Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 211: Âm mưu giết người




Ngồi trong ngự thư phòng, sắc mặt Vân Nhiễm có chút không tốt, nhớ tới lời của thái hoàng hoàng thái hậu, tâm trạng nàng có chút nặng nề. Bà ta tưởng nàng nguyện ý nhúng tay vào sao, nếu không phải tình hình ĐạiTuyên thành ra như vậy, nàng đâu cần tốn sức. Đáng tức giận hơn là, bà ta biết rõ nội bộ Đại Tuyên không tốt, còn tìm nàng gây sự.
Các nàng hợp tác cùng cố gắng, không phải vì khiến Đại Tuyên ngày càng giàu mạnh sao.
Đối diện với Vân Nhiễm, Yến Kỳ nhìn sắc mặt nàng không tốt, rõ ràng có tâm sự, hắn quan tâm hỏi: “Nhiễm Nhi, làm sao vậy?”
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ lắc đầu thở dài: “Không có chuyện gì.”
Rồi lại cúi đầu làm việc của mình, trước tiên định ra chính sách đất đai, ở cổ đại, dân cư khá ít, nhưng ruộng đất lại nhiều, phần lớn đều là đất hoang chưa được khai khẩn. Ngoại trừ quỹ đất của các vương hầu, quý tộc, còn dư lại đều bỏ hoang. Nàng định tiến hành phân chia ruộng đất, cổ vũ dân chúng khai khẩn đất hoang, chẳng những có thuế, còn có thể khiến dân chúng có cái ăn.
Phân chia ruộng đất khó nhất là vấn đề thủy lợi, trong núi không có sông, nên mới khiến đất đai bị bỏ hoang. Quan trọng nhất cần phải xây dựng hệ thống kênh mương, đây là một công trình lớn, chẳng những cần có người am hiểu xây dựng công trình đường thủy, còn cần một số lượng lớn dân công, biết tìm ở đâu.
Vân Nhiễm cẩn thận phân tích, cho rằng có thể đưa ra chính sách phân phối công trình trị thủy, để cho các hộ dân mỗi nhà cử ra một người tiến hành khai khẩn sông ngòi, dựa vào sức lao động để cống hiến, vừa bớt được việc lại không cần tiết kiệm tiền của. Tuy rằng hiệu quả không nhanh, nhưng có thể bền vững trăm năm. Nếu sau khi sông ngòi được khai khẩn, sau này dân chúng Đại Tuyên không cần lo miếng ăn.
Vân Nhiễm cầm bút viết viết, phân tích, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng đen, che khuất tầm nhìn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Yến Kỳ đang từ trên cao nhìn xuống, trong mắt có đau lòng, hắn khẽ cúi xuống gần Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi! Nàng không vui sao, có chuyện gì nói với ta, nếu nàng không nói, ta cho người đi thăm dò, rất nhanh sẽ có kết quả.”
Vân Nhiễm nghe vậy liền thở dài buông bút xuống.
“Nói cho chàng nghe cũng được, là thái hoàng thái hậu phái người gọi ta tới, bà ta có ý hậu cung không được tham gia vào chính sự, thân làm hoàng hậu không nên phá vỡ quy củ của tổ tiên.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, sắc mặt Yến Kỳ trầm xuống lạnh lẽo, ánh mắt tràn sâu xa: “Bà ta cũng thật nhàn rỗi, không chịu ngồi yên sao, hay chê những ngày qua sống quá thoải mái?”
Yến Kỳ đứng dậy đi qua đi lại trong ngự thư phòng, hơi thở lạnh lẽo, khiến thư phòng lạnh băng.
Vân Nhiễm thấy hắn tức giận, liền lên tiếng: “Chàng cũng đừng giận, ai bảo người ta là thái hoàng thái hậu, hơn nữa tổ huấn qua các đời, khiến bà nhất thời chấp nhận chuyện như vậy cũng quá khó. Chúng ta không cần để ý tới là được, sau này bà ta sẽ hiểu.”
Yến Kỳ im lặng, đột nhiên xoay người, ánh mắt sáng rực tỏa hào quang bốn phía.
“Ngày mai lúc lên triều, chúng ta cùng đi, ta muốn hạ chỉ, sắc phong nàng làm hoàng hậu giám quốc, để xem đám khốn khiếp đó nói gì.”
“Chuyện này!” Vân Nhiễm sửng sốt, nàng thật sự không nghĩ làm cái gọi là hoàng hậu giám quốc.
Yến Kỳ đi tới kéo tay nàng: “Như vậy nhất lao vĩnh dật, để bọn họ từ từ tiếp nhận, không mỗi lần đều lôi tổ huấn ra phiền muốn chết. Chúng ta đang nghĩ cách cải tổ Đại Tuyên, bọn họ chỉ biết đập phá sinh sự, vừa nghĩ đã muốn phát hỏa.”
(Nhất lao vĩnh dật: Một lần khổ cực cả đời nhàn nhã.)
“Nhưng ta sợ bọn họ gây náo loạn.”
Vân Nhiễm nhướng mày, Yến Kỳ hừ lạnh: “Nháo đi, ta muốn xem bọn họ định nháo thế nào, phải rồi, nàng cầm theo roi đánh vương, nếu ai dám cãi, hung hăng đánh hắn vài roi, xem ai còn dám. Nếu không chấp nhận có thể từ quan cút khỏi triều đình, cũng có thể lấy chết để can gián, để xem bọn họ làm được tới mức nào.”
Vân Nhiễm nghĩ nghĩ rồi đồng ý, làm như vậy quả thật nhất lao vĩnh dật. Không thể nhân nhượng tạo thành thói quen, bọn họ náo thi các nàng liền thỏa hiệp, như vậy sau này hễ có chuyện bọn họ lại náo loạn.
“Được.”
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm đồng ý, mặt mày tươi cười, tới xoa đầu nàng. “Không cần buồn bực vì chuyện này, tâm trạng nàng không tốt, con trai ta cũng sẽ không tốt.”
Vân Nhiễm trực tiếp phản bác: “Là nữ nhi, nữ nhi.”
“Được, nữ nhi của ta cũng sẽ không tốt.”
Hai người cùng nỏ nụ cười, quên đi chuyện không vui trước đó, sau đó lại tiếp tục làm việc.
Lâm triều.
Hôm nay lâm triều hơi khác trước kia, bên cạnh long ỷ còn có thêm một chỗ ngồi, đại thần đưa mắt nhìn nhau, nói đủ chuyện, trong đó vài người lớn gan đã đoán ra, gần đây hoàng hậu liên tục ra vào ngự thư phòng? Nhìn trận thế này, hình như chẳng những ra vào ngự thư phòng, còn muốn tham gia triều chính.
Không ít vị đại thần đen mặt, vốn hoàng hậu ra vào ngự thư phòng đã quá đáng, bây giờ còn muốn tham gia triều chính, tất cả các nam nhân đều cảm thấy mất mặt. Đây là chuyện của nam nhân bọn họ, đâu tới lượt một nữ nhân quản.
Trong điện nhất thời lộn xộn, bàn tán xôn xao, ngoại trừ đám triều thần do hoàng thượng đề bạt, cùng một số người biết năng lực của Vân Nhiễm là im lặng. Những người khác đều ghé tai thì thầm, vẻ mặt tức giận.
Tới tận khi sau bức bình phong vang lên giọng thái giám Phương Trầm An: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Chúng đại thần mới dừng tiếng nói chuyện, đồng loạt đứng về vị trí.
Tuy trước đó mọi người bán tấn rất náo nhiệt, nhưng giờ khắc này lập tức im lặng, thủ đoạn của hoàng thượng rất lợi hại, không phải ngồi không.
Yến Kỳ lôi kéo tay Vân Nhiễm đi ra từ sau bình phong, đế hậu đứng trên đại điện, minh hoàng mặc long bào, khí thế đế vương hiển hách, hoàng hậu đứng bên cạnh mặc phượng bào giương cánh, khuôn mặt quốc sắc như mẫu đơn trong nắng, ánh mắt cơ trí sáng rực, khóe môi cười nhẹ, giơ tay nhấc chân bình tĩnh thong giong, không vì đứng trên đại điện mà rụt rè sợ hãi.
Chúng đại thần nhanh chóng quỳ xuống: “Chúng thần gặp qua hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Chúng thần gặp qua hoàng hậu, hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Yến Kỳ vung tay lên: “Các khanh bình thân.”
Đại thần trong triều đứng dậy, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm ngồi trên đại điện.
Yến Kỳ không chờ mọi người phát biểu, đã hạ ý chỉ trước: “Sở dĩ hôm nay trẫm dẫn hoàng hậu tới đây, là vì trẫm sắc phong nàng làm hoàng hậu giám quốc.”
“Hoàng hậu giám quốc!”
Cả đại điện sửng sốt, ngự sử Quý Huyền An nhanh chóng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống: “Hoàng thượng, vạn vạn không thể, lịch sử các đời hậu cung đều không tham gia vào chính sự, sao hoàng hậu có thể lâm triều nhiếp chính, đây là chuyện nghịch theo lẽ thường, xin hoàng thượng cân nhắc.”
Quý Huyền An vừa nói xong, vài vị đại thần cũng bước ra khỏi hàng, phụ họa theo, trong đó có thượng thư bộ công, thượng thư bộ hộ, những người khác đều bất động.”
“Xin hoàng thượng cân nhắc, tổ huấn không có quy định nữ tử hậu cung nhiếp chính, hơn nữa để cho nữ tử cho nữ lâm triều sẽ bị người trong thiên hạ cười nhạo, xin hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban.’
Ánh mắt Yến Kỳ nổi sóng ngầm, hơi thở lạnh lẽo âm trầm nhìn đám người liên quan.
“Tổ huấn không quy định chẳng lẽ không thể phá, quy định là chết, người sống. Hôm nay trẫm sửa lại quy củ, sở dĩ trẫm phong hoàng hậu làm hoàng hậu giám quốc là vì nàng có năng lực, cùng trẫm quản lý giang sơn Đại Tuyên. Chúng ta cùng thực hiện giấc mộng đưa đất nước đi lên một tầm cao mới, nhưng trong đầu các người chỉ có quy củ, tổ huấn. Sao các ngươi không nghĩ làm thế nào cho đất nước ngày một giàu mạnh, cả ngày nhìn chằm chằm vào quỷ củ, khắc chế trẫm, chẳng lẽ các ngươi cho rằng có thể cản được trẫm.”
Trong điện vang vọng thanh âm sấm rền.
“Các ngươi nói hoàng hậu là nữ tử, hậu cung không được tham gia vào triều chính. Nhưng những chuyện hoàng hậu làm được, các ngươi bằng được nàng sao, nàng là hoa vương Đại Tuyên, lại có roi đánh vương của thánh tổ hoàng đế, những thứ này nữ tử tầm thường làm được sao?”
Yến Kỳ vừa nói xong, đám người ngự sử sững sờ, nhưng rất nhanh có người lại nói:
“Hoàng thượng, hoa vương là hồng phúc trời cho Đại Tuyên, hoàng hậu có thể thành hoa vương là phúc của hoàng hậu, của hoàng thượng, của dân chúng Đại Tuyên. Nhưng thân làm hoa vương, chẳng phải nương nương nên tích thêm phúc sao, thế nào lại lâm triều hỏi sự, đây là nghịch thiên. Nếu nương nương có ý nghịch thiên, biết đâu sẽ khiến trời phạt trăm vạn con dân Đại Tuyên.”
Ngự sủ Quý Huyền an vừa nói xong, không ít người biến sắc mặt, bước ra khỏi hàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, xin thu hồi thánh lệnh.”
Yến Kỳ đứng dậy, âm trầm quét mắt nhìn đám người, thanh âm nham hiểm lạnh lẽo tới cực điểm.
“Ý trẫm đã quyết, tuyệt không thay đổi, nếu các ngươi cho rằng hoàng hậu không xứng làm hoàng hậu giám quốc, có thể từ quan, trẫm sẽ không giữ lại. Nhưng trẫm tuyệt không thu hồi lệnh đã ban, hơn nữa các ngươi nhớ kỹ cho ta, trong triều ta mới là hoàng đế, mới là lời vàng tiếng ngọc. Không phải các ngươi áp chế một chút trẫm sẽ thu hồi lại lệnh, các ngươi tưởng trẫm sẽ chịu để người ta áp chế sao.”
Ánh mắt Yến Kỳ thị huyết, bắn ra hàn khí.
Không ít người kinh hồn táng đảm, sợ hãi không dám tiếp tục đứng ra.
Quý An Huyền sợ hãi, nhưng lại không cam lòng, thân làm ngự sử, có trách nhiệm can gián hoàng thượng, dù người chán ghét, hắn cũng phải nói.
“Hoàng thượng, người đã quên tiên đế sao, hắn sủng ái đức phi, khiến Đại Tuyên loạn thành một đoàn, có vết xe đổ đi trước, phải đề phòng.”
Quý Huyền An vừa nói xong, trong điện có người biến sắc mặt, trừng mắt nhìn Quý An huyền, lá gan quá lớn, dám nói hoàng đế cùng hoàng hậu thanh tiền hoàng đế cùng đức phi, rõ ràng tự tìm chết.
Quả nhiên cả người Yến Kỳ phủ mưa rền gió dữ, sắc mặt hoàng hậu Vân Nhiễm cũng không dễ nhìn, nàng từ từ đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng cầm roi đánh vương, đi từng bước tới chỗ Quý Huyền An.
“Quý Huyền An, ngươi cho rằng mình là ngự sử liền có thể muốn làm gì thì làm sao, quá cuồng vọng. Chức trách của ngự sử là gì, là đốc thúc hoàng thượng, can gián. Nhưng hiện tại ngài phạm vào lỗi gì, bản cung có lỗi gì, ngươi có thể đổ chúng ta thành tiền đế Sở Dật Kỳ cùng họa quốc yêu phi. Chẳng lẽ bản cung cũng là yêu pi, bản cung cứu vô số người, được người thiên hạ tôn trọng, tới miệng của ngươi lại thành họa quốc yêu phi. Quý Huyền an, ngươi hỏi thử người trong thiên hạ xem Lãm Nguyệt công tử Lãm Y Cốc đã cứu bao nhiêu người, hỏi bọn họ xem Lãm Nguyệt công tử có phải là họa quốc yêu phi không.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, kim quang lóe sáng, roi đánh vương đã tuốt ra khỏi vỏ, mạnh mẽ đánh lên người Quý Huyền An. Hắn bị đánh bay ra ngoài, nàng vẫn chua dừng lại tiếp tục đánh vài người đang quỳ trên điện, cả đám đều bị bay ra ngoài.
Tất cả mọi người sợ ngây người, hoàng hậu thế nhưng đánh người, nhưng bọn họ không thể nói gì, vì tay nàng cầm roi đánh vương.
Tiếp nữa mọi người chấn kinh, hoàng hậu lại là Lãm Nguyệt công tử nổi danh thiên hạ, nếu người trong thiên hạ biết chuyện này, dân chúng nhất định ủng hộ nàng, sao có thể nói nàng la họa quốc yêu phi, nhất thời cả điện im lặng.
Chỉ có đám người Quý Huyền An giãy dụa đau khổ, bọn họ cũng bị kinh sợ, không ngờ hoàng hậu là Lãm Nguyệt công tử, sao có thể như vậy.
Vân Nhiễm đứng giữa đại điện âm trầm nhìn đám triều thần, lạnh lẽo lên tiếng: “Được rồi, bây giờ còn kẻ nào cho rằng bản cung không xứng làm hoàng hậu giám quốc thì đứng ra? Bản cung cũng muốn xem hắn cứng tới mức nào, thân là triều thần Đại Tuyên, các ngươi có trách nhiệm trợ giúp hoàng thượng quản lý giang sơn, khiến đất nước giàu mạnh, chứ không phải để các ngươi lấy danh uy hiếp hoàng thượng chỉ vì mục đích ích kỷ của chính mình. Xem ra các ngươi làm quan đã lâu, đều đã quên vị trí của chính mình, các ngươi là quan do hoàng thượng sắc phong, để các ngươi làm việc, chứ không phải để các ngươi đi gây sự//”
Vân Nhiễm ngừng một chút, lại lạnh lùng bình tĩnh lên tiếng: “Các ngươi đều do hoàng thượng sắc phong, nếu ngài muốn phế chỉ cần một câu nói, ngược lại các ngươi dám gây ra chuyện như vậy.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, lại trầm giọng nhìn đám người Quý Huyền an: “Ngự sử đại phu Quý Huyền An, thân làm quan, không trung quân đền nợ nước, buông lời nhục mạ, nói xấu hoàng hậu cùng hoàng hậu, biếm làm thứ dân, đuổi ra khỏi thành, cả đời không được phép vào kinh.”
Quý Huyền An trắng mặt, giãy dụa lên tiếng: “Hoàng hậu, người không thể.”
“Ta không thể sao? Nếu hoàng thượng hạ chỉ sắc phong ta làm hoàng hậu giám quốc, ta có quyền này, Quý Huyền an, không phải người mất hứng nhìn thấy ta sao, vậy như ngươi mong muốn, bây giờ ngươi có thể cút khỏi kinh thành.”
Dứt lời, Vân Nhiễm nhìn ra ngoài hét gọi thị vệ: “Người đâu, đuổi Quý Huyền An ra khỏi Lương Thành, bao gồm Quý gia.”
Thị vệ đáp lời, vội vàng chạy vào kéo Quý Huyền An ra bên ngoài.
Lúc này mặt Quý Huyền An như tro tàn, hắn không ngờ mình sẽ có kết cục như vậy.
“Hoàng thượng, lão thần trung thành, hoàng thượng, người không thể để cho hoàng hậu nương nương làm như vậy.”
Thị vệ nhanh chóng xé cẩm bào nhét vào miệng Quý Huyền An.
Ánh mắt Vân Nhiễm lại rơi xuống đám người kia, nhanh chóng lên tiếng: “Thượng thư bộ công Tô Lăng Mặc biếm thành thứ dân, đuổi ra khỏi Lương Thành cả đời không được phép tiến vào.”
Tô Lăng Mặc mềm nhũn người, ngã xuống đại điện, cả người run lên.
Giờ khắc này, hắn thực sự hối hận, đồng thời hiểu được một chuyện, ở Đại Tuyên người thực sự có quyền là hoàng thượng, không phải bọn họ, bọn họ chỉ là quân cờ trong tay hắn, có thể dùng liền dùng, không thể dùng trực tiếp vứt bỏ. Trước kia bọn họ tự cho mình đúng, còn tưởng rằng vài người liên kết lại có thể khiến hoàng thượng thu hồi thánh lệnh.
“Hoàng hậu nương nương tha mạng.”
Thượng thư bộ công Tô Lăng Mặc cầu xin tha thứ, đáng tiếc Vân Nhiễm không thèm nhìn tới hắn, bọn họ nhằm vào nàng, nếu nàng đã xuất hiện, thì sẽ không để cho bọn họ công nhiên khiêu khích.
“Người đâu, đuổi hắn ra khỏi kinh thành.”
Thượng thư bộ công xám xịt, bị thị vệ kéo đi, đám người lúc trước quỳ cùng Quý Huyền An bây giờ mới có phản ứng, nhanh chóng khóc lóc: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng hậu tha mạng.”
Vài người sợ tới mức khóc thét lên, sợ hoàng hậu nương nương giận dữ đuổi bọn họ ra khỏi kinh thành.
Hoàng hậu quá lợi hại, bọn họ không biết sao lại đụng phải người cứng rắn như vậy.
Vân Nhiễm lạnh mặt nhìn đám triều thần đang dập đầu, trong mắt hiện lên u quan. Đương nhiên nàng sẽ không đuổi hết bọn họ ra khỏi Lương Thành, chỉ là giết gà dọa khỉ, giết một răn trăm, để cho những người này nhớ rõ thân phận của mình, đừng tưởng mình là đại thần, có thể che trời, bọn họ chỉ là thần tử, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Quân muốn đuổi người, người lập tức cút khỏi Lương Thành, đừng tự đề cao mình.
Trong điện có không ít người nhanh chóng quỳ xuống cầu xin cho Nguyễn thượng thư: “Xin hoàng hậu nương nương bỏ qua cho đám người Nguyễn thượng thư.”
Vân Nhiễm quét mắt nhìn đám người Nguyễn thượng thư, sau đó xoay người đi lên đại điện, giọng lanh như băng: “Nếu các vị đại thần đã cầu xin cho Nguyễn đại nhân, Tần đại nhân, vậy tạm thời tha cho bọn họ, nếu có lần tiếp theo, ta nghĩ các ngươi cũng không cần xuất hiện trong triều nữa.”
Nguyễn thượng thư, Tần thượng thư thở dài nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, sắc mặt trắng bệnh lui về hàng.
Từ đầu tới cuối Yến Kỳ đều không nói gì, thấy Vân Nhiễm ôm roi đánh vương trở về chỗ ngoài, ánh mắt tràn đầy ý cười bảo nàng ngồi xuống.
Yến Kỳ quét mắt nhìn toàn điện, trầm ổn lên tiếng: “Sau này hoàng hậu chính là hoàng hậu giám quốc, việc này không còn gì để bàn, trẫm làm thế không có mục đích nào khác, ngoài khiến Đại Tuyên ngày càng cường đại, phồn vinh hưng thịnh, mong các vị đại thần không cần nhìn chằm chằm quy củ, mà toàn tâm toàn ý tạo phúc vì Đại Tuyên. Chúng ta cùng hợp sức vì một Đại Tuyên hùng mạnh, vì cuộc sống hòa bình vui vẻ của dân chúng.”
Yến Kỳ vừa nói xong, cả đại điện bước ra khỏi hàng, cung kính: “Chúng thần ghi nhớ ý chỉ của hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Vốn một diễn một vở hài kịch đặc sắc, không ngờ lại kết thúc trong im lặng.
Lúc Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm về tới ngự thư phòng, Yến Kỳ không nhịn được tán thưởng khích lệ nàng: “Nhiễm Nhi thật khí phách.”
Vân Nhiễm không nhịn được cười rộ lên, trừng mắt liếc hắn: “Hừ! Nếu không phải thương chàng một mình vất vả, ta sao phải đi gây chuyện với bọn họ, cuối cùng còn bại lộ thân phận Lãm Nguyệt công tử.”
“Tin tưởng triều thần càng không dám coi khinh nàng, nên nàng đừng lo lắng bọn họ sẽ tìm nàng gây chuyện, ăn nói lung tung.”
Vân Nhiễm gật đầu, trải qua chuyện sáng nay, tin tưởng đám triều thần kia không dám tiếp tục trêu chọc nàng, nói xấu sau lưng.
Nhưng xui xẻo nhất là ngự sử Quý Huyền An cùng thượng thư bộ công Tô Lăng Mặc, ai bảo bọn họ động vào điểm mấu chốt của nàng, đúng là tự tìm đường chết.
Vân Nhiễm nhớ hôm nay mình còn chính sự phải làm.
“Hôm nay là đại hôn của Trầm Thụy cùng Hạ Tuyết Dĩnh, ta đã đồng ý làm chủ hôn cho bọn họ, cha mẹ Trầm Thụy đã chết, hắn chỉ có một con trai, không có người thân nên ta định dẫn An Nhạc cùng Chiêu Dương tới chia vui với bọn họ.”
Yến Kỳ ôn nhuận tiếp lời: “Ta đi với nàng!”
Vân Nhiễm cao hứng chớp mi: “Chàng đi thật sao?”
“Thật! Trong tay Trầm Thụy có hai mươi vạn đại quân, trước mắt hắn là đối tượng ta cần thu phục, nàng nói ta không đi sao.”
Vân Nhiễm gật đầu, cười sáng như ngọc: “Chúng ta bắt đầu chia nhau làm việc đi, tới chiều cùng nhau tới Trầm phủ.”
Yến Kỳ cúi đầu hôn trán nàng, cảm thấy mỹ mãn như ý nguyện, sau đó mới xoay người trở về long án xử lý công việc.
Trong cung Đan Dương lúc này có thái giám báo lại chuyện lúc lâm triều, sắc mặt thái hoàng thái hậu khó coi, tức giận lấy tay ôm ngực.
Bà không ngờ hoàng hậu ngỗ nghịch như vậy, rõ ràng trước đó bà đã nói nữ nhân hậu cung không cần tham gia vào chuyện chính sự, không nghị nàng ta càng lún sâu hơn trực tiếp lâm triều nhiếp chính, còn ra thể thống gì. Người trong thiên hạ biết sẽ nói Đại Tuyên thế nào, chỉ sợ mọi người đều chỉ trỏ.
Nữ nhân này không những nắm quyền nhiếp chính, còn biếm ngự sử đại nhân, cùng Tô đại nhân bộ công thành thứ dân đuổi ra khỏi Lương Thành, chuyện gì đây. Đường đường làm hoàng hậu, không ở trong hậu cung lại chạy tới triều đình khoa chân múa tay.
“Thật sự tức chết ai gia.”
Sắc mặt thái hoàng thái hậu trắng bệch, cung nữ ở bên cạnh kinh hãi, nhanh chóng chạy tới giúp bà nhuận khí.
Thái giám liếc nhìn thái hoàng thái hậu, khẽ thì thầm: “Không ngờ hoàng hậu nương nương lại là...”
“Là gì?” Thái hoàng thái hậu quát lạnh, tiểu thái giám nói nhanh: “Nghe nói nàng là Lãm Nguyện công tử của Lãm Y cốc, cứu vô số người trong thiên hạ.”
“Nàng ta lại làm Lãm Nguyệt công tử, chuyện này cũng quá kinh hãi.”
Thái hoàng thái hậu không nghĩ tới năng lực của Vân Nhiễm, mà là sự kiêu ngạo bướng bỉnh của nàng. Sao trước đó bà lại bị ma xui quỷ khiến, đồng ý để Yến Kỳ làm hoàng đế, hắn càng ngày càng giống cha hắn, vì một nữ nhân biến thành như vậy.
Thái hoàng thái hậu nhìn đại cung nữ thiếp thân: “Đi, lập tức truyền trưởng công chúa tiến cung, nói ai gia muốn gặp.”
“Ân! Thái hoàng thái hậu.”
Đại cung nữ nhanh chóng đi ra ngoài, tới phủ của trưởng công chúa truyền tin.
Trầm phủ sắc đỏ vui mừng, cả phủ treo đầy đèn lồng đỏ, nhuỗm thẫm cả một vùng trời.
Hoàng hôn buông xuống, trước cửa Trầm phủ bắt đầu có khách tới, hắn thân làm đại tướng quân, triều thần tự nhiên không muốn đắc tội với hắn, còn muốn tạo quan hệ tốt. Huống chi trước mắt hoàng thượng coi trọng hắn, thê tử của hắn lại có giao hảo với hoàng hậu nương nương, bọn họ càng không dám đắc tội.
Xe ngựa trong cung tới đúng lúc Trầm phủ náo nhiệt nhất, quản gia đang đón khách, vừa thấy đế hậu tới, đã nhanh phái người đi báo với tướng quân, trước đó người đã đón tân nương vào chính đường, chuẩn bị làm lễ.
Trầm Thụy nghe thấy người làm báo hoàng thượng cùng hoàng hậu đã tới, trên mặt đậm ý cười, bọn họ tới làm chủ hôn cho hắn, quá vinh dự. Trầm Thụy cao hứng, cúi người nói với Hạ Tuyết Dĩnh một câu rồi vội vàng dẫn người ra cửa nghênh đón, lúc này đế hậu đã bước vào hỉ đường, mọi người thấy tân lang tới, liền tươi cười chào hỏi.
Trầm Thụy nhanh chóng hành lễ với Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm: “Gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.”
Yến Kỳ khẽ đỡ hắn, cười nói: “Hôm nay Trầm đại tướng quân là tân lang, to nhất, không cần hành lễ, đi thôi, bây giờ bái đường đi, đừng để tân nương một mình trong hỉ đường.
“Tạ hoàng thượng cùng hoàng hậu, Trầm Thụy tuân mệnh.”
Trầm Thụy đứng dậy, cùng Yến Kỳ, Vân Nhiễm đi vào hỉ đường. Nhưng mọi người còn chưa tới nơi đã thấy một nha hoàn sắc mặt khó coi chạy tới, vừa chạy vừa hét: “Tướng quân! Không xong rồi, không thấy phu nhân.”
Trầm Thụy cả kinh, nhanh chóng chạy lên vài bước: ‘Ngươi nói cái gì.”
“Không thấy phu nhân, nô tỳ đã tìm khắp nơi nhưng không thấy.”
Mọi người đều biến sắc mặt, Vân Nhiễm nóng vội tiến lên vài bước, trầm giọng quát hỏi: “Người đang bình an, sao lại biến mất.”
“Lúc tướng quân đi nghênh đón hoàng thượng, phu nhân ngồi chờ trong hỉ đường, đột nhiên có nha hoàn tới nói với phu nhân vài câu rồi đỡ người đi, chúng nô tỳ không để ý, tới khi phát hiện ra đã không thấy phu nhân đâu.”
Trầm Thụy đen mặt, nắm chặt tay lại, nóng vội hét lên: “Người đâu, lập tức tìm phu nhân.”
Trầm Thụy bỏ mặc Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm tự dẫn người đi tìm.
Trầm phủ hỗn loạn, triều thần đưa mắt nhìn nhau, bàn tán, suy đoán, rốt cuộc ai đã bắt tân nương, người này lá gan cũng quá lớn, dám cướp tân nương của Trầm phủ. Hắn cướp đi vì mục đích gì, vì Trầm Thụy hay có thù oán với Hạ Tuyết Dĩnh.
Lúc này Vân Nhiễm rất lo lắng, khồng ngừng đi qua đi lại trong hỉ đường.
Khắp nơi ầm ĩ, chân mày nàng nhăn lại, Tuyết Dĩnh rất tốt, không kết thù oán với ai, ai có thể sinh ra oán hận với nàng ta.
Lúc này trời đã tối, khắp nơi đốt đèn, sương mù lượn lờ tạo ra sự biến hóa ảo diệu.
“Sau viện không có/”
“Nơi ở của người làm cũng không có, phòng giặt đồ cũng không có.”
Đã tìm mọi góc sân, nhưng không tìm thấy tân nương, giống như biến mất. Mắt Trầm Thụy đỏ rực, cả người tràn ngập sát khí, điên cuồng gào thét trong phủ, phân phó thuộc hạ đi tìm kiếm khắp nơi, hắn không tin, đang yên lành sao có thể biến mất.
Đúng lúc mọi người đang lo lắng bất an, đột nhiên có một sân viện bốc cháy, ánh lửa ngập trời, có người hét lên: “Cháy! Cháy! Cháy! Mau dập lửa.”
Trầm Thụy như phát điên, trực tiếp đấm một quyền vào bàn, hắn không nghĩ ra kẻ nào muốn thương tổn Tuyết Dĩnh, nàng đáng yêu như vậy, ai nỡ nhẫn tâm ra tay.
Vân Nhiễm lo lắng không hề kém Trầm Thụy, lòng nóng như lửa đốt, nàng nhìn nơi xảy ra đám chay hỏi người làm: “Đó là nơi nào?”
Người làm nhanh chóng trả lời: “Bẩm hoàng hậu đó là phòng tân hôn.”
Vân Nhiễm tối sầm mắt, trái tim run rẩy, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu nàng, đầu tiên tân nương mất tịch, sau đo lại xảy ra cháy. Chứng minh có người chán ghét Trầm Thụy kết hôn với Hạ Tuyết Dĩnh. Kẻ này nhất định hận Hạ Tuyết Dĩnh, vậy hắn sẽ làm thế nào.
Vân Nhiễm biến sắc mặt nhanh chóng nhìn Trầm Thụy hét lên: “Nhanh lên! Tuyết Dĩnh ở trong phòng tân hôn, ngươi mau đi cứu nàng.”
Trầm Thụy nóng vội đứng dậy, sau đó điên cuồng lắc đầu: “Không có, trước đó ta đã tìm qua.”
“Không có khả năng, nàng nhất định ở trong đó, ngươi lập tức đi tìm, không bỏ sót một góc nào. Chắc chắn có thể tìm được, nhanh đi, nếu không sẽ không kịp.”
Trầm Thụy tái mặt trắng như giấy, khi nghe thấy câu cuối: “Nếu không đi, sẽ không kịp!”
Không cần, hắn không muốn Tuyết Dĩnh xảy ra chuyện.
Trầm Thụy dẫn theo hai thuộc hạ đi về phía phòng tân hôn. Vân Nhiễm cũng nhanh chạy theo, Yến Kỳ thấy nàng sôt ruột, khẽ kêu: “Nhiễm Nhi! Nàng cẩn thận một chút.”
Phía sau có đại thần chậm rãi đi theo đế hậu, cả đoàn tới phòng tân hôn Trầm phủ.
Lúc này lửa đã cháy rực trời, Trầm Thụy mặc đồ tân lang không chút suy nghĩ lao vào phòng, nhưng có người cản đường hắn, khóc thét lên: “Phụ thân! Người làm gì vậy?”
Người cản Trầm Thụy chính là con trai hắn, Trầm Viêm Minh. Hắn ta thấy hai mắt phụ thân đỏ rực điên cuồng, sợ hãi ôm lấy hắn, gắt gao không chịu buông. Nhưng Trầm Thụy vung trưởng đánh bay hắn ra, lắc mình lao vào đám cháy.
Trầm Viêm Minh ngơ ngác nhìn phụ thân lao vào đám cháy, nước mắt không kìm được tuôn rơi, hắn đau đớn hét lên: “Phụ thân! Phụ thân.”
Mọi người đứng bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của hắn, đều tỏ ra đồng cảm, chỉ có Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, Trầm Viêm Minh, tốt nhất đừng như ta nghĩ, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi.
Vân Nhiễm nhanh chóng ngẩng đầu nhìn phòng tân hôn, nóng vội đi tới, ra lệnh cho người làm: “Các ngươi dập lửa nhanh lên.”
Yến Kỳ nhíu mi ra lệnh cho Trực Nhật cùng Phá Nguyệt: “Các ngươi tẩm nước lao vào giúp Trầm Thuyh nhớ kỹ phải cứu được hắn ra.”
Dù không tìm thấy Hạ Tuyết Dĩnh, Trầm Thụy cũng không thể chết được, hắn là đại tướng quân của Đại Tuyên.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhận lệnh vung tay lên ra lệnh cho thuộc hạ đoạt nước từ tay người làm trong phủ dội lên người, xông vào đám cháy, mọi người khẩn trương theo dõi. Lửa cháy ngày một lớn, dù có người dập nhưng vô dụng, Trầm Thụy sẽ chết sao, thuộc hạ của hoàng thượng sẽ chết sao.
Vân Nhiễm nắm chặt tay theo phản xạ, khẩn trương lo lắng, Yến Kỳ tiến lên nắm lấy tay trấn an nàng, khiến nàng bình tĩnh lại.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mọi người lại cảm thấy lâu như cả năm.
Đột nhiên có người lao ra từ trong đám cháy, đầu tiên là Trực Nhật, trong tay hắn là tân nương Hạ Tuyết Dĩnh. Không ngờ tân nương thật sự ở trong phòng, Trực Nhật ra sau kéo theo Trầm đại tướng quân, lúc này hắn ta đã hôn mê.
Mọi người thấy hai người được cứu ra đều xông tới.
Vân Nhiễm nóng vội buông tay Yến Kỳ ra, đi về phía trước.
Bên cạnh nàng đột nhiên có người lao tới, áng sáng lóe lên, một con dao sắc bén nhằm thẳng về phía bụng nàng. Vân Nhiễm biến sắc vội lùi về phía sau tránh đi, ánh sáng vừa lóe lên, Yến Kỳ khủng hoảng, không ngờ có người thừa cơ muốn giết Nhiễm Nhi. Nghịch tặc to gan. Yến Kỳ ngưng tụ nội lực đánh thẳng vào kẻ đó khiến hắn bay ra ngoài, một tiếng “Ầm!” Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng như chết.
Hỏa hoạn, tân lang, tân nương bất tỉnh, ám sát hoàng hậu, đêm nay rốt cuộc định diễn tường gì.
Kẻ bị Yến Kỳ đánh có phản ứng nhanh nhất giãy dụa đứng dậy muốn chạy, nhưng Phương Trầm An đứng sau Yến Kỳ nhanh hơn một bước, lao thẳng tới nháy mắt bắt hắn lại. Kẻ kia thấy mình bị bắt, nhanh chóng cắn lưỡi muốn tự sát, đáng tiếc bị điểm huyệt, không động đậy được. Phương Trầm An ném hắn xuống đất.
Vân Nhiễm lướt quan người thích khách, tới bên Hạ Tuyết Dĩnh, cúi người thử hơi thở của nàng ta, cảm thấy vẫn còn mới khẽ thở ra. Nhanh nhẹn lấy ra ngân châm, châm vài huyệt đạo trên người Hạ Tuyết Dĩnh, nàng ta bị hạ thuốc mê, lại hít nhiều khói, mới ngất đi.
Vân Nhiễm châm cứu cho Hạ Tuyết Dĩnh, Trầm Thụy đã tỉnh lại, thân làm đại tướng quân, thể lực hơn người. Vừa rồi vì khí giận công tâm, hơn nữa có thuốc mê, nên mới ngất đi, gió đêm khiến hắn trợn mắt tỉnh lại hét lên: “Tuyết Dĩnh, nàng ở đâu.”
Hạ Tuyết Dĩnh được Vân Nhiễm cứu tỉnh, vừa nghe thấy Trầm Thụy gọi, khó khăn lên tiếng: “Trầm Thụy, ta không sao.”
Trầm Thụy xông tới, mừng như điên ôm chặt Tuyết Dĩnh từ trong tay Vân Nhiễm: “Tuyết Dĩnh! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, là ai cướp nàng đi, ai giấu nàng ở trong rương.”
Hóa ra người kia không những hạ thuốc mê, còn giấu Tuyết Dĩnh trong rương đựng đồ, sau đó châm lửa, dụng tâm kín đáo nham hiểm.
Hạ Tuyết Dĩnh òa khóc, nhưng cuối cùng lại không nói: “Ta không biết, ta bị đánh bất tỉnh, nên sau đó xảy ra chuyện gì, ta đều không nhớ.”
“Sao có thể như vậy?”
Trầm Thụy không tin, Hạ Tuyết Dĩnh lại kiên quyết không nói, ánh mắt Vân Nhiễm nổi sóng ngầm, lạnh lùng lên tiếng: “Ta biết ai gây ra những chuyện này.”
Chẳng những nàng biết ai gây ra tất cả, còn biết mục đích thật sự của kẻ đứng sau là nhằm vào nàng, sâu hơn là đối phó với cái thai của nàng. Nháy mắt cả người Vân Nhiễm tràn ngập sát khí, như đi lên từ địa ngục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.