Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 232: Trộm long tráo phụng




Cung Vân Hoa loạn thành một đoàn, Vân Nhiễm gọi thái y theo phản xạ, sau đó mới nhớ ra mình là đại phu, lập tức kiểm tra cho nữ nhi. Lại phát hiện, nữ nhi không có vấn đề gì, bởi vì trên người được quấn thảm lông dê rất dày, lỗ lai hơi bị trầy một chút thôi, Vân Nhiễm thấy nữ nhi khóc tím tái mặt mày, trong lòng khẽ động lẽ nào Tiểu Tịch muốn chỉnh Tống Mẫn.
Tư duy của tiểu nha đầu này vượt qua người bình thường, việc này nếu đổi thành một nữ nhân khác, chỉ sợ cũng sẽ giống như Tống Mẫn cho rằng nhóc là yêu quái, vừa rồi nhất định ả phát hiện ra thần thái khinh bỉ của nữ nhi, nên mới hét lên như vậy.
Cả đám người vây xung quanh Vân Nhiễm, có trưởng công chúa, Cẩm thân vương phi, công chúa An Nhạc, quận chúa Nhược Uyển... ai cũng lo lắng nhìn tiểu công chúa, chưa bao giờ thấy nha đầu khóc kinh như vậy, ai cũng đau lòng.
Trưởng công chúa lườm Tống Mẫn, sau đó nhìn Vân Nhiễm: “Nương nương, sao rồi, tiểu công chúa có vấn đề gì không, sao có thể quăng mạnh như thế, đứa nhỏ vừa mới đầy tháng, sao có thể chịu được?”
Thực tế là Tống Mẫn trượt tay đánh rơi Tiểu Tịch, chứ nếu ả thật sự ném chỉ sợ nha đầu đã mất mạng.
Rất nhiều người lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Mẫn, giống như trông thấy quái vật, nữ nhân này điên rồi chăng, chẳng những làm rơi tiểu công chúa, còn mắng công chúa là yêu quái, đầu óc ả có bệnh sao, chẳng lẽ vì Tiêu Diêu vương nạp thiếp nên phát điên rồi.
Lão Diêu phi nhanh chân xông tới bên cạnh Tống Mẫn kéo ả quỳ xuống liên tục xin lỗi.
“Xin hoàng hậu nương nương giáng tội, xin hoàng hậu nương nương giáng tội.”
Vân Nhiễm ôm tiểu công chúa, còn chưa kịp nói gì, bên ngoài đã vang lên một giọng nói âm trầm, hung hiểm: “Chuyện gì đây?”
Tiểu Tịch như có cảm ứng, vừa nghe thấy tiếng phụ hoàng lại khóc tới nghẹt thở. Lòng Yến Kỳ như bị nhéo, bây giờ hắn sủng ái nhất chính là hai mẹ con bọn họ, nghe thấy nữ nhi khóc chẳng khác nào muốn mạng của hắn, hắn nổi trận lôi đình nhanh chóng tiến vào đại điện.
Theo sau hoàng đế còn có rất nhiều đại thần, Vân Tử Khiếu, Yến Khang, Cẩm Thân vương gia, Tiêu Diêu vương... Hôm nay là đầy tháng của tiểu công chúa cùng hoàng tử, tự nhiên bọn họ phải tới chúc mừng, ai ngờ chưa tới nơi đã nghe tiếng khóc thất thanh của tiểu công chúa.
Từ khi sinh ra, nha đầu thích ngủ nhất, chưa từng khóc như vậy, Yến Kỳ đau lòng, biết chắc chắn đã có chuyện.
Tất cả mệnh phụ nhìn thấy hoàng thượng tiến vào, nhanh chóng quỳ xuống thỉnh an: “Chúng thần phụ gặp qua hoàng thượng.”
Cả điện yên tĩnh không tiếng động, Vân Nhiễm khẽ vỗ về Tiểu Tịch, nhóc càng khóc lợi hại hơn, như thể phụ hoàng không trừng trị kẻ ác đòi lại công bằng, nhóc sẽ không dừng.
Yến Kỳ tới bên cạnh Vân Nhiễm, đau lòng nhìn nữ nhi khóc tím mặt, hỏi: “Chuyện gì đây?”
Trưởng công chúa tức giận đáp: “Bẩm hoàng thượng, là Tiêu Diêu vương phi làm ngã tiểu công chúa, còn mắng công chúa là quái vậy. Hoàng thượng! Tiêu Diêu vương phi buồn bực chuyện ngài ban thưởng nữ nhân cho vương gia, nên mới ra tay với tiểu công chúa.”
Tống Mẫn sợ trắng mặt, nhanh chóng dập đầu: “Thần phụ thất lễ, xin hoàng thượng tha thứ.”
Trên mặt Yến Kỳ đã phủ mưa rền gió dữ, âm trầm nhìn Tống Mẫn: “Thân là Tiêu Diêu vương phi lòng dạ lại hẹp hòi, quả nhiên không phải do danh gia dạy dỗ, hai chữ lễ nghi đều không biết, đố kị, còn dám hại tiểu công chúa, người đâu, bắt Tiêu Diêu vương phi vào đại lao bộ hình.”
Hoàng đế vừa ra lệnh, bên ngoài có thị vệ vội vàng tiến vào muốn kéo Tiêu Diêu vương phi đi, Tống Mẫn ngơ ngẩn, không biết phải làm gì, đành đưa mắt nhìn lão Diêu phi.
Lão Diêu phi như bị dọa, nhanh chóng lên tiếng: “Hoàng thượng tha cho Mẫn Nhi một lần đi, nàng nhất thời hồ đồ nên mới thất lễ với tiểu công chúa, xin hoàng thượng nể tình lão thân, tha cho nàng.”
Lão Diêu phi vừa nói xong, Tiêu Diêu vương cũng bước ra khỏi hàng cầu xin: “Hoàng thượng, Tống Mẫn cùng thần đệ ân ái, tâm đầu ý hợp, hôm nay nàng thất thố là vì chuyện thần đệ nạp thiếp, thần đêị cũng có trách nhiệm, xin hoàng thượng trách phạt thần đệ, tha cho Tống Mẫn đi.”
Mọi người nhìn Yến Kỳ, ai cũng biết vị hoàng đế này sủng thê như mạng, Tiêu Diêu vương phi thiếu chút nữa hại chết tiểu công chúa, còn buông lời nhục mạ, hoàng đế có xử chém cũng không có gì quá đáng.
Nhưng Yến Kỳ suy nghĩ một lát, khó coi nhìn Sở Tuấn Nghiêu chậm rãi lên tiếng: “ Nếu vương đệ cùng Diêu phi không lên tiếng, trẫm sẽ chém đầu nữ nhân này.”
Tiêu Diêu vương cùng lão Diêu phi thở ra, cả người Tống Mẫn mềm nhũn không có sức lực.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp vui mừng, đã lại nghe thấy giọng hoàng thượng: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
Tiêu Diêu vương cùng lão Diêu phi trầm ổn lên tiếng: “Xin hoàng thượng trách phạch.”
Hai người nghĩ hoàng thượng chỉ sai người đánh bản tử, bị đánh vẫn tốt hơn bị chém.
Không ngờ hoàng đế lại nói: “Nữ nhân này lòng dạ hẹp hòi, đố ki, không thích hợp làm Tiêu Diêu vương phi, biếm làm tiểu thiếp, từ nay về sau chỉ là một tiểu thiếp trong phủ Tiêu Diêu vương.”
Lão Diêu phi cùng Tiêu Diêu vương nghẹn họng nhìn trân trối, im lặng một hồi lâu không biết nói gì.
Tống Mẫn thế nhưng bị biếm thành tiểu thiếp, ả không chịu nổi đả kích lập tức ngất đi, tuyệt vọng tới cực điểm, thế này hai con hồ ly tinh trong phủ sẽ gây khó dễ cho ả đi, bọn họ là trắc phi.
Nhất là Nguyễn Mộng Điêp, lúc kính trà còn bị ả hắt nước, nhất định sẽ trả thù.
Yến Kỳ không đợi Tiêu Diêu vương phi cùng lão Diêu phi lên tiếng đã ra lệnh cho thị vệ: “Kéo nữ nhân này ra ngoài, đuổi về phủ, trẫm không muốn tiếp tục nhìn thấy.”
Thị vệ hùng hổ kéo Tống Mẫn ra ngoài, ra lệnh cho thái giám đuổi về phủ Tiêu Diêu vương.
Hoàng trông thấy Tống Mẫn bị bắt đi rồi, lại thấy sắc mặt nhìn Tiêu Diêu vương gia cùng Diêu phi khá hơn một chút, ôn hòa lên tiếng: “Diêu phi cùng vương đệ đứng dậy đi, loại nữ nhân như vậy, căn bản không xứng với vị trí Tiêu Diêu vương phi, thần đệ cùng Diêu phi yên tâm, quay về trẫm sẽ chỉ hôn cho vương đệ một vương phi môn đăng hộ đối, tuyệt không làm mất thân phận của thần đệ.”
Chuyện đã tới nước này, Tiêu Diêu vương cùng lão Diêu phi còn có thể nói gì, ngoài cứng ngắc cười trừ nói tạ ơn.
Lúc này Tiểu Tịch hình như đã khóc mệt, nằm ngủ trong lòng mẫu thân.
Thái y chạy tới muốn kiểm tra cho tiểu công chúa, Vân Nhiễm phất tay dịu dàng nói: “Tiểu công chúa không sao, chỉ bị thương nhỏ, quay về bản cung sẽ xử lý cho nàng.”
Ngự y lại lui xuống, Vân Nhiễm giao tiểu công chúa cho trưởng công chúa, dặn nàng đưa hai đứa nhỏ đi, chơi cả ngày tới giờ chúng đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trưởng công chúa đón lấy hai đứa bé đưa cho nhũ mẫu, sau đó là yến tiệc, triều thần chúc mừng đế hậu, khung cảnh vui vẻ hòa thuận, náo nhiệt.
Chỉ có Tiêu Diêu vương cùng lão Diêu phi bất an, liên tiếp thất thố, nhưng cũng cố gắng ăn uống vui đùa.
Lúc này trong phủ Tiêu Diêu vương lại rất náo nhiệt.
Tiêu Diêu vương phi ném tiểu công chúa, mắng tiểu công chúa, bị hoàng thượng biếm làm tiểu thiếp, rất nhanh đã truyền khắp vương phủ. Mọi người đều cảm thấy đáng tiếc thay cho vương phi, sao lại không biết xấu hổ nháo tới trong cung, giờ thì tốt rồi, ngay cả danh phận cũng mất, xem nàng còn nháo cái gì.
Cao hứng nhất là hai nữ nhân Nguyễn- Vương, bọn họ vừa nhận được tin, sướng muốn nhảy cẫng lên. Nhất là Nguyễn Mộng Điệp, lập tức dẫn nha hoàn thiếp thân đi tới Hải Đường uyển, nơi ở của Tống Mẫn, trước cửa có ma ma chặn đường, Nguyễn Mộng Điệp trực tiếp quăng cho cái tát, hung hăng giáo huần: “Mở to mắt ra một chút, sau này ai mới là chủ nhân đứng đắn trong phủ, một tiểu thiếp muốn làm gì.”
Ma ma xoa hai má, không dám ngăn cản, nhìn Nguyễn Mộng Điệp diễu võ giương oai đi vào. Vương Tử Yên cũng dẫn người tới xem náo nhiệt, tự nhiên ma ma không dám ngăn cản, vị này cũng là trắc phi, thân phận cao hơn tiểu thiếp, nên bà không dám làm khố bọn họ.
Giờ khắc này Tống Mẫn vừa mới tỉnh lại, đang nằm trên giường khóc lóc, nghe thấy bên ngoài có người hô: “Gặp qua Nguyễn trắc phi.”
Nguyễn Mộng Điệp ngạo mạn đáp lời: “Đứng dậy đi.”
Tống Mẫn vừa nghe thấy tiếng Nguyễn Mộng Điệp, lập tức ngồi thẳng dậy, lau khô nước mắt, lạnh lùng nhìn về phía cửa, tới tận khi Nguyễn Mộng Điệp vào cũng không chịu thu hồi.
Nguyễn Mộng Điệp tao nhã đi vào ngồi xuống, quay đầu đánh giá trong phòng.
Có thể nói rất xa hoa, tùy ý có thể thấy được đồ vật quý báu, tất cả đều tinh xảo thượng đẳng, Nguyễn Mộng Điệp nhìn mà đỏ mắt, không nhịn được châm chọc Tống Mẫn.
“Tống di nương, sao trong phòng ngươi có nhiều đồ tốt như vậy, cha ngươi chỉ là một quan tứ phẩm, mấy thứ này ngươi cầm từ Thương Châu tới sao, nếu như để hoàng thượng biết, ngươi nói xem, Tống gia có bị kê biên tài sản không.”
Tống Mẫn hung dữ lườm Nguyễn Mộng Điệp, đột nhiên cười lạnh: “Nguyễn trắc phi tới gây chuyện với ta sao?”
“Ta cũng không dám gây sự với Tống di nương, nghe nói lão Diêu phi đối xử rất tốt với di nương, thương yêu như chính con đẻ, dù ta muốn cũng không dám nha.”
Nguyễn Mộng Điệp âm dương quái khí châm chọc, rất nhanh lại cười tà mị: “Nhưng dù ta không gây sự với ngươi, ngươi cũng chỉ là một tiểu thiếp. Còn do hoàng thượng biếm, sau này ngày nào còn hoàng thượng, ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua ta. Phải rồi, chờ sau khi ta sinh con, ngươi nói thêm thân phận có thể cao hơn không?”
Nguyễn Mộng Điệp cười ha ha, nàng vừa cười xong, bên ngoài đã có người tiếp lời: “Vậy muội muội chúc mừng tỷ tỷ trước.’
Vương Tử Yên đi vào, giọng chua lề, nàng không hiểu Nguyễn Mộng Điệp lấy đâu ra tự tin, nhỡ nàng ta sinh con gái thì sao, ai dám khẳng định chắc chắc là con trai.
Nguyễn Mộng Điệp cười với Vương Tử Yên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định nhất định phải, nàng sẽ giành trước sinh tiểu thế tử cho vương phủ.
Ngấm ngầm hai nữ nhân bắt đầu tranh phong.
Tống Mẫn lạnh mặt nhìn bọn họ, cười châm chọc, hai nữ nhân ngu ngốc, nghĩ thật đep. Ngày nào còn nàng, các ả đừng mong được làm vương phi, đừng ai mơ sinh tiểu thế tử, đứa nhỏ chỉ có thể do nàng sinh.
Tống Mẫn cắn răng nhanh chóng lên tiếng: “Ta mệt mỏi, hai vị trắc phi nương nương nên về đi.”
Nguyễn Mộng Điệp cũng thông minh, chưa có ý định gây khó dễ cho Tống Mẫn, bởi vì ả thăm dò biết Diêu phi rất sủng Tống Mẫn, ả không dám làm bừa.
Nguyễn Mộng Điệp không hiểu, ai cũng nói bà bà với nàng dâu trời sinh làm tử địch, sao tới Diêu phi lại thay đổi, tốt như mẹ con.
Nguyễn Mộng Điệp nghĩ không ra, cũng lười phải nghĩ, tự đứng dậy: “Nếu tinh thần di nương đã không tốt, vậy chúng ta đi trước. À phải rồi, nếu di nương rảnh rỗi nên đi nịnh nọt Diêu phi, để cho người đi cầu xin với hoàng thượng, xem có thể vãn hồi được vị trí vương phi hay không. Nếu không sau này chỉ làm một tiểu thiếp, hết sức đáng thương, hai tiểu quận chúa là con của tiểu thiếp, sau này sao gả tốt được.”
Nói xong, Nguyễn Mộng Điệp cười tiêu sái đi ra ngoài, Vương Tử Yên cũng đi theo nàng, hai nữ nhân nói chuyện: “Tỷ tỷ, lần trước ả hất nước sôi vào người tỷ, sao không hất lại.”
Vương Tử Yên ước gì Nguyễn Mộng Điệp gây sự với Tống Mẫn, nàng đứng giữa hưởng lợi, đáng tiếc nàng ta cũng rất thông minh, nhìn về phía Vương Tử Yên: “Vương trắc phi, sao muội không đi thu thập Tống di nương, hừ! Chỉ là một di nương đâu xứng để ta ra tay, chẳng phải mất phong cách của ta, ta không muốn làm bẩn tay.”
Giọng Nguyễn Mộng Điệp kiêu ngạo như chim tước truyền vào trong phòng, kích thích Tống Mẫn phát điên, ném hết đồ đạc ra ngoài, nhất thời vang lên âm thanh đổ vỡ loảng xoảng, toàn bộ bảo bối trong phòng đều bị ả đập.
Buổi chiều lão Diêu phi cùng Tiêu Diêu vương trở về liền tới thăm Tống Mẫn.
Trong phòng một mảnh bừa bộn, tất cả đồ đạc đều bị ả đập vỡ, tay ả cầm một thanh chủy thủ sắc bén âm trầm nhìn hai người: “Các ngươi muốn ta chết có đúng không? Đúng không?”
Tống Mẫn kề dao lên cổ, máu tươi tràn ra rất doa người, lão Diêu phi chóng mặt, đau lòng hô: “Mẫn Nhi! Con điên rồi sao?”
Tống Mẫn hét lên: “Ta điên rồi, ta bị các ngươi ép điên rồi. Trước đó đồng ý không nạp thiếp, bây giờ lai cưới trắc phi vào phủ, ta còn bị biếm thành tiểu thiếp. Tất cả đều cho rằng ta không xứng với hắn, ta không xứng sao? Rốt cuộc là ai không xứng với ai?”
Tống Mẫn hét lên, nhìn chằm chằm Tiêu Diêu vương. Sở Tuấn Nghiêu khó chịu, nói thật, hắn rất chán ghét nữ nhân này, ước gì ả chết đi. Đỡ phải lúc vắng vẻ ả lại nhắc nhở hắn, ngươi phải tốt với ta, ngươi nên biết tất cả những gì mình đang có từ đâu mà tới.
Nghe một vài lần còn có chút cảm kích, nghe nhiều thành nhàm chán, khiến người ta căm hận.
Lão Diêu phi không để ý tới Sở Tuấn Nghiêu hô lên: “Mẫn Nhi! Con bỏ dao ra, chúng ta từ từ thương lượng, con yên tâm, mẫu phi đồng ý với con, trong vương phủ không ai qua được con, tương lai cũng vậy.”
“Nhưng ngày này là bao giờ, các ngươi vẫn nói vậy, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thực hiện đươc. Ta nhịn đủ rồi, bây giờ ta chỉ là một tiểu thiếp, dựa vào đâu ta phải chịu như vậy, các ngươi có hai lựa chọn, một là giết ta đi, hai là nói ra chân tướng. Nếu không các ngươi lập tức hành động cho ta, ta không muốn sống nữa.”
Sở Tuấn Nghiêu nhướng chân mày: “Mẫu phi! Chuyện này?”
Lão Diêu phi nhìn nữ nhi, nghĩ tới cục diện trước mắt, gần đây hoàng thượng liên tục có hành động với phủ Tiêu Diêu, thật bất thường, xem ra bọn họ không thể đợi, hình như hoàng thượng đã phát hiện ra vấn đề gì đó. Nếu để cho hắn tra ra, kế hoạch hai mươi năm của bọn họ sẽ thành hư vô, không! Bà sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
“Lập tức nói bọn họ khởi động kế hoạch.”
“Mẫu phi.”
Sở Tuấn Nghiêu còn muốn cân nhắc cẩn thận, nhưng lão Diêu phi không nghe hắn phản bác, trầm ổn ra lệnh: “Ta nói, lập tức thông báo cho bọn họ khởi động kế hoạch, hoàng thượng đã phát hiện ra chuyện gì đó, nếu không làm ngay, chỉ sợ cả đời không có cơ hội.”
Sở Tuấn Nghiêu nghe vậy, chậm rãi gật đầu: “Được, ta sai người đi báo tin.”
Sở Tuấn Nghiêu đi ra ngoài sắp xếp, hắn biết phủ Tiêu Diêu vương đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, có khi còn đang bị theo dõi gắt gao, nên hắn càng phải cẩn thận.
Lão Diêu phi đỡ lấy Tống Mẫn, cầm con dao trong tay nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Con xem, mẫu phi đã làm theo ý con, con đừng đau lòng, sắp tới ở trong phủ tĩnh dưỡng, mẫu phi cam đoan, Tiêu Diêu vương phi là con, ai cũng không tranh được. Trong tương lai vị trí tối cao kia cũng vậy.”
Cuối cùng Tống Mẫn cũng im lặng nằm trong lòng lão Diêu phi.
Trong tẩm cung Vân Hoa, hai vợ chồng Yến Kỳ đang nằm ôm nhau trò chuyện, hôm nay đầy tháng Tiểu Thần, Tiểu Tich, bọn họ không muốn thu thập nữ nhân họ Tống, sợ làm quá lộ liễu, khiến đám người kia nâng cao cảnh giác, không ngờ Tiểu Tịch lại giúp bọn họ một chuyện lớn.
Nhưng Vân Nhiễm không thể hiểu được trí tuệ siêu phàm của Tiểu Tịch, dù nàng đã kiểm tra, Tiểu Tịch không bị thương, lại cố tình khóc chết đi sống lại, làm như mình bị ngược đãi. Bình thường nha đầu đâu thích khóc, chứng tỏ nhóc muốn chỉnh Tống Mẫn.
Có lẽ Tiểu Tịch cảm nhận được oán khí trong lòng ả, nên mới trả thù. Rốt cuộc Tiểu Tịch là quái nhân phương nào, mới đầu nàng còn tưởng con mình cũng xuyên không, hỏi ra lại không phải.
“Yến Kỳ, chàng nói xem, có phải Tiểu Tịch khác với những đứa trẻ bình thường.”
“Có một chút, như vậy thì đã sao, chứng tỏ nữ nhi của trẫm, trời sinh thông minh hơn kẻ khác.”
Yến Kỳ rất kiêu ngạo, hắn còn chưa biết xuất xứ của Vân Nhiễm, nên thấy Tiểu Tịch khác người, chỉ cho răng con mình sinh ra thông minh bẩm sinh. Không phải có câu, rồng sinh rồng phượng sinh phượng sao, nữ nhi của hắn dĩ nhiên thông minh tài trí hơn người.
Vân Nhiễm trợn mắt không biết nói gì, nhưng lại để ý tới một chuyện khác.
“Yến Kỳ, hôm nay ta phát hiện ra một chuyện rất thú vi.”
“Chuyện gì?”
Yến Kỳ ôm nàng, bàn tay dài như ngọc trượt theo cổ áo nàng, thuần thục khiêu khích, khiến Vân Nhiễm mất tập trung, khẽ vuốt ve bàn tay kia tiếp tục nói: “Ta phát hiện lão Diêu phi đối với Tiêu Diêu vương phi rất tốt.”
“Chuyện này cũng đâu có gì ngạc nhiên, Diêu phi cần dựa vào Tống gia, để cho người Tống gia đưa con bà lên ngôi vị, tự nhiên phải sủng Tống Mẫn.”
Yến Kỳ vừa nói, vừa chuẩn xác nắm lấy đôi gò bồng đảo cẩn thận thưởng thức, Vân Nhiễm nóng bừng, tim đập nhanh hơn, miệng khô, không nhịn được khẽ xoay người, giống như phát tín hiệu cho nam nhân nào đó, bế nàng lên giường. Nàng cố gắng đẩy hắn ra, nghiêm túc nhìn.
“Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?”
Yến hoàng đế không biết nên khóc hay nên cười, dừng lại động tác: “Xong việc rồi nói.”
Nói xong hắn ôm lấy nàng, mạnh mẽ cắn mút đôi môi mềm mại, khiến Vân Nhiễm mơ màng, mỗ hoàng đế thuận lợi trộm hương, sung sướng hưởng đại tiệc.
Trong tẩm cung một mảnh im lặng, tất cả các cung nữ đều cách rất xa, không ai dám quấy rầy đế hậu.
Đêm càng khuya, tới khi hoàng đế cảm thấy thỏa mãn dựa vào thành giường, Vân Nhiễm đã mệt tới bất động, Yến Kỳ không buồn ngủ, khẽ vuốt ve da thịt mềm mại của Vân Nhiễm, sáng bóng dưới ngọn đèn mờ ảo, giống như được ngâm trong nước, khiến người ta không nỡ rời tay.
Vân Nhiễm cố gắng mở mắt lườm hắn một cái, lại mệt mỏi nhắm mắt lại, vẫn nên ngủ một chút đi.
Yến Kỳ lại không chịu để nàng ngủ, ôm nàng vào lòng, hỏi: “Nhiễm Nhi, không phải vừa rồi muốn nói chuyện của lão Diêu phi với Tiêu Diêu vương phi sao.”
Vân Nhiễm miễn cưỡng mở mắt, tiếp tục câu chuyện dở dang: “Nam nhân như các chàng không biết, nàng dâu cùng bà vĩnh viễn không thể thân như mẹ con, dù có tốt đến mấy vẫn tương kính như tân, khách sáo, nhưng lão Diêu phi cùng Tống Mẫn không giống như vậy, ta thấy bà ta thật lòng thích vương phi, như thể mẹ với con gái.”
Chân mày Yến Kỳ nhướng lên, u ám, sâu như vực thẳm vạn trượng.
“Ý nàng muốn nói, Tiêu Diêu vương phi có thể là nữ nhi của lão Diêu phi, như vậy Tiêu Diêu vương là ai, chẳng lẽ hắn là con của Tống gia.”
Quá kinh hãi, lẽ nào hoàng thất từng xảy ra chuyện trộm long tráo phụng, nên lão Diêu phi mới sủng ái Tống Mẫn như vậy. Thật ra nàng là công chúa hoàng thất còn Sở Tuấn Nghiêu là con của Tống gia.
Yến Kỳ nghĩ mà thấy sợ.
Công chúa đổi thành hoàng tử, còn muốn mưu đoạt thiên hạ, chuyện như vậy lão Diêu phi cũng dám làm, Tống gia có mấy cái đầu để chém.
Nghĩ lại Yến Kỳ lại cảm thấy không đúng.
“Nhiễm Nhi, nếu như diễn tiết mục công chúa đổi hoàng tử, lão Diêu phi hẳn phải đổi đứa nhỏ của Phạm thị Thanh Dương, sao lại đổi đứa nhỏ của Tống gia, bọn họ có quan hệ gì, chẳng lẽ chỉ vì muốn để con mình lên làm hoàng hậu! Mà cũng không đúng, nếu bà ta đổi con của Phạm gia, để hắn ta làm hoàng tử càng được hưởng quyền lợi lớn hơn.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, Vân Nhiễm cũng ngơ ngẩn, nàng cũng chưa nghĩ tới điểm này.
Một lát sau, mắt Vân Nhiễm sáng rực nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, chàng có thể tra xuất xứ của lão Diêu phi, rốt cuộc có đúng là nữ nhi của Phạm thị Thanh Dương hay không. Biết đâu không phải, nếu bà ta là con của Tống gia, như vậy tất cả đều hợp lý.”
Yến Kỳ híp mắt lại, đúng vậy, nếu Diêu phi là người của Tống gia tất cả sẽ hợp lý. Đây là âm mưu của Tống gia, năm đó Diêu phi sinh con gái, sau đó đổi một bé trai của Tống gia vào cung làm hoàng tử, nữ nhi của Diêu phi thành con cháu Tống gia, đây cũng là lý do vì sao một nữ nhi của tri phủ Dương Châu có thể thành Tiêu Diêu vương phi, mà vương gia hoàn toàn không oán không giận, hết lòng với Tống Mẫn. Hóa ra là vì hắn chỉ là dân thường.
Yến Kỳ thị huyết nắm chặt tay lại: “Bọn họ thật sự cả gan làm loạn, khốn khiếp!”
Vân Nhiễm tiếp lời: “Sau chuyện hôm nay, nói không chừng bọn họ bắt đầu hành động.”
Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi sợ hãi sao?”
Lần này bọn họ không phải đối với một cá nhân mà cả một gia tộc khổng lồ, Tống thị, bọn họ đã không còn là Tống thị trước kia, hậu nhân trải dài khắp Đại Tuyên chỉ vô ý một chút, người thua sẽ là chính mình.
Vân Nhiễm nắm nay Yến Kỳ: “Chúng ta đồng tâm hiệp lực, yên tâm, chúng ta đâu có yếu đuối như vậy, chân lý vĩnh viễn chiến thắng. Chàng đừng quên, Nghiễm Nguyên Tử đã nói, chúng ta là đế vương tinh, phượng tinh chuyển thế, đây chỉ là ông trời khảo nghiệm chúng ta thôi, chúng ta sẽ một đường trảm yêu diệt ma.”
“Đúng vậy!” Yến Kỳ sung sướng cười ha hả, ôm Vân Nhiễm dịu dàng nói: “Nhiễm Nhi, chúng ta tới một lần nữa.”
Vân Nhiễm lườm: “Chàng là hoàng đế lưu manh, phiền chết người.”
Có điều rất nhanh trong phòng lại vang lên tiếng thở gấp, Vân Nhiễm không còn mắng chửi nữa, lăn qua một vòng, nàng mệt mỏi nhắm mắt ngủ, không buồn nói chuyện với Yến Kỳ.
Yến Kỳ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho nàng, thì thầm: “Nhiễm Nhi! Trẫm sẽ bảo vệ mẹ con nàng, ai cũng không thể thương tổn các nàng.”
Nháy mắt, cả người tràn ngập sát khí mưa rền gió dữ: Tống gia, trẫm nhờ các ngươi xuất chiêu.
Ba ngày sau Yến Kỳ nhận được tin tức chuẩn xác, lão Diêu phi không phải nữ nhi của Phạm thị Thanh Dương, bà ta là con cháu Tống gia. Năm bà sinh, mẹ của bà cùng với phu nhân của Phạm gia Thanh Dương là khuê mật, phu nhân Phạm gia muốn sinh nữ nhi, nhưng mấy lần đều là con trai, sau này Tống phu nhân đổi con gái cho Phạm phu nhân, ai biết đứa bé trai kia sau khi đổi tới Tống gia lại bệnh tật liên miên sớm qua đời, Phạm phu nhân dù thích nữ nhi cũng không thể bỏ rơi con mình, nên trong lòng sinh ra oán khí với Tống gia, hai nhà càng lúc càng xa, cũng không thân cận với lão Diêu phi.
Đó chính là nguyên nhân vì sao lão Diêu phi không mấy gần gũi với Phạm thị Thanh Dương, bà ta biết mình là nữ nhi của Tống gia, âm thầm liên lạc với các ca ca mình, hai bên âm thầm nhận lẫn nhau.
Chẳng qua bên ngoài không có mấy ai biết chuyện này.
Đồng thời Vân Tương cũng đưa tin tới, minh chủ xuất phủ nhập thần của Ngốc Ưng Minh tên là Tống Trình, ngoại trừ làm minh chủ hắn còn âm thầm cấu kết với một số kẻ tàn ác trên giang hồ, chuyên làm chuyện kinh người, kiếm tiền.
Người này hành tung bí ẩn, Ngốc Ưng Minh có đến vài cơ sở, không dễ dàng bắt được hắn.
Vân Nhiễm nhìn thư, vẻ mặt hiểu rõ, trước đó nàng cũng đã oán kẻ đứng sau Ngốc Ưng minh có khả năng là lão đại hoặc lão nhị Tống gia, không ngờ lại chính xác.
Tống gia thật sự đánh bàn tính lớn, dùng hai mươi năm chuẩn bị một kế hoạch như vậy.
Bây giờ bọn họ muốn tiền có tiền, muốn người có người, khắp bốn biển đều có hậu nhân, tuy không quyền cao chức trọng, nhưng cũng là quan viên của Đại Tuyên, chỉ cần Tiêu Diêu vương đứng dậy hô hào, rất có thể Đại Tuyên sẽ rơi vào tay Tống gia, tới lúc đó họ Tống được trọng dụng, giang sơn đổi chủ, thủ đoạn thật sự quá âm hiểm.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm không thể không bội phục thủ đoạn của Tống thị.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm ngồi nghiêm túc thương lượng đối sách, tuy trước mắt bọn họ đã biết Sở Tuấn Nghiêu không phải huyết mạch hoàng thất, nhưng làm thế nào để vạch mặt được hắn, chỉ cần hắn sống chết không chịu nhận, thế nhân sẽ không tin chuyện này.
Bọn họ nên lấy tội danh gì để xử Sở Tuấn Nghiêu, hai mươi năm đã trôi qua, chỉ sợ muốn phái người đi thăm dò cũng không có manh mối, với sự khôn khéo của Tống gia, những người năm đó biết chuyện chắc đã bị diệt khẩu.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm trầm mặc không nói, Hứa An từ bên ngoài hối hả chạy vào, cung kính báo: “Bẩm hoàng hậu, thị vệ báo có người gửi thư cho người.”
“Gửi cho ta?”
Vân Nhiễm nhướng mày, ý bảo Hứa An trình lên, rất nhanh thư đã tới tay nàng, Vân Nhiễm mở ra, sắc mặt khó coi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Hóa ra lá thư này là do công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh gửi tới, nàng từng nghe Yến Kỳ nói ả ta không chịu nổi tra tấn tự sát chết, bây giờ người chết sống lại, còn diễu võ dương oai, khiêu chiến với nàng, nói sư huynh Tần Lưu Phong đang ở trong tay của ả, chờ nàng tới Nam Ly cứu hắn, nếu nàng không đi ả sẽ giết người.
Vân Nhiễm nhớ tới Tần Lưu Phong, sau khi xuyên tới đây ngoài sư phụ, sư huynh là người hiểu nàng nhất, giống như ca ca của nàng, quan tâm nàng, bảo vệ nàng, hắn thích nhất xoa đầu nàng nói: “Tiểu sư muôi, nếu như có chuyện gì không giải quyết được, cứ nói với sư huynh, ta sẽ giúp muội.”
Nhớ tới ngày xưa sư huynh sủng mình, chân mày Vân Nhiễm xiết chặt lại, nếu như suy huynh thật sự rơi vào tay Sở Vận Ninh, nếu như nàng không tới, nhất định huynh ấy sẽ mất mạng.
Yến Kỳ ở phía đối diện thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, khẽ nắm tay nàng, quan tâm hỏi: “Nhiễm Nhi! Nàng sao vậy?”
Vân Nhiễm lắc đầu, đưa thư cho Yến Kỳ: “Chàng xem đây có phải chữ của Sở Vận Ninh hay không?”
“Sở Vận Ninh? Công chúa Vinh Đức sao?”
Yến Kỳ cũng kinh ngạc, nhanh chóng cầm lấy lá thư, nhìn một chút, sau đó hắn cũng biến sắc mặt, không ngờ Sở Vận Ninh còn sống, quá ngoài ý muốn, Yến Kỳ nhìn ra bên ngoài điện ra lệnh: “Phương Trầm An, lập tức tới cung điện trước kia của công chúa Vinh Đức tìm bút tích của a, trẫm muốn so sánh một chút.”
Phương Trầm An lập tức đi tìm, Yến Kỳ lại gọi Trực Nhật tới đi điều tra cái chết của Sở Vận Ninh, xảy ra sai xót ở chỗ nào.
Trực Nhật ra ngoài kiểm tra, Vân Nhiễm nhíu mày nhìn Yến Kỳ, u ám nói: “Yến Kỳ! Ta cảm thấy thật sự có khả năng Sở Vận Ninh chưa chết, ả còn sống là bút tích của Tống gia, bọn chúng cứu ả, bây giờ ả xuất hiện chứng tỏ bọn chúng bắt đầu khởi động kế hoạch, mục đích muốn truy sát chúng ta ở Nam Ly, nếu chúng ta chết, Tiêu Diêu vương có thể thuận lợi kế vị.”
Yến Kỳ âm trầm gật đầu, khẽ vỗ trán, lúc hắn thu thập công chúa Vinh Đức, tâm trạng rất kém, Nhiễm Nhi xảy ra chuyện, hắn điên cuồng một hồi, sau này nàng trở về hắn cảm thấy sung sướng, căn bản quên mất Sở Vận Ninh, sau đó có người tới báo ả đã chết. Hắn cũng không quan tâm, ai ngờ nữ nhân này không chết còn được Tống gia cứu đi, xem ra bọn chúng luôn âm thầm theo dõi hắn, càng nghĩ càng tức giận.
Phương Trầm An đã tìm tới bút tích của Sở Vận Ninh, gồm một ít thơ từ ca phú, Yến Kỳ nhận lấy so sánh, Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt của hắn liền hiểu Sở Vận Ninh thật sự không chết, được Tống gia cứu đưa tới Nam Ly, bây giờ bắt Tần Lưu Phong uy hiếp nàng, chẳng qua muốn dụ nàng cùng Yến Kỳ tới đó để diệt trừ.
Tuy rằng biết như vậy, nhưng vẫn cẩn thận so sánh đối chiếu, chữ viết thanh lệ giống hệt nhau, cuối cùng xác nhận quả thật là bút tích của Sở Vận Ninh.
“Hoàng thượng! Bây giờ phải làm sao? Chúng ta có đi Nam Ly không?”
Không thể không đi, nàng không thể bỏ mặc sư huynh, nhưng nếu đi Nam Ly đã có thiên la địa võng chờ bọn họ, rất có khả năng chết không có chỗ chôn.
Yến Kỳ nắm chặt tay Vân Nhiễm, cười minh diễm: “Nhiễm Nhi sợ sao?”
Vân Nhiễm lắc đầu, dĩ nhiên nàng không sợ, nàng đã sống thêm quá lâu, nhất thế này còn có được tình yêu của Yến Kỳ, có hai tiểu bảo bối, nhưng nàng cũng lo lắng cho Tần Lưu Phong.
“Không sợ.”
“Chúng ta cùng nhau tới Nam Ly, biết rõ trên núi có hổ vẫn phải tới, Tống gia muốn diệt trừ chúng ta, chúng ta cũng muốn diệt bọn họ, chúng ta có thể tương kế tựu kế, sau đó phản công, để xem hươu chết về tay ai.”
Yến Kỳ lạnh lùng lên tiếng, giơ nắm đấm vào không trung, Tống gia, Tiêu Diêu vương, Sở Vận Ninh, một người cũng đừng mong trốn, hắt nhất định diệt hết bọn họ.
Trực Nhật từ ngoài nhanh chóng tiến vào: “Hoàng thượng, thuộc hạ đã điều tra ra, nghe nói có một hắc y nhân vô cùng xấu xí, sau khí sủng hạnh Sở Vận Ninh thì ả liều mạng tự sát.”
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ: “Xem ra kẻ kia là người của Tống gia, bọn chúng tra thân phận của ả, cứu ra, sau đó tráo đổi một cái xác vào, mọi người mới tưởng Sở Vận Ninh đã chết.
Yến Kỳ gật đầu, lười truy cứu chuyện cũ, bây giờ hắn phải nghĩ xem làm thế nào để thu thập Tống gia.
“Chúng ta chuẩn bị đi Nam Ly.”
Yến Kỳ lên tiếng, đột nhiên nhớ mình còn hai đứa nhỏ, liền đau lòng: “Tiểu Thần cùng Tiểu Tịch phải làm sao bây giờ?”
Vân Nhiễm tiếp lời: “Trước khi tới Nam Ly, chúng ta đưa bọn nhỏ về Lãm Y cốc, chỉ có ở đó ta mới yên tâm.”
Lãm Y cốc có địa thế hiểm trở, xung quanh có vách núi đen, còn có sông ngăn cách, bên ngoài nhiều cỏ cây độc, ngoại trừ người trong cốc, người ngoài không ai vào được, đưa bọn nhỏ tới đó nàng có thể yên tâm.
Yến Kỳ đồng ý: “Được! Chờ chúng ta từ Nam Ly trở về sẽ tới đón bọn chúng, lúc đó diệt trừ hết đám người xấu, cả nhà chúng ta sống hạnh phúc, không bao giờ tách ra nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.