Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 240: Đại kết cục hoàn mỹ (2)




Vân Nhiễm mỉm cười nhìn bóng chiếc xe ngày một xa, nàng có thể hiểu Yến Kỳ buồn bực tới mức nàng, nàng cũng có chút lo lắng. Không biết sau khi diệt trừ bệnh dịch hắn sẽ tính sổ thế nào với nàng.
Sở Văn Hiên trở lại bên cạnh nàng, cung kính lên tiếng: “Nương nương, quá mạo hiểm. Người có thể nghĩ, nếu người gặp chuyện, hoàng thượng phải làm sao bây giờ? Thần cảm thấy nương nương vẫn nên cân nhắc thật kỹ.”
Sở Văn Hiên vẫn muốn phá bỏ ý định vào thôn của Vân Nhiễm, nhưng ý nàng đã quyết, xoay người đi tới.
Nàng đau lòng Yến Kỳ, cũng muốn ích kỷ một lần, bỏ mặc tất cả, nhưng nghe tiếng khóc thê thảm tuyệt vọng, nàng không làm được. Nếu nàng ích kỷ, tất cả tính mạng của thôn dân Hà Hoa đều có phần của nàng, sau này có cứu nhiều người hơn nữa cũng không vượt qua được vết nhơ này, nàng không muốn sau này sống trong dằn vặt.
“Ta không nghĩ được xa như vậy, trước mắt mạng của những người này mới là quan trọng nhất.”
Vân Nhiễm nhìn Sở Văn Hiên: “Thật ra ta cũng sợ chết, ta có hoàng thượng, có tiểu hoàng tử, tiểu công chúa. Ta sợ mình đi vào sẽ không thể trở ra, không được gặp lại bọn họ, nhưng ta là đại phu, là hoàng hậu Đại Tuyên, không có lý nào vô nghĩa buông tha cho sáu trăm mạng người.”
Nói xong nàng không chút do dự đi vào trong thôn, bóng lưng trong đêm cao ngạo như cây tùng, cây bách.
Sở Văn Hiên đột nhiên trào dâng một cảm xúc mãnh liệt, rất lâu không thể động đậy, tới tận khi bên tai vang lên tiếng nói chuyện.
Vài tên binh lính quỳ xuống hành lễ: “Thuộc hạ gặp qua hoàng hậu nương nương.”
Vân Nhiễm gật đầu, thản nhiên nói: “Bản cung muốn vào thôn, các ngươi tránh ra đi.”
Ngũ thành binh mã kinh hãi, đồng loạt cúi đầu, mở miệng theo phản xạ: “Nương nương không thể, đây là dịch hạch, lây bệnh rất nhanh, nếu nương vào, chỉ sợ lành ít giữ nhiều.”
Vân Nhiễm hơi trầm xuống, lạnh giọng: “Tránh ra.”
Ngữ thành binh mã đứng gần đó, đưa mắt nhìn nhau, hoàng hậu muốn vào thôn Hà Hoa sao.
Điều này sao có thể.
Nàng vì sao phải làm vây, nương nương điên rồi chăng.
Lúc Sở Văn Hiên đã đi tới trầm giọng lên tiếng: “Cho vào.”
Dứt lời, hắn quay ra nhìn Vân Nhiễm: “Thần hi vọng hoàng hậu nương nương cho phép thần đi vào cùng.”
Vân Nhiễm nhìn Sở Văn Hiên, vẻ mặt hắn kiên định, ánh mắt u trầm, thể hiện rõ ý, nếu một nữ tử như nương nương còn không sợ chết, nam nhân như ta sao có thể rút lui, Vân Nhiễm nở nụ cười: “Được, chúng ta vào thôi.”
“Thần tuần chỉ.”
Sở Văn Hiên lên tiếng, ngũ thành binh mã hoảng sợ, không những hoàng hậu muốn vào, chủ tử nhà mình cũng muốn vào.
Sở Văn Hiên dặn dò thuộc hạ: “Nhớ kỹ, từ giờ các ngươi phải canh giữ lối ra, không được để bất cứ kẻ nào thoát, nếu không bản thế tử hỏi tội các ngươi.”
“Ân! Thế tử gia.”
Vân Nhiễm cùng Sở Văn Hiên bỏ qua đám thuộc hạ, dẫn người đi vào thôn Hà Hoa.
Tin tức hoàng hậu vào thôn giống như có cánh truyền khắp thôn Hà Hoa, nhiều người vốn đang tuyệt vọng dường như thấy được hi vọng, thôn trưởng dẫn rất nhiều người ra nghênh đón hoàng hậu.
Mọi người quà dưới đất lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, thảo dân cảm tạ ân đức của người, nhưng mệnh thảo dân ti tiện, không nâng nổi, vẫn xin hoàng hậu rời đi, chúng ta không muốn hại chết người.”
Vân Nhiễm nhìn đám người đang quỳ, có người già, có trẻ nhỏ, chậm rãi lên tiếng: “Được rồi, các ngươi đừng lo lắng, bệnh dịch không phải vô phương, sở dĩ bản cung vào là vì muốn cứu mọi người. Nên đừng lo lắng khủng hoảng, bây giờ mọi người yên tâm chờ ở nhà, bản cung sẽ nhanh chóng đưa ra phương án.”
Vân Nhiễm dứt lời, cả đám người khóc lóc tạ ơn: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương, tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
Lúc này vài ngự y chạy tới hành lễ với Vân Nhiễm: “Chúng thần gặp qua hoàng hậu nương nương, sao nương nương lại vào đây.”
Bọn họ bị bệnh dịch dọa sợ muố chết, trong lòng hoảng sợ, không tìm được tâm phúc, bây giờ nhìn thấy hoàng ậu, bọn họ như nhìn thấy chỗ dựa, nương nương còn không sợ chết, bọn họ sợ gì.
Vân Nhiễm phất tay, ý bảo bọn họ đứng dậy: “Các ngươi báo lại tình hình cho ta dẫn ta đi xem bệnh nhân bị mắc bệnh.”
“Ân, nương nương.”
“Trước mắt chưa có nhiều người chết lắm, mới có năm người, nhưng có gần bảy mươi người nhiễm bệnh, tốc độ lây lan rất nhanh.”
Vân Nhiễm gật đầu, vừa đi vừa ra lệnh: “Long Nhất, lập tức đi báo với thôn trưởng tác riêng những người bị bệnh và khỏe mạnh ra, người bệnh ở đông thôn, người khỏe ở tây thôn, mặt khác ngự y tiến hành tiêu độc, đem tên dược liệu cần thiết báo cho ngũ thành binh mã để bọn họ chuẩn bị, chúng ta sẽ tiêu độc toàn thôn.”
Phương ngự y lĩnh chỉ đi làm, Long Nhất tìm thôn trưởng tới, tách riêng bệnh nhân ra.
Vân Nhiễm cùng vài ngự y còn lại đi xem bệnh nhân.
Người bệnh là một tiểu nha đầu mới bẩy tuổi, dáng vẻ rất đáng yêu, mắt do da trắng, miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao giống như táo chín, lúc này một nữ tử đang ôm con bé vào lòng.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, người trong phòng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, ngự y báo nhanh.
“Đây là hoàng hậu nương nương.”
Chủ nhà sợ ngây người một lúc lâu không có phản ứng, tiểu cô nương nhà bọn họ lại mở to đôi mắt trong suốt, vui mừng nói: “Hoàng hậu nương nương sao.’
Nhóc vẫn nghe cha mẹ nhắc tới hoàng hậu, nhưng chưa từng được gặp, có điều trên mặt hoàng hậu đeo sa, nhóc không nhìn thấy dung mạo của người, quá đáng tiếc.
Tiểu cô nương nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, chủ nhà lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng dẫn nữ nhi quỳ xuống: “Thảo dân gặp qua hoàng hậu nương nương.”
Vân Nhiễm phất tay, ý bảo bọn họ nhanh chóng đứng dậy, sau đó vẫy tay ý bảo tiểu cô nương tới gần để nàng kiểm tra, nàng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Ta gọi Tiểu Viên.” Con bé hẽ ho khan, Vân Nhiễm vẫn bình tĩnh kiểm tra cho nhóc, cha mẹ nhóc khẩn trương lo lắng nhìn: “Hoàng hậu nương nương, người cứu con bé đi, cứu Tiểu Viên đi.”
Nghe nói, hoàng hậu nương nương là quỷ y, y thuật rất lợi hại, nói không chừng hoàng hậu có cách cứu được bọn họ.
Vân Nhiễm kiểm tra một lần, xác nhận Tiểu Viên thật sự mắc bệnh dịch hạch, dịch hạch luôn đi kèm một số biểu hiện, ho khan, xuất huyết, sốt, viêm phổi còn có vài người biến chứng thành viêm ruột, viêm màng não. Tiểu Viên mắc phải viêm phổi, đây là biến chứng nguy hiểm nhất của dịch hạch, sốt cao liên tuc, cả người nổi ban, ho có đờm máu, nếu không cứu ngay chỉ cần hai ba ngày là chết.
Vân Nhiễm nhìn Tiểu Viên mũm mĩm đáng yêu, cả người trầm xuống, nàng buông nhóc ra nhìn chủ nhà: “Các ngươi lập tức tách ra, không thể ở cùng một chỗ, tránh bị lây nhiễm.
Mẹ Tiểu Viên nghe thấy vậy gắt gao nắm chặt tay nữ nhi: “Nếu Tiểu Viên xảy ra chuyện, ta sẽ đi theo nó, không cần tách chúng ta ra.”
Vân Nhiễm biết, làm mẹ không ai mong con mình chết, muốn tách bọn họ ra không phải chuyện dễ dàng.
Vân Nhiễm không cưỡng ép. Hơn nữa một nhà bọn họ luôn ở cùng nhau, chỉ sợ ba mẹ nhóc cũng đã sớm mắc bệnh.
“Các ngươi đã không muốn tách, vậy cùng tới đông thôn đi, nơi đó tập trung những người bị mắc bệnh, các ngươi đừng lo lắng, bản cung sẽ ra lệnh chuẩn bị thuốc, tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng có thể khống chế tốc độ phát triển.”
Nói xong Vân Nhiễm nhìn ngự y: “Trước tiên ngươi dùng một ít đơn thuốc thông thường, phái người mang dược liệu tới sắc lên phát cho người bệnh, những người khỏe cũng phải uống để tăng sức đề kháng.”
Ngự y nhanh chóng gật đầu: “Ân! Hoàng hậu nương nương.”
Ngự y đáp lời lui ra ngoài làm viêc, Vân Nhiễm lại dẫn hai ngự y còn lại đi kiểm tra, xác nhận đây là dịch hạch điển hình không có các bệnh khác.
Cả thôn vì có Vân Nhiễm tới mà trở nên trật tự ngay ngắn, ai cũng bận rộn, trưởng thôn nghe lệnh cách ly người bệnh, người khác bắt đầu tiêu độc, sắc thuốc, tuy không thể trị tận gốc, nhưng có thể kéo dài gian.
Nhiệm vụ chính của Vân Nhiễm là chế tạo nấm mốc, sau đó tạo ra kháng sinh, có thể diệt trừ dịch chuột.
Bởi vì đã sắp tới tháng mười hai, thời tiết rất lạnh, nấm mốc bình thường sinh trưởng trong môi trường 20-28 độ, Vân Nhiễm nghĩ ra cách dùng lửa đun bình sứ tới khi đạt nhiệt độ mong muốn.
Nàng kiên nhẫn làm từng bước, nhất định phải nuôi cấy thành công.
Trời hửng sáng, đã qua một đêm.
Cuối tháng mười một rất lạnh, nhất là sáng sớm.
Vân Nhiễm dựa vào một gốc cây, ánh mắt nhìn xuyên qua màn sương lượn lờ giữa núi rừng, như một lớp màn bạc mịn màng, khiến người ta mềm lòng, tâm trạng thư thái.
Sở Văn Hiên vẫn thủ hộ bên cạnh nàng, nhìn dáng vẻ nàng mệt mỏi mà đau lòng lên tiếng: “Nương nương, hay là nghỉ một lát.”
Vân Nhiễm lắc đầu: “Không sao, nghĩ tới nhiều mạng người như vậy đang treo mành chỉ không thể nào mà ngủ được, nhưng ngồi như vậy cũng thật chán, hay là ngươi đi tìm một ít rượu tới đây, hai chúng ta uống.”
Sở Văn Hiên cả kinh, nhưng nhìn nữ tử đang chìm trong sương kia, hắn không cự tuyệt được, cuối cùng đi tìm rượu. Vân Nhiễm khẽ cười, tiểu tử này cũng thật thú vị, chờ hắn trở lại phải khiến hắn nói ra chuyện của Yến Kỳ, hình như hắn đã theo Yến Kỳ rất nhiều năm, tuy làm con vợ kế, thân phận không cao, có được ngày hôm nay đều do hắn nỗ lực phấn đấu.
Rất nhanh Sở Văn Hiên cầm một bầu rượu rới, còn cầm theo một cái chén, nghe nói đây nữ nhi hồng chôn mười sáu năm của thôn trưởng, vốn định dùng khi nữ nhi xuất giá, nhưng bây giờ không cần nữa rồi.
Nữ nhi của ông đã qua đời vì bệnh dịch, cả đời không cần dùng tới nữ nhi hồng.
Vân Nhiễm có chút nặng nề, dùng chén đầu kính nữ nhi của thôn trưởng sau đó mới bảo Sở Văn Hiên rót cho mình một chén.
Vân Nhiễm cạn với Sở Văn Hiên một chén, hắn kính trọng nhìn nàng sảng khoái uống cạn chén, hai người tâm tình trong đêm.
Vân Nhiễm hỏi Sở Văn Hiên bắt đầu đi theo Yến Kỳ từ khi nào, Sở Văn Hiên nhắc lại từng chuyện, tưởng như rất lâu lại ngỡ như mới hôm qua. Vân Nhiễm mỉm cười dựa vào gốc cây, không sợ hãi vì bệnh dịch, ngược lại rất thản nhiên bình tĩnh.
Nàng nghe một lúc rồi thiếp đi lúc nào không biết, Sở Văn Hiên nhìn nàng, không kiềm được suy nghĩ. Nữ nhân này rốt cuộc là người nào, hoàn toàn khác hẳn với những nữ nhân hắn biết, người khác nghe thấy bệnh dịch đã bị dọa sợ chết khiếp, sao còn dám đi vào. Nàng là hoàng hậu cao quý, không ỷ sủng mà kiêu, được yêu chiều cũng không ích kỷ, cho rằng mạng không phân sang hèn, mạng của hoàng hậu, mạng của thảo dân cũng là mạng.
Thân làm nam nhân như hắn cũng bị nàng thuyết phục.
Sở Văn Hiên đứng dây, nhìn nàng thản nhiên dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi, hắn khẽ cởi áo choàng của mình đắp cho nàng, không có bất cứ ý niệm gì, chỉ đơn thuần vì kính trọng nàng.
Sở Văn Hiên khoác áo bào cho Vân Nhiễm xong, ngẩng đầu liền thấy có ngự y đi về hướng này, sợ hắn đánh thức Vân Nhiễm, nên nhanh chóng đi qua: “Xảy ra chuyện gì?”
“Lại có người mắc bệnh, hơn nữa đã chết thêm vài người.”
Sở Văn Hiên quay đầu nhìn nữ tử đạm mạc đang ngủ, chân mày cao lại, giấc ngủ không yên ôn, bây giờ nói cho nàng cũng không thể cứu vãn, chỉ khiến nàng thêm phiền não, vẫn nên để cho nàng ngủ một giấc đi.
“Ngươi lập tức dẫn người thiêu xác những người chết, xử lý sạch sẽ, hoàng hậu đang nghiên cứu thuốc, trong khoảng thời gian ngắn không chế ra được.”
Ngự y gật đầu, tự đi xử lí.
Sở Văn Hiên gọi Long Nhất, Long Nhị ra, bảo vệ hoàng hậu, hắn dẫn người đi kiểm tra quanh thôn, nhìn xem tình hình có nghiêm trọng hơn không.
Vân Nhiễm dựa vào gốc cây nghỉ ngơi một lúc, giấc ngủ có vẻ nặng nề, chìm nổi trong không gian mơ hồ, nàng muốn thoát ra mà không thành, trong đầu nàng xuất hiện một vài hình ảnh nàng chưa từng gặp.
Sương mù vây kín, khẽ hé ra bóng một tiểu nha đầu đáng yêu đang chơi đu dây trong hoa viên, bên cạnh nàng có một ma ma hai nha hoàn, còn có một vị phu nhân xinh đẹp đang cười sủng nịnh với nha đầu, giọng nói dịu dàng.
“Đan Nhi, xuống đi, chơi lâu như vậy chắc mệt rồi, mẫu thân chuẩn bị điểm tâm con thích nhất, mau ăn một chút rồi chơi tiếp.”
Tiểu cô nương lắc đầu: “Không mẫu thân, con còn muốn chơi một lát, phụ thân làm bàn đu dây cho Đan Nhi thật tốt, ngồi lên giống như đang bay.”
Tiểu nha đầu lại giục: “Mẫu thân, người đẩy cao một chút, cao hơn nữ? Đan Nhi muốn bay lên như con bướm.”
Phu nhân bất đắc dĩ sủng nịnh, nhưng vẫn gia tăng thêm lực, đẩy bàn đu dây bay cao hơn, khiến tiểu nha đầu cười sung sướng: “Mẫu thân, người tốt nhất, Đan Nhi yêu người.”
Vẻ mặt phụ nhân ngọt ngào: “Cũng là con miệng ngọt mẫu thân thật sự hết cách với con.”
Tiểu nha đầu cươi ha hả.
Hình ảnh lại chuyển tới lúc luyện kiếm, tuy rằng Đan Nhi còn nhỏ, nhưng rất có thiên phú, kiếm pháp bất phàm, ngoài ra nàng còn học cầm kỳ thi họa, binh pháp. Nàng hứng thú hoc phụ thân cũng cực sủng nữ nhi, nên chỉ cần nàng yêu cầu, ông sẽ đồng ý.
Đan Nhi mỗi lần học tập đều có người kề bên, không phải mẫu thân thì cũng là phụ thân.
Nàng là hòn ngọc quý trong tay ba mẹ.
Trong mơ Vân Nhiễm cảm nhận được sự vui vẻ ngây thơ của Đan Nhi, nàng có cha mẹ thương yêu, sủng nịnh, ngay cả mộng nàng cũng cảm thấy vui, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Vân Nhiễm tiếp tục mơ, Đan Nhi dần lớn lên, tới tuổi dậy thì, văn võ toàn tài, tinh thông cầm kỳ thi họa, lại trời sinh mỹ nhân thiên thành, đi tới đâu cũng như một bức tranh phong cảnh hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Nhưng nàng cao ngạo như mây, tự tin, không lưu luyến bất kì ai, hầu hạ cha mẹ, một nhà vui vẻ sống qua ngày.
Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cha mẹ Đan Nhi cũng không vội vàng gả nàng ra ngoài, nữ nhi còn nhỏ ở bên cạnh bọn họ vẫn tốt hơn.
Vân Nhiễm cảm nhận được hương vị ngọt ngào, quên luôn mình đang ở thôn Hà Hoa, quên luôn ở đây đang có bệnh dịch, nàng có thể sẽ chết.
Lòng nàng sung sướng, khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
Đột nhiên gió lạnh phất qua, nàng giật mình tỉnh lại, nhanh chóng mở mắt nhìn xung quanh, ánh mặt trời ấm áp vây lấy người nàng, cách đó không xa là thôn nhỏ chìm trong non xanh nước, xung quanh nàng vẫn có nhiều cây đuốc đang cháy.
Vân Nhiễm kinh ngạc, bình tĩnh lại, cười rộ lên, hóa ra nàng nằm mơ.
Giấc mộng kia quá chân thật, giống như lạc vào một thế giới khác, tiểu Đan Nhi hạnh phúc vui vẻ, giống như là nàng, bình thường nằm mơ khi tỉnh dậy sẽ quên hết, nhưng nàng lại cảm nhận chân thật như thể mình từng trải qua.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, đột nhiên trái tim run rẩy, toát mồ hôi, nàng không nhịn được ôm ngực.
Mồ hôi vã ra, chỉ một lát sau, khuôn mặt nàng đã trắng bệch như tờ.
Long Nhất ở gần đó phát hiện chủ tử khác thường, nhanh chóng đi tới: “Nương nương, người sao rồi, có chỗ nào không khỏe?”
Nhưng chỉ một lát sau, Vân Nhiễm đã bình thường, nàng lau mồ hôi lắc đầu: “Tim hơi đau một chút, không hiểu vì sao lại như vậy.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Long Nhất đột nhiên biến sắc mặt hét lên: “Nương nương, có khi nào bị nhiễm bệnh.’
Vân Nhiễm lắc đầu, có bị bệnh hay không nàng rõ nhất, tạm thời nàng còn chưa bị nhiễm.
“Không phải, ngươi đừng lo lắng, phải rồi, Triệu ngự y tới có chuyện gì không?”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, có một ngự y bị nhiễm dịch, nên Triệu ngự y tới bẩm báo.”
Vân Nhiễm tối sầm mặt lai nhanh chóng đứng dậy: “Đi, chúng ta đi xem, phải rồi, ngươi ở lại canh chừng chỗ này, không cho bất cứ kẻ nào tới gần, nếu làm hỏng, ta cũng không còn cách nào khác cứu được bọn họ.”
“Rõ.”
Long Nhất cung kính nghe lệnh, canh giữ tại chỗ.
Vân Nhiễm dẫn Long Nhị cùng Triệu ngự y đi kiểm tra xung quanh thôn Hà Hoa, vừa đi vừa hỏi tình hướng, thấy Sở Văn Hiên ở phía trước, hắn cung kính hỏi: “Nương nương ngủ có yên giấc không.”
Vân Nhiễm sửng sốt nhớ tới lúc tỉnh trên người mình có áo bào, chắc là của hắn, nàng cảm ơn: “Cảm ơn ngươi.”
Sở Văn Hiên lắc đầu, đi theo phía sau Vân Nhiễm tới thôn Hà Hoa.
Ở đây mọi người đang khẩn trương vì dịch hạch.
Trong thành cũng khủng hoàng chưa từng có.
Gần đây có người tung tin đồn, cách thành một trăm dặm xảy ra bệnh dịch, thậm chí có người bệnh trốn vào kinh thành.
Tin vừa truyền ra khắp nơi hoảng sợ lo lắng.
Hơn nữa đêm qua giám sát ti lục soát từng góc một, trước đó bọn họ còn không hiểu xảy ra chuyện gì, bây giờ đã biết hoa ra là để bắt người bị bệnh bỏ trốn.
Kinh thành càng thêm lộn xộn.
Trong một gian trà lâu, ánh mắt Yến Kỳ trải rộng lo lắng âm trầm nhìn Ninh Dung, Quân Hốc, tìm cả một đêm mới bắt được ra ba người, vẫn còn sót một người, Yến Kỳ bốc hỏa.
Chỉ cần nghĩ Nhiễm Nhi đang ở thôn Hà Hòa chưa rõ sống chết, trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa hận khong thể thiêu chết Tống Trình.
Bắt được ba người kia thẩm vấn, mới biết, sở dĩ bọn họ chạy là vì có người nói bọn họ bị bệnh không trốn đi sẽ bị bắt giết. Kẻ xúi giục chắc là Tống TRình, hắn muốn dùng những người này nhiễu loạn kinh thành Đại Tuyên, tốt nhất là khiến cả thành bị lâu nhiễm. Có điều ba người đã bị bắt, những người từng tiếp xúc với họ cũng bị bắt đưa tới thôn Hà Hòa.
Nhưng vẫn sót một người, mặt khác chưa bắt được Tống Trình, người này đúng là tai họa.
Khẩn cấp nhất bây giờ là làm thế nào để bắt được Tống Trình.
Vốn trước đó bọn họ bí mật điều tra, nhưng bây giờ tất cả đều đã biết, bọn họ cũng không cần lén lút.”
Yến Kỳ âm ngoan gọi Phương Trầm An tới hạ chỉ.
“Thôn Hà Hoa có Hạ Nhị Cẩu, tuổi hai mươi tám, gầy gò, lưng còng, tóc thưa, nếu ai phát hiện lập tức bắt lấy hắn, thưởng một ngàn lượng.”
Dân chúng nhìn thấy nhiều bạc như vây, nếu thấy người nhất định sẽ bắt đi lĩnh thưởng.
Phương Trầm An lĩnh chỉ đi làm việc, rất nhanh thông cáo truy nã đã gián đầy kinh thành, mọi người quên cả khủng hoảng nổi lên hứng thú bắt Hà Nhị Cẩu, một ngàn lượng bạc, sau này một nhà không cần lo ăn lo mặc.
Thông báo vừa dán lên, cả kinh thành sôi sục đi tìm bắt Hà Nhị Cẩu.
Giám sát ti cũng không trì hoãn, nhanh chóng điều tra, nhất định phải sớm bắt được người này.
Yến Kỳ đang chờ tin tức trong quán trà, lòng hắn đã sớm bay về thôn Hà Hoa, nhưng hắn không thể manh động, bởi vì nếu hắn không trấn tĩnh chỉ huy đại cực, chỉ sợ kinh thành sẽ đại loạn. Cấp bách nhất cần phải tìm được Tống Trình cùng Hà Nhị Cẩu, hơn nữa thi thoảng vẫn có tin tức từ thôn Hà Hoa truyền tới.
Nhiễm Nhi không bị nhiễm bệnh, Yến Kỳ thở dài nhẹ nhõm, nhưng tâm sự vẫn trùng trùng, bệnh dịch còn chưa hết, nếu Nhiễm Nhi mắc bệnh phải làm sao.
Vừa nghĩ tới điều này, hắn lại lo lắng bất an.
Có người gõ cửa, bên ngoài vang lên giọng thái giám: “Hoàng thượng, có người xin gặp.”
“Ai?”
Yến Kỳ không có hứng thú, bây giờ hắn rất phiền não, không muốn gặp bất kỳ ai.
“Bẩm hoàng thượng, hắn nói hắn là người của Trường Hạc sơn trang, tên Hạ Cẩm Hạc.”
“Hạ Cẩm Hạc, Trường Hạc sơn trang?’ Yến Kỳ lẩm bẩm, có chút quen thuộc, rất nhanh hắn đã nhớ ra, Hạ Cẩm Hạc là giang hồ võ lâm minh chủ, hắn tới tìm mình làm gì, hai người không có quan hệ, có điều hắn đã tới, cũng nên gặp thử xem.
“Đưa hắn tới đây đi.”
“Ân, hoàng thượng.”
Thái giám đáp lời, dẫn người tới.
Hạ Cẩm Hạc là minh chủ vỗ lâm, chủ nhân của Trường Hạc sơn trang, nếu nói hoàng thượng là chủ nhân của Đại Tuyên, thì Hạ Cẩm Hạc chính là hoàng đế trong giang hồ, hắn rất nghĩa hiệp chi tâm, đoan chính, nên mọi người rất kính trọng, Trường Hạc sơn trang rất có tiếng tăm trong giang hồ.
Theo lý mà nói, Hạ Cẩm Hạc cùng Yến Kỳ cả đời không nên xuất hiện cùng nhau, vậy mà bây giờ bọn họ lại gặp mặt.
Hạ Cẩm Hạc cao gầy, ngũ quan tuấn nhã, khoảng hai năm hai sáu, nhìn qua không lớn hơn Yến Kỳ bao nhiêu, giơ tay nhấc chân mang theo sự hào phóng, mạnh mẽ vang dội, hắn tiến vào ôm quyền thỉnh an: “Hạ Cẩm Hạc gặp qua hoàng thượng.’
Tuy rằng hắn là lão đại trên giang hồ, nhưng đối mặt với hoàng đế vẫn phải cung kính hành lễ, đây là Đại Tuyên, hắn là con dân Đại Tuyên, chưa ngốc tới mức đối đầu với hoàng đế. Huống chi người này cũng không tầm thường, Cung Thân vương Tiêu Chiến của Tây Tuyết lợi hại như vậy còn thua trên tay của hắn ta, một võ lâm minh chủ nho nhỏ có là gì.
Cho nên Hạ Cẩm Hạc rất khiêm tốn, Yến Kỳ gật đầu: “Đứng dậy đi, Hạ minh chủ muốn gặp ta có chuyện gì?”
Người như Hạ Cẩm Hạc sẽ không vô cớ muốn gặp mình, chỉ sợ có chuyện.
Hạ Cẩm Hạc cười rộ lên, hắn không thích quanh co lòng vòng, thẳng thắn như vậy tốt lắm.
Hạ Cẩm Hạc nhìn Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng: “Ta biết hoàng thượng đang bắt Tống Trình, ta tuy bất tài nhưng có thể giúp ngài bắt được hắn.’
“Ồ!” Yến Kỳ kinh ngạc, hắn không ngờ Hạ Cẩm Hạc tới gặp mình là vì muốn giúp bắt Tống Trình, nếu được như vậy thì quá tốt. Nhưng sao hắn ta khẳng định có thể bắt được, kẻ kia cũng rất giảo hoạt.
“Hoàng thượng không tin ta có thể bắt được Tống Trình sao? Người giang hồ có cách riêng của mình, điểm này hoàng thượng không cần quan tâm, chỉ cần hoàng thượng đồng ý với ta một việc, ta có thể bắt Tống Trình tới đây.”
“Nói?” Yến Kỳ tò mò, không biết Hạ Cẩm Hạc muốn gì từ mình.
“Vân Tương, tại hạ muốn Vân Tương. Có lẽ hoàng thượng không biết, nàng là một tiểu đệ tử của phụ thân ta, phụ thân rất yêu thích nàng, từ khi nàng rời đi, cả ngày phụ thân trách mắng ta, nói ta không có bản lĩnh, ngay cả một tiểu nha đầu cũng không giữ được. Còn nói, nếu ta không dẫn Vân Tương về thì đừng mong được về Trường Hạc sơn trang.”
Hạ Cẩm Hạc không hiểu vì sao phụ thân thích tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt kia như vậy, đối với võ lâm minh chủ như hắn cũng không hề kiêng kị, lúc nào cũng ra vẻ ghét bỏ, hoặc nói đúng hơn nàng không có cảm tình với nam nhân. Nhưng nàng đối với lão gia tử rất tốt, hai người như cha con, thường xuyên chơi đùa, cả Trường Hạc sơn trang bị bọn họ làm loạn cả lên, trò xấu nào cũng bày ra được, khiến hắn đau đầu không thôi.
Hai người một lớn một nhỏ như tiểu quái thú, nhưng từ khi Vân Tương đi, lão gia tử không vui, không đùa, ăn ít, nói ít, vừa thấy mình là trách mắng, làm thế nào cũng không vừa ý.
Cuối cùng lão gia tử còn hạ lệnh, nếu không nhìn thấy Vân Tương ông sẽ tuyệt thực.
Cho nên hắn phải tới kinh thành một chuyên, muốn đưa Vân Tương về.
Nhưng muốn đưa Vân Tương đi cũng rất khó, phải được sự đồng ý của một người, nếu không nàng sẽ không đi.
Người đó là hoàng hậu nương nương, Vân Tường từng nói qua, mạng của nàng do hoàng hậu cho, nên hoàng hậu chưa đồng ý nàng sẽ không tới Trường Hạc sơn trang.
Hạ Cẩm Hạc nghĩ tới nghĩ lui, mới nghĩ ra cách xin thánh chỉ từ hoàng thượng, tin tưởng Vân Tương sẽ theo hắn về Trường Hạc sơn trang.
Yến Kỳ hơi kinh ngạc, không ngờ Hạ Cẩm Hạc giúp hắn là vì Vân Tương.
Hắn còn tưởng rằng hắn ta muốn gì đó, nhưng Vân Tương là người của Tống gia, tìm mình làm gì.
“Chuyện này ngươi nên nói với Tống gia, bọn họ đồng ý, ngươi tự nhiên có thể dẫn Vân Tương đi.”
“Nhưng nàng không đi, nàng nói muốn vào cung ở cạnh hoàng hậu báo đáp ân tình, cả đời không rời cung nửa bước.”
Yến Kỳ sững sờ, hắn không biết nhiều lắm chuyện của hai người, chỉ biết Nhiễm Nhi từng cứu Vân Tương, không ngờ Vân Tương lại kiên trì như vậy.
Yến Kỳ nhướng mi nhìn Hạ Cẩm Hạc: “Ngươi muốn dẫn nàng về sơn trang, chỉ vì phụ thân ngươi sao? Nếu như vậy trẫm sẽ không đồng ý, nếu Hạ minh chủ nói chính mình muốn nàng về, có thể trẫm sẽ nghĩ lại.”
Hạ Cẩm Hạc kinh ngạc, không ngờ hoàng thượng lại nói như vậy, hai má hắn mất tự nhiên hơi đỏ lên. Tuy rằng hắn là người trong giang hồ, nhưng nhắc tới chuyện tình cảm vẫn có chút khó khắn, chỉ một lát sau Hạ Cẩm Hạc lại ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, đây là chuyện người tình ta nguyện, ta giúp người bắt Tống Trình, người hạ chỉ để Vân Tương đi theo ta.”
Yến Kỳ cười lạnh: “Đừng tưởng rằng không có ngươi, trẫm không bắt được Tống Trình, đúng vậy, Tống Trình âm hiểm giả dối, nhưng bắt hắn chỉ là vấn đề thời gian, trẫm nhất định bắt được, tự tay giết hắn.”
“Về phần Vân Tương, đây là chuyện của hoàng hậu với nàng, chưa tới lượt trẫm làm chủ.”
Hạ Cẩm Hạc không ngờ hoàng thượng đẩy sang hoàng hậu, chuyện này còn khó khăn hơn.
Vốn dĩ hắn nghĩ chuyện rất đơn giản, xem ra hoàng đế thật sự là một khúc xương khó nhằn.
“Được, ta muốn nàng về Trường Hạc sơn trang.” Hạ Cẩm Hạc hô lớn, vành tai đỏ hồng, sau đó tiêu sái vừa đi vừa nói: “Ta bắt Tống Trình cho người, hoàng thượng đừng quên chuyện đã đồng ý với tại hạ.”
Nói xong, hắn nhanh chóng biến mất, Yến Kỳ nhìn Trực Nhật cùng Phá Nguyệt, thản nhiên nhướng mày: “Các ngươi thấy trẫm đồng ý với hắn sao?”
Hai người đơ miệng, hoàng thượng ý của người là đồng ý, nhưng thực tế lại không đồng ý.
“Không có.”
Hoàng thượng quá đen tối, Hạ Cẩm Hạc đáng thương, đấu với hoàng thượng, ngươi quá non, chuyện này tìm hoàng thượng cũng vô dụng, đi tìm hoàng hậu mới có tác dụng.
Yến Kỳ dựa vào quán trà chờ tin, tới chập tối, bộ hình cũng bắt được Hà Nhị Cẩn đưa tới bộ hình, hắn là một tên giết heo, trốn trong lò mổ.
Yến Kỳ nhận được tin tức, lập tức chạy tới bộ hình, lúc này hắn đã bị nhiễm bệnh, cả người sốt cao, hắn quỳ trên sàn không ai dám tới gần.
Hà Nhị Cẩu đau đớn kêu cứu: “Cứu ta, cứu ta, cứu ta.”
Sau khi Yến Kỳ tới, thượng thư bộ hình nhanh chóng dẫn quan viên ra nghênh đón, Yến Kỳ âm trầm nhìn Hà Nhị Cầu: “Ngươi khốn khiếp, dám trốn khỏi thôn Hà Hoa, rõ ràng muốn tìm chết, ngươi ra khỏi thôn tiếp xúc với những ai?”
Hà Nhị Cẩu có chút mơ hồ, gắng gượng lên tiếng: “Sau khi thảo dân rời khỏi thôn, vẫn luôn ở trong hầm nhà dượng không đi ra ngoài, hoàng thượng tha cho thảo dân một lần đi.
Vì hắn không ra ngoài, nên hàng xóm láng giềng mới không phát hiện ra hắn trốn trong nhà dượng mình.
Yến Kỳ thở dài nhẹ nhõm, nhưng vẫn lạnh lùng hạ lệnh: “Người đâu, giết hắn đi, mang xác về thôn Hà Hoa xử lý.’
Hà Nhị Cẩu mềm nhũn người, ngã quỵ xuống, như một con chó nhỏ đang giãy chết.
Thái giám giám sát ti mang sa, đeo bao tay nhanh chóng kéo Hà Nhị Cẩu ra ngoài chấp hành mệnh lệnh của hoàng đế.
Hà Nhị Cẩu vốn không đáng chết, nhưng Yến Kỳ thật sự tức giận, xuất động không biết bao nhiêu binh lực chỉ vì một điêu dân. Rõ ràng biết mình mắc bệnh còn không yên phận ở trong thôn, dám chạy khắp nơi hoảng loạn, hắn khiến Lương Thành khủng hoảng lớn như vây, đáng chết.”
Giết Hà Nhị Cẩu xong, Yến Kỳ quét mắt nhìn qua dượng hắn, nam nhân này là một tên ích kỷ, mặt mày dữ tợn, mắt ti hí sắc bén, nhanh chóng dập đầu với Yến Kỳ: “Thảo dân gặp qua hoàng thượng, ngài dán thông báo ai bắt được Hà Nhị Cẩu được thưởng một ngàn lượng bạc, không biết khi nào có thể lấy bạc.”
Tên đồ tể văng nước miếng tung tóe, Yến Kỳ chán ghét, nhưng không biểu hiện ra ngoài, lạnh lẽo quát hỏi: “Ngươi vẫn nên đem những người đã tiếp xúc với hắn giao ra mới thỏa đáng.”
“Tiếp xúc?”
Tên đồ tể hơi sửng sốt, không phải bứt được người có bạc sao, có quan hệ gì tới những người tiếp xúc với hắn.
“Hoàng thượng.”
Tên đồ tể còn đang muốn nói chuyện, Ninh Dung đã âm trầm đi tới, thị huyết cầm trường đao quát: “Hoàng thượng đang hỏi ngươi, lập tức giao ra những người tiếp xúc với hắn trong khoảng thời gian qua.”
Ninh Dung vừa lên tiếng, bên ngoài nổi lên tiếng kêu oan, Yến Kỳ xiết chặt chân mày đen đặc, lúc này ai còn đánh trống kêu oan.
“Đưa người bên ngoài vào.”
Ninh Dung lắc mình đi ra, rất nhanh dẫn theo một người vào, người này sống gần nhà tên đồ tể, vừa vào đã quỳ xuống kêu to: “Bẩm hoàng thương, đồ tể hắn giết nương tử, xin hoàng thượng trừng trị tên tâm ngoan thủ lạt này báo thù cho nương tử.”
Yến Kỳ biến sắc mặt nhìn chằm chằm tên đồ tể: “Chuyện này do ngươi làm?”
Tên đồ tể chột dạ, kiên quyết lắc đầu: “Không phải ta, hoàng thượng minh xét, ta không có giết nương tử.”
Nói xong, hắn hét lên với hàng xóm: “Ngươi không cần nói bừa, ta không giết nương tử.”
Phụ nhân kia có quan hệ tốt với nương tử của hắn, hôm nay không thấy người ra của, nên tới thăm, không ngờ thấy người nằm chết trên giường giữa ngực còn cắm một con dao mổ lợn, không phải hắn giết thì là ai. Người hàng xóm nghe tin hoàng thượng đang ở bộ hình nên chạy tới đây đánh trống kêu oán.
Tên đồ tể hung thần ác sát, rất đáng sợ, nhưng kia là hoàng thượng, bà không tin hoàng thượng sẽ bỏ qua cho hắn.
“Hoàng thượng, là do hắn giết, sáng nay nương tử hắn bí mật nói với ta, Triệu Đại Cường muốn giao nộp cháu hắn, nàng ta phản đối, sau đó vội vàng về nhà. Dân phụ nghĩ chắc chắn là do hắn thấy nương tử mình phản đối, nên giết nương tử hắn, dẫn cháu nàng tới báo quan.”
Phụ nhân kia nói xong, Triệu Đại Cường sợ hãi, nhanh chóng lên tiếng: “Hoàng thượng, người đừng nghe phụ nhân này nói linh tinh, thảo dân không giết nương tử.”
Yến Kỳ âm trầm nhìn tên đồ tể, lạnh băng lên tiếng: “Triệu Đại Cường, nếu ngươi nói mình không giết, để bộ hình tới khám nghiệm tử thi. Nhưng nếu tìm nguyên nhân cái chết có liên quan tới ngươi, tội nặng thêm một bậc ngươi xác định muốn trẫm phái người đi khám nghiệm sao.”
Triệu Đại Cường ngẩn ra, tâm lý hắn vốn không đủ mạnh, lúc này nghe thấy vậy sớm tan rã nhanh chóng dập đầu: “Hoàng thương tha mạng, thảo dân làm như vậy cũng chỉ vì muốn bắt Hồ Nhị cẩu tới đây, nhưng tiện nhân kia phản đối, nên thảo dân mới lỡ tay giết nàng, hoàng thượng thai ân, thảo dân làm ra chuyện như vậy cũng chỉ vì hoàng thương.”
Yến Kỳ nhíu mày lạnh giọng: “Ngươi nói đi, vài ba ngày nay hắn tiếp xúc với ai.”
Triệu Đại Cường không dám chần chừ nói nhanh: “Vài ba ngày nay, thảo dân vẫn ở cùng một chỗ với Lâm Mai.”
Triệu Đại Cường nói xong, phụ nhân kia lại nói: “Hoàng thượng, Lâm Mai kia chính là nhân tình của hắn, hắn vì nữ nhân kia sớm muốn giết nương tử mình.
Triệu Đại Cường nghe thấy vậy quay ra rống: “Còn nói, ngươi có tin ta giết ngươi.”
Hàng xóm kia không dám nói tiếp, một mực quỳ, Yến Kỳ nhìn Ninh Dung hạ lệnh.
“Lập tức dẫn Triệu Đại Cường đi tìm Lâm Mai, tra xem ả ta tiếp xúc với những ai, bắt tất cả lại đưa tới thôn Hà Hoa, tiến hành tiêu độc nhà của hắn, không được xảy ra bất cứ sai xót nào.”
“Ân, hoàng thượng.”
Ninh dung vung tay lên, thái giám liền xông lên kéo Triệu Đại Cường cùng phụ nhân kia ra ngoài, bà ta kêu oan: “Hoàng thượng, chuyện này là sao, vì sao muốn bắt dân phụ.”
Yến Kỳ không muốn có bất cứ sai xót nào, phàm là những người tiếp xúc với thôn dân Hà Hoa, đều phải bắt lại, đưa về thôn kiểm tra, chờ khi xác nhận bọn họ không mắc bệnh mới có thể thả ra.
Ninh Dung phi ngựa không ngừng nghỉ đi làm việc, Triệu Đại Cường tiếp xúc với Lâm Mai, Lâm Mai lại tiếp xúc với bốn năm nam nhân khác, những nam nhân đó lại tiếp xúc với vài người, cứ tra như vậy kết quả bắt tới vài chục người.
Tới lúc này tất cả những người bị bệnh dịch đã bị bắt tại, không còn ai ở bên ngoài. Yến Kỳ hạ chỉ trấn an lòng dân, cuối cùng Lương Thành cũng yên ổn một chút.
Tuy vẫn còn lo sợ, nhưng rất nhiều người đã bình tĩnh.
Mắt thấy Lương Thành đã yên ổn, Yến Kỳ đau lòng nghĩ tới Nhiễm Nhi vẫn còn ở thôn Hà Hoa, hắn đứng dậy dẫn theo vài tên thuộc hạ tới nơi đó, bất kể thế nào, hắn không thể bỏ mặc nàng một mình ở nơi đó, hắn muốn cùng nàng chống chọi với bệnh dịch, nếu nàng gặp chuyện gì, hắn cũng không thiết sống.
Dù sao Đại Tuyên đã bình ổn, từng bước đi vào quỹ đạo, dù bọn họ chết cũng yên tâm.
Nhưng Yến Kỳ còn chưa kịp rời đi, đã nhận được tin của Hạ Cẩm Hạc, hắn bắt được Tống Trình, đang đưa tới đại lao bộ hình.
Yến Kỳ nghe Phương Trầm An bẩm báo lập tức chạy một mạch tới bộ hình.
Quả nhiên trên công đường đang giam một người, còn ai ngoài Tống Trình? Hắn trời sinh ác liệt, mũi nhọn, mắt sắc vừa nhìn đã thấy sơ, hắn trợn trắng mắt nhìn Hạ Cẩm Hạc, nếu không phải tại Hạ Cẩm Hạc hắn đâu bị bắt.
Tên khốn khiếp dám mượn tay huynh đệ hắn thường lui tới trại chủ Bạch Hổ dụ ắn ra, không ngời hắn tính cả đời vẫn bị ưng chọc mù mắt.
“Hạ Cẩm Hạc, xưa nay ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi lại đặt bẫy bắt ta. Dù ta chết cũng không buông tha cho ngươi, xuống hoàng tuyền cũng phải tìm ngươi báo thù.”
Hạ Cẩm Hạc ngồi trên ghế, nghe Tống Trình nói vậy lấy tay ngoáy ngoáy tai, khí định thần nhàn, phất phơ: “Ta chờ người từ địa phủ trở về, phải rồi, huynh đệ, ta chưa nói với ngươi sao? Ta không sợ quỷ, bình thường đều là quỷ sợ ta.”
Tống Trình tức suýt chút nữa hộc máu, hận không thể cắn chết tên này.
Đáng tiếc võ công hắn kém xe Hạ Cẩm Hạc, nên mới bị hắn bắt được, bây giờ bị điểm huyệt không động đậy được, chỉ có chờ chết.
“Hạ Cẩm Hạc.”
Tống Trình hét lên, Hạ Cẩm Hạc trợn trắng mắt: “Tống Trình, ngươi đừng hét lớn như vậy, ta nghe thấy, ta không bị điếc.”
“Ta sẽ không tha cho ngươi, thành quỷ cũng không tha cho ngươi.”
Hạ Cẩm Hạc nhàm chán tiếp lơi: “Đã nói rồi, ta không sợ quỷ, ta chờ người đó, Tống Trình, nếu nhớ ta nhớ về thăm hai chúng ta uống rượu.”
Hạ Cẩm Hạc cười hì hì tuyệt không để ý. Đám quan viên đang ngồi cố nhịn cười, Tống Trình như hung thần ác sát, người bình thường sẽ bị dọa bọn họ cũng có hơi sợ, nhưng Hạ Cẩm Hạc lại không có vấn đề gì, người này cũng rất lợi hại.
Tâm trạng Hạ Cẩm Hạc vô cùng tốt, bởi vì hắn sắp dẫn Vân Tương về Trường Hạc sơn trang, rốt cuộc không cần nghe cha hắn cằn nhằn.
Càng nghĩ càng thấy sảng khoái muốn hát ca, nên hắn bỏ qua Tống Trình đang nghiến răng nghiến lợi.
Bên ngoài rất nhanh có tiếng bước chân, Yến Kỳ dẫn theo người như một cơn gió tiến vào, liếc mắt đã thấy Tống Trình bất động trên sàn. Nhìn hắn, Yến Kỳ lại nhớ tới Nhiễm Nhi đang bị vây trong thôn Hà Hoa, lửa giận bốc lên, đạp ngay một cái, lực rất lớn, Tống Trình hộc máu tức giận không thôi.
Khuôn mặt bị đánh bầm dập, có điều thấy Yến Kỳ đau đớn, hắn không nhịn được cười ha hả: “Yến hoàng đế, ngươi cũng biết đau sao? Ha ha nếu không phải ngươi phá hỏng chuyện tốt của Tống gia, chúng ta đã sớm đi lên ngôi vị đế vương Đại Tuyên. Ngươi khiến Tống gia không thoải mái chúng ta cũng khiến ngươi đau khổ. Nữ nhân kia chắc chắn mắc bệnh dịch hạch. Ngươi có biết vì sao thôn Hà Hoa xảy ra dịch bệnh không? Đó là do đại ca ta tạo ra, chỉ vài con chuột đã mang tới đại nạn như vây, thật sự sảng khoái. Đại ca của ta có tài như vậy, lại chỉ làm một thám hoa, hắn phải là trạng nguyên mới đung. Đều tại tên hoàng đế chó má kia, nếu hắn sớm điểm đại ca ta làm hoàng đế, đã không có những chuyện về sau.” 
Tống Trình cười to, Yến Kỳ biến sắc mặt, đầu óc loạn cả lên, trong đầu hắn chỉ có câu nói kia, Nhiễm Nhi nhất định sẽ nhiễm bệnh.Không đừng như vậy.
Yến Kỳ cố gắng định tâm, nhìn bộ dáng điên cuồng của Tống Trình, lửa giận tăng vọt, hắn nhìn ra ngoài hét lớn: “Người đâu, rút gân lột da hắn, treo trên tường thành ba ngày, sau đó ném tới ngoài thành chó ăn.”
Phương Trầm An nhanh chóng lĩnh mệnh: “Ân! Hoàng thượng.”
Tống Trình một khắc trước còn đang đắc ý cười ha hả, nháy mắt không giấu được sự sợ hãi, rút gân, lột da, còn treo xác ba ngày, ném tới ngoại thành cho cho ăn quá thảm khốc.
Lúc này Phương Trầm An chỉ huy vài tên thái giám tới kéo Tống Trình ra ngoài. Lúc này hắn hận nhất không phải Yến Kỳ mà là Hạ Cẩm Hạc, không ai biết hắn có quan hệ với trại chủ Bạch Hổ, hắn rất đa nghi, khó tin người, trại chủ Bạch Hổ là một sông số ít có giao tình với hắn. Không ngờ Hạ Cẩm Hạc lại thuyết phục được hắn ta dụ mình ra.
“Hạ Cẩm Hạc, ta có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi.”
Hạ Cẩm Hạc ngoáy lỗ tai: “Nhàm chán, đều đã nói, ta chờ ngươi.”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ: “Hoàng thượng, ta giúp người bắt được Tống Trình, người nên thực hiện lời hứa của mình.”
“Ta có hứa gì với ngươi?”
Yến Kỳ nhướng mày, mặt không biến sắc nhìn Hạ Cẩm Hạc. Trên mặt hắn biết rõ, tâm trạng ta không tốt, đừng ai tới trêu chọc.
Đáng tiếc, dây thần kinh của Hạ Cẩm Hạc luôn đơn giản, căn bản không hiểu được, nghe Yến Kỳ nói vậy, hắn đen mặt chỉ tay: “Yến hoàng đế, ngươi có ý gì, ngươi thế nhưng nói không giữ lời.”
“Ta không giữ lời như thế nào?”
Yến Kỳ lạnh lùng hỏi lại, Hạ Cẩm Hạc chỉ vào hắn nói: “Trước đó chúng ta đã ước định, ta giúp ngươi bắt Tống Trình, ngươi hạ chỉ để cho Vân Tương đi theo ta về Trường Hạc sơn trang.”
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt nhanh chóng lên tiếng: “Hạ minh chủ, hoàng thượng chưa đồng ý, là người tự chủ trương.”
Hạ Cẩm Hạc thiếu chút hộc máu, mặt đen tới đáng sợ.
Quan viên bộ hình thở dài, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tống Trình hận chết Hạ Cẩm Hạc, Hạ Cẩm Hạc gặp hoàng thượng như gặp phải sư phụ, căn bản cũng vô phương.
Mọi người còn đang thở dài, ngoài cửa bộ hình có một con khoái mã vội vàng phi tới, người nhanh chóng nhảy xuống ngựa bẩm báo.
“Báo.”
Người tới thuộc ngũ thành binh mã, trước đó canh giữ thôn Hà Hoa, hoàng thượng đã hạ lệnh chỉ cần có bất cứ động tĩnh gì cũng phải bẩm báo.
Yến Kỳ thấy người tới liền trầm xuống hỏi nhanh: “Chuyện gì?”
“Bẩm hoàng thượng, Tống tiểu thư Tống gia muốn vào thôn cùng hoàng hậu, thuộc hạ ngăn cản, hoàng hậu cũng truyền lời bảo nàng đi khỏi, nhưng nàng vẫn kiên quyết muốn vào.”
Yến Kỳ quát lạnh: “Làm loạn.”
Hắn đứng bật dậy, nhanh chóng bước ra ngoài, đúng lúc Phương Trầm An đi tới bẩm báo: “Hoàng thượng, đã rút gân lột da Tống Trình.”
“Sai người treo lên tường thành đi.’
“Rõ, hoàng thượng.”
Phương Trầm An đi làm việc, Yến Kỳ dẫn Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đi thẳng ra ngoài, lúc đi qua chỗ Hạ Cẩm Hạc hai người bọn họ kéo hắn.
“Đi thôi Hạ minh chủ, Tống tiểu thư chính là Vân Tưowng của ngươi, thôn Hà Hoa đang có dịch chuột nàng lại muốn đi vào.”
Một câu khiến Hạ Cẩm Hạc biến sắc mặt quát: “Nàng dám.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.