Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 88: Vân Nhiễm đạt quán quân, trăm vạn lượng tiền thưởng (1)




Trên núi Mãn Đình tiếng đàn tràn ngập núi rừng, nồng đậm phảng phất như ma âm từ viễn cổ xuyên tới, âm thanh phiêu lãng giống như đang tìm tri âm, làm người ta theo phản xạ nhập vào tiếng đàn.
Người đàn cùng trời đất hòa làm một, vận vật đám chím trong ánh mặt trời, khắp mặt đất rộng lớn một mảnh an bình, không chiến tranh, không có khói lửa, trời đất đều sáng rực.
Trong điện Hương Lạp, trên mặt mọi người đều được bao phủ một tầng hào quang, người người nhắm mắt cảm nhận ánh sáng dịu dàng, trong lòng một mảnh an bình, tâm hồn thanh thản như được gột rửa.
Trên đài cao hoàng thượng cùng sứ thần tam quốc cũng nhắm mắt thưởng thức tiếng đàn như tiếng trời, tưởng như đang đi vào mộng cảnh tươi đẹp.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong tiếng đàn của Vân Nhiễm, có một người lại khiếp sợ nhìn nàng, bao nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, người trước người sau nhập làm một, hóa ra nàng mới là người cứu hắn, nàng vẫn ở bên cạnh hắn, chính là hắn không để ý.
Trong nháy mắt tim Yến quận vương đập loạn, thật lâu không có phản ứng, nàng cứu hắn, hắn lại từ hôn nàng, còn cùng nàng đối chọi gay gắt, thỉnh thoảng ba năm ngày lại tính kế nàng, khó trách thời điểm nàng đối mặt với hắn cảm xúc đều kích động, hóa ra chân tướng là như vậy.
Yến Kỳ cười khổ, trong lòng buồn bã như quân lính thua trận, thật lâu cũng không có động tĩnh.
Trên núi Mãn Đình, đột nhiên có chim tước bay đến, ngày càng nhiều kết thành bầy bay lại đây, trong rừng gần điện Hương Lạp cũng có rất nhiều động vật bò ra trốn trong hoa cỏ nghe lén, hoa cỏ cũng nhẹ nhàng lay động như muốn bay lên phảng phất như nhảy múa cùng tiếng đàn.
Có người nhanh chóng phát hiện ra dị tượng, sợ hãi kêu lên: “Mau nhìn, mau nhìn có dị tượng.”
Lời này vừa nói ra toàn điện Hương Lạp kinh động, hoàng thượng, sứ thần tam quốc cùng toàn bộ triều thần, giờ khắc này đều sôi trào nhiều người theo phản xạ đứng lên, quả nhiên thấy trời đất có hiện tượng lạ.
Tiếng đàn vừa dừng, trong điện Hương Lạp hoa cỏ không ngừng lay động, chim chóc kết thành đàn im lặng lắng nghe, giữa không trung còn có chim tước bay thành vòng tròn.
“Trời đất dị tượng, hoa vương xuất thế, Đại Tuyên ta lại được trời phù hộ, thật là quá tốt, thật là quá tốt.”
Cẩm thân vương gia kích động quỳ xuống, nhiều người cũng quỳ theo Cẩm thân vương.
Dân chúng đều kích động, sở dĩ Đại Tuyên thờ phụng hoa vương đại tài là bởi vì hai vị hoa vương trước đều khiến cho Đại Tuyên mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an giàu mạnh, hiện tại lại có hoa vương xuất thế.
Vân Nhiễm kết thúc tiếng đàn, toàn bộ điện Hương Lạp đều sôi trào, phía dưới dân chúng hoa hô liên tục, tiếng hoan hô kinh động hoa cỏ động vật chạy trốn, chim tước cũng bay đi.
“Hoa vương xuất thế, hoa vương xuất thế, ông trời phù hộ Đại Tuyên.”
Hoàng đế Sở Dật Kỳ vui mừng ra mặt, nhanh chóng đứng dậy vẫy tay, phía dưới một mảnh im lặng cùng nhau nhìn hoàng thượng: “Trẫm chúc mừng hoa vương xuất thế, Đại Tuyên ta lại tiến cao thêm một bậc, trẫm rất vui mừng, hoa vương ngồi kiệu loan diễu phố một vòng cho dân chúng chúc phúc.”
Trên dưới đài tiếng hoan hô càng lớn hơn nữa, dân chúng hét lên, Sở Dật Kỳ chậm rãi nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, trẫm lúc này tuyên bố ngươi chính thức thăng thành hoa vương năm nay.”
Vân Nhiễm từ từ dứng dậy, tao nhã cươi khẽ: “Tạ ơn hoàng thượng.”
Nàng tao nhã, hào quang tỏa ra bốn phía, dưới đài mọi người nhìn ngây ngốc hô lớn: “Quận chúa Trường Bình hoàn toàn xứng đáng làm hoa vương, hoa vương của chúng ta.”
Vân Nhiễm khoát tay, bên dưới lập tức im lặng, nàng mỉm cười nhìn mọi người: “Cảm tạ mọi ngươi ưu ái, Vân Nhiễm tại đây cám ơn mọi người.”
Không kiêu ngạo cả vú lấp miệng em, tự nhiên hào phóng, ngang hàng với dân chúng, thần thái như vậy Vân Nhiễm lấy được lòng dân chúng, trong đó có người kêu lên: “Quận chúa Trường Bình chúng ta yêu ngươi.”
“Chúng ta yêu ngươi, người hoàn toàn xứng đáng làm hoa vương.”
“Chúng ta yêu quận chúa Trường Bình.”
Quần chúng kích động, tiếng hoan hô liên tục vang vọng khắp điện Hương Lạp.
Trên đài cao có vài vị đại thần đứng dậy hướng Sở Dật Kỳ chúc mừng: “Chúng thần chúc mừng hoàng thượng, trời thương Đại Tuyên năm nay lại có hoa vương xuất thế.”
“Đứng lên đi,” Sở Dật Kỳ cao hứng phất tay ý bảo đại thần đứng dậy ánh mắt nhìn Vân Nhiễm thật sâu, khóe môi cười ấm áp.
Hoa vương xuất thế, đây là ông trời ban điềm báo hắn sẽ là minh quân Đại Tuyên, bởi vì mỗi đời hoa vương đều có minh quân thịnh thế, hắn cũng không là ngoại lệ.
Hoàng đế Sở Dật Kỳ đang cao hứng, Cơ thái tử Đông Viêm, tiểu Minh vương Nam Ly, cùng Tiêu Bắc Dã Tây Tuyết trong lòng cũng sôi trào, thật không ngờ hoa vương Đại Tuyên lại khiến trời đất có dị tượng, nghe nói mỗi vị hoa vương đều trở thành hoàng hậu cao nhất, hiện tại Sở Dật Kỳ đã có hoàng hậu, chuyện này chứng minh vị hoa vương này sẽ gả cho vị hoàng đế khác.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên, Tiêu Bắc Dã, Tần Văn Hãn cùng sáng rực. Yến Kỳ ở bên cạnh lại chua sót não nề, kỳ thật lúc trước hắn đã nghi ngờ Vân Nhiễm là người cứu hắn, nhưng sau lại xuất hiện Tống Tình Nhi chặt đứt suy nghĩ của hắn, cho đến giờ hắn cũng không hi vọng người cứu mình là Vân Nhiễm, nếu nàng cứu hắn, hắn từ hôn nàng, chẳng phải là vong ân phụ nghĩa sao? Yến Kỳ hắn chưa bao giờ làm người vong ân phụ nghĩa.
Yến quận vương buồn bã tự trách, suy nghĩ về sau có thể giúp Vân Nhiễm, hiện tại nàng đã là hoa vương, quanh thân vạn hào quang, như vậy sẽ gặp nguy hiểm, hắn sẽ không để cho nàng lâm vào hiểm cảnh. Trong lòng Yến Kỳ hạ quyết tâm, chậm rãi đứng dậy, cùng đám người Tiêu Bắc Dã đi về phía đài cao.
Dưới đài mọi người dừng lại hoan hô, nhìn trên đài hòa quang tỏa ra bốn phía, vài nam tử đều xuất sắc, không biết cuối cùng quận chúa Trường Bình sẽ là hoa nhà nào, quá khứ hoa vương đều gả cho hoàng thượng, nhưng hoàng thượng Đại Tuyên đã có hoàng hậy như vậy quận chúa sẽ gả cho ai?
Mọi người đều đưa mắt nhìn người trên đài.
Cơ Kình Thiên bước tới phía hoàng thượng chúc mừng, lại chúc mừng Vân Nhiễm, hắn nhìn nàng thật sâu, luôn luôn lạnh lùng vô tình giờ khắc này lại hòa nhã lên tiếng: “Bản cung chúc mừng quận chúa Trường Bình năm nay thành hoa vương, Đông Viêm chúng ta sẽ đưa lễ vật tới phủ Vân vương.”
Vân Nhiễm tuy rằng tức giận Cơ Kình Thiên, nhưng nghe hắn nhắc tới chuyện này vẫn cao hứng cười: “Nếu vậy, Vân Nhiễm tạ ơn Cơ thái tử.”
“Khách khí,” Cơ Kình Thiên càng nhu hòa, đám người Triệu Thanh Nghiên thấy Cơ Kình Thiên nhìn Vân Nhiễm như vậy không khỏi ghen tị tái mặt. Triệu Thanh Nghiên cũng ghen tị phát điên, Mai Nhược Hàm ghé sát vào Triệu Thanh Nghiên nói: “Triệu tỷ tỷ, Cơ thái tử hình như coi trọng quận chúa Trường Bình.”
“Tiện nhân này, ta sẽ không để cho nàng cướp đi Cơ thái tử, hắn là của ta.”
Triệu Thanh Nghiên căm giận, nàng bỗng nhiên hiểu rõ, khó trách Cơ thái tử nhìn nàng lạnh lùng như vậy, hóa ra là hắn nhìn trúng nữ nhân này, không, nàng sẽ không để cho Vân Nhiễm cướp đi nam nhân của nàng.
Triệu Thanh Nghiên căm hận, sắc mặt quận chúa Minh Tuệ lại cực kỳ khó coi, nàng nằm mơ cũng không ngờ tiện nhân Vân Nhiễm thực sự trở thành hoa vương, chẳng lẽ nàng thật sự phải làm như lời đã nói, dập đầu lạy nàng ta ba cái.
Mai Nhược Hàm cũng nhớ đến chuyện quận chúa Minh Tuệ đã nói, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn quận chúa Minh Tuệ, nhỏ giọng thầm thì: “Phượng tỷ tỷ, ngươi sẽ không dập đầu lạy Vân Nhiễm trước mặt mọi người chứ, nếu làm vậy, thanh danh của ngươi sẽ bị hao tổn ai muốn cưới ngươi.”
Quận chúa Minh Tuệ cắn răng: “Nàng dám bắt ta quỳ sao?”
Mai Nhược Hàm, xem ra hôm nay Phượng tỷ tỷ gặp vận xui rồi.
Tần Văn Hãn cùng Tiêu Bắc Dã chúc mừng Vân Nhiễm, cùng đồng ý đưa lễ vật tới phủ Vân vương, mặc dù có chút đau lòng, nhưng lời đã nói dĩ nhiên phải làm, không thể thất hứa.
Cuối cùng Yến quận vương lên tiếng: “Chúc mừng quận chúa Trường Bình đạt vương miện hoa vương.”
Vân Nhiễm kéo khóe môi, cười hờ hững như không nhìn Yến tiện nhân: “Kỳ thật bản quận chúa có thể giành hoa vương còn phải cảm tạ Yến quận vương, nếu không phải quận vương đề nghị với hoàng thượng tất cả thiên kim nhà quan tam phẩm trở lên đều phải tham gia, bản quận chúa cũng không định tham gia, Yến quận vương ngươi nói xem có phải bản quận chúa nên cám ơn ngươi.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, dưới đài bao nhiêu người hộc máu, ghen tị với nữ nhân này, Yến quận vương, ngươi không có việc gì đi chỉnh người ta thành hoa vương, thật sự làm cho người ta ghen ghét.
Yến Kỳ không biết dưới đài có bao nhiêu nữ nhân ghen ghét, hắn ôn nhuận như ngọc, tươi cười lên tiếng: “Nếu quận chúa Trường Bình đã thành tâm cảm tạ, mời bản quận vương ăn cơm là được.”
“Acsm Yến quận vương đã quên ước định khoảng cách ba thước, giờ lại muốn ta mời cơm, không phải là trái lơi sao?”
Vân Nhiễm trào phúng, ánh mắt Yến Kỳ tối đi vài phần, trên đài cao hoàng thượng nhìn Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm đang say xưa nói, hơi nhíu mày, hắn không thích nhìn hai người này ở cùng một chỗ, Sở Dật Kỳ cắt ngang lời hai người: “Yến ái khanh, hoa vương đại tài đã xong, phía sau không cần tiến hành tiếp.”
“Ân, hoàng thượng.”
Yến Kỳ lĩnh chỉ, hoàng thượng xoay người nhìn dân chung ôn hòa lên tiếng: “Trẫm tuyên bố, hoa yến hôm nay kết thúc tốt đẹp, hoa vương xuất thế, ngày mai hoa vương sẽ diễu hành một vòng để dân chúng cùng vui.”
Dưới đài lại vang lên tiếng thét chói tai, “Quận chúa Trường Bình chúng ta yêu ngươi.”
Vân Nhiễm tao nhã mỉm cười, phất tay, dưới đài lại kích động, quận chúa thật sự có phong phạm của hoa vương.”
Thực tế Vân Nhiễm là người đến từ hiện đại đã nhìn không ít siêu sao, cho nên tạo dáng giống các minh tinh màn bạc.
Sở Dật Kỳ thấy sắc trời không còn sớm, tuyên bố hoa vương đại tài đến đây chấm dứt, mọi người lập tức xuống núi.
Hoàng đế ra ý chỉ, mọi người hoan hô chuẩn bị rời đi, không ngờ thái tử Đông Viêm Cơ Kình Thiên lại lên tiếng: “Chờ một chút, bản thái tử có việc muốn nhờ hoàng đế Đại Tuyên làm chủ.”
Thái tử Đông Viêm vừa lên tiếng, mọi người đều dừng lại, cùng nhau nhìn lên đài cao, thái tử này có chuyện gì lại muốn hoàng đế chúng ta chủ trì.
Sở Dật Kỳ nhìn Cơ Kình Thiên híp mắt lại trả lời: “Mời Cơ thái tử nói.”
Cơ Kình Thiên đưa mắt nhìn Triệu Thanh Nghiên, nàng ta theo phản xạ rùng mình một cái, thân hình căng thẳng, không thể nào, hắn sẽ không phát hiện, hắn sẽ không tàn nhẫn như vậy đối với nàng.
Cơ Kình Thiên cười tàn nhẫn, vung tay lên, có hai thủ hạ từ chỗ tới đi tới dẫn theo một tiểu nha hoàn, tiểu nha hoàn đầu tóc lộn xộn, khuôn mặt trắng bệch, rất nhiều người nhận ra tiểu nha hoàn này là Hoán Sa nha hoàn thiếp thân của Triệu Thanh Nghiên.
Cơ Kình Thiên nhìn Hoán Sa: “Nói, lặp lại một lần nữa những lời ngươi vừa nói lúc nãy.”
Triệu Thanh Nghiên sợ hãi hét ầm lên: “Hoán Sa, ngươi dám, nếu ngươi có can đảm nói lung tung, ta sẽ chém chết ngươi.”
Hoán Sa lúc này không tốt lắm, bởi Ngu Tông ném vào đàn rắn, tuy rằng chỉ trong chốc lát, nàng cũng không bị rắn cắn nhưng cứ nghĩ đến trên người trên cổ đều là rắn, thật sự sống không bằng chết, còn đau khổ hơn so với một đao giết nàng, giờ phút này Hoán Sa căn bản không sợ Triệu Thanh Nghiên uy hiếp: “Ta nói, ta nói.”
Thân hình Triệu Thanh Nghiên mềm nhũn ngã sang một bên, một tiểu nha hoàn nhanh chóng đến đỡ nàng.
Trên đài, âm thanh Hoán Sa vang lên: “Lúc trước Cơ thái tử bị thương, không biết người nào cứu Cơ thái tử đặt ở ngã tư đường, đúng lúc xe ngựa tiểu thư nhà ta chạy qua nhìn thấy có người, vốn định bỏ qua, nhưng nghe phu xe nói vị công tử này rất tuấn tú, tiểu thư liền xuống xe nhìn, không ngờ vừa nhìn đã nhận ra đây là thái tử Cơ Kình Thiên nước Đông Viêm, bởi vì gia nhà ta đã từng gặp qua Cơ thái tử, cho nên nàng nhanh chóng quyết đinh hạ lệnh cho phu xe đem Cơ thái tử lên xe mang về khuê phòng phủ thừa tướng, ngày hôm sau Cơ thái tử tỉnh lại, tiểu thư liền nói là mình cứu thái tử.”
Hoán Sa vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người cổ quái nhìn Triệu Thanh Nghiên, lúc này khuôn mặt nàng ta trắng bệch không nói nên lời, bốn phía đều chỉ trỏ, ngay cả các vị tiểu thư bình thường giao hảo với nàng cũng tránh xa, bởi vì mọi người đều biết rõ sau ngày hôm nay Triệu Thanh Nghiên sẽ không bước chân được vào tầng lớp thượng lưu.
Nàng lừa dối Cơ thái tử là chuyện nhỏ, trọng tâm là nàng ta vì nghe thấy nam tử này tuấn mỹ nên mới xuống xe quan sát, mặc dù Cơ thái tử tuấn tú, nhưng cũng không nên đem nâm nhân tiến vào khuê phòng, như vậy sẽ làm mất đi danh dự, tầng lớp thượng lưu còn ai dám cưới nàng.
“Không, không phải như vậy, nô tỳ đó nói bậy.”
Triệu Thanh Nghiên nào còn thanh cao kiêu ngạo, giờ khắc này nàng ta hoàn toàn điên rồi chỉ vào Hoán Sa trên đài thét chói tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.