Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 231: Chuyện xấu, lễ đầy tháng tiểu công chúa




Yến Kỳ nhìn chằm chằm tiểu công chúa, phát hiện nhóc đã ngủ yên ổn, hình như là hắn nghĩ nhiều thật.
Tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử khá giống nhau, nhưng vì là song thai nên nhỏ hơn bình thường, gầy trơ xương, trên đầu không có cọng tóc nào, nói thật, Yến Kỳ cảm thấy quá xấu, ôm một đôi trai gái tới bên giường nhìn Vân Nhiễm còn chưa tỉnh lại.
Hắn lại khẩn trương, lo lắng nhìn Trầm Cách: “Sao Nhiễm Nhi còn chưa tỉnh.”
“Thuốc gây mê còn chưa hết tác dụng, chờ thêm một lát sẽ tỉnh lại.”
Trước đó Trầm Cách còn có chút lo lắng, bây giờ đã trấn định hơn, bởi vì giải phẫu rất thành công, cả người lớn cùng đứa bé đều bình an. Hắn xử lý xong, liền dặn dò y nữ tháo vải trắng ra, Yến Kỳ đen mặt nhìn dụng cụ giải phẫu kì dị, cũng không dám nhìn thêm, đó đều là máu của Nhiễm Nhi, phất tay ra lệnh cho Trầm Cách: “Đem những thứ này ra ngoài đi, nhìn chúng trẫm sẽ lo lắng.”
Trầm Cách không thèm để ý tới hắn, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, y nữ cũng đi theo, sau đó Sơn Trà cùng Dữu Tử tiến vào dọn dẹp phòng sinh cho sạch sẽ.
Yến Kỳ chợt nhớ ra chuyện gì đó ra lệnh: “Phương Trầm An!”
Phương Trầm An lắc mình tiến vào: “Hoàng thượng!”
“Trẫm có long nhi cùng long nữ, lập tức chiếu cáo thiên hạ, cả nước cùng vui, đại xa thiên hạ, tử hình đổi thành chung thân, tội nhẹ được tha về nhà đoàn tụ.”
“Ân! Hoàng thượng.”
Phương Trầm An lập tức ra ngoài hạ chỉ, rất nhanh trong ngoài thành đều biết hoàng hậu sinh hoàng tử cùng công chúa, đại cát đại lợi, nhất thời pháo hoa bay đầy trời Lương Thành, nhà nhà đốt pháo ăn mừng.
Pháo hoa bắn cả một ngày, mãi tới chập tối, Vân Nhiễm mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã bắt gặp sự lo lắng của Yến Kỳ, thấy nàng đã dậy, Yến Kỳ cúi đầu khẽ hôn má nàng, ôn nhu bá đạo nói: “Nhiễm Nhi! Nàng rất dũng cảm, nàng la đại công thần của Đại Tuyên.”
Vân Nhiễm nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới con mình, kêu lên: “Con của ta đâu?”
Yến Kỳ chỉ chỉ bên cạnh giường nàng, hai đứa nhỏ đang ở đó, nàng xoay người sang cẩn thận quan sát chúng, kiếm tra một vòng từ trong ra ngoài, Yến Kỳ thấy kỳ lạ nên hỏi: “Nhiễm Nhi, sao thế?”
“Ta xem bọn chúng có bình thường khỏe mạnh hay không.”
Nàng sợ mình cùng Yến Kỳ là biểu huynh muội, sinh ra đứa nhỏ sẽ bị dị tật, nên mới kiểm tra một vòng. Yến Kỳ kéo tay nàng: “Nhiễm Nhi! Không sao, trẫm kiểm tra qua rồi, bọn chúng ngoại trừ hơi gầy, cũng không có dị tật nào khác, nàng đừng lo lắng.”
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng thở dời nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, chứng tỏ hai đứa nhỏ của mình may mắn không bị dị tật.
Yến Kỳ nắm tay Vân Nhiễm, khẽ hôn môi nàng, nhớ lại chuyện vừa rồi hắn vẫn thấy sợ: “Nhiễm Nhi, sau này ta chỉ có một con trai, một con gái, không sinh nữa, vừa rồi dọa chết ta.”
Vân Nhiễm nở nụ cười, thật ra ở hiện đại sinh mổ rất bình thường, nhưng trong mắt người cổ đại quả thật quá dọa người. Nhưng hôm nay thật sự suy hiểm, nếu không phải nàng chuẩn bị trước đón Trầm Cách vào cung, chỉ sợ thật sự xảy ra chuyện, tử cung không mở quả thật phiền phức, làm không tốt sẽ nguy hiểm cho cả hai mẹ con.
“Bây giờ ta không sao, chàng đừng lo lắng?”
Vân Nhiễm kéo Yến Kỳ ngồi xuống, dịu dàng nói: “Ta còn chưa hỏi bọn chúng là nam hay nữ?”
Trước đó nàng chỉ lo kiểm tra dị tật, lại không để ý tới giới tính.
Yến Kỳ ôn nhu nói: “Bọn họ là huynh muội.”
Yến Kỳ cảm thấy như vậy thật tốt, ca ca có thể bảo vệ muội muội, hắn cùng Vân Nhiễm bảo vệ hai đứa trẻ, sau này một nhà sống hạnh phúc.
“Nhiễm Nhi, ta muốn đặt tên cho con trai là Sở Dịch Thần, nàng thấy thế nào.”
“Được, nhũ danh là Tiểu Thần đi, bọn chúng thật sự quá nhỏ so với đứa trẻ bình thường, giống như con mèo nhỏ vậy, rất đáng yêu.”
Vân Nhiễm biết hắn đặt tên cho con là Sở Dịch Thần để tưởng nhớ tới Yến Thần, quả thật Yến Thần chết vì Yến Kỳ, nên hắn luôn cảm thấy áy náy, nhất là Yến Thần vừa đáng yêu, lại ngoan ngoãn.
Yến Kỳ sung sướng cười rộ lên: “Tiểu thần.”
Vân Nhiễm liếc mắt nhìn nữ nhi: “Vậy chàng cũng đặt tên cho con gái đi.”
Yến Kỳ nhìn nữ nhi, ánh mắt càng thêm dịu dàng, giọng mềm như nước: “Nữ nhi là Sở Tịch, nhũ danh là Tiểu Tịch, nàng thấy được không?”
“Cứ như vậy đi.”
Vân Nhiễm có chút mệt mỏi, nàng sinh mổ, cơ thể rất yếu, nên chỉ nói được vài câu lại nhắm mắt ngủ, Yến Kỳ nhìn mà đau lòng. Lúc này hắn mới biết nữ nhân sinh con khó khăn tới mức nào, không cẩn thận là mất mạng.
Hắn nhớ tới mẫu thân mình, tuy rằng hắn chưa từng găp người, nhưng hắn cảm thấy mẫu thân thật vĩ đại, dù thân trúng kịch độc vẫn cố gắng sinh ra hắn. Trong lòng hắn mặc niệm, mẫu thân, cảm ơn người, sau này ta sẽ sống rất tốt, ta sẽ yêu thương Nhiễm Nhi cùng con, người ở trên trời có linh thiêng nhất định cũng vui mừng.
Yến Kỳ cúi đầu khẽ hôn hai má Vân Nhiễm, ánh mắt nhu tình nhìn ba mẹ con, đây là hạnh phúc lớn nhất của đời hắn.
Hoàng hậu sinh long phượng thai, khiến dân chúng nhìn thấy tương lai Đại Tuyên cường thịnh, cả kinh thành tràn ngập tiếng cười nói, dân chúng đều ca ngợi hoàng thượng cùng hoàng hậu, công chúa cùng hoàng tử được chúc phúc.
Yến Kỳ ban hành rất nhiều chính sách có lợi có dân chúng, bắt đầu từ khi chuyển vàng bạc vào quốc khố, không còn nợ lương của binh sĩ, Yến Kỳ hạ chỉ tuyển chọn tinh anh, xây dựng một đội quân tinh nhuệ, nguyên soái tối cao là hoàng đế, đích thân hắn sẽ chỉ đạo các hạng muc huyến luyện, những người này cần phải giỏi ngụy trang, ám sát, trinh sát, lấy một địch mười, lên chiến trường có thể đánh giặc, quay về có thể làm mật thám, ai cũng có năng lực phi phàm.
Đội quân Thiết Huyết khiến các nước khác chú ý, kinh sợ với hành động của Đại Tuyên, nhất thời không ai dám nảy sinh tâm tư khác.
Đợi tới lúc các hạng mục được triển khai, Yến Kỳ bắt đầu suy nghĩ tới kẻ đứng sau, không ngờ bọn chúng vẫn ẩn nhẫn bất động, hắn hiểu ý đồ của kẻ kia, chờ hắn đưa Đại Tuyên trở thành cường quốc, sau đó ngồi mát ăn bát vàng, bọn họ nghĩ cũng thật nhiều.
Yến Kỳ cười lạnh, nếu bọn họ bất động, hắn sẽ khiến bọn chúng phải động, hắn không tin ẩn nấp lâu như vậy, bọn họ còn nhẫn nhịn thêm được.
Ngày đó, Yến Kỳ ra lệnh cho Phương Trầm An, truyền Tiêu Diêu vương vào cung.
Hai huynh đệ lần đầu tiên chính thức gặp mặt trong ngự thư phòng, có vẻ rất thân thiết.
Sở Tuấn Nghiêu luôn ra dáng ông ba phải, ánh mắt nịnh nọt, cung kính hành lễ với Sở Dật Kỳ: “Tuấn Nghiêu gặp qua hoàng thượng.”
“Ngồi đi!” Yến Kỳ ôn hòa, cười sáng láng, có vẻ hiền lành, khác hẳn vẻ mạnh mẽ vang dội lúc lên triều.
Sở Tuấn Nghiêu vẫn cung kính tạ ơn rồi mới ngồi, sau đó hắn nhìn hoàng thượng: “Không biết hoàng thượng truyền ta vào cung có chuyện vậy?”
“Umh! Ngươi là vương đệ của trẫm, trước kia trẫm bận rộn chuyện triều chính, chưa kịp hàn huyên với đệ, bây giờ rảnh rỗi hơn, trẫm nhớ tới đệ nên truyền ôn chuyện, Sở gia chỉ còn hại hai chúng ta, tự nhiên nên gần gũi hơn một chút.”
Sở Tuấn Nghiêu tỏ vẻ được sủng mà sợ, khuôn mặt béo phì kích động, ánh mắt hiện lên sư sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy, chân tay luống cuống: “Hoàng huynh quá khách sao, thần đệ sao dám nhận, huynh bận rộn như vậy, đệ rất áy náy vì không giúp được gì.”
“Thần đệ không cần áy náy, đứng ở vị trí này, dó là chuyện hoàng huynh nên làm. Nhưng hai hôm nay hoàng huynh nhớ tới một chuyện, hoàng đệ thân làm vương gia tôn quý, nhưng lại cưới một nữ nhi của tri phủ Dương Châu.”
Tiêu Diêu vương trầm mình xuống, nhưng vẫn cung kính đáp: “Đúng vậy hoàng huynh, phụ thân Mẫn Nhi là tri phủ Dương Châu, tuy rằng xuất thân không bằng nhà quyền quý, nhưng cũng biết tri thức, hiểu lễ nghĩa, hòa hợp với thần đệ, đệ cũng không mong gì hơn.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Kỳ tràn ngập vui sướng, bàn tay dài khẽ vỗ long án, hơi gật đầu: “Umh! Vậy là tốt rồi.”
Tiêu Diêu vương thở dài một hơi, nhưng hắn chưa kịp bình tĩnh, Yến Kỳ đã nói tiếp: “Các ngươi có thể hòa hợp thật tốt, nhưng đệ là vương gia, cưới vợ tất nhiên cần chọn nữ tử xứng đôi, tuy rằng biết tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng vẫn chỉ là nữ nhi của tri phủ, thế nhân biết chuyện, chỉ sợ sẽ nói hoàng huynh bạc đãi đệ, nên trẫm quyết định chọn cho đệ hai nữ tử xứng đôi làm trắc phi.”
Sở Tuấn Nghiêu biến sắc mặt, nhanh chóng đứng dậy: “Hoàng huynh! Chuyện này không ổn.”
Yến Kỳ nhướng mày nhìn hắn, giọng càng thêm mềm mỏng: “Sao thế ?”
Tiêu Diêu vương bừng tỉnh, hắn vừa thất thố, nhanh chóng thu hồi thần sắc: “Hoàng huynh, thần đê sợ Mẫn Nhi náo loạn.”
Yến Kỳ lập tức nở nụ cười ôn hòa: “Vương đệ, không phải nói nàng hiểu lễ nghĩa sao? Nàng nên hiểu, thân là vương gia Đại Tuyên sẽ không chỉ cưới một nữ nhân, nếu như nàng thân phận cao quý, xứng đôi thì thôi, giống như hoàng hậu vậy, hoàng hậu cùng trẫm môn đăng hộ đối, thế nhân nói chúng ta là tuyệt phối. Nhưng Tiêu Diêu vương xuất thân thấp kém, tướng mạo cũng không xuất sắc, nàng nên thức thời, nạp thiếp cho đệ là chuyện sớm muộn.”
Sở Tuấn Nghiêu còn muốn nói thêm, nhưng không biết cự tuyệt thế nào, hoàng thượng nói rất có lý.
Tống Mẫn chỉ là nữ nhi của tri phủ Dương Châu, về lý quả thật không xứng với hắn, hoàng thượng không hủy danh phận Tiêu Diêu vương phi của nàng, lại ban cho hắn hai nữ tử, bất kể là vì thật sự yêu thương hắn, hay làm cho thiên hạ xem, hắn đều không thể cự tuyệt.
Tiêu Diêu vương đành trầm ổn lên tiếng: “Thần đệ tuân chỉ.”
“Tốt! Vậy trẫm ban đích nữ của Nguyễn thượng thư, Nguyễn Mộng Điệp cùng nữ nhi của thượng thư bộ công Vương Tử Yên cho đệ làm trắc phi, đệ cần phải đối xử tốt với bọn họ, đừng để cách lòng.”
“Thần đệ tạ ơn!”
Sở Tuấn Nghiêu cúi mắt xuống, hoàng thượng sao lại ban nữ nhi của Nguyễn thượng thư cùng Vương đại nhân cho hắn, trùng hợp hay là cố tình. Sở Tuấn Nghiêu tạ ơn, Yến Kỳ vừa lòng gật đầu, gọi Phương Trầm An vào: “Lập tức tới phủ Nguyễn thượng thư, Vương thượng thư truyền chỉ, trẫm ban Nguyễn Mộng Điệp cùng Vương Tử Yên cho Tiêu Diêu vương làm trắc phi, để hai nhà chuẩn bị, trẫm sẽ phái Khâm Thiên Giám chọn ngày hoàng đạo, gả tới Tiêu Diêu vương phủ.”
“Ân! Nô tài tuân chỉ.”
Phương Trầm An lui xuống, Yến Kỳ lại gọi hắn tới, ra lệnh phái thái giám truyền hai nữ nhân tiến cung để hoàng hậu an ủi, đừng cảm thấy ủy khuất vì bị gả tới phủ Tiêu Diêu vương.”
“Nô tài tuân chỉ!”
Phương Trầm An đi làm việc.
Yến Kỳ nhìn Sở Tuấn Nghiêu: “Vương đệ, thật ra để cho hai nàng tới phủ Tiêu Diêu vương, trong phủ cũng chỉ có ba người, đệ không nên thiên vị, mặt khác Tiêu Diêu vương phi đã gả tới nhiều năm chỉ sinh hai vị tiểu quận chúa, vẫn cần khai chi tán diệp nhiều hơn.”
“Tạ ân điển của hoàng huynh.”
“Umh! Chúng ta đều là huynh đệ phải gần gũi nhiều hơn mới đúng, đệ không cần khách sáo.”
Yến Kỳ sung sướng cười rộ lên, hoàn toàn ra dáng một huynh trưởng lo lắng cho đệ đệ.
Sở Tuấn Nghiêu muốn nhìn ra chút gì đó từ vẻ mặt của hắn, nhưng thất bại, đành phải cung kính tạ ơn.
“Được rồi, đệ về đi, sau này có chuyện gì thì tới tìm hoàng huynh, chúng ta là thân nhân, chỉ cần đệ nói, hoàng huynh sẽ giúp đệ làm được.”
Dứt lời, Yến Kỳ phất tay, Sở Tuấn Nghiêu ta ơn lùi về phía sau đi ra ngoài, thẳng tới khi ra khỏi ngự thư phòng hắn mới thở dài nhẹ nhõm, cả người toát mồ hôi lạnh, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy bất an, một luồng khí lạnh chạy dọc thân, có chỗ nào đó không đúng, tại hắn nghĩ nhiều sao?
Yến Kỳ nhìn theo bóng Sở Tuấn Nghiêu rời đi, cả người phủ mưa rền gió dữ, khuôn mặt tràn đầy âm u.
Sở Tuấn Nghiêu ngươi thật sự to gắn, dám liên kết với Tống gia, giăng thiên la địa võng ở Đại Tuyên, các ngươi tưởng sẽ thành công sao? Còn chưa biết hươu chết về tay ai, chúng ta cùng chờ đi.
Trong cung Vân Hoa thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, Vân Nhiễm, trưởng công chúa, công chúa An Nhạc, quận chúa Nhược Uyển, tiểu công chúa Chiêu Dương, quận chúa Duyên Khánh đang vây quanh hai đứa trẻ.
Vân Nhiễm đã sinh được gần một tháng, đứa bé như được thổi khí, hoàn toàn khác hẳn trước đây, hai nhóc tỳ trắng hồng nõn nà, tiểu hoàng tử giống Vân Nhiễm thích cười, tuy rằng đang ngủ, nhưng nếu có ai chọc, hắn liền cười đáng yêu như tiểu tiên đồng, ánh mắt hắn đen như hai quả nho tròn, nhấp nháy, khi ngủ khóe môi cũng cong cong như đang cười.
Tiểu công chúa Sở Tịch lại khác, cả ngày chỉ biết ngủ, không quan tâm tới những người khác, mặc ai trêu nhóc cũng không cười chút nào, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, khuôn mặt có nhiều nét giống hoàng thượng, mắt phượng hẹp, hàng mi cong, hơn hai mươi ngày phần lớn thời gian nhóc đều ngủ, thi thoảng thức cũng bày ra vẻ mặt khinh thường.
Đương nhiên ai có ý kiến, trưởng công chúa kiên quyết phủ nhận, đứa trẻ còn chưa đầy tháng, sao có thể biểu hiện được như vậy, bà không tin.
Đứa bé còn quá nhỏ, vẫn đang vô thức là do người lớn nghĩ nhiều.
Vân Nhiễm tuy rằng sinh mổ, nhưng có trưởng công chúa chăm sóc cẩn thận, sức khỏe đã bình phục không tệ, sắc mặt hồng hào kiều diễm, nhìn hai con khỏe mạnh, nàng rất mừng, hoàn toàn vứt bỏ chuyện triều chính cho Yến Kỳ, an tâm nghỉ ngơi, chăm sóc các con.
Tự tay nàng chăm sóc hai đứa nhỏ, tuy rằng có nhũ mẫu, nhưng Vân Nhiễm không để cho nhũ mẫu cho bú toàn bộ, mỗi ngày nàng sẽ cho con bú một lần. Yến Kỳ thương nàng, nhắc nhỏ vài lần, để nàng giao con cho bà vú chăm sóc, nhưng nàng cự tuyệt.
Trong tẩm cung, tiểu công chúa Chiêu Dương vươn tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của Sở Dịch Thần, mềm quá, mịn quá!
Công chúa Chiêu Dương thích sờ mặt đệ đệ nhất, vừa trắng lại đáng yêu, ngày nào không sờ, nàng sẽ không có tinh thần, ăn không ngon ngủ không yên.
Quận chúa Duyên Khánh hiện tại cũng đổi thành công chúa Duyên Khánh nuôi dưới danh nghĩa của Vân Nhiễm, trưởng công chúa cùng An Nhạc cũng đồng ý, cả Chiêu Dương cùng Duyên Khánh đều thành nữ nhi của Vân Nhiễm.
Chiêu Dương vừa sờ tiểu hoàng tử, hắn liền cười, khiến tỷ tỷ như nha đầu kinh hỉ.
Nàng nhanh chóng nhìn Vân Nhiễm: “Mẫu hậu! Đệ đệ cười, hắn thích con!”
Công chúa Duyên Khánh cũng không chịu lạc hậu, vươn tay sờ mặt đệ đệ: “Đệ đệ thật mềm!”
Mọi người đều cười rộ lên, có điều khi ánh mắt dừng bên người tiểu công chúa, nhóc có chút lạnh lùng trời sinh, vừa mở mắt nhìn tiểu công chúa Chiêu Dương, Duyên Khánh, khiến hai người không dám sờ, ánh mắt của muội muội thật dọa người.
Trưởng công chúa nhìn Vân Nhiễm, lại nhìn hai đứa cháu ngoại, đây là hạnh phúc lớn nhất đời bà, chỉ cần ở cần bọn họ bà đã thấy đủ.
Là ông trời ưu ái, bà sủng ái nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi! Hôm nay ngồi cả ngày nói chuyện có mệt không, nằm xuống nghỉ một lát.”
Gần đây sức khỏe Vân Nhiễm khôi phục rất tốt, tinh thần cũng vậy, bình thường rất ít nghỉ ngơi, nhưng vì có trưởng công chúa nhìn chằm chằm nên mỗi ngày đều cố định thời gian đi nghỉ.
Hôm nay cũng đã sắp tới, Vân Nhiễm đang muốn gật đầu, không muốn trưởng công chúa đau lòng. Nhưng nàng còn chưa nằm xuống, Sơn Trà đã đi vào bẩm báo: “Nương nương, Phương công công tới báo, hoàng thượng ban đích nữ thượng thư bộ hộ Nguyễn Mộng Điệp của Nguyễn gia, cùng đích nữ thượng thư bộ công Vương Tử Yên của Vương gia cho Tiêu Diêu vương làm trắc phi, hoàng thượng ra lệnh cho mời hai vị tiểu thư vào cung. Ngài lo hai người không vui vì làm trắc phi, nên để hoàng hậu giác ngộ cho các nàng.”
Mọi người trong tẩm cung ngơ ngẩn, hoàng thượng bận như vậy, còn không quên quan tâm tới vương đệ, thật nhân từ.
Chỉ có Vân Nhiễm biết hoàng thượng ban nữ nhân cho Tiêu Diêu vương là vì hắn luôn bất động, nên mình phải chủ động ra tay. Không phải hắn dựa vào Tống gia sao, bây giờ có thêm Nguyễn gia, Vương gia, khiến cho nội bộ chúng rối loạn, để xem Tống gia sẽ có hành động gì?
Vân Nhiễm gật đầu: “Bản cung đã biết, chờ hai người tiến cung, bản cung sẽ chỉ điểm một chút, ngươi để Phương công công về hầu hạ hoàng thượng đi.
“Ân! Nương nương.”
Sơn Trà đáp lời lui ra ngoài, truyền đạt lại cho Phương Trầm An.
Đám người công chúa An Nhạc thấy hoàng hậu có khách, liền tự đứng dậy cáo từ rời khỏi cung Vân Hoa. Trưởng công chúa dặn dò cung nữ bế tiểu hoàng tử, tiểu công chúa tới thiên điện để bà chăm sóc, bây giờ bà chuyển tới, ở trong thiên điện cung Vân Hoa phụ trách chăm sóc tiểu hoàng tử cùng tiểu công chúa.
Vân Nhiễm gọi Dữu Tử hầu hạ mình thức dậy, nàng đổi một bộ váy dài màu lam may bằng gấm Tứ Xuyên, vấn phượng kế, chính giữa cắm một cây trâm phượng hoàng khảm một viên ngọc bích, kết hợp với trang phục làm nổi bật lên vẻ đẹp kiều diễm tôn quý.
Lệ Chi dẫn cung nữ đi tới đều khen: “Sau khi sinh đứa nhỏ, nương nương càng khiến người khác mờ mắt.”
Vân Nhiễm khẽ cười, mặt mày kiều diễm, nàng khẽ sờ bụng, cả người nhẹ như yến, trước kia có thai nàng cảm giác thật nặng nề.
Rất nhanh bên ngoài có người báo, hai vị tiểu thư tới, Vân Nhiễm dẫn Lệ Chi, Dữu tử rời khỏi tẩm cung.
Tuy rằng chưa hết tháng ở cữ, nhưng cũng chỉ còn có hai ngày, nên rời giường không có vấn đề gì.
Vân Nhiễm tiến vào đại điện cung Vân Hoa, ra lệnh cho thái giám tuyên hai vị tiểu thư trình diện.
Hai nữ nhân theo thái giám đi vào, cả hai đều trang điểm tỉ mỉ, động lòng người, một người mặc váy màu hồng nhạt quân yên la, một người mặc váy dài thêu hoa, yểu điệu thướt tha.
Nhìn thấy Vân Nhiễm ngồi trên điện, Nguyễn Mộng Điệp thật ghen tị, cũng may chưa mất đi lí trí, bây giờ nàng kém nàng ta không phải chỉ là một chút, nhưng vẫn phải cung kính hành lễ.
Vương Tử Yên lại bình thản, tuy rằng hâm mộ Vân Nhiễm vận tốt, nhưng từ Yến quận vương phi thành hoàng hậu cùng là vận mệnh của nàng ta.
Vân Nhiễm đánh giá hai nữ nhân, nhìn thấy Vương Tử Yên còn tốt, tới lượt Nguyễn Mộng Điệp lại nhớ tới chuyện nữ nhân này muốn dùng mánh khóe câu dẫn hoàng thượng, chẳng những không câu được, còn bị hoàng thượng đạp gãy mũi. Nhưng hôm nay nàng còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Hai nữ nhân cung kính hành lễ: “Thần nữ gặp qua hoàng hậu nương nương.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Các ngươi đứng dậy đi, ban ngồi.”
Hai người tạ ơn ngồi xuống, Vân Nhiễm quét mắt nhìn: “Bản cung nghe nói, hoàng thượng ban hai ngươi cho Tiêu Diêu vương làm trắc phi.”
Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt hai người lại không tốt lắm, nếu làm chính phi còn không tệ, tốt xấu gì các nàng cũng là đích nữ quan nhất phẩm, lại đi làm trắc phi, chuyện gì đây.
Hai người đều có oán khí, Vân Nhiễm cũng nhận ra, khóe môi hơi cười, ôn nhu nói.
“Bản cung biết các ngươi thiệt thòi, nên mới tuyên các ngươi vào cung trò chuyện.”
“Nương nương!” Hai nữ nhân đồng thanh hô, nhưng không biết phải nói gì, tốt xấu gì người ta cũng là vương gia, các nàng chê cái gì.
Vân Nhiễm sâu xa nói: “Bản cung biết các ngươi ủy khuất, thân làm thiên kim quan nhất phẩm lại phải làm trắc phi. Mà nữ nhi quan tứ phẩm lại thành chính phi, thật ra hoàng thượng chỉ hôn cho các ngươi thứ nhất là vì yêu thương Tiêu Diêu vương, thứ hai là vì Tiêu Diêu vương phi gả tới vài năm mới chỉ sinh hai tiểu quận chúa, trong ba điều bất hiếu, vô hậu đứng thứ nhất, nên hoàng thượng mới chỉ hôn cho Tiêu Diêu vương. Nếu các ngươi sinh con trai, có thể trở thành thế tử, trong lòng Tiêu Diêu vương bên nào nặng bên nào nhẹ tự nhiên rõ ràng, sau này còn có gì phải buồn.”
Hai nữ nhân nghe thấy vậy động lòng, hoàng hậu nương nương nói rất có lý, Tiêu Diêu vương phi chỉ sinh được hai nữ nhi, trước mắt còn chưa có con trai, nếu các nàng sinh con trai, thân phận lại cao quý, có khả năng sẽ thành Tiêu Diêu vương phi.
Nguyễn Mộng Điệp cùng Vương Tử Yên đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu cừu hận.
Vân Nhiễm im lặng mặc niệm, hai nữ nhân ngốc, trước mắt kẻ thù lớn nhất của các ngươi là Tiêu Diêu vương phi, không phải đối phương.
“Hai ngươi tới vương phủ, sau này phải đồng tâm hiệp lực, hầu hạ vương gia, đừng quên trong vương phủ còn có vương phi, Diêu phi.”
Một lời khiến hai kẻ thù đồng tâm, đúng vậy Tiêu Diêu vương phủ còn có vương phi, Diêu phi, các nàng nên liên thủ mới đúng.
Cuối cùng hai nữ nhân cũng loại bỏ địch ý, cùng nhau nhìn hoàng hậu nương nương, cung kính lên tiếng: “Thần nữ ghi nhớ lời dạy của hoàng hậu.”
“Umh! Hôm nay ta truyền các ngươi vào cung là muốn dặn dò sau này tới vương phủ, trên phải hiếu kính Diêu phi, hầu hạ vương gia cùng vương phi, đối với người làm phải gần gũi, không thể hành động theo cảm tính. Các ngươi đại biểu cho ân sủng của hoàng thượng, nếu có ai dám khi dễ, các ngươi có thể tiến cung tìm ta.”
Từng câu khiến hai nữ nhân mắt sáng rực, hoàng hậu có ý sẽ làm chỗ dựa cho các nàng, quá tốt rồi.
Hai nữ nhân lập tức tạ ơn: “Thần nữ tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
“Umh! Trở về chuẩn bị tới phủ Tiêu Diêu vương đi.”
“Ân! Nương nương.”
Hai nữ nhân cáo lui, chờ các nàng đi rồi, Lệ Chi không nhịn được hỏi Vân Nhiễm: “Vì sao hoàng thượng muốn ban hai nữ nhân này cho Tiêu Diêu vương, hai bọn họ cũng không phải đồ tốt.”
“Hoàng thượng có dụng ý của nàng.”
Đó là làm loạn phủ Tiêu Diêu vương, càng loạn càng tốt? Bọn chúng bất động muốn ngồi chờ hưởng thành quả mình vất cả làm ra, căn bản nằm mơ, hơn nữa hoàng thượng làm như vậy cả kinh thành sẽ biết hắn nhân từ với Tiêu Diêu vương, sau này hắn ta làm phản, dân chúng Đại Tuyên sỉ nhục nước bọt có thể dìm chết hắn.
Khâm Thiên Giá chọn được ngày tốt một tuần sau, tuy rằng hơi gấp, nhưng cũng chỉ là trắc phi, nên cũng không quá long trọng, nhưng vì hoàng thượng chỉ hôn nên vẫn bố trí một phen, đầu giờ chiều hai cỗ kiệu đồng thời được nâng tới phủ Tiêu Diêu vương, cả phủ hân hoan vui mừng.
Quan viên trong triều đều tới chúc mừng, ai cũng hâm mộ diễm phúc của Tiêu Diêu vương, càng thêm ca ngợi hoàng thượng nhân nghĩa, sủng ái hoàng đệ, biết vương phi không môn đăng hộ đối, lập tức ban đích nữ quan nhất phẩm cho làm trắc phi.
Tiêu Diêu vương tề nhân chi phúc, có hai mỹ nhân như hoa như ngọc.
Trong chính viện phủ Tiêu Diêu phương, Tiêu Diêu vương phi Tống Mẫn tiều tụy, tuy rằng ả có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng vẫn có tật xấu của nữ nhân, ghen tị, chính vì vậy vài năm qua Tiêu Diêu vương không dám nạp thiếp. Ai ngờ hôm nay hoàng thượng trực tiếp ban hôn, Tống Mẫn sao có thể chịu được, cả ngày làm loạn với Tiêu Diêu vương.
Hôm đại hôn của Tiêu Diêu vương, khóc bù lu bù loa, tóc tai rối bời, Diêu phi dẫn người tới khuyên nhủ.
“Mẫn Nhi, con đừng tức giận, dù sao cũng chỉ là trắc phi, các nàng có là đích nữ phủ thượng thư, cũng không qua được con. Con giận làm gì, chính thê nên có dang vẻ của chính thê, mau chuẩn bị một chút, người ta còn vào kính trà.”
Tống Mẫn nghe thấy vậy lại khóc rống lên: “Mẫu phi, trước đó hắn đáp ừng ta không nạp thiếp, kết quả hắn vẫn cưới, người nói xem, sao hắn lại lật lọng như vậy.”
Lão Diêu phi khuyên nhủ: “Không phải hắn muốn cưới, là hoàng thượng chỉ hôn.”
“Hoàng thượng chỉ hôn, hắn không biết cự tuyệt sao. Trước kia tiên đế chỉ hôn cho hoàng thượng, người có thể cự hôn, vì sao hắn không làm được, hắn có thể nói với hoàng thượng hắn chỉ muốn cưới một mình ta.”
“Hoàng thượng nói, thân phận con thấp kém sợ làm xấu mặt Nghiêu Nhi.”
“Sao ta làm xấu mặt hắn, phải biết rằng ta là....?”
Tống Mẫn còn chưa nói hết câu đã bị Diêu phi chặn họng: “Đủ!Mẫn Nhi, con nháo đủ chưa, thiên hạ có bao nhiêu nam nhân chỉ cưới một vợ.”
Tống Mẫn nghẹn ngào nói thêm: “Hoàng thượng chỉ cưới mình hoàng hậu.”
“Hoàng hậu xuất thân từ phủ Vân vương, còn làm hoa vương Đại Tuyên, hộ quốc công chúa, thân phận cao quý, năng lực tốt, trai tài gái sắc, xứng đôi với hoàng thượng.”
“Chẳng lẽ ta không xứng với vương gia?”
Tống Mẫn khóc lóc, trước đó ả cũng đâu muốn gả cho Tiêu Diêu vương, ngoại hình không tuấn tú, vừa béo, lại ba phải, nhưng sau này ả cũng chấp nhận số phận, chỉ cần đối tốt với ả là được. Nhiều năm như vậy hắn có mình ả, ả cũng thấy đủ, nhưng bâ giờ nam nhân này nạp thiếp, thân phận còn cao quý, hơn nữa có hoàng thượng làm chỗ dựa, các nàng tuổi trẻ xinh đẹp, vương gia nhất định sẽ thích.”
Tống Mẫn càng nghĩ càng đau lòng, khóc hoa lê đái vũ, lão Diêu phi đau lòng kéo tay nàng.
“Mẫn Nhi, con tin tưởng mẫu phi, mẫu phi cam đoan, bất kể hắn cưới ai, con vĩnh viễn là người quan trọng nhất, đừng khổ sở.”
Tống Mẫn im lặng, lão Diêu phi muốn nói thêm điều gì đó, bên ngoài đã có nha hoàn đi vào: “Bẩm lão Diêu phi, có người tới giục vương phi, nói người mới đã tới, mời vương phi ra để người mới kính trà.”
Lão Diêu phi xoa dịu Tống Mẫn: “Mẫn Nhi, nghe mẫu phi khuyên một câu, đừng náo loạn, hôm nay có rất nhiều khách tới, con nháo chỉ khiến vương phủ mất mặt, sáng mai cả kinh thành sẽ biết con là đố phụ.”
“Người đó hẳn phải là hoàng hậu nương nương mới đúng.” Tống Mẫn hừ lạnh, lão Diêu phi kéo ả đứng dậy, tự tay chọn quần áo cho ả, sau đó rửa mặt chải đầu, cuối cùng gọi người tiến vào: “Đỡ vương phi ra ngoài.”
“Ân!Diêu phi!”
Chuyện đã tới nước này, Tống Mẫn đành kiềm chế lửa giận, dẫn nha hoàn đi theo lão Diêu phi tới sảnh chính, rất đông triều thần cùng gia quyến đã có mặt. Vài vị phu nhân nhìn dáng vẻ Tiêu Diêu vương phi tiều tụy, ánh mắt sưng đỏ, liền biết nàng ta đau khổ, nhiều năm độc chiếm vương gia, cuối cùng người vẫn có nữ nhân khác. Nữ nhân thích nhất nhìn người khác găp họa, cả đám đều sung sướng nhìn Tiêu Diêu vương phi khổ sở, thi thoảng lại nhìn Nguyễn tiểu thư cùng Vương tiểu thư.
Hai vị này là trắc phi, không cần bái đường hành lễ, chỉ cần quỳ lạy.
Ánh mắt Tống Mẫn dừng trên người Nguyễn Mộng Điệp, Vương Tử Yên, hai nữ nhân trời sinh khúm núm phong lưu, dáng người thướt tha kiều diếm, đường cong lung linh, mặt mày đưa tình, khóe môi mỉm cười, trái với vẻ tiều tụy của nàng, hai người này rạng rỡ đường làm quan rộng mở.
Tống Mẫn trông thấy dáng vẻ mị hoặc của hai người liền nảy sinh hận ý, mặt mày lạnh lẽo theo lão Diêu phi tiến vào ngồi chính giữa sảnh.
Vị trí chủ tọa là của lão Diêu phi, bên tay trái là Tiêu Diêu vương, tay phải là Tống Mẫn, các triều thần cùng gia quyến đứng ở hai bên xem náo nhiệt.
Nguyễn, Vương là do hoàng thượng chỉ hôn, nên Khâm Thiên Giám cử người tới chủ trì đại lễ, tuyên đọc diễn văn đơn giản dặn dò hai nữ nhân phải hiếu kính với bà bà, phụng dưỡng phu quân cùng vương phi, nhân từ với hạ nhân, giúp đỡ vương phi quản lý vương phủ, kết thúc diễn văn hắn trầm ổn lên tiếng.
“Bây giờ dâng trà cho lão Diêu phi, mời Diêu phi phát biểu.”
Đã có nha hoàn sớm bưng khay trà tới, bên trong có hai chén trà, hai nữ nhân tới trước mặt Diêu phi, cung kính hành lễ: “Điệp Nhi kính trà Diêu phi, mời Diêu phi dùng trà.”
Lão Diêu phi nhận chén trà trong tay các nàng, nhấp mỗi chén một ngụm, tặng mỗi người một phong bao lì xì sau đó nói.
“Tuy rằng hoàng thượng ban các ngươi tới phủ Tiêu Diêu vương, sau này các ngươi chính là người phủ Tiêu Diêu, đại biểu cho thể diện của vương phủ, phải đoan trang hào phóng, kính trên, hiền lương thục đức, thân làm trắc phi phải nghe vương phi dạy bảo, sau này sớm khai chi tán diệp cho vương phủ.”
“Tạ Diêu phi dạy bảo.”
Hai nữ nhân hành lễ quy củ, miệng lại ngọt, lão Diêu phi thật vừa lòng, tới lượt kính trà cho vương gia, Tiêu Diêu vương nhìn hai nữ nhân, rốt cuộc vẫn có chút xao động, nam nhân ai không thích nữ nhân xinh đẹp miệng ngọt, hai nữ nhân này dịu dàng mời vương gia uống trà, ngọt ngấm vào tận xương, Tiêu Diêu vương gật đầu xem như nhận bọn họ.
Hành động của hắn không qua khỏi mắt Tiêu Diêu vương phi Tống Mẫn, ả thấy vương gia vui vẻ, cả người chua xót, quả nhiên, vương gia thích hồ li tinh, bây giờ ả muốn làm nhất không phải là uống trà, mà đánh rách mặt hai con hồ li tinh, để xem chúng còn cái gì để câu dẫn vương gia.
Tống Mẫn oán tới tận trời, chờ lúc hai nữ nhân tới tính trà, ả vô tình làm đổ ly trà vào người Nguyễn Mộng Điệp, nước nóng khiến nàng ta kêu đau, nhất thời sảnh chính loạn thành một đoàn.
Lão Diêu phi không ngờ Tiêu Diêu vương phi dám làm ra chuyện như vậy, tuy bọn họ chỉ là trắc phi nhưng do hoàng đế chỉ hôn, không phải tiểu thiếp bình thường, nếu chuyện này nháo lớn, hoàng thượng có thể trực tiếp biếm nàng thành tiểu thiếp chọn một trong hai người kia lên thượng vị.
Nguyễn Mộng Điệp liên tục thét chói tai, chạy ra ngoài la hét: “Á! Diêu vương phi nổi điên, ta muốn vào cung, ta muốn gặp hoàng thượng.”
Lão Diêu phi nhanh chóng dùng mắt ra hiệu cho vương gia, chuyện này không thể nháo tới hoàng thượng, nếu không Mẫn Nhi đừng mong an phận.
Tiêu Diêu vương gia nhanh chóng đứng dậy ôm lấy Nguyễn Mộng Điệp dịu dàng nói: “Điệp Nhi, ngoan, ta dẫn nàng đi gặp đại phu, trong phủ có đại phu.”
Nguyễn Mộng Điệp cũng chỉ định dọa bọn họ, nghe vương gia nói vậy tất nhiên đồng ý: “Vương gia.”
Lê hoa đái vũ, hai mắt mơ màng, dáng vẻ mềm mại khiến nam nhân yêu thương.
Tiêu Diêu vương ôm Nguyễn Mộng Điệp tới phía đông phủ, Vương Tử Yên ở phía sau thở dài, không ngờ trận đầu tiên để cho Nguyễn Mộng Điệp đạt được, Vương Tử Yên đành dẫn người đi về phía tây phủ.
Về phần Tống Mẫn, thấy Tiêu Diêu vương ôm Nguyễn Mộng Điệp đi, nàng như phát điên hét lên, tất cả mọi người kỳ quái nhìn nàng.
Lão Diêu phi nhanh chóng gọi người đưa Tống Mẫn về hậu viện, phân phó nha hoàn canh chừng nàng, không thể tiếp tục gây chuyện, nếu không đừng nghĩ làm Tiêu Diêu vương phi.
Thật tình mà nói làm gì có nữ nhân nào nguyện ý để nam nhân nạp thiếp, sống như cũ không tốt sao.
Sở dĩ Mẫn Nhi náo như vậy là vì vương gia từng hứa không nạp thiếp, vài năm nay đã vậy, nàng ta ỷ lại, nhưng cả đời vương gia sao chỉ có một mình nàng.
Bây giờ để cho nàng tỉnh lại cũng tốt.
Lão Diêu phi chờ Tống Mẫn đi khỏi, liền bắt đầu tiếp đón khách khứa, trò cười cuối cùng cũng chấm dứt.
Nhưng nghe nói một đêm này, Tiêu Diêu vương phi ca múa, cũng không khiến vương gia xuất hiện. Tiêu Diêu vương gia ở đông viện chăm sóc Nguyễn Mộng Điệp, đêm hôm sau lại tới viện của Vương Tử Yên, cuối cùng, Tiêu Diêu vương phi ngừng ca hát, đổi thành mắng chửi.
Việc này truyền ra ngoài, trở thành trò cười cho cả kinh thành, ai cũng nói Tiêu Diêu vương phi là đố phụ, ngay cả nữ nhân hoàng thượng ban cũng không chấp nhận. Nàng không tự nhìn lại, bản thân chỉ là nữ nhi một quan tri phủ nho nhỏ, dám độc chiếm vương gia cả đời, sao có khả năng. Nàng khác với hoàng hậu, hoàng hậu xuất thân tốt, năng lực tốt, nên mới khiến hoàng thượng cả đời chỉ cưới một mình người, Tiêu Diêu vương phi có tài cán gì nắm được lòng của vương gia, chẳng lẽ chỉ bằng nàng là đố phụ?
Chuyện phủ Tiêu Diêu vương truyền khắp nơi, tự nhiên cũng truyền tới trong cung.
Lúc đó Vân Nhiễm đang ôm nữ nhi, nàng phát hiện nữ nhi rất kỳ lạ, trêu nhóc không chịu cười, nhiều lúc tức giận liền cho nàng một ánh mắt, người rất nhàm chán, Vân Nhiễm hoài nghi lẽ nào mình nhìn nhầm, nữ nhi chỉ là đứa trẻ, sao lại có biểu tình kỳ lạ như vậy.
Nàng còn tưởng, chẳng lẽ lại là linh hồn xuyên không, liền dùng tiếng cố hương nói chuyện với nữ nhi.
“Xin hỏi, ngươi cũng từ hiện đại tới sao? Ngươi tới đây như thế nào, tai nạn, tự sát hay bị người mưu sát.”
Nàng dùng đủ loại tiếng nước ngoài nói chuyện với nữ nhi, khiến Tiểu Tịch liếc nàng ra vẻ khinh thường, kẻ điên.
Vân Nhiễm xác nhận nữ nhi không phải xuyên không, chẳng lẽ là thần đồng, nàng cao hứng, nhưng tiểu thần đồng này cũng quá cứng ngắc vì sao lúc nào cũng ra vẻ khinh khỉnh.
Trưởng công chúa lại cho rằng nữ nhi nghĩ nhiều, có lẽ vì inh đứa nhỏ khiến đầu óc không được tỉnh táo.
Vân Nhiễm ôm Tiểu Tịch, ra sức vui đùa: “Nữ nhi, cười với mẫu thân một cái, cười một cái ta cho con một cái kẹo.”
Tiểu Tịch trực tiếp vỗ lên mặt nàng, nhắm mắt lại ngủ, không thèm để ý tới Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm thấy vậy lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Thần trong lòng trưởng công chúa, vẫn là Thần Nhi ngoan, thấy ai cũng cười, thật đáng yêu.
Vân Nhiễm vươn tay sờ mặt con, trưởng công chúa xót cháu đẩy ra: “Con đừng véo hắn như vậy, hắn sẽ đau, có ai làm mẹ như thế không, thích véo con mình.”
Tiểu Thần dường như không sợ mẫu thân véo đau, mở to đôi mắt đen láy, tươi cười với nàng, Vân Nhiễm lại xoa mặt hắn.
Hai người đang đùa với đứa nhỏ, bên ngoài vang lên tiếng cung nữ: “Gặp qua hoàng thượng.”
“Đứng dậy đi,” Bóng dáng Yến Kỳ xuất hiện, trưởng công chúa thở dài nhẹ nhõm, Tiểu Thần đáng thương cuối cùng có thể thoát khỏi ma trảo của mẫu thân, bà ôm Tiểu Thần, lại phân phó nhũ mẫu ôm theo Tiểu Tịch đi tới, hoàng đế thấy con, tâm trạng vui sướng khẽ nhéo mặt con, nhóc cũng cho phụ hoàng thể diện cười thật to, hoàng thượng hôn hắn một cái, lại đi qua chỗ Tiểu Tịch nhóc suýt đã phụ hoàng một cái.
Yến hoàng đế đen mặt, nha đầu này, rốt cuộc định làm gì.
Yến hoàng đế đùa với con một lát rồi đưa cho trưởng công chúa ôm đi, người cũng lui xuống.
Yến Kỳ sải bước tới bên cạnh Vân Nhiễm hôn nàng một cái: “Nhiễm Nhi, sao rồi, tiệc đầy tháng chuẩn bị tới đâu rồi? Có khỏe không, đừng để mình quá mệt.”
“Không sao! Đều do bác chuẩn bị, ta không hỏi nhiều.”
“Vậy là tốt rồi, nàng đừng mệt mỏi, ta sẽ đau lòng.”
Mặt mày Yến Kỳ mê ly cúi đầu hôn sâu nàng, sau đó không chịu buông ra, bàn tay hắn quen thuộc lần mò, mang theo lửa nóng.
Nhiệt độ trong tẩm cung tăng vọt lên, Vân Nhiễm thở gấp muốn đẩy hắn ra, nàng còn chưa kịp hỏi chuyện phủ Tiêu Diêu vương đâu, nhưng nàng không đẩy nổi.
Bàn tay kia thành thạo gợi lên sự kích động trong nàng.
Nàng thỏ thẻ lên tiếng: “Ta vừa mới được một tháng.”
“Ta sẽ cực kỳ cẩn thận.” Nói rồi hắn phủ lên người nàng, khoảng thời gian này thật sự ép chết hắn, nữ nhân yêu thương nằm ngay bên cạnh lại không thể động vào.
Một động tác khiến Vân Nhiễm nói không nên lời, trong tẩm cung xuân sắc như họa, ngôn ngữ trở nên dư thừa.
Vốn mùng sáu tháng chín là ngày đầy tháng của tiểu hoàng tử, công chúa, nhưng Vân Nhiễm chọn ngày mùng tám, sáng sớm trưởng công chúa đã bắt đầu mặc đẹp cho hai đứa trẻ, ba mẹ con đều xinh đẹp, người lớn quyến rũ động lòng người, đứa nhỏ phấn điêu ngọc mài, đáng yêu.
Rất nhanh có người tiến cung, đầu tiên là Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu, thân làm ông nội, ông ngoại, hai người tới sớm nhất, mỗi người ôm một đứa, luyến tiếc không chịu buông tay.
Sau đó người tới ngày càng nhiều, Cẩm thân vương phi, phu nhân Vũ An hầu, phu nhân phủ Đường tướng quân, các mệnh phụ trong triều cũng tới đông đủ, mỗi người mang theo một phần lễ vật thượng đẳng, rất nhanh trong cung đã đông vui nào nhiệt, có người vây quanh hoàng hậu, có người ngắm tiểu công chúa, tiểu hoàng tử.
Đến cuối cùng là Tiêu Diêu vương phi, cùng lão Diêu phi, vốn lão Diêu phi không muốn tới, nhưng vì lo lắng cho Tống Mẫn nên mới đi theo.
Tống Mẫn vừa xuất hiện, trong triều có không ít ánh mắt cổ quái nhìn ả, như nhìn thấy quái vật, mặt mày tiều tụy, nghe đâu nữ nhân này vì vương gia nạp thiếp cả ngày gây chuyện trong phủ.
Tuy rằng hoàng hậu không cho hoàng thượng nạp phi, nhưng Tống Mẫn có thể so với hoàng hậu sao, nàng đẹp, có bản lĩnh như hoàng hậu sao? Hoàng hậu chưa bao giờ to tiếng, gào thét với hoàng thượng. Đáng đời sau khi Tiêu Diêu vương nạp phi không để ý tới ả.
Lão Diêu phi cùng Tống Mẫn hành lễ với Vân Nhiễm, sau đó Vân Nhiễm ban ngồi, hỏi một vài câu đơn giản.
Tống Mẫn thấy mọi người cổ quái nhìn mình, tâm trạng càng thêm nặng nề buồn bực đứng sang một bên.
Nhìn thấy có người đang vây quanh tiểu hoàng tử, tiểu công chúa, ả liền đi qua. Ánh mắt dừng trên người tiểu công chúa, nghĩ tới nguyên nhân khiến mình đau khổ, tất cả đều do hoàng thượng ban tặng. Chính mình không nạp phi lại đi ban hôn cho Tiêu Diêu vương nạp thiếp, nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Vân Nhiễm ả ghen tị, nữ nhân này mệnh thật tốt, chẳng những gả cho hoàng đế phong hoa tuyệt đại còn sinh thai long phượng, khiến người ta tức chết, ả thật sự muốn bóp chết nữ nhi này, khiến cho nàng ta biết thế nào là đau khổ.
Tiểu Tịch cảm nhận được địch ý của Tống Mẫn, lúc này phu nhân nội các học sĩ đang bế nàng, thấy Tiêu Diêu vương phi nhìn chằm chằm tiểu công chúa, tưởng nàng muốn ôm nên chủ động đưa tới.
“Tiêu Diêu vương phi, ngươi bế tiểu công chúa đi.”
Mắt Tiểu Tịch khẽ lóe lên mà không ai để ý/
Tống Mẫn ôm lấy Tiểu Tịch cẩn thận đánh giá đứa bé này, rất giống hoàng thượng, mi dài, mắt phượng, mũi thẳng, lớn lên sẽ tuyệt đối sẽ là mỹ nhân bại hoại. Tống Mẫn phát hiện hình như tiểu công chúa luôn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng như dạ minh châu, vẻ mặt muốn nói, đố phụ, người đàn bà đanh đá, khó trách nam nhân không cần ngươi.
Tống Mẫn như bị kim châm, hung dữ lườn Tiểu Tịch, vẻ mặt nha đầu vẫn như cũ, khóe môi càng thêm khinh bĩ, nũ nhân xấu, khó trách không có ai yêu, ngươi chính là đồ quái dị không ai yêu, sau này phu quân không cần ngươi nữa.
Tống Mẫn bị Tiểu Tịch kích thích đột nhiên hét lên: “Đồ quái thai, yêu quái, dám mắng ta.”
Tống Mẫn tức giận chỉ vào tiểu công chúa, thuận tay buông nhóc ra,
Tất cả mọi người hóa đá, cho tới khi vang lên tiếng khóc của tiểu công chúa, nữ nhân gần Tiêu Diêu vương phi nhất hoàn hồn nhanh chóng ôm lấy tiểu công chúa, chỉ thấy mắt nha đầu nhắm chặt, khóc tím cả mặt mày.
Vân Nhiễm khẩn trương đứng dậy đi tới ôm lấy con, đồng thơi ra lệnh: “Người đâu, truyền ngự y tới đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.