hoàng hậu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chiêu Dương đang khỏe mạnh, sao lại thành thế này.”
Lúc này Vân Nhiễm mới chú ý tới một điểm, hoàng hậu đeo mạng che mặt màu trắng, ban ngày ban mặt mang sa làm gì. Rõ ràng trên mặt có gì đó, lẽ nào nàng bị hoàng thượng đánh, trực giác mách bảo nàng như vậy.
Hoàng hậu không nỡ nói ra chuyện hoàng thượng đánh nàng trước mặt ngự y cùng người hầu, lôi kéo tay Vân Nhiễm thúc giục: “Trước tiên ngươi kiểm tra cho Chiêu Dương một chút, chẳng những nàng không nhận ra bản cung, ngay cả trí lực cũng giảm sút như trẻ ba tuổi.”
Hoàng hậu vừa nghĩ tới điều này, liền không thở được, trog lòng oán hận Sở Dật Kỳ tới cực điểm. Hắn muốn giết nàng, nàng không có gì để nói, nhưng Chiêu Dương là con hắn, là nữ nhi hắn thích nhất. Sao hắn có thể xuống tay được, hơn nữa từ đêm qua tới giờ, hắn chưa từng tới thăm Chiêu Dương, nàng nghe thái giám báo, nghe nói nữ nhân kia bị đánh hai mươi gậy, hắn đang canh giữ ở cung Gia Lâm.
Vân Nhiễm không ngờ chuyện nghiêm trọng tới mức này, mất trí nhớ, trí lực như trẻ ba tuổi, nói như vậy công chúa bị thương ở đầu.
Vân Nhiễm nhìn Chiêu Dương đang khóc lớn, dịu dàng thì thầm: “Chiêu Dương, Trường Bình vào cung thăm ngươi, ngươi sẽ không quên ta chứ.”
Chiêu Dương đã khóc đủ, ánh mắt sưng đỏ nhìn Vân Nhiễm, nghe nàng dịu dàng, cuối cùng cũng ngừng khóc hết nhìn hoàng hậu lại nhìn Vân Nhiễm.
“Trường Bình?”
“Đúng vậy không phải Chiêu Dương thích chơi với ta nhất sao, ngươi vẫn muốn ta vào cung chơi với ngươi. Sao ngay cả Trường Bình ngươi cũng quên, ta thật đau khổ.”
Vân Nhiễm khẽ xoa ngực mình, tiểu công chúa cũng chỉ vào ngực mình: “Chỗ này của ta cũng đau, đau quá.”
Vân Nhiễm trầm mình, hình như tiềm thức của Chiêu Dương không muốn nhớ lại chuyện trước kia. Không chỉ trong đầu nàng có máu tụ, mà trước đó nàng bị tổn thương, khiến tiềm thức chống cự nhớ lại, dù đã quên, tim nàng vẫn cảm thấy đau.
“Vậy ngươi tới đây, Trường Bình xoa xoa cho ngươi, sẽ không đau.”
“Thật vậy chăng?” Chiêu Dương giật mình khẽ đi ra vài bước, Vân Nhiễm vươn tay kiên định: “Tới, Trường Bình xoa xoa cho ngươi.”
“Mẫu hậu cũng xoa cho con.”
Hoàng hậu cùng Vân Nhiễm vươn tay ra, tiểu công chúa nhìn hai nữ nhân, trên mặt mang thiện ý, lòng của nàng dần dần thôi sợ hãi, đi tới. Hoàng hậu ôm lấy Chiêu Dương, khóc nấc lên. Chiêu Dương thấy người khóc lại bất an, Vân Nhiễm vỗ tay hoàng hậu nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu đừng đau lòng, người dọa nàng.”
Giờ khắc này Chiêu Dương rất sợ hãi, cảm giác khủng hoàng, không nhớ gì, mâu thuẫn với bên ngoài.
Nếu cảm xúc của hoàng hậu dao động, sẽ khiến nàng bất an, dẫn tới sợ hãi. Vừa rồi cảm xúc của hoàng hậu dọa tới nàng.
Hoàng hậu nghe Vân Nhiễm nói vậy, liều mạng kiềm chế đau lòng, buông Chiêu Dương ra. Vân Nhiễm kéo nàng tới, khẽ xoa ngực, dịu dàng nói: “Trường Bình xoa cho Chiêu Dương, sẽ không đau.”
Nói xong nàng còn khẽ xoa, Chiêu Dương vì thiện ý của nàng, ánh mắt khẽ sáng lên, khiến bất an tan biến. Vân Nhiễm hỏi: “Thế nào, có phải đã tốt hơn.”
“Không đau.”
“Ta kiểm tra cho Chiêu Dương một chút có được không?”
Từ đầu chí cuối Vân Nhiễm luôn dịu dàng, khiến Chiêu Dương không cảm thấy sợ hãi. Nàng vừa lên tiếng nhóc liền đồng ý, gật đầu, Vân Nhiễm kéo tay nha đầu kiểm tra cẩn thận, cuối cùng kiểm tra đầu, phát hiện chắc đầu bị va đập vào vật cứng, nên mới bị tụ máu, hơn nữa lực va chạm mạnh, tổn thương lớn nên trí lực mới suy giảm.
Hoàng hậu nóng vội: “Sao rồi? Có thể chữa được không, cũng không thể để nàng quên chúng ta?”
Vân Nhiễm suy nghĩ, phải chăng do hoàng đế xuống tay. Nếu thật như vậy, hắn còn ác hơn hổ, hổ dữ không ăn thịt con. Hắn ngay cả con mình cũng có thể đả thương, kẻ này thật sự phát điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.