Sáng hôm sau
Nam Cung Mẫn tỉnh dậy anh đã đi làm, cô nhàm chán nằm trên giường nghĩ. Ba mẹ đi cũng thật lâu, không định định cư ở nước ngoài luôn đấy chứ?
"Cốc...cốc..." tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Nam Cung Mẫn lười biếng lên tiếng
- Vào đi.
- Tiểu thư, có một cô gái đến nói muốn gặp thiếu gia.
- Tần đi làm rồi, nói cô ta về đi.
Quản gia gật đầu định đi ra ngoài thì bị cô gọi lại
- Thiếu phu nhân có gì căn dặn.
- Bảo cô ta chờ tôi.
Mười lăm phút sau
Cổ Ân Tâm nhìn thấy cô vội đứng dậy
- Chị dâu.
- Hả?
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh rồi đưa tay chỉ mình
- Tôi?
- Vâng ạ!
Cổ Ân Tâm gật đầu, hỏi
- Anh hai đâu ạ?
Khóe môi cô giật giật gọi "anh hai" thuận miệng quá nhỉ? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô vẫn trả lời
- Công ty.
- Cảm ơn ạ.
Nói xong quay người đi, cô vội cản lại
- Đợi chút, tôi đi với cô.
Cổ Ân Tâm ngồi trên xe đến thở mạnh cũng không dám, cô bé cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình. Cô ngồi bên cạnh muốn cười lớn, cô đâu phải cọp sao lại sợ như vậy chứ?
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng trước Tập đoàn. Nam Cung Mẫn bảo cô bé vào trước, còn mình thì đi mua đồ ăn trưa, dẫu sao cũng đã muộn mua đồ lên ăn cùng anh vậy.
Trong khi đó, tại đại sảnh Tập đoàn
- Chị ơi, Phong tổng có ở đây không ạ?
Cổ Ân Tâm mỉm cười hỏi lễ tân. Tiểu thư lễ tân nhìn Cổ Ân Tâm, lễ phép nói
- Thưa cô, cô có hẹn trước không ạ?
- Không có.
- Vậy thật xin lỗi, cô không hẹn nên không thể gặp ngài ấy với lại ngài ấy đang họp.
- Oh, vậy tôi có thể ngồi đợi bên kia không?
- Chắc chắn rồi, tiểu thư mời.
Tiểu thư tiếp tân dẫn cô đến ghế chờ, còn rót nước uống cho Cổ Ân Tâm. Cô gật đầu cảm ơn rồi im lặng ngồi đó.
Cỡ năm phút sau, Nam Cung Mẫn đi vào. Lễ tân thấy cô liền cúi chào, cô gật đầu đang định đi lên thì nghe tiếng gọi của Cổ Ân Tâm
- Chị Mẫn nhi.
Cô đưa mắt nhìn qua, mày nhíu lại
- Sao còn chưa lên?
- Ha ha, em không hẹn trước với lại anh ấy đang họp.
Cổ Ân Tâm ngượng ngùng gãi đầu, cô gật đầu như đã hiểu. Mọi người đang làm việc cũng phải dừng lại, tiểu thư lễ tân sợ hãi, ấp úng nói
- Phu nhân, tôi...tôi...
- Không sao, các người làm việc đi.
Sau đó dẫn Cổ Ân Tâm tiến vào thang máy, dù tò mò cô gái đi cùng phu nhân tổng tài là ai nhưng họ không dám bàn tán. Chỉ sợ chọc giận cô, tai ương sẽ ập đến a! Ai mà không biết, tổng tài thương phu nhân đến vô pháp vô thiên, cái gì phu nhân nói cũng nghe. Aizzz, chừng nào họ mới được như thế đây?
***
Phòng tổng tài
Cổ Ân Tâm đứng ngồi không yên, cô (CAT) đang sợ anh sẽ phản ứng thế nào khi gặp cô đây.
- Em ngồi im đi, thật đau đầu.
Nam Cung Mẫn quát nhẹ, Cổ Ân Tâm cũng bị hù không nhẹ nên ngoan ngoãn ngồi im một chỗ.
Cô gật đầu hài lòng, lấy điện thoại ra xem. Thấy mail có tin nhắn liền vào xem, Nam Cung Mẫn nhếch môi, đúng là người của Phong Vũ bang, làm việc khiến cô thật hài lòng. Vũ Hạ Vy, Lâm Trác không lâu đâu tôi sẽ cho các người nếm mùi vị đau khổ. Nam Cung Mẫn tỏa ra luồng khí lạnh làm Cổ Ân Tâm ngồi bên cạnh ớn lạnh không thôi.
"Vũ Hạ Vy, Lâm Trác tôi xem các người còn hạnh phúc bao lâu. Hừ! Chọc tức tôi chỉ có con đường chết, các người cứ đợi đi..."
"Cạch" tiếng mở cửa làm cô thoát khỏi suy nghĩ, Phong Tần vội bước vào nhưng không làm giảm đi khí thế của anh
- Đến sao không nói, anh xuống đón em? Hửm?
- Không muốn làm phiền anh thôi.
Phong Tần cười cười, nhưng khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh cô khuôn mặt lạnh đi vài phần
- Cô đến đây làm gì?
- Anh...anh hai, em...
Anh giật mình, Cổ Ân Tâm gọi anh là anh hai? Phong Tần cười lạnh
- Đừng gọi tôi như vậy, tôi không quen cô.
Cổ Ân Tâm cắn môi, cô chỉ muốn họ nhận nhau thôi. Dù cô biết, ba không đối xử tốt với anh nhưng mà...nhưng mà...
- Ra ngoài và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tiếng quát của anh làm Cổ Ân Tâm sợ hãi, cô bé chỉ biết nức nở chạy ra ngoài. Mặc Lâm nhìn cô gái khuôn mặt tái nhợt liền thấy tội nghiệp, lão đại cũng thật là...không thương hoa tiếc ngọc gì cả.
- Tần, đừng tức giận.
- Em còn nói, em giám tiếp tay người ngoài? Anh phải phạt em.
Phong Tần giả mặt lạnh nhìn cô nói, nào ngờ
- Hức...người ta cũng chỉ muốn tốt cho anh, hức...hức...anh hung dữ với em...em mét hai...
- Được. Được, anh sai rồi. Ngoan nào, không khóc...ngoan...
Phong Tần không sợ gì chỉ sợ nhất là nước mắt của cô. Dù đó là giả vờ, nhưng trái tim anh rất đau khi thấy những giọt nước mắt đó.
Nam Cung Mẫn vùi mặt vào lòng anh, giọng có chút khàn
- Tần, cô bé đó rất tốt.
- Ừ, anh biết!
- Nên anh hãy thử một lần nhé, thử chấp nhận cô bé, xem cô bé là em gái mình.
- Được, tất cả nghe em.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, Nam Cung Mẫn mỉm cười ngọt ngào nói
- Em đói!
Phong Tần nhìn đồng hồ, đã trễ như vậy mà anh còn chưa dẫn cô đi ăn, thật là đáng trách mà. Anh đỡ cô ngồi dậy
- Anh dẫn em đi ăn.
- Không cần, em mua sẵn rồi.
Cô cầm bịt đồ ăn để trên bàn giơ lên cho anh xem. Phong Tần cười, sau đó hâm nóng lại rồi cả hai cùng có một bữa trưa ấm áp.